Lâm Thanh Yến không muốn Cố Phi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình, nhưng lại phản tác dụng, nghĩ đến mình toàn mùi mồ hôi bị một người đàn ông ôm hôn, khiến cậu khóc không ra nước mắt muốn chạy trốn.
"Em... Em phải về trước."
Lâm Thanh Yến đẩy Cố Phi ra, quay người mở cửa xe muốn bỏ chạy, nhưng ngón chân chưa kịp chạm đất đã bị người nào đó kéo lại. sức lực của người kia quá lớn, cánh tay như những thanh thép giam cầm cậu lại.
"Sao em lại chạy?" Cố Phi thì thầm vào tai cậu: "Yến Yến đúng là không lương tâm? Anh Phi cố ý đến đây để gặp em."
Tế bào toàn thân Lâm Thanh Yến run lên, chóp tai đỏ bừng, thận trọng nói: "Không được, em quá dơ, chỉ là muốn quay về đi tắm, hơn nữa...em cần bình tĩnh lại."
Nếu còn ở cùng Cố Phi thêm nữa, đầu cậu sẽ biến thành một khối bột nhão, chuyện tối nay xảy ra quá đột ngột, Cố Phi thú nhận tình cảm với mình thật khó hiểu, giống như đang nằm mơ vậy.
Cố Phi nhẹ nhàng mỉm cười, trong đôi mắt sâu hiện lên gợn sóng, một chút mềm mại đã chiếm lấy, đôi môi mỏng mấp máy nói: "Trở về cũng được, nhưng trước tiên em phải trả lời mấy câu hỏi."
Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng quay người nhìn về phía hắn hỏi: "Câu hỏi gì?"
Cố Phi hỏi: "Hiện tại Yến Yến là người của ai?"
Hắn hỏi quá thẳng thắn, nhưng giọng điệu vẫn không vội vã tựa như đang hỏi tối nay nên ăn đồ Trung hay đồ Tây. Cũng không hề cảm thấy xấu hổ, Lâm Thanh Yến chưa bao giờ nhìn thấy người như Cố Phi, nói gì hay làm gì cũng bình tĩnh và điềm tĩnh.
Nhưng đây cũng chính là điểm rất hấp dẫn ở Cố Phi, trưởng thành, điềm tĩnh và chững chạc, rất đáng tin cậy, khiến người khác cảm thấy an toàn khi ở cạnh, Lâm Thanh Yến giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên biển, Cố Phi đang dẫn dắt câu tiến về phía ngọn hải đăng, bến cảng để cậu cập bến và nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Cố Phi vô cùng bình tĩnh, nhưng người bị hắn nhìn chằm chằm hai má đã đỏ bừng vì xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngồi trên xe chưa đầy nửa giờ, sắc đỏ trên mặt cậu vẫn chưa hề phai nhạt.
“Em là người của Cố Phi…” Nói đến đây, lông mi thiếu niên cụp xuống, hơi run run, đôi môi đỏ mọng do nụ hôn ẩm ướt hơi mím lại, giọng nói mềm mại như động vật nhỏ.
An Dụ nói cậu là một con thỏ trắng nhỏ, đúng là một miêu tả thích hợp
"Thật ngoan." Nhưng đứa nhỏ càng ngoan, Cố Phi lại càng muốn ức hiếp, không nhịn được mà tiến lại gần hôn lên môi cậu lúc rời đi còn cắn nhẹ thêm một cái. Đứa nhỏ như không có phản ứng gì, thậm chí không cau mày, cũng không kêu đau.
Hắn tiếp tục nói: “Vì Yến Yến thuộc về anh, có phải em nên giữ khoảng cách với những người khác không?”
Lâm Thanh Yến gật gật đầu đồng ý, “Đúng vậy.”
Cố Phi giống như một con sói to xấu xa muốn bắt cóc con thỏ trắng nhỏ từng bước từng bước nói ra mục đích của mình: "Cho nên, về sau em không thể tiếp cận quá gần Lục Vũ Kỳ."
"Hả?" Lâm Thanh Yến bối rối nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, cậu cũng hiểu tại sao Cố Phi lại như vậy. Có lẽ là vì những gì Lục Vũ Kỳ vừa làm với cậu, cậu lại giải thích:
"Vũ Kỳ thực sự không thích em, chúng em chỉ là bạn bè thôi. Cậu ấy chỉ muốn kiểm tra xem anh có thích em haye không, cho nên cậu ấy mới làm vậy. Hơn nữa cậu ấy không có hơn em, anh không cần để ý."
