Bí Thư Trùng Sinh

Chương 987: Tết đến(1)




Kiếp trước Vương Tử Quân cũng thích ngày tết đến, thế nhưng khi đó bên cạnh hắn là người phụ nữ khác, là một người phụ nữ cần lao, dù là chuyện gì nàng cũng làm tốt, hắn căn bản không cần quá quan tâm.

Nhưng kiếp này dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, người phụ nữ cần lao năm xưa đã biến thành một ngôi sao chói sáng, nghe nói vào dịp tết thế này thì lại càng làm việc bận rộn hơn.

Kiếp trước kiếp này đã có nhiều chỗ căn bản là khác biệt.

Hai giờ sau Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị, khi hai người bọn họ về đến nhà, Triệu Tuyết Hoa đã chờ sẵn vội vàng đi ra nghênh đón.

Triệu Tuyết Hoa nhìn cháu trai bảo bối của mình đang ngủ, bà cẩn thận nhận lấy cháu từ trong lòng Mạc Tiểu Bắc, sau đó khẽ đung đưa qua lại.

Vương Tử Quân nhìn mẹ mà chỉ biết lắc đầu, lúc này địa vị của mình đã không còn nặng như xưa, đã bị con trai của hắn chiếm lấy tất cả. Hắn biết điều khóa kỹ cửa xe, sau đó đi ra phía sau lấy những món đã chuẩn bị sẵn ra ngoài.

- Mẹ à, con không phải là con trai của mẹ sao? Cũng nên san sẻ cho con một chút chứ?

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang cười tủm tỉm, thế là cố ý dùng giọng ai oán nói.

Mạc Tiểu Bắc quay đầu nhìn Vương Tử Quân, trên gương mặt trắng như ngọc chợt có chút đùa nghịch, không chờ Vương Tử Quân phản ứng thì nàng đã cười nói:

- Mẹ à, Tử Quân đang ghen với Tiểu Bảo Nhi.

Khi Triệu Tuyết Hoa quay đầu lại nở nụ cười thì Vương Tử Quân chợt cảm thấy mặt già đỏ lên, hắn nhìn gương mặt nghịch ngợm của Mạc Tiểu Bắc, thế là khẽ vươn tay ôm lấy nàng:

- Vợ, giao con cho mẹ, hai ta đi dạo.

Triệu Tuyết Hoa thấy con trai và con dâu vui vẻ như vậy thì càng thêm vui sướng, trước kia bà thật sự có chút uất khúc khi con trai cưới Mạc Tiểu Bắc, vì con dâu của bà có tính tình khá lạnh nhạt. Không ngờ sau khi cháu nội ra đời thì giống như biến thành một người khác, quan hệ giữa hai người cũng ấm lên, điều này làm cho nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng.

- Mẹ, thư ký trưởng Vương bận rộn của nhà chúng ta đâu rồi?

Mọi người đi vào phòng, lúc này Tiểu Bảo Nhi đã thức dậy, Triệu Tuyết Hoa vừa trêu đùa với cháu nội vừa nói mà không ngẩng đầu lên:

- Con cũng biết ông ấy bận rộn mà còn hỏi mẹ sao? Tất nhiên bây giờ đang bận tối mắt rồi.

Vương Tử Quân nhìn mẹ đang chăm sóc cháu và Mạc Tiểu Bắc đã biểu hiện mình là một người mẹ hiền, hắn cảm thấy mình thật sự là hơi dư thừa. Hắn nói với mẹ một tiếng, sau đó đi về phía nhà ông nội.

Tuy sức khỏe của ông nội gần đây rất tốt, thế nhưng khi thấy trên mặt ông nổi đầy vết ban, thế là Vương Tử Quân cũng không khỏi có chút lo lắng về sức khỏe của ông cụ nhà mình. Dù sao thì năm tháng cũng không buông tha cho con người, dựa theo trí nhớ của hắn thì năm sau ông cụ cũng sẽ rời xa nhân thế.

Vương Tử Quân đẩy cửa nhà, tất cả vẫn quen thuộc, nhưng giàn nho mùa hè xanh tươi bây giờ đã khác, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu, căn bản giống như những con rồng quấn trên giàn.

- Ông!

Vương Tử Quân đẩy cửa, hắn thấy ông nội đang ở trong phòng xem xét thứ gì đó, hai nhân viên cần vụ đang làm công tác quét dọn, nhìn qua rất có không khí tết.

Vương Tử Quân nhìn thứ trong tay ông nội, thì ra là một con sư tử nhỏ bằng bạch ngọc, con sư tử chỉ như nắm tay nhưng nhìn qua thật sự tinh xảo đáng yêu.

- Rất đẹp, ông thích chơi những thứ này từ khi nào vậy?

