Bí Thư Trùng Sinh

Chương 973: Chó có đường chó, mèo có lối mèo




- Bí thư Vương, đầu mùa thu năm nay tôi rời khỏi nhà đi làm công, làm thợ xây cho một công trình, làm mãi đến tận bây giờ, cũng đã đến tết, thế cho nên tôi muốn lấy tiền công về nhà.

Quách Kim Lương nói đến đây thì nhếch miệng, thật sự sinh ra cảm giác phát khóc.

Vương Tử Quân có hiểu được vài phần, thế nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ chờ Quách Kim Lương lên tiếng.

- Ông chủ kia chết sống cũng không trả tiền cho chúng tôi, bắt chúng tôi phải về nhà chờ.

Quách Kim Lương uống hết ly trà rồi nắm trong tay, giọng điệu đã trở nên kích động:

- Tên khốn kiếp kia thật sự không ra gì, chúng tôi có ba mươi người, mỗi ngày đi sớm về tối làm việc cho hắn hơn trăm ngày, mỗi ngày đều mệt rã người, cũng không phải vì đến tết mua cho vợ vài cân thịt, cho con chiếc áo mới sao? Thế nhưng hắn lại lớn tiếng nói chúng tôi về nhà chờ, muốn đuổi chúng tôi đi.

Quách Kim Lương càng nói càng kích động, gương mặt đỏ bừng bừng, hắn run rẩy nói:

- Không trả tiền công, tất nhiên chúng tôi sẽ không chịu, thế là chúng tôi vây quanh lấy hắn, bắt hắn phải trả tiền. Không ngờ tên kia thật sự là loại bất lương, tìm một đám côn đồ dùng ống tuýp đánh người.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khoa chân múa tay giống như côn đồ đang cầm ống tuýp đánh người, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Hắn không thể ngờ một sự việc chẳng qua chỉ là lạm dụng chức quyền lại có liên quan rộng như vậy.

- Tôi bị người đánh cho vài cái, may mà có Vương Lão Tam cầm xẻng xông lên mới áp chế được đám côn đồ kia. Tôi bị người ta đánh bị thương, tiền công cũng không lấy được xu nào, thế cho nên bất đắc dĩ lắm mới gọi điện thoại cho xã.

- Bí thư La biết được tình huống thì vội vàng chạy đến gặp mặt người kia, yêu cầu phải trả tiền công và tiền thuốc men cho chúng tôi. Kết quả là tên họ Ngô kia không những không trả tiền, còn tuyên bố cho chúng tôi kiện cáo thoải mái.

- Bí thư La tìm đến nhiều ban ngành, kết quả là người ta không quan tâm. Bí thư La cảm thấy rất phiền não, thế là phái người bắt tên họ Ngô kia. Sự việc xảy ra, tôi nghe cảnh sát Lý trong xã nói ngài muốn nghiêm túc xử lý bí thư La, thế cho nên...Mới đến tìm ngài.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt trông mong của Quách Kim Lương, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, thật sự không ngờ bên trong lại ẩn giấu sự kiện như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Quách Kim Lương:

- Anh Quách, tôi đã hiểu rồi, anh về đi, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối không để cho đồng chí tốt bị oan.

Vương Tử Quân nói xong cũng không chờ Quách Kim Lương lên tiếng mà quay sang phân phó Khương Long Cương:

- Long Cương, cậu đi sắp xếp cho anh Quách một gian phòng, tối nay anh ấy nghỉ ngơi ở đây.

- Bí thư Vương, cũng không cần, tôi về là được.

Lúc này Quách Kim Lương nhận được lời trợ giúp của Vương Tử Quân, hắn cũng không còn nóng nảy như vừa rồi, hai cánh tay lại xoa xoa vào nhau, bộ dạng rất gò bó.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Đã tối rồi, anh lúc này còn đi đâu được, nghỉ ngơi trước đi.

Khương Long Cương biết rõ bí thư Vương có việc cần bàn với Kim Điền Lạc, thế là hắn kéo tay Quách Kim Lương nói:

- Anh Quách, bí thư Vương đã sắp xếp, anh cứ theo tôi đi nghỉ ngơi.

Khi Khương Long Cương và Quách Kim Lương ra khỏi phòng, Vương Tử Quân cuối cùng cũng không còn nụ cười, hắn nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc, sau đó trầm giọng nói:

- Thư ký trưởng Kim, anh gọi điện thoại cho Đổng Văn Ung của huyện Hồ Đông, hỏi anh ấy xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.

Kim Điền Lạc không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng bấm điện thoại của Đổng Văn Ung. Sau khi điện thoại được nối thông, Vương Tử Quân nhận lấy điện thoại trong tay của Kim Điền Lạc.

