- Chủ tịch Lý, tôi mời ngài một ly, đa tạ ngày đã bỏ ra nhiều công sức giúp đỡ công ty Bất Lão Khang chúng tôi. Kính xin sau này chủ tịch Lý trước sau như một tiếp tục giúp đỡ công ty chúng tôi phát triển.
Trong nhà ăn rộng rãi, Thành Kiếm Xã tràn đầy nụ cười nói với Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên thấy Thành Kiếm Xã, hắn cũng hiểu ý của Vương Tử Quân. Hắn mỉm cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân, hắn biết đây là bí thư Vương nể mặt mình, nếu không phải Vương Tử Quân ngồi ở đây, giám đốc Thành căn bản sẽ không bao giờ đến chịu tội với mình.
Hiện tại không thể so sánh với trước kia, sau khi phương diện phát triển kinh tế được coi trọng quá mức thì những ông chủ xí nghiệp như Thành Kiếm Xã là mâm bánhh trái với tất cả mọi người. Đừng nói Lý Quý Niên là một chủ tịch thành phố, dù là cán bộ cấp tỉnh, khi đến nói chuyện hợp tác thì Thành Kiếm Xã cũng căn bản là không chút yếu thế.
Lý Quý Niên biết mình không thể làm gì hơn được Thành Kiếm Xã, thế cho nên cũng không buông tha tình huống làm tốt mối quan hệ với giám đốc Thành. Thế nên hắn nhận ly rượu và cười híp mắt nói:
- Giám đốc Thành quá khách khí rồi, công ty Bất Lão Khang đến thành phố La Nam đầu tư xây dựng nhà máy, chính là tín nhiệm chính quyền thành phố chúng tôi, tất nhiên thành phố La Nam sẽ cố gắng cho ra chính sách ưu đãi tốt nhất có thể, sẽ cố gắng giúp đỡ nhiều nhất có thể với quý công tiểu y
Vương Tử Quân nhìn Lý Quý Niên và Thành Kiếm Xã cụng ly với nhau mà trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhạt. Lần này hai bên hợp tác với nhau, Thành Kiếm Xã và Lý Quý Niên cùng uống rượu, tuy không biết hai người này thật lòng đang nghĩ gì, thế nhưng nhìn từ biểu hiện bên ngoài thì có vẻ chút ân oán giữa hai người đã qua. Chỉ cần Vương Tử Quân có mặt và ngồi ở nơi này, hai người bọn họ cũng không cấu véo lẫn nhau.
Bất Lão Khang sắp khởi công xây dựng nhà máy, bây giờ trạng thái phát triển của Bất Lão Khang sẽ liên quan đến tài chính và thuế vụ của thành phố La Nam, hơn nữa Huyền Lộ Dịch một khi được sản xuất và cho ra thị trường, chỉ sợ công ty Bất Lão Khang sẽ càng thêm phát triển mạnh mẽ.
- Chủ tịch Lý, giám đốc Thành, ba người chúng ta cùng làm một ly, chúc cho công ty Bất Lão Khang đến thành phố La Nam và càng ngày càng bừng bừng phát triển.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cười cười rồi trầm giọng nói với Thành Kiếm Xã và Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên và Thành Kiếm Xã thấy Vương Tử Quân nâng ly lên, thế là cũng nhanh chóng nâng ly. Hai người bọn họ lúc này có mặt ở nơi đây, tất cả đều là vì nể mặt Vương Tử Quân.
Duẫn Quang Phát nìhn ba người kia nâng ly mà không khỏi cảm thấy đầu óc đầy ý nghĩ và liên tục quay cuồng. Hắn là người đi theo chủ tịch Lý Quý Niên nhiều năm, hắn tất nhiên biết lãnh đạo của mình là hạng người gì. Vào thời đại của Trình Tự Học, tuy Lý Quý Niên cũng có chút mềm chân, nhưng có một số việc vẫn là tự mình chủ trương. Bí thư Vương thật sự đối lập với Trình Tự Học, không những trẻ hơn, lại là một bí thư luôn cười tủm tỉm, thế nhưng bây giờ Lý Quý Niên lại phải đi theo tâm ý của bí thư Vương.
Tất nhiên Duẫn Quang Phát cũng bội phục thủ đoạn của bí thư Vương Tử Quân, sự kiện này rõ ràng là bí thư Vương rất nể mặt chủ tịch Lý Quý Niên.
Chính Duẫn Quang Phát muốn tiến lên làm chủ tịch huyện Dương Phong, như vậy phải nhìn vào biểu hiện của mình trước mặt bí thư Vương. Hắn tuy tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng thật sự không yên, chỉ sợ không tìm ra được vị trí của mình trên bàn tiệc. Hắn còn chưa biết nên làm thế nào, thế là lúc này bàn tay không khỏi xiết chặt lại.
