Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 35: 35: Sóng Gió Với Fans





Buổi khai trương của phòng khám thú y cứ như vậy liền khép lại bằng sự kiện "Nhân viên lễ tân mất tích".
Cận Ngôn tri kỷ không quấy rầy Cẩu Phi Phi, chỉ dẫn theo Chu Thụ và Tưởng Vinh đi đến Hiệp hội Bảo hộ động vật theo lịch hẹn trước.
Chu Thụ đau lòng Cận Ngôn bận rộn cả ngày cho nên chủ động đảm đương tài xế.
Cận Ngôn đương nhiên không chịu, nhưng lại bị một ánh mắt của ca ca trừng trở về.
Vì thế, trên đường đi, Tưởng Vinh ngồi ở ghế sau đôi tay nhỏ không an phận mà vịn lên ghế dựa của "tài xế", tầm mắt thì nhịn không được cứ tò mò hướng về phía trước.
"Nhảy nhót cái gì đây?" Cận Ngôn đã nhận ra nội tâm mênh mông của Tưởng Vinh, cảm thấy buồn cười hỏi.
"A nha nha, em hiện tại còn cho rằng mình đang nằm mơ!" Hắn tự gõ đầu mình một cái, đau đến "tê" một tiếng, "Nhưng đây là sự thật a! Ảnh đế cư nhiên ở hiện tại, giờ này khắc này, at this moment, là tài xế của em!"
Hai người ngồi phía trước cũng bị câu nói này của Tưởng Vinh chọc cười, chính bản thân hắn đã trước tiên cười lên "ha ha", tiếp tục nói, "Rõ ràng ảnh đế làm người rất tốt, rất có lực tương tác, thật không hiểu mấy kẻ ngoài kia vì sao cứ phải nói bậy nói bạ!"
Chu Thụ cười cười, "Không sao cả, anh không thèm để ý."
"Còn có nha, anh rõ ràng đã cho studio chính thức phát thông cáo bác bỏ, vì sao vẫn còn có người luôn loạn gán ghép CP a? Bất quá chỉ như vậy thì cũng thôi đi, một số người có lẽ cũng chỉ là tự mình hít ke tự mình vui vẻ, nhưng vấn đề là mấy kẻ chụp lén bịa đặt về anh kìa! Tức chết mất! Em thấy ủy khuất giùm cho hai anh luôn á!"
Tưởng Vinh co chặt nắm tay nhỏ, tức giận bất bình mà đấm hai cái lên ghế.
"Không phải em nói chỉ là fan qua đường thôi sao?" Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng, từ giọng điệu có thể nghe ra tâm tình cũng không tệ lắm.
"Cận ca! Anh chừa cho em chút mặt mũi với..." Tưởng Vinh buồn buồn rầm rì hai tiếng, thở dài, "Kỳ thật vài ngày gần đây em mới bắt đầu nghiêm túc xem lại mấy hot search lúc trước của chị dâu, có cái đọc cũng được, có cái thật sự khiến người ta tức điên!"
"Không cần tức giận, ai làm nghề này đều không tránh khỏi phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió." Chu Thụ ánh mắt nhu hòa, nhàn nhạt nói, "Em ngồi xuống đàng hoàng đi, cẩn thận đến lúc anh phanh xe thì lại đụng vào ghế trước."
Tưởng Vinh bị ôn nhu của Chu Thụ làm cho cái mũi đau xót, nhỏ giọng nói, "Haiz, ảnh đế...!a không, chị dâu! Anh thật sự quá quá quá tốt, căn bản không giống như những gì nhìn thấy từ bên ngoài.

Em thật sự muốn tạo cái acc clone đi chửi nhau với mấy người đó! Càng đọc càng tức mà!"
"Không cần lãng phí thời gian vì những người đó." Chu Thụ an ủi ngược lại, "Thuận theo tự nhiên là được."
"Oa..." Tưởng Vinh đến lúc này liền triệt triệt để để trở thành fan số 1 của Chu Thụ, hắn từ ghế sau trộm đưa ra một bên mặt, cảm thán nói, "Đôi chồng chồng các anh, một Phật hệ một tiêu sái, thật đúng là tuyệt phối!"
Bác sĩ Cận vô cùng tiêu sái lại là tuyệt phối với ảnh đế nghe vậy thì nghiêng mặt, khẽ nhếch khóe miệng, "Anh cũng tức giận, anh cũng muốn tạo cái acc clone."

