- Trưởng phòng Lý, mời ngài ngồi bên này, đúng vậy, là chỗ này.
- Chủ tịch Lý, anh cứ để cho bọn họ tự tìm vị trí của mình.
Vương Tử Quân lén nói với Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên cho rằng chào đón khách phải sắp xếp luôn vị trí cho khách, nhưng không ngờ lại bị Vương Tử Quân cản lại, hắn chợt hoảng hốt, tưởng rằng mình làm gì sai. Hắn xem xét lại những hành vi của mình, nhưng càng như vậy thì càng phát hiện mình sai. Để cho khách tìm kiếm ghế của mình, không phải là không tôn trọng bọn họ, mà để cho bọn họ có được nguồn vui trong lúc tìm vị trí cho mình.
Lý Quý Niên nghĩ vậy mà cảm thấy rất vui, mình rố cuộc là người hữu tâm, đồng thời cũng giật mình vì ánh mắt của Vương Tử Quân. Nếu hắn có chút tâm tư gì đó và đứng trước mặt bí thư Vương, chẳng phải sẽ giống như đứng truóc gương sao?
Chưa đến mười giờ thì các nhân sĩ của thành phố La Nam ở Sơn Viên đã đến đông đủ, trong số này có những người quyền cao chức trọng như phó phòng Lý, cung có người kinh doanh buôn bán ở thành phố Sơn Viên, mọi người cùng nhau đoàn tụ, bầu không khí rất nhiệt liệt. Bọn họ đã từng tham gia nhiều bữa tiệc lớn, nhưng căn bản chưa từng có giấy mời hoành tráng như lần này. Bọn họ nhìn cái tên của mình trên tấm thiệp tinh xảo, bọn họ vừa cảm thấy mới lạ, lại vừa cảm thấy mình giống như có độ nặng và được tôn trọng.
Một vài người quen biết nhau, lúc này gặp mặt nhau mới biết đối phương cũng đang kinh doanh ở thành phố Sơn Viên, thế là những tiếng chào hỏi liên tục vang lên, bầu không khí náo nhiệt. Triệu Đức Lập là một người không phù hợp với không gian vào lúc này, tuy thành phố La Nam là một phần của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng khẩu âm lại không giống như Sơn Viên, người La Nam đến Sơn Viên kinh doanh thường che giấu khẩu âm của mình, nhưng lúc này là bữa tiệc của người ở thành phố La Nam, bọn họ đều mở miệng dùng khẩu âm quê hương.
Triệu Đức Lập nhìn Vương Tử Quân được đám người chung quanh vây lấy như sao quanh trăng, thế là trong lòng sinh ra cảm giác e ngại. Hắn biết rõ lúc này mình và người đàn ông trẻ tuổi kia căn bản không thể nào đánh đồng được, nhưng sự việc rơi xuống đầu, hắn không thể không làm.
Hơn nữa Triệu Đức Lập cũng không phải đến vì người này, hắn làm như vậy chỉ là muốn giảm phiền toái cho mình, nhưng cửa ải sau này sẽ ra sao? Đó là sự việc về sau, hắn không quan tâm.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Triệu Đức Lập cảm thấy trống ngực chợt gia tốc. Khi hắn định dùng tay bôi mồ hôi trán, lại thấy một bàn tay vỗ lên vai mình.
- Anh bạn, là người La Nam sao?
Một giọng nói mang đậm khẩu âm La Nam vang lên bên cạnh Triệu Đức Lập.
- Không phải, không phải.
Triệu Đức Lập giống như mèo bị giẫm đuôi, hắn vô thức nghiêng đầu thì thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đang dùng ánh mắt ân cần nhìn mình:
- Anh bạn, sao mặt mày đỏ như gấc vậy?
- Điều này...Trong này hơi nóng.
Triệu Đức Lập thầm mắng đối phương xen vào việc của người khác, nhưng vẫn phải mở miệng giải thích như vậy.
Người đàn ông kia rất buồn bực, mùa đông khắc nghiệt, sao lại nóng cho được? Thế nhưng sau đó hắn nhìn máy điều hòa, chợt bừng tỉnh:
- Hay là máy điều hòa bật quá lớn?
- Đúng vậy!
Triệu Đức Lập lúc này hy vọng người đàn ông trung niên kia đừng nói chuyện với mình, thế cho nên mở miệng dùng giọng qua loa nói.
Nhưng ông trời không cho Triệu Đức Lập được như ước nguyện, hắn không mở miệng nhưng người đàn ông kia lại lên tiếng:
- Máy điều hòa cũng không bật quá cao, đây là nhiệt độ ổ định mà...
Triệu Đức Lập không ngừng gật đầu, dù người ta nói hăng say đến mức làm cho nước bọt văng cả lên mặt hắn.
- Cậu không phải là người thành phố La Nam sao?
Triệu Đức Lập cảm thấy rất phiền, hắn vừa nghe câu nói này thì có chút xấu hổ, chỉ sợ thân phận của mình bị khám phá.
