Bọn họ xuống xe lúc chín giờ, bây gời xem như đã đứng được một giờ dưới trời lạnh lẽo, thật sự là chính Nguyễn Chấn Nhạc cũng cảm thấy khó thể chịu đựng được. Thế nên hắn đưa mắt nhìn Triệu Đức Càn.
- Thư ký trưởng Triệu, anh liên lạc lại cho bọn họ xem thế nào.
Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng, lời nói vang lên trong tai Triệu Đức Càn.
Triệu Đức Càn chỉ chờ những lời này của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn nghe lãnh đạo phân phó thì chợt sinh ra cảm giác không yên, dù sao đây cũng là lần thứ hai bí thư lên tiếng, bắt đầu có áp lực.
- Alo, chào ngài, trưởng phòng Lý phải không ạ? Xin hỏi đoàn xe đi đến đâu rồi?
Triệu Đức Càn cố gắng áp chế cảm giác lạnh như băng của mình, hắn trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
- Sắp đến rồi.
Trưởng phòng Lý ở đầu dây bên kia dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Nói chung còn cần bao lâu nữa?
Thư ký trưởng Triệu Đức Càn đứng trong gió lạnh thật sự không thể gắng gượng được nữa, cuối cùng lấy dũng khí hỏi thời gian cụ thể. Nhưng dũng khí của hắn không được đáp án tốt, trưởng phòng Lý bên kia quát lên:
- Đồng chí này đúng là, sao anh lại ẩu tả như vậy? Không phải đã nói với anh là sắp đến rồi sao? Anh cứ gọi điện thoại mãi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Đức Càn nghe lời quát mắng của trưởng phòng Ly, hắn cảm thấy giống như mình bị tát cho một cái. Nhưng bây giờ người ta là lãnh đạo, hắn dù không thoải mái thì cũng chỉ có thể áp chế trong lòng mà thôi. Hắn biết không cần hỏi thêm, thế là lập tức cúp điện thoại.
Từng luồng ánh mắt lúc này giống như hóa thành ánh lửa, chiếu lên người làm cho Triệu Đức Càn sinh ra cảm giác như bị lửa thiêu, nhưng cảm giác này rất tốt, ít nhất cũng làm hắn quên đi cái lạnh.
- Bí thư Nguyễn, trưởng phòng Lý nói sắp đến rồi.
Triệu Đức Càn dùng âm thanh run rẩy thông báo một tin tức giống như vừa rồi với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc này thật sự sinh ra xúc động muốn đánh cho trưởng phòng Lý kia một trận, nhưng đáng tiếc hắn không phải là lãnh đạo trực tiếp của đối phương, vì vậy chỉ có lòng mà không có lực. Nhưng hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, hắn nhất định phải bảo trì sự bình thản, dù đông lạnh cũng không là vấn đề, thế nhưng nếu như mình cho tất cả lên xe, khi lãnh đạo đến thì nhóm người bên mình mới lục tục xuống xe, rõ ràng Hào Nhất Phong sẽ có cái nhìn không hay về mình. Thạch Kiên Quân sẽ nghĩ sao về hắn? Càng quan trọng là trưởng ban Dương sẽ nghĩ như thế nào?
Dù đứng giữa trời lạnh thế này là thật sự khó khăn, thế nhưng dù sao cũng đã chờ đến lúc này, chờ thêm một lát nữa cũng không là vấn đề. Nguyễn Chấn Nhạc chợt sinh ra vài ý nghĩ, hắn cười cười nói:
- Lãnh đạo sắp đến, chúng ta kiên trì một chút, nếu quá lạnh thì có thể giậm chân.
Bí thư Nguyễn nói ra một lời tràn đầy tính hài hước thế nhưng lại không có tiếng cười nào vang lên, nghênh đón lời của lãnh đạo chỉ là những tiếng giận chân rần rần. Có thể nói tiếng giậm chân lúc này chính là âm thanh tốt nhất đáp lại câu nói của bí thư Nguyễn.
Nếu so sánh với các vị lãnh đạo ở bên ngoài thì lái xe ở bên trong thoải mái hơn nhiều, ngồi trên xe có máy điều hòa, thật sự sung sướng. Bọn họ nhìn đám người ngày thường hay mở miệng quát mắng mình đang đứng đón gió lạnh bên dưới giậm chân giống như tập thể dục, thế là chợt cảm thấy buồn cười, thế nhưng cũng không dám làm càn.
Nhưng cảm giác sung sướng này cũng làm cho người ta nhịn không được, một ký giả đài truyền hình di theo rất nắm bắt cơ hộ mà bấm máy vài lượt, trong một tấm ảnh chuẩn mực, tiến độ giậm chân của bí thư Nguyễn có vẻ là hơi lớn.
