Vừa rồi trong đầu Lâm Thanh Yến còn đang suy nghĩ lung tung, Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan đều không phải ba mẹ ruột của cậu, vậy tại sao cậu lại trở thành con trai của họ? Tại sao bọn họ không nói cho cậu biết sự thật, ba mẹ ruột của của cậu là ai?? Họ đang ở đâu? Tại sao lại muốn bỏ rơi cậu?
Sau đó, Cố Phi nói cho cậu biết, hắn đã biết được thông tin về ba mẹ ruột của cậu, Lâm Thanh Yến lại sửng sốt, tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu hỗn loạn.
Cậu hoảng sợ lại mong chờ nhìn người đàn ông trước mặt, chóp mũi đau nhức, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời:
“Anh nói… anh đã tìm được ba mẹ ruột của em?” Cơ thể cậu đang run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông, nghẹn ngào, phải một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của chính mình run rẩy đến mức gần như không nghe rõ.
Cố Phi đoán trước được phản ứng của Lâm Thanh Yến, nhẹ nhàng vuốt ve lưng thiếu niên, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: "Đừng kích động, hít một hơi thật sâu."
"Ừm." Lời của Cố Phi có tác dụng với Lâm Thanh Yến, cậu àm theo lời hắn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại, nhưng những lời Cố Phi nói tiếp theo lại vượt xa dự đoán của cậu, cậu không thể bình tĩnh được nữa.
Thấy cậu dần dần bình tĩnh lại, Cố Phi nhắc nhở: "Yến Yến, em phải chuẩn bị tinh thần."
Lâm Thanh Yến nghe vậy càng thêm hoảng loạn, chẳng lẽ ba mẹ ruột của cậu không còn nữa? Nếu không thì sao phải chuẩn bị tinh thần.
"Anh Phi, anh nói đi, em có thể tiếp thu."
"Ở đây có một bản báo cáo giám định, là của em và An Dụ." Cố Phi nói, sau đó đưa tài liệu còn lại cho Lâm Thanh Yến, ánh mắt lo lắng và khẩn trương chăm chú nhìn người trước mặt.
"An Dụ?" Lâm Thanh Yến nhất thời không nhớ ra An Dụ là ai, khi nhìn thấy báo cáo thẩm định đề cậu và An Dụ là anh em, đầu óc cậu trở nên trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt không phản ứng.
Cố Phi nắm tay cậu, mới phát hiện lòng bàn tay cậu vô cùng lạnh, hắn dùng sức nắm chặt, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn, "Yến Yến, An Dụ là anh trai của An Nam Ý, em và cậu ta là anh em cùng ba mẹ."
Lời người đàn ông giống như một quả bom cực mạnh, nổ tung trong lòng Lâm Thanh Yến, tạo ra chấn động cực lớn và gây ra một cơn bão lớn.
Cậu và An Dụ là anh em? Vậy ba mẹ của An Dụ là ba mẹ ruột của cậu?
"Sao... Chuyện này có thể xảy ra?" Cậu nhìn Cố Phi, đột nhiên nhếch khóe miệng lên lộ ra nụ cười gượng gạo, "Anh Phi, anh đừng đùa với em nữa, hôm nay không phải ngày cá tháng tư.
Tin tức này khiến cậu càng sốc hơn khi biết Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan không phải ba mẹ ruột của cậu, dù có nằm mơ Lâm Thanh Yến cũng không dám tin, chuyện này quá buồn cười.
"Yến Yến, đây không phải là nói đùa."
Hai tay Cố Phi ôm lấy gò má thiếu niên, nhìn vào đôi mắt bao trùm bởi tổn thương cùng hoảng sợ, nghiêm túc nói: "An Cảnh và An Dụ là anh trai ruột của em, em là đứa nhỏ nhà họ An lưu lạc bên ngoài."
"Yến Yến em không tin anh Phi à?"
Đồng tử của Lâm Thanh Yến giãn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, cậu ngẩn người trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em tin."
Cố Phi sẽ không lừa gạt cậu, Cố Phi bản lĩnh như vậy, những điều hắn phát hiện ra cũng không phải là giả, cậu xem đi xem lại bản báo cáo thẩm định trong tay, ngón tay trắng bệch vì dùng sức, "Tại sao..."
Cho dù sự thật có bày ra trước mắt, cậu cũng không thể tin tưởng được.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu nắm lấy cánh tay Cố Phi, dùng giọng run rẩy khẩn trương hỏi: "An Nam Ý thì sao? Cậu ta cũng là anh em với em sao?"
