Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1069: Tranh giành lang quân như ý (2)




Mỗi khi bị con gái út làm cho tức giận thì khi Lưu thị ở trước mặt con gái lớn nói đi nói lại không dứt. Một mặt là mẫu thân mình, một mặt là muội muội mình, Đoàn Bách Hợp bị kẹp ở giữa. Lúc an ủi mẫu thân thì Lưu thị trách nàng không chịu giúp đỡ muội muội, muội muội lại trách Đoàn Bách Hợp có bề ngoài xinh đẹp tính tình dịu dàng nhu thuận, mẫu thân lại thiên vị nàng mà ngày thường hay tranh luận với nàng ta. Thường xuyên bị hai bên khó xử chỉ có thể khóc ở sau lưng.

Mà lúc này trong thành có một hộ Thẩm gia, Thẩm phụ trước kia từng đi thi hương, dưới trướng có một con trại độc nhất tên là Thẩm Đằng Văn, dạy hắn từ thuở võ lòng gian khổ học tập mười năm đến năm mười tám tuổi đậu tú tài, làm mọi người trong thành đều kinh ngạc, người người đều cho rằng hắn có tiền đồ vô hạn. Thẩm Đằng Văn vì trước kia chỉ biết miệt mài gian khổ đọc sách mà để lỡ trung thân đại sự, bây giờ đã có công danh Thẩm phụ muốn tìm một cô nương hiền lương thục đức, lúc biết tin tốt này Lưu thị liền động tâm.

Con gái lớn Đoàn Bách Hợp bởi vì thanh danh của con gái út mà bị chậm hôn sự nay đã mười bảy, như vậy đã qua tuổi tác mai mối của các cô nương, nghĩ nếu muốn đề thân thập phần không dễ. Thẩm Đằng Văn áo mũ chỉnh tề, Thẩm gia coi như là gia đình thư hương môn đệ, mặc dù nghèo hơn Đoàn gia một chút nhưng nếu là gả lúc trước. Bây giờ đồ cưới cho dày thêm một chút để trợ giúp nhà chồng, đợi đến khi công thành danh toại coi như là một chuyện tốt. Bà mời bà mối tới cửa, Thẩm gia rất không thích cọc hôn sự này, vụ Đoàn phu chết do say rượu nên Thẩm gia có chút kiêng kị Đoàn thị cùng hai cô con gái, hơn nữa thanh danh Đoàn Quế Lan đã lan ra bên ngoài, ngay từ đầu Thẩm phụ đã có ý cự tuyệt nhưng nghe bà mối nói lại có chút động tâm.

Nghe thấy Đoàn Bách Hợp dịu dàng động lòng người, dáng dấp thanh lệ, châm tuyến nữ hồng cùng việc nhà mọi thứ đều rất tốt. Một cô nương như vậy chiếu cố con mình coi như là càng hợp nhau sức mạnh lại càng tăng, hơn nữa tài sản Đoàn gia phong phú không chừng có thể giúp đỡ nhi tử một chút, vừa nghĩ thế hai bên cùng thống nhất với nhau.

Hai bên tuy chưa nói chính thức trao đổi canh thiếp cùng bát tự, nhưng hôn sự cơ bản xem như đã định rồi. Có nữ nhi nào không có tuổi xuân. Đoàn Bách Hợp cũng từng tưởng tượng ra lang quân như ý của mình, đến mười bảy tuổi mà chưa lấy chồng trong lòng âm thầm sốt ruột, hiện nay đã có gió có trăng, cùng kết thân với Thẩm Đằng Văn một người đọc sách, đối với các khuê nữ thiếu nữ trong thành mà nói là một chuyện rất có thể diện, làm cho xuân tâm của nàng nảy mầm. Nghe lời mẫu thân căn dặn nàng ở nhà thêu chăn gấm, ga giường để chuẩn bị đồ xuất giá cho mình. Muội muội của nàng Đoàn Quế Lan nghe thấy tỷ tỷ chuẩn bị lập gia đình thì trong lòng có chút chua chát.

