Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1070: Tranh giành lang quân như ý (3)




Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Bách Hợp thở dài, cầm kim chỉ trong tay lên bắt đầu làm việc, bên ngoài gà đã gáy lần thứ ba, vừa nãy trong sân còn yên tĩnh lúc này đã truyền đến tiếng bước chân. Cửa phòng khóa chặt Lưu thị đẩy hai cái không mở được trong lòng nghi ngờ cô lười biếng còn đang ngủ, bắt đầu đập lên cửa ‘Bành bành bành’, trong miệng bắt đầu chửi cô nương lười.

Lưu thị trước kia bởi vì không có giúp trượng phu (Chồng) sinh con trai cho nên trong lòng vẫn luôn mặc cảm, trượng phu bên ngoài có tầm hoa vẫn liễn thì bà cũng không dám can dự, sau khi ông ta chết thì bà sống cùng hai con gái không có tái giá, lại thu xếp cửa hàng vải nên tính tình rất nóng nảy. Trong nội dung vở kịch Đoàn Bách Hợp mặc dù rất nghe lời bà nhưng vẫn khó tránh khỏi có lúc nàng cứng đầu không nghe theo.

Cửa hàng vải trước khi Đoàn cha chết đi kinh doanh không được tốt lắm, bời vì người làm không đủ, mặt tiền cửa hàng lại nhỏ, không mời được tú nương. Đại đa số thời gian đều do Lưu thị tiếp nhận, cho đến khi Bách Hợp lớn hơn một chút Lưu thị lại dạy nàng thêu. Như vậy mẹ và con gái mỗi người một thêu một đường, mới dần dần làm sống lại cửa hàng vải này. Mỗi ngày khi gà gáy lần một Lưu thị sẽ gọi nữ nhi dậy thêu, Đoàn Quế Lan bởi vì nhỏ hơn ba tuổi, tính tình hoang dã, không để ý đến việc học nghề thêu. Mặc dù Lưu thị mắng nhưng vẫn chiều nàng ta, cho nên bình thường Đoàn Quế Lan ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh đầu mới dậy, ngược lại Đoàn Bách Hợp trời chưa sáng đã phải tỉnh dậy kiếm sống.

Sau đó Đoàn Quế Lan oán Lưu thị thiên vị Đoàn Bách Hợp, cho rằng Lưu thị dạy dỗ Đoàn Bách Hợp tri thư đạt lễ, thậm chí lúc Đoàn Bách Hợp mười bốn tuổi thỉnh bà từ đến bó chân cho nàng, còn mình có một đôi chân to bị mọi người cười nhạo. Nàng tanói nhiều lắm khiến Lưu thị cũng áy náy với con gái út này, cho rằng mình quản giáo dạy bảo nàng ta còn thiếu sót, cho nên mặc dù bình thường hay mắng nàng ta nhưng chưa bao giờ đánh. Thậm chí còn dung túng cho nàng, giống như lúc Đoàn Quế Lan giả nam trang đến kỹ viện gây tai họa cũng thay nàng tìm cách giải quyết hậu quả.

Nghe thấy Lưu thị tức giận mắng ở bên ngoài, Bách Hợp đứng dậy cầm khăn thêu đi ra mở cửa. Lưu thị đẩy cửa vào giơ tay muốn đáng cô một cái thìBách Hợp liền lùi lại. Nhìn thấy nữ nhi đang cầm khăn thêu trong tay, có vẻ đã sớm dậy, không giống như mình nghĩ cô đang lười biếng nằm ngủ, Lưu thị thở phào nhẹ nhõm: “Đã tỉnh dậy còn khóa cửa làm gì? Cũng không phải làm chuyện gì không cho người khác biết. Trong nhà này chỉ có ba mẹ con chúng ta, ngươi khóa cửa là đề phòng ai?” Lưu thị tính tình không tốt, nói chuyện cực kỳ khó nghe, Bách Hợp cau mày: “Chỉ có thời gian hai canh giờ, khăn tay còn thêu thiếu một chút nữa. Nương bảo làm nhanh, chỉ sợ bị quấy rầy nên mới đóng cửa thêu khăn.” Cô giải thích hai câu, tuy nhiên trong lòng Lưu thị vẫn còn tức giận, nhưng lại không tìm được lý do nói tiếp, chỉ đành dặn dò cô một lần nữa làm nhanh một chút, lại bảo cô không được làm hỏng, lúc này mới quay người đi gọi con gái út dậy.