Tưởng Vinh: "?"
Hả? Lão đại của chúng tôi làm sao vậy? Bị ai đoạt xá rồi sao?
Tiểu O đáng yêu ngồi ở ghế sau đưa tay xoa xoa lỗ tai, muốn xác nhận chính mình có đang bị ảo giác hay không.
Sau đó liền nghe "tài xế" nhẹ nhàng cười, ngữ khí đầy ắp cưng chiều, "Được rồi, đừng quậy nữa."
"Em rõ ràng là đau lòng anh." Lời này hẳn là làm nũng, nhưng bởi vì giọng điệu của người nói ra nó quá mức trầm ổn, cho nên nghe qua chỉ như đang bình tĩnh tường thuật, "Em rõ ràng vừa mới kê một liều aspirin".
Giây tiếp theo, người ngồi trên ghế điều khiển đang đợi đèn đỏ liền đưa mắt nhàn nhạt liếc sang bên cạnh một cái.
Tưởng Vinh bắt gặp cảnh này, trong lòng hú hét, "Hai người họ đang im lặng liếc mắt đưa tình!"
Hắn xem đến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, chuyển qua xé mở một khối chocolate, một ngụm nhét hết vào trong miệng.
Sau đó, vừa phồng má nhai nhai, vừa chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót vô hình.
Trời xanh ơi! Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Sao lại phải bị ông chủ Enigma của tôi cùng với ảnh đế đỉnh cấp Alpha nhét một mồm to cơm chó a!!!
Hơn nữa còn là chén cơm chó thứ hai trong cùng một ngày, lúc nãy ở bệnh viện đã ăn một chén rồi a...
Tưởng Vinh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, đến lúc hoàn hồn thì xe đã dừng trước cửa của Hiệp hội Bảo hộ động vật.
Thế là hắn lưu loát mở cửa xe nhảy xuống, vội vàng rời xa chén cơm chó trên xe, trở thành người thứ nhất vọt đến cửa lớn của Hiệp hội.
Tiếp đến là Cận Ngôn đeo mắt kính gọng kim loại bước đi thong dong, sau cùng là ảnh đế bị kính râm và khẩu trang che kín mít.
Ba người vừa mới đến gần, vị hội trưởng hôm qua nói chuyện với Cẩu Phi Phi đã ra tận cửa để tiếp đón.
Cô nhiệt tình giới thiệu về chức trách và cơ sở vật chất của hiệp hội, đặc biệt là chế độ nhận nuôi.
Hiệp hội có cơ chế xét duyệt nghiêm khắc, chỉ có người nào đáp ứng đủ điều kiện mới có thể xin nhận nuôi, hơn nữa sau khi hoàn thành thì sẽ được cấp giấy chứng nhận.
Mà đối với các động vật khác không có người nhận nuôi, thì hiệp hội cũng sẽ chăm sóc thật tốt.
Phần lớn chi phí hoạt động sẽ do Chính phủ và công quỹ của hiệp hội chi trả, hơn nữa bọn họ cũng thường xuyên nhận được quyên góp của các nhà hảo tâm từ khắp cả nước.
Sau khi nghiêm túc trao đổi, Cận Ngôn và hội trưởng cơ bản đạt thành hiệp nghị, về sau động vật nhỏ do bệnh viện tiếp nhận và chữa trị sẽ được đưa đến nơi này để nuôi dưỡng, hơn nữa phòng khám cũng sẽ cung cấp đầy đủ vaccine phòng bệnh và chương trình chăm sóc sức khỏe.
Quá trình tiến hành vô cùng thuận lợi, sau khi Cận Ngôn nói lời cảm tạ thì ba người liền tính toán rời khỏi.


Lúc này, hội trưởng mới chú ý tới có một "bóng đen" vẫn luôn cố gắng làm giảm sự tồn tại của chính mình.
"Chờ chút! Anh là Chu Thụ đúng không?" Hội trưởng đột nhiên hét lên một tiếng.
Cô vừa hét xong, ba người còn lại đều ngây ra.
Xem trình độ kích động cỡ này, tám phần là fan ruột.