Đoàn Quế Lan bình thường có tính cách như con trai, nhưng ruốt cuộc trong lòng vẫn không phải là một bé trai chân chính. Thấy tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng của mình chuẩn bị sắp được gả cho một người chồng tốt, trong lòng nàng ta cũng không khỏi cảm thấy chua chát và hâm mộ. Hiện tại thanh danh nàng ta không tốt, Lưu thị thì suốt ngày nói nàng không ai thèm lấy, lúc biết tỷ tỷ muốn định ra hôn sự vì thế mà rất phiền não. Tuy nói Đoàn Quế Lan có chút đố kỵ, nhưng vì hôn nhân hạnh phúc của tỷ tỷ sau này cho nên quyết định muốn kiểm tra tỷ phu tương lai này như thế nào.

Lưu thị chuẩn bị cho hôn sự của con gái lớn nên quản giáo nàng ta không còn nghiêm khắc, tính cách của nàng ta đã quen việc thường xuyên trốn ra khỏi Đoàn gia, hỏi thăm chuyện của Thẩm Đằng Văn.

Lúc này người đọc sách thích những cô gái đẹp vì tô son điểm phấn, hai bên bờ sông Hoài phần lớn là kỹ viện, thường xuyên nghe được chuyện tình yêu của tài tử giai nhân, người trong thành sông Hoài không cho như vậy là chuyện gì xấu, ngược lại còn cho rằng là tốt.

Sau khi Thẩm Đằng Văn đậu tú tài, thanh danh lên cao thì cũng mời mấy người bạn đồng học lên thuyền trên sông Hoài mở hội thi thơ, cùng một đám văn nhân nói chuyện trời đất, phẩm trà xem tiểu mỹ nhân. Đoàn Quế Lan quyết tâm muốn theo dõi hắn nên rất dễ dàng thăm dò được việc Thẩm Đằng Văn có chơi gái. Sau khi biết rõ chuyện này, Đoàn Quế Lan trong cơn dận dữ cô không muốn đem việc này nói cho tỷ tỷ mình biết. Bởi vậy Đoàn Quế Lan quyết định mình phải bắt được bộ mặt thật của Thẩm Đằng Văn, nàng ta cảm thấy nam nhân hào nhoáng bên ngoài không xứng với tỷ tỷ của mình.

Đoàn Quế Lan coi trời bằng vũng đã quen, sau khi quyết định từ nay về sau phải bảo vệ tỷ tỷ của mình, trong quá trình theo dõi Thẩm Đằng Văn thì nàng ta nữ phẫn nam trang (Nữ giả thành nam) đại náo thuyền hoa, bị ma ma của kỹ viện tìm người áp giải về Đoàn gia.

Chuyện này làm ra rất lớn, rất nhanh trong một đêm mà đã truyền ra khắp phố Hoài thành, Đoàn gia trở thành trò cười của Hoài thành làm cho Thẩm gia tức giận muốn chết. Không chỉ danh tiếng của Đoàn Quế Lan bị hủy triệt để mà Đoàn Bách Hợp cũng bị nàng liên lụy. Lưu thị đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng qua nhưng Đoàn Quế Lan sống chết vẫn không chịu nhận lỗi, nàng cho mình làm như vậy là đúng vì hạnh phúc của tỷ tỷ. Tỷ tỷ không thể gả cho Thẩm Đằng Văn cầm thú như vậy. Nàng ta quật cường làm cho Lưu thị tức giận muốn chết đồng thời lại không thể làm gì nàng ta được.

Sự việc đã xảy ra, cho dù đánh chết  nàng ta thì cọc hôn sự này cũng sẽ ngâm nước nóng, quan trọng nhất là Lưu thị không hiểu được cảm giác trong lòng Đoàn Bách Hợp, bà ta càng lo lắng cho chuyện tương lai của con gái út hơn. Nàng ta mới mười bốn tuổi, nhưng bởi vì nữ giả nam trang đi qua kỹ viện, đời này coi như xong, nếu nàng ta không gả ra ngoài được thì sau này phải làm sao?

