Hào Nhất Phong đẩy Vương Tử Quân đến thành phố La Nam chủ yếu là một hành vi nhân sự, một nước cờ hay trong quan trường, thế nhưng những gì Vương Tử Quân làm ra ở thành phố La Nam lại thật sự nằm ngoài dự đoán của lão.
Dương Độ Lục nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hào Nhất Phong, lão cũng không nói gì thêm, chỉ dùng đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng:
- Nhân tài khó có được.
Câu nói này của Dương Độ Lục thật sự là không đầu không đuôi, thế nhưng Hào Nhất Phong lại biết rõ, những lời này nói về Vương Tử Quân. Tuy lão không có hảo cảm gì với Vương Tử Quân, nhưng từ sâu trong lòng vẫn tán thành đánh giá của Dương Độ Lục, Vương Tử Quân này thật sự là nhân tài. Tuy lúc này thành phố La Nam mới tiến vào đường phát triển, thế nhưng hầu như Hào Nhất Phong có thể dự đoán được sự phát triển vượt bậc của La Nam trong tương lai.
- Trưởng ban Dương, anh xem tôi có nên nói chuyện với Vương Tử Quân hay không?
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Lời nói của Hào Nhất Phong căn bản ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa, lão tin tưởng Dương Độ Lục sẽ hiểu ý mình.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng trong đất nước này có chức vụ nào dễ làm? Nhìn bề ngoài thì thấy lãnh đạo đứng đầu địa phương có xe riêng, có rượu Mao Đài, quần áo ngăn nắp, có địa vị cao, nhưng mỗi ngày phải làm đủ mọi công tác, cũng không phải dễ dàng gì. Tất nhiên cũng không thiếu những người gây náo loạn, cũng không phải là bọn họ không có năng lực, không làm việc ra hồn, chẳng qua là đội ngũ bên dưới có vài kẻ gây sự.
Bây giờ số người cố gắng công tác thực tế đang giảm, đám quan lại chỉ biết xem thường nhau, đấu đá nhau, không phục lẫn nhau, nước không chung một bầu, níu kéo nhau ở khắp nơi, chỉ biết làm loạn. Những người này có lực lượng nhưng không đặt lên phương diện công tác, chỉ biết một tay cầm đao, một tay cầm quyền, lại ngáng chân đối phương, thiếu đi những người làm việc thực tế như Vương Tử Quân. Dù Hào Nhất Phong không quá chào đón Vương Tử Quân, thế nhưng nếu đánh giá khách quan, Vương Tử Quân thật sự là một người có năng lực, có thể thay mình gánh vác trọng trách.
Dương Độ Lục không nói gì, lão chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó mới nhàn nhạt nói:
- Thanh niên cần phải học hỏi nhiều kinh nghiệm.
- Ngọc không mài giũa sẽ không phát sáng.
Hào Nhất Phong nâng ly rượu lên cười cười nói, thế nhưng trong lòng lão lại có vài phần tiếc nuối. Vì tâm tư của lão vừa mới xuất hiện đã bị một câu nói của trưởng ban Dương đánh tan, quá tiếc nuối.
Dương Độ Lục xem như hiểu ý nghĩ của Hào Nhất Phong, lão cũng nâng ly lên cụng ly với Hào Nhất Phong:
- Chúng ta uống rượu.
Nửa bình rượu nhanh chóng vào bụng hai người, Hào Nhất Phong giống như đã quên chỉ thị của Dương Độ Lục lúc vừa rồi, lão tiếp tục cầm chai rượu rót vào ly. Dương Độ Lục cười tủm tỉm nhìn Hào Nhất Phong, cũng không có ý muốn ngăn cản.
- Lão lãnh đạo, tôi nghe nói Quân Tài bên kia sắp làm đám, xem ra ngài sắp lên cấp rồi.
Hào Nhất Phong cũng không muốn dây dưa ở phương diện công tác, lão khẽ mở miệng thay đổi chủ đề.
Dương Độ Lục cũng rất vui vì sự kiện con trai kết hôn, hắn cười cười nói:
- Tốt nhất là nên để sang năm, vì vợ tôi ở nhà rãnh rỗi cũng buồn, để cho bà ấy bận rộn một chút vì chuyện này cũng hay.
- Thời gian đã định, đến lúc đó tôi sẽ uống với ngài vài ly rượu mừng.
Hào Nhất Phong nói rồi mở miệng cảm khái:
- Lão lãnh đạo, có vài lời tôi đã nói với ngài, nhưng bây giờ lại nhắc lại, năm xưa Quân Tài đến tỉnh Sơn Nam, tôi thật sự không quan tâm tốt.
Dương Độ Lục khoát tay áo nói:
- Điều này không trách được cậu, hơn nữa Quân Tài nhờ đó mà trưởng thành hơn, xem như có thu hoạch.