"Không." Cố Phi kiên quyết trả lời cậu.
Cố Phi nắm lấy bàn tay run rẩy lạnh buốt của Lâm Thanh Yến, nói tiếp: "An Nam Ý là con ruột của Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan. Từ lúc mới sinh ra hai người đã bị tráo đổi thân phận."
"Yến Yến, anh biết là em không thể tin được, nhưng đây là sự thật."
Những cú sốc liên tiếp mỗi lúc một mạnh hơn, thái quá như một bộ phim cẩu huyết vào lúc tám giờ. Lâm Thanh Yến nắm chặt tay người đàn ông và lẩm bẩm, "Sao có thể... tại sao chuyện này lại xảy ra, tại sao …”
Nhìn bộ dạng đứa nhỏ lúc này, Cố Phi không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm đứa bé vào lòng, hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Em và An Nam Ý sinh cùng một ngày, năm đó Chu Nguyệt Lan hối lộ y tá trong bệnh viện, đánh tráo em và An Nam Ý. "
Lâm Thanh Yến không hiểu, cậu ngước mắt nhìn Cố Phi, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, "Tại sao, tại sao bà ấy lại làm như vậy..."
Trong mắt Cố Phi hiện lên một tia không đành lòng, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt thiếu niên, lạnh lùng nói: "Bởi vì bà ta ích kỷ và đáng khinh." Cố Phi vừa nói vừa rút tay ra, tìm đoạn video Lục Tu gửi trong điện thoại rồi đưa cho Lâm Thanh Yến.
"Yến Yến, sau khi xem video này, em sẽ hiểu."
Lâm Thanh Yến nhận lấy điện thoại và bấm vào.Người trong video là y tá bị Chu Nguyệt Lan mua chuộc, Tần Thu Thủy. Bà một lần nữa kể lại chuyện xảy ra năm đó trong video, những giọt nước mắt ăn năn sám hối đã rơi.
"...Tôi thực sự không có cách nào. Tôi xin lỗi, tôi có lỗi với đứa trẻ An gia đã bị tráo đổi. Nếu có thể gặp lại tôi muốn nói với cậu ấy một tiếng thật xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Lâm Thanh Yến nhìn chằm chằm màn hình, mở to hai mắt, hốc mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống gò má, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng cậu có thể cảm giác được lúc này mình đau đớn đến cực điểm.
Cậu nắm chặt điện thoại, tay run run, bấm xem lần nữa, xem lại đoạn video mới được mấy phút, xem xong cậu lại cố gắng bấm phát lại lần nữa.
"Đừng nhìn nữa, Yến Yến." Cuối cùng Cố Phi không đành lòng nhìn nữa, đưa tay cầm lấy điện thoại di động trong tay thiếu niên, đặt sang một bên, đưa tay ôm lấy người đang khóc thầm vào lòng. Cánh tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, nhỏ giọng nói: "Yến Yến, khóc ra đi."
Cổ họng Lâm Thanh Yến như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh. Sau khi nghe giọng nói của người đàn ông, nó giống như một dòng sông vỡ đê, cuối cùng không thể kìm nén cảm xúc của mình được nữa, cậu khóc ra thành tiếng.
Xe đóng kín, xung quanh là tiếng khóc bi thương cực điểm của chàng trai trẻ, trên mặt Cố Phi hiện lên những cảm xúc không đành lòng và đau lòng, hắn cảm thấy vạt áo sơ mi của mình ướt đẫm nước mắt, cảm giác người trong ngực không ngừng run rẩy, như một con vật nhỏ bất lực.
Cố Phi siết chặt cánh tay, chỉ có thể vuốt ve liên tục lưng Lâm Thanh Yến, dù sao trong thời gian ngắn không ai có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện như vậy.
Ngay cả Cố Phi cũng không chắc liệu mình có thể bình tĩnh đối mặt với loại chuyện này hay không.
Lâm Thanh Yến không hiểu tại sao lại có những người ích kỷ như vậy, điều cậu hận nhất không phải là y tá nhận tiền để tráo đổi cậu, mà là Chu Nguyệt Lan, người mà cậu gọi là mẹ rất nhiều năm, giờ nghĩ lại cảm thấy thật châm chọc.