Trong sự phiền muộn, Lưu thị quyết định bán mặt tiền của cửa hàng tơ lụa Đoàn thị lấy tiền làm đồ cưới cho Đoàn Quế Lan, hy vọng có người nhìn ở phần đồ cưới này  mà có thể cưới Đoàn Quế Lan, không để ý đến thanh danh của nàng.

Đúng lúc này, vốn cho là sau khi trải qua cọc hôn sự này Thẩm gia sẽ hận chết Đoàn gia, kết thân không được trở thành kết oán. Ai ngờ trong quá trình cùng Đoàn Quế Lan ở chung mặc dù ban đầu Thẩm Đằng Văn rất tức giận Đoàn Quế Lan ‘Bắt gian’. Không hòa hợp thế nhưng hai người ở chung trái lại càng phát hiện ra đối phương thật ra không tệ. Đoàn Quế Lan ban đầu cho rằng Thẩm Đằng Văn là kẻ hoa tâm miệng lưỡi lại trơn tru nhưng sau khi sự việc phát sinh thì nàng ta lại phát hiện ra Thẩm Đằng Văn một bụng văn chương tài hoa hơn người, dáng người lại không tệ.

Mà Thẩm Đằng Văn cho rằng nàng ta không giống những cô nương khác chỉ biết làm bộ làm tịch nhu thuận vâng lời, nàng ta hoạt bát như vậy ngược lại làm cho hắn động lòng. Hai người lén lút đi lại càng nhiều, thường xuyên qua lại trái lại đã nhìn trúng đối phương.

Thẩm gia như cũ phái bà mối tới cửa, chỉ là muốn lấy đại cô nương Đoàn gia thành tiểu cô nương Đoàn gia.

Vốn cho rằng con gái út nhà mình cả đời không có ai lấy, không nghĩ tới bây giờ lại có thể có một mối nhân duyên tốt như vậy, Lưu thị trong vui mừng đã vội vàng đồng ý.

Lưu thị thấy con gái lớn có ngoại hình tốt, tính tình nhu thuận, nữ công  cùng việc nhà mọi thứ tinh thông, sau này không lo không tìm được nhà chồng tốt. Nhưng con gái út lại bất đồng, nàng ta không xinh đẹp, tính tình cũng không ngoan hiền nhu thuận, bỏ lỡ hôn sự này thì về sau chưa chắc có mối tốt hơn. Bà ta vui vẻ gả Đoàn Quế Lan cho Thẩm gia, Đoàn gia có tơ lụa làm đồ cưới, Thẩm Đằng Văn vốn có tình cảm với Đoàn Quế Lan, cảm động nàng ta gả cho mình thì chưa nhận được chỗ tốt gì còn mang đến đồ cưới phong phú, Thẩm Đằng Văn càng hăng hái học thi đậu công danh.

Mà Lưu thị tưởng rằng không có con gái út liên lụy thì con gái lớn với tính tình cùng ngoại hình sau này không khó gả, nhưng không ngờ con gái lớn tuổi đã lớn, đã qua tuổi thích hợp lấy chồng. Thanh thiên cùng tuổi với cô đều đã định ra hôn ước rồi, Đoàn gia lại không có tiền cho nàng làm của hồi môn. Cuối cùng Bách Hợp kéo dài đến khi mười chín tuổi, Lưu thị suốt ngày ngại cô không lấy được chồng làm mình mất mặt. Cuối cùng vội vã gả nàng cho một thương nhân họ Vương gần năm mươi tuổi làm vợ kế. Vì đối phương nghi kỵ cô còn trẻ lại xinh đẹp sợ sau khi cưới lại vượt tường nên quản nàng thật nghiêm.

Vì đối phương đã lớn tuổi nên Đoàn Bách Hợp cả đời không có con nối dõi, đứa nhỏ Vương gia lại không phải do nàng sinh, nêntừ đầu đã rất phòng bị nàng. Nàng trải qua mấy năm ở góa, thương nhân kia vừa chết, cô liền bị con riêng đuổi ra ngoài, thê lương không có giúp đỡ trải qua một đời.