Giậm chân có thể làm cho người ta ấm lên, thế nhưng nếu là thời gian quá dài thì căn bản là không thể chịu nổi. Hơn mười phút sau, cuối cùng cũng có người không chịu được, một vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố nói:
- Bí thư Nguyễn, rốt cuộc tỉnh ủy thông báo là chín giờ hai mươi hay mười giờ hai mươi, vì sao đến lúc này còn chưa đến?
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn đồng hồ, hắn thấy đã đến mười giờ hai mươi, thế là không khỏi sinh ra cảm giác nghi hoặc. Những chuyện thông báo sai thời gian như thế này cũng chẳng phải chưa từng phát sinh, thế là hắn đưa mắt nhìn Triệu Đức Càn. Tất nhiên Triệu Đức Càn ở bên kia cũng nhanh chóng mở sổ ghi chép ra xem xét.
- Bí thư Nguyễn, là chín giờ hai mươi.
Sau khi xác định vài lượt, Triệu Đức Càn cuối cùng cũng lớn tiếng nói. Thật ra khi nhìn vào sổ ghi chép thì hắn thật sự có chút không yên, rất sợ con số ghi trên đó là mười giờ hai mươi, nếu như là hắn nhìn lầm thì tội quá lớn. Các vị lãnh đạo đã phải đứng trong gió rét một giờ liền, đây cũng không phải là sự kiện mà một vị phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy như hắn có thể chịu được.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, thật ra trong lòng hắn cũng có lo lắng như vậy. Nếu sự thật là như thế thì hắn sẽ phải xử lý Triệu Đức Càn, tất nhiên sẽ là ảnh hưởng không nhỏ đến đường làm quan của Triệu Đức Càn sau này.
- Bí thư Nguyễn, có phải có vấn đề gì không? Tôn tin các đồng chí văn phòng tỉnh ủy thông báo không thể nào chính xác trăm phần trăm được, quá hai mươi phút cũng không là vấn đề, thế nhưng bây giờ đã hơn một giờ, thật sự khó thể nào tin được.
Phó chủ tịch thường ủy Lữ Hạ Cường xoa xoa hai bàn tay khẽ nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng hiểu có chút không đúng, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Triệu Đức Càn:
- Đức Càn, anh gọi điện thoại cho trưởng phòng Lý, hỏi xem bọn họ cụ thể đang ở nơi nào.
Triệu Đức Càn lại nhận được mệnh lệnh, lúc này bàn tay của hắn có chút run rẩy, thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của vị trưởng phòng Lý kia vài lượt. Nhưng sau khi điện thoại nối thông thì hắn vẫn phải tươi cười nói:
- Chào trưởng phòng Lý, tôi muốn hỏi lúc này lãnh đạo đã đến nơi nào rồi?
- Này đồng chí, anh bị ngây ngốc sao? Vì sao lại hỏi những câu như vậy? Lãnh đạo thành phố các anh không phải đã nghênh đón lãnh đạo rồi sao? Vì sao còn gọi điện thoại đến đây hỏi tôi nữa?
Trưởng phòng Lý ở bên kia càng tức giận hơn, giọng điệu không chút khách khí.
Triệu Đức Càn chợt choáng váng, hắn nhìn bí thư Nguyễn đang đứng run rẩy ở bên kia, cũng không thấy bí thư đang chào đón lãnh đạo tỉnh ủy. Thế là hắn lên tiếng:
- Trưởng phòng Lý, thật sự là chưa thấy, bí thư Nguyễn của chúng tôi còn chưa được nghênh đón xe của lãnh đạo.
- Này đồng chí, ánh mắt của anh có vấn đề sao? Anh nói gì? Bí thư Nguyễn của các anh? Bí thư Nguyễn nào của các anh?
Trưởng phòng Lý giống như nghĩ đến chuyện gì đó, thế là chợt luống cuống, giọng điệu nhanh chóng trở nên sắc nhọn.
- Là bí thư Nguyễn ở thành phố Đông Bộ.
Triệu Đức Càn đã dự liệu được điều gì đó, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói với bên kia.
- Bí thư Nguyễn của thành phố Đông Bộ sao? Ôi, này các đồng chí thành phố Đông Bộ, chẳng lẽ ban thư ký không thông báo cho các anh, lần này vị trí nghiên cứu của lãnh đạo có biến động, đã không còn đi đến thành phố Đông Bộ nữa rồi sao?
Trưởng phòng Lý dùng giọng tràn đầy kinh ngạc nói.
“ Làm gì có thằng khốn nào nói cho tôi biết? “
Triệu Đức Càn thầm mắng như vậy, thế nhưng đó chỉ là thầm mắng, hắn không dám nói ra nửa chữ bất kính.