Trên địa giới giữa thành phố La Nam và Tam Hồ, Vương Tử Quân và Lý Quý Niên tiến lên nghênh đón, chiếc xe ba mươi chỗ đi ở giữa sau xe cảnh sát mở đường chậm rãi dừng lại.
- Tử Quân, cậu lên đây đi.
Sau khi cửa xe mở ra, thạch kiên quân trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu một cái với Lý Quý Niên, sau đó leo lên chiếc xe ba mươi chỗ. Hắn lên xe, chợt thấy Dương Độ Lục và Hào Nhất Phong đang ngồi chung quanh một chiếc bàn nhỏ.
- Trưởng ban Dương, đây là đồng chí bí thư thị ủy La Nam Vương Tử Quân.
Hào Nhất Phong thấy Vương Tử Quân lên xe thì nhanh chóng giới thiệu cho Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục thật sự quá quen thuộc với Vương Tử Quân, chưa nói đến thứ gì khác, con trai Dương Quân Tài của của lão vì bị Vương Tử Quân áp chế mà phải rời khỏi tỉnh Sơn Nam, rời khỏi cái nôi có thể làm Dương Quân Tài bay cao trên quan trường. Dù Dương Độ Lục bây giờ vẫn kiêu ngạo vì sự thay đổi của con trai, thế nhưng đối mặt với người đã ức hiếp con trai mình, nếu nói trong lòng lão không có chút vướng mắc thì hầu như là không thể.
Nhưng Dương Độ Lục làm quan đến cấp bậc hiện tại thì cũng không phải là người thường, lão chờ Vương Tử Quân rồi xuống rồi cười nói:
- Tôi đã từng nghe nói nhiều về đồng chí Tử Quân, mời cậu ngồi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Dương Độ Lục, hắn cũng chú ý ứng phó. Với thân phận của Dương Độ Lục vào lúc này chắc chắn sẽ không muốn gây khó dễ cho mình, nhưng dù sao thì mạch nước cũng đã chảy, dù gì thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vương Tử Quân thấy lúc này Dương Độ Lục nhìn càng có vẻ tinh thần hơn trên tivi, trưởng ban Dương ngồi đó làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận. Nếu so sánh với Dương Quân Tài với Dương Độ Lục, căn bản không phải chỉ là kém xa vạn dặm.
- Chào trưởng ban Dương.
Vương Tử Quân chào hỏi Dương Độ Lục xong thì ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, hai tay đặt trước ngực, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng chờ sự phân phó của lãnh đạo.
Thạch Kiên Quân hiểu rất rõ về Vương Tử Quân, biết rõ người này là một kẻ căn bản không phải ra bài theo quy cách thông thường. Lúc này hắn thấy bộ dạng nghiêm cẩn của Vương Tử Quân, thế là trong lòng bùng lên cảm giác tán thưởng. Tiểu tử này xem ra không giống như bình thường, hiểu rõ phải đi như thế nào cho phù hợp.
Thạch Kiên Quân trước đó căn bản không ngờ Dương Độ Lục sẽ thay đổi lộ tuyến nghiên cứu thị sát ở tỉnh Sơn Nam, nhưng khi hắn được xem bản tin “ vì mười ba anh em “, hắn đã hiểu thủ đoạn cao minh của thành phố La Nam.
Bản tin “ Vì mười ba anh em “ kia thật sự rất cảm động, Thạch Kiên Quân cảm thấy chính mình căn bản không thể nào đứng trơ mắt nhìn tình cảnh kia diễn ra. Bản tin tất nhiên sẽ được truyền bá rộng rãi chỉ sau một đêm, nếu như không được ai thúc đẩy, như vậy căn bản là không thể nào.
Nói thật Thạch Kiên Quân và Hào Nhất Phong căn bản cảm thấy trở tay không kịp với tình huống thay đổi đột nhiên này. Tuy trước đó thành phố La Nam đã có chuẩn bị, nhưng sau khi xác định đi đến thành phố Đông Bộ thì tỉnh ủy đã thông báo yêu cầu La Nam ngừng chuẩn bị, bây giờ lại đột nhiên đến thành phố La Nam, rốt cuộc có tình huống gì xảy ra, thật sự khó nói trước được.
Nhưng Dương Độ Lục nói sẽ đến thành phố La Nam, Hào Nhất Phong là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, hắn không thể mở miệng từ chối. Vì thế sau khi cho ra quyết định, đoàn xe nhanh chóng xuất phát về thành phố La Nam, rất nhiều sự việc càng được sắp xếp ngay trên xe.
Lúc này đi đến thành phố La Nam, cũng chính là tiến vào giai đoạn nghiên cứu khảo sát, rốt cuộc sẽ có thành tích gì, phải nhìn vào chuẩn bị của thành phố La Nam.