Khi thấy ba người Vương Tử Quân đã uống cạn ly, Duẫn Quang Phát nhanh chóng cầm chai rượu định rót đầy cho bí thư Vương. Lúc này Vương Tử Quân lại chỉ sang Thành Kiếm Xã ở ngay bên cạnh:
- Trưởng phòng Duẫn, giám đốc Thành là khách quý của thành phố La Nam, anh rót cho giám đốc Thành trước đi.
Duẫn Quang Phát không phải là người lần đầu tiên bước chân vào chốn quan trường, tất nhiên hắn hy vọng bí thư Vương là người được rót rượu đầu tiên. Bây giờ nghe Vương Tử Quân phân phó, thế là nhanh chóng quay sang Thành Kiếm Xã.
Thành Kiếm Xã trực tiếp dùng tay cản ly của mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, hôm nay ngài nói vậy thì tôi không đồng ý, bây giờ tôi đã đem trái tim của mình giao cho thành phố La Nam, như vậy ngài còn coi tôi là người ngoài thì tôi cảm thấy rất mất hứng.
Vương Tử Quân tuy hiểu rõ Thành Kiếm Xã lúc này mở miệng là không tính, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Sai lầm, thật sự sai lầm, trưởng phòng Duẫn, anh xem lần này nên rót rượu thế nào cho phải?
Vương Tử Quân nói rồi dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Duẫn Quang Phát, tuy Lý Quý Niên không nói rõ ràng, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ý nghĩ của chủ tịch Lý. Hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này để nhìn biểu hiện của Duẫn Quang Phát.
Nếu như là một người thật sự có tài, Vương Tử Quân sẽ là một vị bí thư biết thời biết thế. Nếu hắn phát hiện đối phương căn bản không có bản lĩnh phù hợp với mình, dù là Lý Quý Niên đề cử cũng không được thông qua.
Lúc này Duẫn Quang Phát cũng hiểu Vương Tử Quân đang ném cho mình một bài khảo nghiệm, chỉ khi nào thông qua khảo nghiệm này thì hắn mới xem như lọt vào mắt xanh của bí thư Vương. Hắn chợt có chút căng thẳng nhưng vẫn cười nói:
- Giám đốc Thành, ly rượu đầu tiên này thật sự nên mời ngài, chào mừng ngài đến với tập thể thành phố La Nam, cho ra cống hiến với thành phố La Nam dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương.
Thành Kiếm Xã cũng được nghe giới thiệu sau khi Duẫn Quang Phát đi vào cửa, hắn mỉm cười nâng ly lên nói với Lý Quý Niên:
- Chủ tịch Lý, dưới tay tướng mạnh không có binh quèn, ly rượu này tôi căn bản không thể không uống.
- Ha ha ha, Quang Phát con trẻ, còn cần bồi dưỡng nhiều hơn.
Lý Quý Niên thấy thư ký của mình biểu hiện xuất sắc như vậy, nụ cười trên mặt bí thư Vương càng thêm sáng lạn hơn.
Duẫn Quang Phát rót rượu cho Thành Kiếm Xã, hắn cũng không quên chú ý đến vẻ mặt của bí thư Vương. Hắn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt bí thư Vương, thế là tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Biểu hiện lần này có thể nói là không uổng phí, đã nhận được sự tán thành sơ bộ từ bí thư Vương, có thể nói là một phương pháp nhỏ để mở đường mình tiến lên làm chủ tịch huyện Dương Phong.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại di động vang lên trong phòng, Lý Quý Niên mỉm cười nhìn thoáng qua Thành Kiếm Xã, sau đó lấy một chiếc điện thoại màu đen ra. Làm lãnh đạo thường có hai chiếc điện thoại, chiếc điện thoại mang trên người thường là rất bí mật, chỉ có một vài người biết được mà thôi.
- Alo.
Lý Quý Niên nghe máy, trên mặt treo nụ cười vui vẻ, thế nhưng bên trong nói gì đó làm cho gương mặt hắn trầm xuống:
- Tôi còn có chút chuyện, chờ tôi về rồi nói sau.
Lý Quý Niên nói rồi cúp điện thoại, nhưng lúc này hắn còn chưa kịp đặt điện thoại vào túi thì tiếng chuông lại vang lên.
Lý Quý Niên lấy điện thoại ra, vẻ mặt có chút khó coi:
- Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Chờ tôi về rồi nói sau.
Người ở đầu dây bên kia giống như cố gắng dây dưa, thề không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, điều này làm cho Lý Quý Niên rất tức giận. Hắn cố tình muốn cúp điện thoại nhưng lại chỉ sợ người kia tiếp tục gọi đến, mà đây lại là chiếc điện thoại thường dung liên lạc với thượng cấp, căn bản không được phép tắt máy.
- Đồng chí Minh Tuấn, tôi nói cho đồng chí biết, chuyện này để đến chiều rồi nói sau.
Lý Quý Niên càng nghiêm túc hơn.
Vương Tử Quân nhìn Lý Quý Niên đang muốn tắt máy, hắn cười đưa tay ra nói:
- Là Trần Minh Tuấn sao? Để tôi nói với anh ấy hai câu.