Thêu hai chiếc khăn tay cũng nhanh, Bách Hợp không am hiểu thêu nhưng lại có tài nghệ của nguyên chủ lưu lại, cô lại có tính nhẫn lại cao. Đêm qua nguyên chủ sợ sáng mai thêu không kịp hai chiếc khăn tay nên đã làm trước, cũng gần xong rồi. Bởi vậy mặc dù Bách Hợp mất một lúc để tiếp thu tình tiết nội dung vở kịch làm chậm lại một thời gian, nhưng lúc Lưu thị đến hai chiếc khăn tay đã được thêu gần xong.

Thừa dịp trong khoảng thời gian này Lưu thị đã nấu được nồi cháo, Đoàn Quế Lan vừa mới dậy tóc rối bù tựa ở trên người Lưu thị nhõng nhẽo. Lúc Bách Hợp rửa mặt đi ra ăn cơm, thấy Lưu thị cầm lược chải đầu cho Đoàn Quế Lan thay nàng ta xử lý mái tóc vàng lộn xộn, trong miệng còn trách cứ.

“Con dã nha đầu này, trời đã sáng rồi. Đầu còn chưa chải, mặt mũi thì không có rửa đấy.” Đoàn Quế Lan thường xuyên bị chửi nghe thấy Lưu thị nói mấy lời này mặt không đỏ thở không gấp. Lưu thị thấy nàng như vậy cũng không có cách nào, chỉ liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái sai nàng: “Đi vắt khăn mang tới đây cho ta.” Bách Hợp muốn coi như không nghe thấy, nhưng cỗ thân thể này tuổi tác còn nhỏ, trước mắt cô còn chưa luyện được võ, Lưu thị tức giận đuổi đánh cô thì cô muốn trốn cũng không trốn được, không cần phải tranh khẩu khí này mà chịu khổ.

Thùng nước đặt dưới mái hiên ngay cạnh cửa, do thời tiết lạnh nên đã có nước ấm rồi, cô vắt khăn mang vào. Có lẽ do thái độ nghe lời của con gái làm cho trong lòng Lưu thị thoải mái hơn rất nhiều. Bà ta thay Đoàn Quế Lan lau mặt, chải đầu, ba mẹ con mỗi người bưng một chén, Bách Hợp vừa cầm chiếc đũa, thì Lưu thị đột nhiên hỏi:

“Khăn tay đã thêu xong chưa? Bách Hợp nhẹ gật đầu, Lưu thị do dự một chút: “Nếu như đã thêu xong, những ngày này ngươi cứ ở nhà sau, ngoài cửa hàng để ta đón khách. Hôm nay ta đã đến khu ngõ nhỏ nói với Ngô bà tử rồi, để cho bà ta tới bó chân cho ngươi, ngươi tuổi đã lớn, xương cốt dần cứng rắn rồi, nếu như không bó lại, sau này đã muộn ngươi lại oán ta không lo chu toàn cho ngươi.” Lưu thị nói đến đây biểu tình có chut khó coi. Đoàn cha lúc còn sống ăn uống chơi bời không ít, bạc tích cóp của hai vợ chồng ngày đó cũng bị ông phung phí không ít, sau khi chết chỉ để lại một cửa hàng vải, một mình Lưu thị chống đỡ rất khó khăn.

Ba mẹ con chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, nên không mời nổi người làm, mắt thấy chỉ còn mấy ngày nữa là đến năm mới, lúc này là thời gian làm ăn tốt nhất của cửa hàng vải. Rất nhiều người vì trong nhà có đứa nhỏ hoặc làm thêm vài bộ quần áo mới cho năm mới. Đoàn Bách Hợp lớn tuổi, bây giờ có thể giúp đỡ Lưu thị xử lý một chút, nhưng nếu bó chân thì trong một tháng đầu tiên nhất định không thể động đậy, cứ như vậy không thể không ảnh hưởng tới việc làm ăn.