"Anh biết, anh Phi không hiểu lầm em đâu." Cố Phi không chút để ý xoa xoa gáy chàng trai, ôm chặt lấy cậu. Đôi môi mỏng có vẻ không hài lòng, ấm áp nói: "Tóm lại, Yến Yến cứ nghe lời anh Phi là được."
Với tính cách của Cố Phi, hắn không thể nói ra lý do cụ thể, không thể nói là do rất nhiều cư dân mạng đang ghép đôi Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến, những chuyện vặt vãnh như vậy không cần lo lắng, nhưng Cố Phi để ý, nhiều đến mức khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ở cửa ký túc xá, hắn tức giận đến suýt mất lý trí.
Cuối cùng, Lâm Thanh Yến cũng phối hợp gật gật đầu.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên có chút bất an, “Chuyện vừa rồi ở ký túc xá đã được camera ghi lại, sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?” cậu biết những cảnh này sẽ không được phát sóng, nhưng nhân viên chương trình sẽ biết.
“Không sao đâu, mọi chuyện để anh lo."
“Yến Yến, cứ yên tâm luyện tập đi, chuyện khác đừng lo lắng.”
Đối với Lâm Thanh Yến mà nói lời của Cố Phi khiến cậu yên tâm hơn bất cứ điều gì khác.
"Vậy em về trước nhé?"
Cố Phi gật đầu, cũng không ngăn cản nữa, "Đi đi."
Lâm Thanh Yến nói: "Cũng muộn rồi, nơi này cách nhà xa quá, anh mau về đi. Trên đường nhớ chú ý an toàn."
Cố Phi nói: "Ừm."
Vừa rồi cậu nóng lòng muốn chạy trốn, nhưng bây giờ lại do dự, không xuống xe ngay. Cố Phi hỏi cậu có chuyện gì, vừa dứt lời, trên môi hắn truyền đến một cảm giác mềm mại, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc Cố Phi kịp phản ứng, đứa nhỏ đã vội vàng mở cửa xe bước ra ngoài, chạy rất nhanh, thân hình gầy gò nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Cố Phi, nhưng trên môi vẫn còn có chút mềm mại.
Cố Phi sờ lên khóe miệng bị hôn, im lặng cong môi, đôi mắt dịu dàng như đang ngâm mình trong ánh trăng ngoài cửa sổ xe, ánh trăng dày đặc dịu dàng tan chảy trong mắt hắn, điểm tô những chấm tròn màu sắc.
Đứa nhỏ... bây giờ là của hắn.
Lâm Thanh Yến vừa chạy vào cầu thang, liền gặp đạo diễn từ trên lầu đi xuống, mặt vẫn đỏ bừng, cúi đầu chào đạo diễn rồi chạy lên lầu, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Giám đốc ngẩn người tại chỗ, thực tập sinh bị Cố tổng lôi đi vừa rồi hình như cũng chính là Lâm Thanh Yến?
Ông ngạc nhiên mở to miệng, nhưng trước khi kịp phản ứng, ông nhận thấy cửa chiếc ô tô sang trọng đậu bên ngoài mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, đứng trong màn đêm mờ mịt, nhìn chằm chằm về phía ông.
Đạo diễn vội vàng bước tới và kính cẩn gọi Cố tổng.
Cố Phi mặt không biểu tình nhìn ông, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ, không nhìn ra được vừa rồi hắn đã làm gì trên xe, bình tĩnh nói: "Đạo diễn Lưu, những chuyện vừa rồi xảy ra tôi mong càng ít người biết càng tốt."
Đạo diễn cảm thấy sợ hãi, vội vàng gật đầu, "Chuyện này là đương nhiên. Đừng lo lắng, Cố tổng!"
"Ngoài ra, tôi hy vọng ông sẽ không đối xử đặc biệt với em ấy vì mối quan hệ với tôi. Cứ công bằng."
Nghe vậy, đạo diễn sửng sốt, như thể bị đoán trúng tâm tư, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên, chương trình của chúng tôi luôn công bằng công chính. Cố tổng cứ yên tâm."
Vừa rồi ông còn đang suy nghĩ xem có nên cho Lâm Thanh thêm màn ảnh hay gì đó không... Suy nghĩ của người đàn ông này thực sự rất khó đoán. Ở trong ngành lâu như vậy, ông đã thấy nhiều nghệ sĩ ôm đùi kim chủ, cả công khai lẫn ngấm ngầm muốn đi cửa sau, yêu cầu của người đàn ông này đúng là dòng nước trong.
Cố Phi giải thích sự việc một cách đơn giản, rõ ràng, sau đó cùng đạo diễn cáo từ, hắn đến không phải để kiểm tra công việc gì cả, hắn chỉ đến gặp người hắn muốn gặp, lại thu được chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên phải rời đi.