- Bí thư Vương, bây giờ tình huống cứu hộ thế nào rồi?
Dương Độ Lục chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khẽ nghiêng người về phía trước một chút, biểu hiện sự tôn kính của mình với trưởng ban Dương, sau đó trầm giọng nói:
- Trưởng ban Dương, lúc này chúng tôi đã phái mười lăm đội cứu hộ vào tìm kiếm ở ngọn núi Bắc Phong dãy Cô Yên Sơn, bây giờ còn chưa tìm ra vị trí của mười ba người kia, thế nhưng đã phát hiện ra dấu vết của những người kia trên Cô Yên Sơn.
- À, công tác cứu viện lần này nhất định phải làm sao cho thật nhanh chóng, dù sao thì tính mạng cũng là thứ quan trọng hơn cả, nếu có gì khó khăn thì cậu cứ cầu viện bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch, chuyện này không nên chậm trễ được.
Dương Độ Lục khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói.
- Vâng, thành phố La Nam chúng tôi nhất định sẽ quán triệt và chấp hanh chỉ thị của lãnh đạo, sẽ kiên quyết dùng tốc độ nhanh nhất để cứu hộ mười ba người kia ra khỏi Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân nhanh chóng có nhiều ý nghĩ, hắn trầm giọng lên tiếng.
- Chúng ta đến Cô Yên Sơn xem thế nào cái đã.
Dương Độ Lục nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, sau đó thản nhiên nói.
Hào Nhất Phong gật đầu đồng ý, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân:
- Con đường đến Cô Yên Sơn thế nào?
- Có thể thông xe.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Nhưng khoảng một phẩy năm kilomet cách căn cứ cứu viện thì căn bản không thể nào đi xe được.
Hào Nhất Phong nhướng mày, tuy lão biết rõ điều này khó trách Vương Tử Quân, thế nhưng trong địa phương mình quản lý cho chỗ còn chưa thông xe, điều này làm cho một bí thư tỉnh ủy như hắn cảm thấy có chút mất mặt.
- Đừng lo lắng, các đồng chí cứu viện căn bản không cảm thấy trở ngại, chúng ta cũng có thể đi qua được.
Dương Độ Lục khoát tay cười nói:
- Bí thư Tử Quân, các anh cần phải bỏ lực nhiều hơn ở phương diện xây dựng cầu đường cho thành phố La Nam.
Thạch Kiên Quân nghe được câu nói này của Dương Độ Lục thì không khỏi khen vận may của Vương Tử Quân. Vì hắn là người làm chủ địa phương này, hắn không thể khen Vương Tử Quân, như vậy là mèo khen mèo dài đuôi, nhưng Dương Độ Lục là lãnh đạo trung ương, mở miệng như vậy lại quá phù hợp.
- Trưởng ban Dương, đồng chí Tử Quân đến thành phố La Nam được hơn nửa năm, thành tích thật sự rất chói sáng, đặc biệt là ở phương diện xây dựng cầu đường. Cậu ấy đã vượt qua quy củ của tỉnh Sơn Nam, đề xuất xây dựng đường cao tốc nối liền La Nam và Sơn Viên theo hình thức BOT. Bây giờ đường cao tốc Sơn La đã tiến vào giai đoạn trù bị, sắp đẩy mạnh khởi công, một tháng nữa sẽ được đẩy mạnh xây dựng.
Đường cao tốc Sơn La, Dương Độ Lục từng là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên từng tình huống của tỉnh Sơn Nam luôn nằm trong lòng hắn. Thành phố La Nam chính là một tâm bệnh của Dương Độ Lục, bất cứ lúc nào hắn cũng nghĩ đến tình huống phát triển kinh tế vùng núi nghèo khó này.
Dương Độ Lục luôn nghĩ rằng sẽ làm một con đường từ thành phố Sơn Viên đến La Nam, thế nhưng đường cao tốc thì giá trị quá cao, cần sự trợ giúp quá lớn. Vì vậy khi còn là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam thì Dương Độ Lục thật sự phải áp chế hạng mục đường cao tốc này lại.
Bây giờ nghe nói đường cao tốc Sơn La sắp được khởi động, lại căn bản không cần một xu của chính quyền, đièu này không khỏi làm cho Dương Độ Lục cảm thấy vui mừng. Tuy lão và Vương Tử Quân thật sự có chút ân oán tư nhân, thế nhưng đã đến cấp bậc của hắn, những chuyện nhỏ bé này căn bản không ảnh hưởng quá lớn đến đại cục.