Chu Thụ cũng không ngờ tới sẽ ở chỗ này gặp được fan của mình, vì thế trong nụ cười nhẹ còn lộ ra một ít xấu hổ.
"Xin chào, là tôi."
"A!!!"
Lại một tiếng thét chói tai vang lên, Tưởng Vinh đứng bên cạnh bị dọa đến run run.
May mắn hiện tại những nhân viên khác của hiệp hội đều đã ra về, nếu không sợ là còn phải lâm thời tổ chức một buổi fan meeting.
"Ảnh đế! Tôi...!tôi thật sự rất thích anh!" Hội trưởng kích động đến nói năng lộn xộn, "Tôi tôi tôi, trời ơi, tôi vậy mà có thể gặp được ảnh đế bằng xương bằng thịt! Hơn nữa còn ở chỗ này!"
Một mình kích động hồi lâu, nàng mới như nghĩ đến cái gì, ánh mắt "vèo" một cái bay đến trên người Cận Ngôn.
Cận Ngôn sợ rước lấy phiền toái không cần thiết nên chủ động giải thích, "Chu Thụ là anh của tôi."
"A!!!"
Lại một tiếng thét chói tai vang lên, nhưng lần này Tưởng Vinh đã quen thuộc với nó.
Chu Thụ hơi nghiêng mặt, đôi mắt giấu trong kính râm dường như đang ra vẻ hài hước mà nhìn Cận Ngôn.
Cận Ngôn ép chặt khóe miệng, cố ý không nhìn anh, nhưng vẫn không quên giúp anh giải vây, "Hội trưởng, về sau còn phải nhờ cô giúp đỡ nhiều hơn, hôm nay chúng tôi xin phép về trước."
"Từ từ!" Hội trưởng nóng nảy, vội vàng giữ người lại, "Vậy...!Ảnh đế, có thể phiền anh ký cái tên cho tôi được không? Không cần chụp chụp ảnh chung! Chỉ cần ký tên thôi..."

Thấy fan của mình đã nói đến mức này, Chu Thụ chỉ đành phải gật đầu.
Hội trưởng lập tức vọt vào trong lấy giấy bút.

Cận Ngôn nhìn Chu Thụ rồi nhẹ nhàng nhướng mày một cái, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì dáng vẻ trầm ổn cấm dục, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
Thấy vậy, nốt ruồi trên môi Chu Thụ liền động động theo một biên độ nhỏ đến không thể phát hiện, nhưng giâu tiếp theo anh liền bị fan gọi lại hồn phách.
"Ảnh đế! Phiền toái!!!" Hội trưởng hai tay run run đưa giấy bút qua, Cận Ngôn nhìn đến đây liền yên lặng xoay người, bước chậm ra cửa.
Chu Thụ gật đầu tiếp nhận giấy bút, ký tên của mình rồi trả lại.

Hội trưởng lại run run nhận lấy, đôi mắt nhìn chằm chằm chữ ký trên giấy, thậm chí kích động đến không dám chớp mắt.
"Khụ khụ..." Tưởng Vinh giúp đỡ khụ hai tiếng, cô mới hoàn hồn.
"A! Xin lỗi, tôi quá kích động.