Lưu thị cũng nghĩ đến những thứ này, một cơn tức giận vô danh ở trong lòng bắt đầu bùng lên, bà ta muốn phát hỏa, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng. Chỉ âm trầm mặt, cũng may bà ta cho rằng Bách Hợp bó chân mặc dù không đi lại được nhưng tay chưa có tàn phế, vẫn có thể làm chút nữ công. Cùng lắm thì ban ngày mang một ít việc về nhà, cho cô ở nhà giúp đỡ một chút, nhưng bình thường việc nhóm lửa nấu cơm thì mình phải làm rồi.

Lại nghĩ tới mình phải ở góa, phải lo liệu cửa hàng vải nuôi dưỡng hai đứa con gái, bây giờ còn phải vì hai đứa con gái mà nấu ăn, sự tức giận trong lòng Lưu thị lại tăng, đập đôi đua lên mặt bàn mắng:

“Sinh hai người các ngươi đúng là xui xẻo, một người cũng không thể dùng, cũng không biết giúp đỡ ta, chỉ có há miệng ra ăn ăn ăn…”

Bà phát hỏa chẳng lý do, Đoàn Quế Lan quay đầu hướng về phía Bách Hợp thè lưỡi, lại bị Lưu thị nhìn thấy nhịn không được liền chỉ về phía nàng ta mắng: “Còn ra thể thống gì, lớn như vậy mà suốt ngày không đứng đắn, suốt ngày chỉ biết chạy ra ngoài chơi.”

“Nương, đang yên đang lành nương mắng con làm gì, muốn con đứng đắn như thế nào, phải giống như tỷ tỷ phải không? Người có một con gái nghe lời mềm mại như tỷ tỷ còn chưa đủ?” Đoàn Quế Lan không giống tính cách dịu dàng như Đoàn Bách Hợp, lúc này Lưu thị tức giận thì nàng ta cũng không sợ, nói cãi lại một câu, làm cho Lưu thị tức đến đau ngực. Lưu thị biết rõ tính cách con gái út mình mắng cũng không sợ đánh thì nàng ta chạy trốn. Lưu thị đem tức giận phát tiết trên người Bách Hợp, nghiêm nghị nói:

“Ngươi nghe kỹ cho ta! Hôm nay ta thỉnh Ngô bà tử tới đây, thế nhưng lão nương phải bỏ ra ba mươi đồng, ngươi thêu mấy cái khăn còn không kiếm được nhiều như vậy, nếu như bó không tốt còn muốn làm lại thì lão nương sẽ chém đứt chân ngươi.”

Bách Hợp cau mày, vừa nghe đến bó chân trong trí nhớ nguyên chủ xuất hiện cảm giác đau đớn bứt rứt đó làm khóe miệng Bách Hợp co rút.

Lúc Bách Hợp bó chân tuổi đã không còn nhỏ xương cốt cũng đã sớm rất cứng rắn, lúc này mà bó chân chỉ có thể cứ thế mà đánh gãy bàn chân trước rồi mới bó lại, liền được một đôi chân thoạt nhìn nhỏ hơn một chút. Có thể là bởi chân cong lại nhỏ như vậy nên đi được hai bước liền đau muốn chết. Đi nửa bước gót chân tuy nhìn đẹp mắt, nhưng chính là thứ có thể đau chết người. Khi nguyên chủ bó chân để nhỏ đi đã chịu không ít đau khổ, đầu tiên là giai đoạn bẻ gẫy xương bàn chân, sau đó là bó lại, cuối cùng là là đi. Người bên ngoài nói không thấy nàng yểu điệu hơn, một chút tác dụng cũng không có. Nàng phải chịu nhiều đau khổ như vậy cuối cùng lại không có ai nhìn tới, ngược lại làm cho Thẩm Đằng Văn ghét bỏ chê nàng không tự nhiên, rồi bị chà đạp phải gả cho ông già hơn năm mươi tuổi.