Để con trai mình có một cuộc sống sung túc và hạnh phúc, bà không ngần ngại đưa con ruột của mình đến nhà người khác, mà cuộc sống của cậu đã hoàn toàn thay đổi vì sự ích kỷ của người phụ nữ này.
Bây giờ cuối cùng thì Lâm Thanh Yến đã hiểu tại sao Chu Nguyệt Lan lại thiên vị con trai nhỏ Lâm Thanh Dương như vậy, nhưng lại thờ ơ với con trai lớn, thậm chí là làm bộ làm tịch.
Những thứ vốn thuộc về cậu lại bị con trai của người phụ nữ này thay thế, Lâm Thanh Yến không hiểu tại sao Chu Nguyệt Lan lại có thể sống thoải mái như vậy, không hề có chút áy náy nào.
Cuộc sống vốn dĩ thuộc về cậu... Lâm Thanh Yến thậm chí không dám tưởng tượng, từ nhỏ không phải lo không có cơm ăn vô ưu vô lo, có ba mẹ yêu thương, còn có hai người anh yêu thương. Cậu đã từng ghen tị với An Nam Ý, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng những thứ này vốn dĩ phải thuộc về mình.
Lâm Thanh Yến khóc rất lớn cũng không ngừng được, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp rất gấp, thậm chí gần như không thở nổi.
Nhìn thấy cậu như vậy, Cố Phi hoảng sợ ôm lấy gò má của cậu, lau đi đôi má đẫm nước mắt, lo lắng nhưng nhẹ nhàng nói: "Yên Yến, em đừng kích động, bình tĩnh, thở đi..."
"Không sao đâu. Có anh Phi ở đây, anh Phi sẽ giúp em."
"Yến Yến, ngoan nhé."
Sự an ủi của Cố Phi đã có tác dụng, Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng lấy lại được một chút tỉnh táo sau khi khóc nhiều đến mức mất đi lý trí. Cậu chậm rãi ngừng lại, hô hào cũng khôi phục bình thường, chỉ là khóc đến khiến não thiếu oxy, khiến cậu choáng váng, không còn chút sức lực nào ngã vào vòng tay người đàn ông.
Cảm nhận được người trong ngực đã hô hấp đều đều, Cố Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hạ mắt nhìn Lâm Thanh Yến, đứa nhỏ đang nằm trên vai hắn, nắm chặt quần áo, là một tư thế cực kỳ ỷ lại.
Vai cậu vẫn run rẩy, từ cực kỳ thương tâm thống khổ chuyển sang những tiếng nức nở cố nén, Cố Phi hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cậu, nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu, anh Phi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Anh Phi sẽ không buông tha những người đã làm tổn thương em."
"Cố gia và An gia là bạn bè của nhau. Ba mẹ ruột của Yến Yến là những người rất tốt. Họ chắc chắn sẽ rất thích em... Đúng rồi, Yến Yến trông rất giống mẹ, đều rất đẹp."
"Khi Yến Yến trở về ngôi nhà thực sự của mình, em chắc chắn sẽ sống một cuộc sống rất hạnh phúc..."
Người đàn ông luôn trầm mặt ít nói, bây giờ ở bên tai thiếu niên nói từng câu một, giọng nói từ tính và dịu dàng, không phải hắn không giỏi ăn nói, chỉ là tính cách của hắn.
Trong giọng nói và vòng tay của Cố Phi, Lâm Thanh Yến dần dần bình tĩnh lại, từ từ ngừng nức nở, đôi mắt sưng lên vì khóc, khuôn mặt lấm lem nước mắt, giọng nói trở nên khàn khàn vô cùng: "Anh Phi, em không biết phải làm gì bây giờ."
"Không sao, anh giúp em." Cố Phi xoa đầu cậu, cầm một chai nước khoáng tới, vặn ra, đưa đến miệng Lâm Thanh Yến, "Uống chút nước trước đi, khóc đến khàn giọng rồi."
"Dạ." Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn mở miệng, uống nước trên tay Cố Phi uống mấy ngụm rồi bỏ cuộc. Cố Phi giơ tay lên lau vết nước trên khóe miệng cậu, "Nếu em bằng lòng, anh Phi có thể đưa em đi gặp ba mẹ ruột của em ngay bây giờ."
Lâm Thanh Yến ngẩn người và không nói gì.
Cố Phi lại nói: "Hoặc là chúng ta đi tìm An Cảnh, Yến Yến quen biết cậu ta phải không?"