- Cái gì, tôi...Tôi...
- Khẩu âm của cậu không giống với thành phố La Nam chúng tôi, đúng rồi, có phải từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố Sơn Viên hay không? Tôi có một người bạn, từ nhỏ theo ông nội đến thành phố Sơn Viên, bây giờ trên cơ bản đã không nói khẩu âm La Nam, lại kén rể đến từ thành phố La Nam...
Nếu như nói trước đó những lời lải nhải của người đàn ông trung niên làm cho Triệu Đức Lập cảm thấy phiền hà, bây giờ lại làm cho hắn thở dài một hơi, hắn cám ơn trời đất, may mà mình không để lộ ra vấn đề.
Khi Triệu Đức Lập chuẩn bị nói qua loa vài câu, người đàn ông trung niên chợt im lặng, bốn phía cũng bình tĩnh trở lại. Chợt nghe thấy trên đài chủ tịch vang lên tiếng cười nói:
- Các vị đồng hương, hôm nay tôi tụ tập mọi ng đến chung vui ở thành phố Sơn Viên...
Triệu Đức Lập thấy người mở miệng phát biểu đầu tiên dùng khẩu âm La Nam, trên đài là nhóm người Vương Tử Quân và một vài người La Nam có vinh dự cao nhất. Đám người Vương Tử Quân ngồi đó nở nụ cười, người vừa lên tiếng chính là Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên phát biểu rất dõng dạc, hắn gần đây rất thích những trường hợp có mặt mũi và thể diện như thế này. Trước kia hắn sở dĩ không tổ chức tiệc chúc mừng năm mới các vị đồng hương, chẳng qua là không có gì để khoe khoang, nhưng bây giờ thì khác, hắn thật sự nắm trong tay rất nhiều thành tích, giọng điệu cũng lớn hơn ngày thường.
- Hai tuyến đường sất và một con đường cao tốc đi qua cũng đã tạo ra cơ sở vững chắc cho thành phố La Nam phát triển. Năm nay thành phố La Nam đặt công tác kêu gọi đầu tư vào vị trí cực kỳ quan trọng, đã kêu gọi một hạng mục hơn chục tỷ của tập đoàn Huyền Lục, mở ra khu du lịch Cô Yên Sơn, thậm chí công ty thực phẩm dinh dưỡng Bất Lão Khang nổi tiếng cả nước cũng xây dựng nhà máy ở trong thành phố La Nam.
Lý Quý Niên nói làm cho hội trường vang lên những tiếng vỗ tay rộn rã, tiếng vỗ tay cũng không phải vì nể mặt Lý Quý Niên, mà là vui vẻ vì sự biến đổi từng ngày ở quê nhà.
Nếu như nói dĩ vãng thành phố La Nam căn bản không được nhiều người vỗ tay như vậy, nhưng biến đổi trong thời gian nửa năm qua đã khá rõ, vì thế Lý Quý Niên mới đưa thành tích ra như vậy.
- Cậu em, sao không vỗ tay? Chủ tịch Lý nói rất hay, hơn nữa thành phố chúng ta có bến hóa không nhỏ đấy nhé.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh thấy Triệu Đức Lập tỏ ra thờ ơ thì dùng giọng kỳ quái nói.
- Điều này, tôi...
Triệu Đức Lập còn chưa nói dứt lời thì chợt nghe người đàn ông trung niên kia nói tiếp:
- Trước kia kinh doanh bên ngoài thì tôi sợ nhất là người ta hỏi mình ở đâu, nói mình là thành phố La Nam thì sợ người ta khinh thường. Bọn họ thấy thành phố chúng ta là địa phương nghèo kém, không có nhiều tiền, ngay cả một con đường ra hồn cũng không có. Lúc này thì chúng tôi có thể ưỡn ngực nói chuyện, vì có hai con đường sắt, một đường cao tốc, hì hì, nghĩ lại thì thấy rất thoải mái.
Triệu Đức Lập đã bị người đàn ông trung niên ở bên cạnh nói cho cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là hắn nâng ly rượu lên uống cạn. Hắn uống ly rượu mà hoàn toàn không tự chủ được, giống như không phải uống rượu mà đang uống nước. Rượu cay chảy xuống cuống họng, thông qua thực quản, chui vào trong bụng, sau đó rượu cay bùng lên, bùng lên mũi tai mắt, hắn nhảy mũi vài cái, cảm thấy mặt và mắt nóng rực. Thế là hắn nằm lên bàn, không cách nào ngẩng đầu lên, giống như gốc hoa hướng dương đổ sụp.
Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch sẽ không chú ý đến biểu hiện của Triệu Đức Lập. Đối với hắn thì Triệu Đức Lập là ai không quan tâm, hắn nhìn Lý Quý Niên, thấy gương mặt chủ tịch Lý đỏ bừng bừng, thật sự rất kích động.