Không bằng Đoàn Quế Lan chạy nhảy vui sướng, cũng không phải chịu đau khổ như vậy.

Lúc này Lưu thị lại lấy chuyện bó chân để phát hỏa lên người mình, Bách Hợp cũng không nghĩ tới phải bị mang vạ như vậy. Tuy nói cô nhẫn nại rất tốt, cũng không sợ chịu khổ, thế nhưng việc bó chân không phải quan trọng tất yếu. Huống chi cô cũng không nghĩ tới việc muốn mang lại niềm vui vho bất cứ nam nhân nào. Nếu như ai cũng phải bó thì cô cắn răng nhẫn lại thì không tính, thế nhưng Đoàn Quế Lan cũng không có bó chân qua, cuối cùng vẫn gả được ra ngoài, điều này chứng minh bó chân mặc dù thanh danh ở bên ngoài tốt hơn nhưng vẫn không phải là tất yếu. Huống chi có muội muội Đoàn Quế Lan này, thì cho dù mình bó chân thì thanh danh cũng không thể tốt lên được. Lúc này thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Lưu thị, Bách Hợp bưng chén cháo trước mặt mình lên, đầu cũng không ngẩng:

“Nương đã nói như vậy con sẽ không bó chân nữa.”

Lưu thị lúc trước phát giận đánh chửi con gái đều là Bách Hợp ôn nhu thuận theo, hôm nay trong lòng cbà tức giận không lý do, vốn cho rằng mắng Bách Hợp hai câu thì tối đa cô cũng chỉ gật đầu đáp ứng. Không nghĩ tới cô lại dám phản đối nói không bó, Lưu thị ngạc nhiên, ngay sau đó giận tím mặt, hai tay đập lên mặt bàn liên tục, tức giận quát lên:

“Nguyên một đám lại làm phản rồi hả? Có lòng tốt tìm người bó chân cho ngươi, nói ngươi hai câu ngươi lại quay đầu làm mình làm mẩy rồi hả?” Bà phát giận, Đoàn Quế Lan cũng có chút phiền chán đêm bát đẩy ra, cơm cũng không ăn.

“Con đâu có cãi lại nương? Do nương nói bó chân phải trả người ta rất nhiều, còn sợ con bó không tốt, con lớn tuổi thì chưa chắc bó chân được, nếu nương sợ làm lại thì con không bó là được.” Có lẽ trước đây tính cách con gái quá mềm mại, lúc này Bách Hợp lại phản bác làm Lưu thị không kìm được lửa giận: “Ngươi nói không bó thì không bó sao? Lão nương đã tìm người tới ngươi lại nói không bó? Nếu như không phải muốn sau này ngươi có một mốt nhân duyên tốt thì ta lại dùng tiền phí nhiều tâm tư như vậy? Ngươi lại không nhìn được chỗ tốt đấy, có phước mà không biết hưởng!”

Lưu thị tức giận tới mức run người, bà bị Bách Hợp phản bác lại so với bị Đoàn Quế Lan cãi lại còn muốn tức giận hơn. Lúc này bà lấy một chiếc đũa ném về phía Bách Hợp, tuy Bách Hợp đã nghiêng người tránh ra nhưng vẫn chậm một chút, chiếc đũa kia đã để lại một vết đỏ trên cằm nàng.

“Khi người ta đến thì nương có thể cho Đoàn Quế Lan bó mà, muội ấy còn còn nhỏ tuổi, xương cốt lại không cứng rắn, chính là thời gian tốt để bó. Huống chi cửa hàng vải bây giờ rất bận, đến lúc con bó chân lại không có ai giúp đỡ, nương lại sai khiến con?” Gần qua năm mới, cửa hàng vải bận tối mặt mày, trong nội dung vở kịch trong khi Đoàn Bách Hợp bó chân đau đớn bứt rứt, nhưng một mình Lưu thị bận quá, còn con gái út từ trước đến nay chưa từng động tay làm, không thể giúp đỡ được, cuối cùng Đoàn Bách Hợp thay bà giúp đỡ trông cửa tiệm