- Đường cao tốc từ Sơn Viên đến La Nam, dù nhìn từ phương diện thành phố La Nam hay tỉnh Sơn Nam thì cũng là động mạch chủ cực kỳ quan trọng. Nhưng này đồng chí Nhất Phong, tôi cảm thấy đường cao tốc Sơn La là một hạng mục quá quan trọng, vì nó đã cung cấp một phương thức đầu tư xây dựng đường cao tốc rất hay cho quốc gia, nếu như có thể mở rộng kinh nghiệm này ra ngoài, như vậy sẽ càng có ý nghĩa quan trọng hơn.
Dương Độ Lục tuy nói không quá lớn, thế nhưng lại có ý nghĩa mạnh mẽ như thác đổ. Hào Nhất Phong cũng nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghe thấy Dương Độ Lục nói như vậy thì cười nói:
- Lão lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi cũng đang nghĩ đến điều này, đang chuẩn bị gom góp đủ kinh nghiệm thì sẽ mở rộng xây dựng các con đường cao tốc khác trong tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân mỉm cười liên tục xưng vâng, nhưng ánh mắt của hắn lại không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vẫn có thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh trước lời khích lệ của trưởng ban Dương. Khi Dương Độ Lục cho ra đánh giá cao độ với đường cao tốc Sơn La, thật ra ánh mắt cũng luôn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Phản ứng và vẻ mặt của Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh ung dung, điều này càng làm cho trưởng ban Dương thêm tán thưởng.
Dương Độ Lục là một người yêu tài, nếu không thì nhóm người Hào Nhất Phong sẽ căn bản không được đề bạt. Hơn nữa kinh nghiệm công tác nhiều năm càng làm cho lão có ánh mắt nhìn người độc đáo của riêng mình. Lúc này lão nhìn vào biểu hiện ung dung trầm ổn của Vương Tử Quân, lão thầm nghĩ có lẽ đường cao tốc Sơn La còn chưa phải là một thành tích lớn nhất của người này.
Hai chữ trầm ổn nghe có vẻ đơn giản nhưng thực hiện lại cực kỳ khó khăn, người trầm ổn mới có bản lĩnh, mới có thể làm được việc lớn. Những năm qua không phải Dương Độ Lục ít gặp người trầm ổn, nhưng những người kia đều lớn tuổi hơn Vương Tử Quân rất nhiều.
- Bí thư Tử Quân, vì sao khi đó các cậu lại nghĩ dùng phương thức BOT để xây dựng đường cao tốc Sơn La?
Dương Độ Lục lúc này càng thêm quan tâm đến Vương Tử Quân, lão nhìn lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, sau đó lại đặt câu hỏi lên người Vương Tử Quân.
- Trưởng ban Dương, thật sự là khi đó thành phố La Nam chọn phương thức BOT vì không đủ tài lực, coi như bị ép phải làm như thế. Với tài lực của thành phố La Nam, nếu muốn làm đường cao tốc đến Sơn Viên, trên cơ bản là không thể nào. Nhưng nếu muốn thành phố La Nam phát triển, nếu không xây dựng một con đường thì căn bản là không thể nào.
Vương Tử Quân nở nụ cười đón ánh mắt của trưởng ban Dương, sau đó trầm giọng nói.
Dương Độ Lục khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục lên tiếng. Xe chạy trên con đường xấu, bắt đầu lắc lư qua lại.
- Thành phố La Nam đã chào đón bao nhiêu ban ngành lãnh đạo, thế nhưng chưa từng có người nào nghĩ ra phương pháp này, vì vậy co thể thấy đồng chí Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam đã cân não rất nhiều. Người xưa có nói, quan nhỏ làm lớn, quan nóng làm lạnh, quan rảnh rỗi cố gắng bận rộn, qua tục tĩu cố gắng thanh nhã, nó nói rõ điều gì? Đó là làm quan không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần anh có ý nghĩ, anh có thể làm một vị quan tốt.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, lúc này dù hắn có nghĩ gì cũng phải tỏ ra khiêm tốn. Lãnh đạo có thể khen anh, nhưng anh không thể lên mặt chỉ vì một lời khen ngợi như vậy, như vậy lại là phạm húy.
Hào Nhất Phong lúc này cũng không thể tiếp lời, hắn chỉ có thể nở nụ cười với Dương Độ Lục, thế là bầu không khí trong xe chợt có chút cảm giác khác thường.
Dưới dự dẫn đường của xe cảnh sát, hai chiếc xe chậm rãi chạy đến địa giới huyện Dương Phong thành phố La Nam. Tuy nới này vẫn là đường núi nhưng xe cộ đã dần nhiều hơn, bắt đầu xuất hiện nhiều xe tải chạy ra vào.
- Những chiếc xe tải kia vận chuyển thứ gì vậy? Hình như là vật liệu xây dựng thì phải?
Dương Độ Lục nhìn về phía một chiếc xe tải rồi dùng giọng giống như tùy ý nói.