Gả cho một nam nhân lớn gấp đôi tuổi của mình làm vợ lại còn làm vợ kế, không có con, chính mình cả đời kính cẩn nghe lời nhưng lại nhận được kết cục như vậy. Muội muội Đoàn Quế Lan tùy hứng làm bậy thanh danh không tốt cuối cùng lại gả cho Thẩm Đằng Văn. Mà Thẩm Đằng Văn đậu cử nhân sau khi đỗ cử nhân lại cầm đồ cưới của Đoàn Quế Lan mua được chức huyện lệnh. Dã nha đầu ngày xưa đã trở thành phu nhân nhà quan, còn mình lại trở thành kế thất đáng xấu hổ trong miệng Lưu thị. Đoàn Bách Hợp cảm thấy rất không cam lòng, Lưu thị dạy cô phải nghe lời dịu dàng, nói đấy là vì tốt cho nàng nhưng cuối cùng thì nàng đã được chỗ tốt gì?

Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra nhưng kết quả của hai tỷ muội lại bất đồng, Đoàn Quế Lan phu thê ân ái, con cháu đầy đàn, còn nàng đến chết cũng không có người đưa tang.

Nếu như nói Đoàn Bách Hợp không có tí oán hận Đoàn Quế Lan thì đó là giả. Rõ ràng đấy chính là mối nhân duyên tốt của mình bởi vì Đoàn Quế Lan tự chủ chương gây sự, lại trở thành nhân duyên của nàng ta. Đoàn Bách Hợp cũng trách Lưu thị thiên vị, từ nhỏ đến lớn Lưu thị đều thích muội muội nhiều hơn, đều cho rằng nàng đã lớn tuổi nên phải nhường. Không ngờ chính mình nhường đến cuối cùng mất đi mấy năm tâm huyết đi sớm về tối làm việc ở cửa hàng vải lại để cho Đoàn Quế Lan làm của hồi môn, cuối cùng lại biến lang quân như ý của mình thành của nàng ta.

Lần này Đoàn Bách Hợp không muốn lại nhường nhịn Đoàn Quế Lan nữa, Thẩm Đằng Văn không thích nàng thì nàng cũng không nhất định phải gả cho Thẩm Đằng Văn. Nhưng Đoàn Bách Hợp không muốn lặp lại như trong nội dung vở kịch, nàng cũng muốn có cuộc sống riêng của mình. Trừ việc không lặp lại như trong vở kịch bị Lưu thị bố trí an bài, còn phải bị Đoàn Quế Lan oán giận, nàng còn hi vọng tự mình cũng có thể gả cho một lang quân như ý. Không cầu đại phú đại quý, ít nhất cũng không phải gả cho ông lão ngoài năm mươi tuổi, chịu cơ khổ một đời.

Tiếp thu tình tiết xong thì Bách Hợp thở dài một hơi.

Nhiệm vụ lần này cũng không khó, so với những nhiệm vụ khó khăn lần trước thì nhiệm vụ lần này quả thật dễ dàng giống như ngày nghỉ lễ bình thường. Tâm nguyện của nguyên chủ cũng rất đơn giản, trừ việc không muốn bị Lưu thị bố trí, thì chỉ muốn xuất giá như những nữ nhi bình thường khác, không cần ăn sung mặc sướng, chỉ nghĩ muốn cuộc sống đơn giản mà thôi. Nếu Lý Duyên Tỷ ở trong không gian thì nhiệm vụ lần này của Bách Hợp không cần phí tâm tư. Không bị Lưu thị bố trí ngược lại rất đơn giản, thế nhưng bây giờ Lý DuyênTỷ không có ở đó, lúc lập gia đình có chút phiền phức.

Bách Hợp nghĩ có thể lách chỗ trống của nhiệm vụ, muốn hoàn thành tâm nguyện lấy chồng của nguyên chủ không khó, chỉ cần không phải gả cho ông lão năm mươi thì gả cho một ‘Lang quân như ý’ cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Sau hôn sự chỉ cần tìm mua cho đối phương mấy tỳ thiếp xinh đẹp, đến lúc đó nhiệm vụ đưa ra coi như hoàn thành. Làm như vậy có chút cảm giác áy náy với Đoàn Bách Hợp, nhưng hiện nay chỉ có thể đi một bước tính một bước