- Tôi là Vương Tử Quân.

Sau khi nhận điện thoại, Vương Tử Quân trầm giọng nói với đầu dây bên kia.

Đổng Văn Ung vốn đang ngủ mơ màng, lúc này chợt nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân, hắn vốn đang buồn ngủ chợt tỉnh táo, hắn vội vàng nói:

- Chào bí thư Vương.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở xã Trần Kim Lâu?

Vương Tử Quân cũng không nói tránh, hắn trực tiếp hỏi.

- Bí thư Vương, sự việc đã được xử lý tốt đẹp, La Đạt Khai lạm dụng chức quyền, chúng tôi đã thả Triệu tiên sinh. Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú giải quyết, sẽ cho ngài và thị ủy một câu trả lời thỏa đáng.

Vương Tử Quân nghe lời báo cáo của Đổng Văn Ung mà nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng, hắn thản nhiên nói:

- Chăm chú giải quyết chuyện này, anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?

Đổng Văn Ung chợt run lên, hắn cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng hắn nhận hai cuộc điện thoại giữa La Đạt Khai và Khương Long Cương, cuối cùng chọn cách đặt hết tiền lên người bí thư Vương.

Đổng Văn Ung cảm thấy dù chuyện gì xảy ra thì điện thoại của bí thư Vương là trên hết, nhưng bây giờ hắn giống như cảm thấy mình vừa làm một việc ngu xuẩn.

Trong một gian phòng lộng lẫy xa hoa, dù là mùa đông khắc nghiệt nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân. Một cô gái cao gầy mặc sườn xám đang múa hát trên đài, áo váy lóe lên, hai đùi trắng thon dài như ẩn như hiện.

- Anh Triệu, uống một ly đi, xem như tẩy sạch nấm mốc trên người.

Liêu Dung Hoa nâng ly lên mỉm cười nói với người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị.

- Hì hì, cám ơn giám đốc Liêu, nếu không có anh, bây giờ tôi nào được ôm em gái xinh đẹp hát hò thế này? Chỉ sợ đang bị nhốt trong phòng tối, thật sự là một bên thiên đường một bên địa ngục.

Triệu Đức Lập nói, bàn tay mập mạp đưa lên xoa nắn bộ ngực cô gái bên cạnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tôi sẽ không để cho tên họ La kia được yên, không cho nó biết tay, tôi sẽ không lấy họ Triệu.

Trong mắt Liêu Dung Hoa lóe lên cái nhìn khinh thường, nhưng họ Triệu này là khách hàng lớn của hắn, hàng năm đều ném vào hội sở của hắn cả triệu. Thậm chí dù là khách hàng bình thường, Liêu Dung Hoa vẫn phải chú trọng câu nói khách hàng là thượng đế để khách khí với đối phương.

- Anh Triệu, sắp đến tết rồi, anh nên giảm bớt chút tâm tư, vài ngày nữa sự việc sẽ yên ổn. Hơn nữa cũng đừng đi theo bọn họ chuyện bé xé ra to, sau một thời gian nữa tôi sẽ chào hỏi thành phố La Nam, sẽ cho tên họ La kia mất chức.

Liêu Dung Hoa mở miệng làm cho nụ cười trên mặt Triệu Đức Lập càng tươi sáng vài phần, hắn dùng sức ôm chặt cô gái ở trên đùi rồi cười nói:

- Giám đốc Liêu là người nổi tiếng qua lại giữa hai nhà hắc bạch ở tỉnh Sơn Nam, có bản lĩnh quá lớn, lần này xem như làm phiền anh, tôi mời anh một ly.

Trương Đảo Long uống cạn hai ly rượu, sau đó càng có thêm vài phần phóng đãng. Hắn đứng dậy kéo người phụ nữ trong lòng, sau đó cười dâm đãng:

- Đi, đi hát với anh cho vui.

Liêu Dung Hoa đưa mắt nhìn những gì đang diễn ra, vẻ mặt đắc ý. Đối với hắn thì nơi này là hội sở của mình, là nơi hắn làm vua, hắn thông qua vương quốc này để hô phong hoán vũ trong tỉnh Sơn Nam.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Liêu Dung Hoa nhìn dãy số gọi đến, hắn đi vào trong một gian phòng yên tĩnh để nhận điện thoại.

- Chào giám đốc Liêu, tôi là Hào Tiểu Lâm.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của phó cục trưởng Hào Tiểu Lâm cục công an huyện Hồ Đông.

- Bạn học cũ, trễ thế này mà còn gọi điện thoại đến, có phải là đến thành phố Sơn Viên muốn tìm chỗ uống rượu không?

Liêu Dung Hoa nghe điện thoại, sau đó cười ha hả nói với đầu dây bên kia.