Vương Tử Quân tiếp nhận con sư tử, hắn căm thấy nó rất nhẵn nhụi, cầm trong tay càng có thêm vài phần cảm xúc.

Ông cụ nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói:

- Thứ này theo tôi còn sớm hơn cả tuổi của cậu, năm xưa khi bố cậu còn chưa ra đời thì nó đã ở bên cạnh tôi rồi.

Ông cụ nói đến đây thì nhìn chằm chằm vào con sư tử rồi nói:

- Tết năm nay thật sự không có gì cho chắt, thôi thì lấy thứ này cho nó vậy.

- Ngài hãy để lại cho cháu, sau đó để cháu truyền cho nó mới tốt.

Vương Tử Quân vuốt vuốt con sư tử rồi dùng giọng nghiêm trang nói.

- Cậu đấy, đã là bí thư thị ủy mà còn không biết lớn nhỏ, tranh giành với cả con mình.

Ông cụ dù mở miệng phê bình Vương Tử Quân, thế nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ từ ái.

Vương Tử Quân cười cười, khi hắn chuẩn bị nói vài câu với ông nội, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Một nhân viên cần vụ nghe thấy tiếng gõ cửa thì chuẩn bị đi ra mở cửa.

- Ông nội, bí thư Triệu đến thăm ngài.

Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này và biết người đi vào là ai.

Là Vương Tử Hoa, tiểu tử này nói đến bí thư Triệu, có lẽ là lãnh đạo thành phố Giang Thị. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn cất bước đi ra. Tuy hắn và Vương Tử Hoa có quan hệ bình thường, nhưng người ta là lãnh đạo thành phố đến thăm ông mình, nếu mình không ra cửa nghênh đón thì có chút thất lễ.

Khi Vương Tử Quân ra khỏi cửa thì thấy Vương Tử Hoa và một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang đi đến, Vương Tử Hoa đi bên cạnh người đàn ông kia, bộ dạng nói cười cực kỳ kính cẩn.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Vương Tử Hoa có chút sững sờ, sau đó lập tức nói:

- Anh Tử Quân, đây là bí thư Triệu của thành phố chúng tôi, ông nội có ở nhà không?

Vương Tử Quân cũng không có nhiều ấn tượng với bí thư Triệu này, dù sao hắn đã rời khỏi tỉnh Chiết Giang khá lâu, thế nhưng nghi lễ quan trường vẫn phải giữ, thế nên hắn nhiệt tình vươn tay nói:

- Chào bí thư Triệu.

Bí thư Triệu nhìn thấy Vương Tử Quân còn trẻ tuổi hơn cả Vương Tử Hoa, thế là khẽ gật đầu dùng giọng khách khí nói:

- Chào cậu, chào cậu, tiểu tử, cậu là gì của Vương Tử Hoa.

- Tôi là anh của cậu ấy.

Vương Tử Quân mỉm cười nghênh đón hai người vào phòng.

Vị bí thư Triệu này cũng không quá quan tâm, tuy hắn nghe nói con trai của thư ký trưởng Vương phát triển rất mạnh ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng không xem tên thanh niên ở trước mặt là người ngồi cùng một bậc với mình.

- Lão lãnh đạo, tôi đến thăm ngài đây.

Khi thấy ông cụ ở bên trong đã đứng lên, bí thư Triệu nhiệt tình đưa hai tay ra, vừa tiến lên dìu vừa bắt tay ông cụ.

Trí nhớ của Vương lão gia tử là rất tốt, lão nhìn bí thư Triệu vài lượt, sau đó chợt nói:

- Anh là Triệu Bản Thảo, đúng là vài năm rồi chưa gặp.

- Vâng ạ, thấy lão lãnh đạo vẫn còn khỏe mạnh, những người bộ hạ cũ như chúng tôi cảm thấy rất vui mừng.

Bí thư Triệu ngồi xuống, sau đó hai nàng bắt đầu nói về những chuyện xảy ra năm xưa, xem như ôn chuyện cũ.

Khi Vương lão gia tử là người quyền cao chức trọng thì bí thư Trệu chỉ là một cán bộ cấp ban, vì thế nên hai người cũng không có nhiều chuyện cũ để kể lại với nhau.

Sau khi nói chuyện hơn mười phút thì Triệu Bản Thao di chuyển chủ đề sang người Vương Tử Hoa:

- Lão lãnh đạo, có câu hổ phụ không sinh khuyển tử, những lời này dùng trên người ngài thật sự rất đúng. Chủ tịch Tiểu Vương thật sự là rất tốt, công tác chú ý thực tế, cẩn trọng, lại có ý nghĩ độc đáo của mình, đã đưa ra nhiều ý nghĩ tốt cho quyết sách của thị ủy.