Ảnh đế ở ngoài thật sự quá soái! Người cũng rất tốt a!" Hội trưởng lại xoắn xuýt một hồi, sau đó thật cẩn thận thấu lại gần Chu Thụ một bước, "Chuyện là...!Ảnh đế, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Chu Thụ lui về phía sau một bước, gật đầu.
"A, chính là...!chính là..." Hội trưởng bỗng trở nên do dự, ngập ngừng hồi lâu mới nhắm mắt một cái sau đó mở ra, tựa như thấy chết không sờn mà nói, "Tôi muốn hỏi, anh và Đoạn Tinh Di có phải là thật sự hay không a!"
"......"
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!" Tưởng Vinh kinh ngạc, nghe không nổi nữa, khụ đến suýt chút nữa phải khụ ra máu.
Hắn hướng ánh mắt sang phía bên cạnh, phát hiện Cận lão đại đang đưa lưng về phía bọn họ, mặt hướng ra cửa nên hoàn toàn không thấy được biểu tình lúc này.
Ánh mắt của Chu Thụ cũng có một giây né tránh, sau đó có chút mất tự nhiên mà thanh thanh giọng, "Không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè." Anh dừng một chút, quyết định bổ sung thêm câu, "Tôi đã có ái nhân."
Lời này vừa nói ra, cả hội trưởng và Tưởng Vinh đều mở to hai mắt.
Hội trưởng hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, làm fan ruột của thuyền Yên Chi, OTP của cô tuy rằng BE, nhưng lúc này lại có thể ăn đến một quả dưa to bự của ảnh đế!
Này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết cái gọi là chỉ trong một ngày liền đón Trừ Tịch cùng Valentine sao?!
Tưởng Vinh thì chính là không thể tin nổi thời buổi này còn có thể gặp được người sử dụng từ "ái nhân".
Hắn nhìn nhìn ái nhân của Chu Thụ, than nhẹ một hơi, hy vọng lát nữa ngồi lại trong xe thì bọn họ sẽ không nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu gì, tiểu manh O như hắn thật sự chống đỡ không nổi a.

Cũng may hội trưởng là fan có lý trí, dùng một thời gian ngắn để tiếp thu chính chủ thông báo, sau đó liền nói lời chúc phúc, còn tỏ vẻ vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ anh.
Chu Thụ thật lòng nói lời cảm ơn, rồi dùng tốc độ nhanh nhất, trở thành người đầu tiên bước ra cửa lớn của hiệp hội.
Bước chân và bóng dáng đều mang dáng vẻ cố tỏ ra tình bình tĩnh nhưng thật sự đang chạy trối chết.
Trong lòng Cận Ngôn giống như bị luồng gió sinh ra từ bước chân của Chu Thụ cào một chút, cậu đè ép khóe miệng, lịch sự chào hội trường rồi mới thong thả đi sau.
Lên xe, bầu không khí có vài giây đình trệ.
Nhưng chỉ là vài giây, ngay sau đó liền vang lên một trận cười khẽ.
Chu Thụ nheo nheo mắt nhìn người bên cạnh, Cận Ngôn liền cố ý khụ hai tiếng.
Bởi vì trên xe còn có Tưởng Vinh, Cận Ngôn không thể lập tức lôi ra chuyện cũ, dù sao ở bên ngoài vẫn nên giữ mặt mũi cho ca ca.
Vì thế, hai người lâm vào trầm mặc, nhưng chỉ là không tiếng động giằng co bằng ánh mắt và môi ngữ.
Cận Ngôn: Bạn bè.
Chu Thụ dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh má.
Cận Ngôn: Ái nhân.
Chu Thụ đè nặng khóe miệng híp mắt nhìn cậu.
"Khụ khụ!" Bỗng nhiên, từ phía sau có giọng nói rụt rè vang lên, "Chuyện là...!Cận ca, chị dâu, em thật sự không nghĩ quấy rầy hai anh liếc mắt đưa tình, nhưng mà...!em có chút đói bụng, nên muốn hỏi hai anh có muốn cùng nhau ăn bữa cơm trước khi quay về không?"
Hai người ngồi ở ghế trước lúc này mới chịu thu liễm, Chu Thụ xấu hổ khụ khụ, Cận Ngôn thì từ xoang mũi truyền ra tiếng cười khẽ.
"Thế nào, đi ăn cơm không, ái nhân?"
Chu Thụ nhẹ hít vào một hơi, lạnh lùng buông câu, "Về nhà lại tính sổ."
Tiếp theo, anh hỏi Tưởng Vinh muốn ăn cơm ở đâu rồi khởi động xe rời đi.
Tưởng Vinh vừa nãy tùy tiện nói một cái địa chỉ, sau đó kinh hồn bạt vía sờ sờ trái tim nhỏ.
Hix, thật là đáng sợ, xem ra nhà của hai vị này đêm nay lại là một hồi gió tanh mưa máu.
Hy vọng ngày mai lão đại đi làm nhớ rõ mặc áo cao cổ a...
Tác giả có lời muốn nói: Để cho mẹ ruột tới ôm tiểu khả ái Tưởng Vinh Vinh một cái ~.