——
Lục Vũ Kỳ quang minh chính đại nằm trên giường chơi điện thoại, nhìn thấy Lâm Thanh Yến chạy vào, kinh ngạc nhướng mày nói: "Về sớm thế à? Cố Phi không được sao."
"Đừng nói nhảm.”
“Tôi đi tắm.” Lâm Thanh Yến như một con rùa cúi đầu, vội vàng lục lọi quần áo, ôm quần áo đi vào phòng tắm, Lục Vũ Kỳ nhanh nhẹn nhảy xuống giường đứng trước mặt cậu.
Y vô cùng hứng thú nhìn Lâm Thanh Yến, "Mặt cậu đỏ vô cùng, Cố Phi làm gì cậu?"
"Có camera, đừng nói nữa!"
Lâm Thanh Yến hoảng sợ đẩy Lục Vũ Kỳ sang một bên, nhanh chóng chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, ngồi xổm trong góc, che khuôn mặt nóng bừng của mình, phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Cậu tắm nước lạnh và hơi nóng trên mặt biến mất.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu ngồi xổm dưới chăn, thầm hối hận vì vừa rồi trên xe mình không có tiền đồ chút nào, Cố Phi chưa kịp nói gì thì cậu đã tự mình làm hết... Hơn nữa, cậu không nên chạy nhanh như vậy, cũng không ở được bao lâu, không biết khi nào mới gặp lại được anh Phi.
Lục Vũ Kỳ nhìn người trên giường đối diện với vẻ mặt bối rối.
"..."
Lục thiếu gia rất khôn ngoan ngừng trêu chọc cậu.
Có vẻ như cú đá vừa rồi không hề vô ích.
Cũng coi như là đã thúc đẩy được một mối lương duyên, y giỏi quá trời luôn.
Nghĩ nghĩ, Lục Vũ Kỳ mở WeChat gửi tin nhắn cho Cố Phi: Anh họ, có phải anh nên cảm ơn em không?
Một lúc sau, Cố Phi mới trả lời hai chữ: Cảm ơn.
Lục Vũ Kỳ nhìn chằm chằm màn hình, kiên nhẫn chờ đợi hai phút, nhưng sự thật lại nói cho y biết, lời cảm ơn của Cố Phi chỉ có hai chữ này, lạnh lùng thờ ơ, không có tâm một chút nào, y không vui gõ thêm: Chỉ vậy thôi???
Chờ một lúc, đối phương cuối cùng cũng gửi một phong bì màu đỏ, Lục Vũ Kỳ đầy mong đợi mở phong bì màu đỏ ra, nhìn thấy những con số bắt mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, chữ số Ả Rập là 8,88, trong tiếng Trung là tám tệ tám tám xu.
Vị chủ tịch uy nghiêm của tập đoàn Gu và là người giàu nhất Nam Thành đã gửi cho anh ta một phong bì màu đỏ
Đường đường là chủ tịch Cố thị là người giàu nhất Nam Thành lại gửi cho y một phong bì màu đỏ tám tệ tám mươi tám xu.
...
Mẹ nó, y nhận được tám tệ tám mươi tám xu cho một cú đá?!
Mệt!
Mẹ kiếp Cố Phi, đúng là lòng dạ hẹp hòi!
Đừng ép ông đây cạy góc tường nhà anh!
Lục thiếu gia lén nghiến răng nghiến lợi nhìn người thanh niên nằm trên giường đối diện vẫn đang ôm gối, lúc thì mím môi cười ngượng ngùng, lúc thì hơi cau mày, vẻ mặt khó chịu, như bị tâm thần phân liệt.
"……"
Không quan tâm nữa.
Tâm Lục Vũ Kỳ như tro tàn, kéo chăn lên và ngủ thiếp đi.
Lâm Thanh Yến vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tình trạng này kéo dài gần mười phút, cho đến khi chiếc điện thoại giấu trên giường phát ra tiếng rung rè rè, cậu vội vàng chui người vào chăn, chăn bông phồng lên.
ID người gọi vẫn là Cố tiên sinh.
Lâm Thanh Yến hít sâu một hơi hơi, trịnh trọng nghe điện thoại, nhỏ giọng nói: "Anh Phi?"
Cố Phi hỏi: "Sao em nói chuyện nhỏ thế?"
Chàng trai bên kia điện thoại thận trọng giống như một tên trộm, nhỏ giọng nói: “Ký túc xá có camera nên không thể bị phát hiện nên em trốn dưới chăn và lén nghe điện thoại.”