Hào Nhất Phong nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Dương Độ Lục, trong lòng thầm suy đoán tâm tư của lãnh đạo. Lão cảm thấy với bộ dạng và vị thế của lãnh đạo hiện tại, với nhiều năm kinh nghiệm bên cạnh lãnh đạo, lão biết lãnh đạo của mình căn bản không thoải mái vui vẻ như biểu hiện. Đừng nhìn vẻ mặt tươi cười của lãnh đạo mà lầm tưởng trong lòng vui vẻ khoáng đạt, tâm tư bừng sáng, dù sao thì Dương Quân Tài cũng là con trai của Dương Độ Lục, hơn nữa còn là đứa con được lãnh đạo kỳ vọng.
Dù Dương Quân Tài bây giờ đang tiếp tục đứng lên, thế nhưng vết bấn ở tỉnh Sơn Nam căn bản khó thể xóa đi được.
- Nhất Phong, phương án cải cách nhân sự ở thành phố La Nam là rất tốt, tỉnh Sơn Nam nên tiến hành tổng kết kinh nghiệm, dù sao đây cũng là một phương án cải cách đã được kiểm nghiệm thực tế.
Dương Độ Lục thay đổi chủ đề, lão khẽ nói.
Hào Nhất Phong gật đầu nói:
- Lão lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt những gì ngài sắp xếp.
Hai người nói thêm vài vấn đề, sau đó một chai rượu được uống cạn. Hào Nhất Phong lúc này có vài phần men say, gương mặt Dương Độ Lục cũng đỏ lên.
Nhưng dù sao thì Hào Nhất Phong cũng là người được khảo nghiệm qua hàng trăm ngàn bữa tiệc rượu, lão kiên trì đưa Dương Độ Lục về phòng, sau đó mới đi về phía gian phòng của mình. Khi lão rời đi, chợt nghe thấy Dương Độ Lục lẩm bẩm mơ màng nói một câu:
- Nhân tài khó kiếm.
Câu nói của Dương Độ Lục rất mơ hồ, nhưng dù hàm hồ thì Hào Nhất Phong vẫn có thể hiểu rõ nó nói về ai. Lão nghĩ về tình huống hai người uống rượu chủ yếu trò chuyện về một cán bộ trẻ tuổi, trong lòng không khỏi lóe lên nhiều ý nghĩ.
Vương Tử Quân thật sự là một người khó lường, khi còn công tác ở thành phố Đông Bộ thì dựng lên quyền uy tuyệt đối của mình, giúp thành phố Đông Bộ phát triển mạnh mẽ. Tiết Diệu Tiến là người bị Vương Tử Quân đẩy khỏi chiếc ghế bí thư thị ủy Đông Bộ, thế nhưng người này lại ở nhiều trường hợp công khai nói rằng Vương Tử Quân làm tốt công tác hơn chính mình ở thành phố Đông Bộ.
Hào Nhất Phong đẩy Vương Tử Quân đến thành phố La Nam, đây vốn là một thủ đoạn ép người vào chỗ khó. Trong tỉnh Sơn Nam ai cũng biết phương diện phân công Vương Tử Quân là như thế nào, vì một thành phố tụt hậu căn bản không thể nào so sánh được với một thành phố phát triển. Nhưng bây giờ thành phố La Nam đang có xu thế phát triển mạnh mẽ, đợi đến khi hai hạng mục đường sắt Mân Cô và đường cao tốc Sơn La được hoàn công, chỉ sợ La Nam sẽ mọc cánh bay lên.
Hào Nhất Phong nghĩ đến hoàn cảnh kinh tế của thành phố La Nam, trong lòng chợt nghĩ đến phương diện nhân sự ở La Nam. Tuy lão không phải là người thành phố La Nam, thế nhưng lại là lãnh đạo tỉnh ủy, lão nắm chắc bố cục nhân sự của La Nam trong lòng bàn tay.
Lý Quý Niên thật sự là một người quá yếu kém, đường đường là một chủ tịch thành phố, bây giờ lại đi theo bí thư như một vi thường ủy thông thường, điều này làm cho vị trí của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam là không thể mặc cả. Hào Nhất Phong nghĩ đến tình huống ở thành phố La Nam, nghĩ đến bộ dạng của phó bí thư Lục Ngọc Hùng, thế là trong lòng liên tục lóe lên vài ý nghĩ.
Năm xưa Trình Tự Học cực lực đề cử Lục Ngọc Hùng cho Hào Nhất Phong, nhưng vì Hào Nhất Phong không ưa Lục Ngọc Hùng, vì vậy nên không quan tâm. Lúc này lão nghĩ đến Lục Ngọc Hùng, chợt cảm thấy đối phương là không tồi, dù sao thì đối phương cũng xem như đồng bộ với tỉnh ủy ở vài phương diện.
Hào Nhất Phong quay về phòng của mình mà thật sự khó ngủ, lão đốt một điếu thuốc rồi đi qua đi lại trong phòng, trong đầu chủ yếu là gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân.