Thành phố La Nam xảy ra tình huống này, trưởng ban Dương nếu đi đến La Nam, thật sự sẽ phát sinh chuyện gì? Hào Nhất Phong căn bản không thể nào nắm chắc được.
- Bí thư Nhất Phong, vừa rồi phía sân bay đã truyền đến tin tức, máy bay đến chậm khoảng mười phút.
Quan Vĩnh Hạ đi đến trước mặt Hào Nhất Phong rồi khẽ nói.
Hào Nhất Phong khoát tay với Quan Vĩnh Hạ, tỏ ý cho Quan Vĩnh Hạ ngồi xuống, sau đó cười nói:
- Máy bay đến muộn là bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
Quan Vĩnh Hạ cười cười không lên tiếng. Hắn lấy từ trong túi của mình ra một gói thuốc, đang định mời Hào Nhất Phong một điếu, nhưng giống như nghĩ ra vấn đề gì đó mà lại thu về.
- Cho tôi một điếu, hôm nay phá lệ một lần.
Khi Quan Vĩnh Hạ đang định bỏ thuốc vào trong gói, đúng lúc Hào Nhất Phong chợt trầm giọng nói.
Quan Vĩnh Hạ nghe được lời của Hào Nhất Phong thì đưa điếu thuốc sang, trong đầu nhanh chóng hoạt động. Hắn đi theo Hào Nhất Phong thời gian khá dài, hắn biết rõ bí thư Hào là người kiên định, bây giờ phá lệ muốn hút thuốc, nhất định là có chuyện gì đó khó đoán đã xảy ra.
" Là chuện thành phố La Nam! "
Quan Vĩnh Hạ là người được Hào Nhất Phong tín nhiệm, chủ yếu là vì hắn nắm chắc tâm tư của lãnh đạo. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, thế là biết Hào Nhất Phong đang bị gây khó ở chỗ nào. Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác, có câu mây gió thay đổi không ngừng, căn bản không đoán được sự việc gì sẽ phát sinh tiếp theo.
- Thư ký trưởng Vĩnh Hạ, thành phố La Nam có thể tìm được người mất tích không?
Hào Nhất Phong hít vào một hơi thuốc rồi dùng giọng không đầu không đuôi hỏi.
Nếu như những người khác hỏi Quan Vĩnh Hạ về vấn đề này, Quan Vĩnh Hạ sẽ suy tư một chút. Nhưng lúc này Hào Nhất Phong hỏi, hắn cũng không thể đi đường vòng mà trực tiếp hỏi:
- Bí thư Nhất Phong, với thời điểm hiện tại thì thật sự có chút khó nói.
Hào Nhất Phong cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi yên hút thuốc. Khói thuốc tỏa ra chung quanh làm cho Hào Nhất Phong nhìn qua giông như sinh ra cảm giác như mộng như ảo.
- Có nên đến thành phố La Nam không?
Tuy đoán được tâm tư của bí thư Nhất Phong, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ cũng không thể nào cho ra được quyết định cuối cùng. Dù sao thì có nhiều người mất tích ở Cô Yên Sơn, nếu xử lý không tốt hoặc công tác tìm kiếm gặp vấn đề, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác nghiên cứu khảo sát của lãnh đạo lần này. Với kinh nghiệm đối phó với những đợt kiểm tra của lãnh đạo trước nay của Quan Vĩnh Hạ, quan trọng nhất là phải ổn định.
Thành phố La Nam lần này không ngờ lại xảy ra vấn đề vào đúng thời điểm mấu chốt.
Nhưng lãnh đạo cần đến nghiên cứu khảo sát ở thành phố La Nam, nếu như không đi La Nam thì đi đâu?
- Bí thư Nhất Phong, tôi cảm thấy chuyện này...
Khi Quan Vĩnh Hạ định nói ra quan điểm của mình, đột nhiên cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi chạy vào khu vực khách VIP dùng giọng kích động nói:
- Bí thư Nhất Phong, trưởng phòng Dương đã đáp máy bay an toàn.
Hào Nhất Phong cũng không còn tâm tư nghe ý kiến của Quan Vĩnh Hạ, lão đứng lên khỏi ghế, nhanh chóng đi ra ngoài phòng.
Khách sạn Sơn Long ở vào phía tây thành phố Sơn Viên, chỉ cách một con phố so với ủy ban tỉnh ủy. Lúc này khách sạn Sơn Long giống như gặp phải đại địch, tất cả lãnh đạo từ cao xuống thấp của khách sạn đều tụ tập lại, bất cứ lúc nào cũng tiếp nhận sự phân phó của lãnh đạo.
Khách sạn Sơn Long là một đơn vị trực thuộc phòng quản lý sự vụ cơ quan tỉnh Sơn Nam, tất cả hoạt động đều phải nghe theo lãnh đạo phòng quản lý sự vụ cơ quan. Bình thường thì lãnh đạo tỉnh ủy đến cũng đủ cho đám lãnh đạo khách sạn cảm thấy đó là chuyện lớn bằng trời.
Nhưng trong đại sảnh với xu thế sao sáng quanh trăng, thậm chí tổng giám đốc khách sạn cũng không được tiến vào, tuy ở bên ngoài cùng nhiệt tình chờ đợi nhưng cũng chỉ có thể nói được vài lời với thư ký của lãnh đạo mà thôi.
Bí thư Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân đang ngồi trong đại sảnh, bọn họ nở nụ cười trò chuyện với Mâu Thiệu Đắc cùng đi với Dương Độ Lục. Mâu Thiệu Đắc là một vị phó phòng trong văn phòng ban tổ chức trung ương, rất được Dương Độ Lục tín nhiệm.
Trước đó một xí nghiệp dầu hỏa thuộc ban tổ chức trung ương bốc cháy, thiếu chút nữa đốt cháy vinh dự cả đời của Dương Độ Lục, điều này không khỏi làm cho Dương Độ Lục sinh bệnh.
Khi Dương Độ Lục cảm thấy không có chút sức lực thể xử lý vấn đề, Mâu Thiệu Đắc nhanh chóng đến hầu hạ lãnh đạo, cực kỳ chân thành. Hơn nữa người này còn cho ra báo cáo về vấn đề cột thu lôi không an toàn mà sinh ra sự cố, nhanh chóng làm giảm trách nhiệm của trưởng ban Dương xuống mức thấp nhất. Dù sao thì ban tổ chức trung ương cũng không phải là người toàn năng, sao có thể nắm giữ vấn đề an toàn kỹ thuật cho được? Thế nên căn bản không có liên quan đến đám xí nghiệp trực thuộc.
Sự việc có kết luận, trưởng ban Dương xuất viện, ngay sau đó lão muốn dùng lễ nghi mẫn cảm trong quan trường để nói cho đám người chúng qunah biết, mình cực kỳ biết ơn sự quan tâm của Mâu Thiệu Đắc. Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Mâu Thiệu Đắc muốn đỡ, nhưng Dương Độ Lục kiên quyết từ chối, cố ý để Mâu Thiệu Đắc đi trước mặt mình, điều này cực kỳ có ý nghĩa định giá.
Hào Nhất Phong tất nhiên cũng được nghe những tin đồn như vậy, tuy nói về cấp bậc thì Mâu Thiệu Đắc căn bản là kém Hào Nhất Phong rất nhiều, nhưng trong lúc nói chuyện thì Hào Nhất Phong căn bản không dám lên mặt, luôn nở nụ cười làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân. Thạch Kiên Quân có hơi bức bối, nhưng vì không có tình cảm gì với Mâu Thiệu Đắc, thế cho nên cũng chỉ biểu hiện bình thường mà thôi.
- Bí thư Nhất Phong, tỉnh Sơn Nam không hỗ danh là địa phương mà trưởng ban Dương từng chiến đấu, rất nhiều công tác có sự đồng bộ với trưởng ban, đặc biệt là phương diện cải cách nhân sự, càng cho chúng tôi không ít kinh nghiệm quý giá.
Mâu Thiệu Đắc cũng biết rõ quan hệ giữa Hào Nhất Phong và Dương Độ Lục, thế cho nên khi mở miệng cũng không quá gò ép cứng nhắc.
Hào Nhất Phong cười cười, trong miệng nói vài lời khiêm tốn, trong lòng lại không bình tĩnh. Nếu như thành phố La Nam không xảy ra chuyện, như vậy lão sẽ căn bản không bao giờ sinh ra cảm giác không yên như thế này.
" Đi hay không đây? "
Khi Hào Nhất Phong đang chần chừ thì thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ khẽ đi đến. Lão nhìn bộ dạng muốn báo cáo của Quan Vĩnh Hạ, thế là cười nói với Thạch Kiên Quân:
- Tôi sang bên kia một chuyến, anh cứ trò chuyện với trưởng phòng Mâu đi.
Thạch Kiên Quân tuy trong lòng có chút không yên, thế nhưng phương diện phân công thế này là trong tầm tay của Hào Nhất Phong, tuy hắn không thích nhưng dù thế nào cũng phải tôn trọng ý kiến của bí thư Hào Nhất Phong.
- Bí thư Nhất Phong, ngài cứ bận rộn công tác, chỗ này đã có tôi rồi.
Hào Nhất Phong cười cười nhìn Mâu Thiệu Đắc, sau đó đi về phía Quan Vĩnh Hạ. Lúc này Quan Vĩnh Hạ đang cầm một tờ giấy trong tay, hắn khẽ báo cáo:
- Bí thư Hào, tin tức về những người leo núi mất tích ở thành phố La Nam đã được truyền ra ngoài, có thể thấy nhất định có nhiều hãng truyền thông đã đến thành phố La Nam.
Hào Nhất Phong nhìn hình ảnh trong tay Quan Vĩnh Hạ, lão chợt nhíu mày thật chặt, lão biết rõ điều này có ý nghĩa quan trọng thế nào. Nếu có nhiều hãng truyền thông đang ở thành phố La Nam, như vậy công tác của tỉnh Sơn Nam sẽ càng thêm bị động.
Quan Vĩnh Hạ cũng không tiếp tục lên tiếng, hắn biết rõ đây là thời điểm mà Hào Nhất Phong sắp cho ra quyết định, mình chỉ nên lắng nghe mà thôi.
Hào Nhất Phong nhíu mày thật chặt, ánh mắt quét về phía Thạch Kiên Quân, đúng lúc thấy Mâu Thiệu Đắc đứng dậy đi về phía phòng. Lão có chút chần chừ, sau đó khẽ vung tay với Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân cũng luôn chú ý đến Hào Nhất Phong ở phía bên này, khi thấy Hào Nhất Phong vung tay gọi mình, hắn nhanh chóng đi đến.
- Bí thư Hào.
Thạch Kiên Quân khẽ chào hỏi, sau đó nhận lấy một tư liệu từ trong tay Thạch Kiên Quân. Hắn nhìn qua bản tin, hai hàng chân mày cũng dần nhíu chặt.
Dù bản tin không dài, chỉ là vài hàng chữ, thế nhưng chỉ là vài hàng chữ này cũng đủ làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy tình cảnh hiện tại của Vương Tử Quân là không được tốt. Lần này vốn là một cơ hội nở mày nở mặt, thế nhưng tất cả nhanh chóng biến đổi theo chiều hướng xấu.
Nhưng đáng tiếc, Thạch Kiên Quân tuy miễn cưỡng đưa Vương Tử Quân vào trong danh sách cán bộ của mình, thế nhưng hắn cũng là một người biết nhìn đại cục, tình huống này làm cho thành phố La Nam nhanh chóng không còn phù hợp với chuyến nghiên cứu khảo sát của lãnh đạo.
Nhưng Thạch Kiên Quân sẽ không nói ra quan điểm này, cũng sẽ không có biểu hiện nào quá khác thường. Dù sao trưởng ban Dương là người nắm quyền nhân sự, người có quyền lên tiếng nhất lúc này lại là Hào Nhất Phong, chính mình dù có lên tiếng cũng không có lợi lộc gì, thế cho nên mình cần gì phải đâm đầu ra?
- Anh thấy thế nào?
Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua Thạch Kiên Quân rồi khẽ hỏi.
- Tôi cảm thấy thành phố La Nam không còn thích hợp làm địa điểm nghiên cứu khảo sát, lúc này bọn họ quá bận rộn, nên chú tâm đến công tác cứu viện thì hay hơn.
Thạch Kiên Quân nói lời rất ẩn giấu, căn bản làm cho người ta không tìm thấy chút tì vết nào.
Hào Nhất Phong cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc này Thạch Kiên Quân mở miệng, lão lại trầm giọng nói:
- Nhưng phương án cải cách nhân sự ở thành phố La Nam lại được lãnh đạo thừa nhận tán thưởng.
Thạch Kiên Quân nghe lời nói lập lờ nước đôi của Hào Nhất Phong, hắn hiểu trong lòng Hào Nhất Phong nhất định là đồng ý với ý kiến của mình, bây giờ còn nói ra lý do, không phải thuần túy là không biết xấu hổ sao? Thạch Kiên Quân tuy có chút không thoải mái nhưng vẫn dùng giọng phối hợp nói:
- Lãnh đạo nhìn vào kinh nghiệm của tỉnh Sơn Nam, không phải là kinh nghiệm của thành phố La Nam. Bây giờ thành phố La Nam nên tập trung cho công tác cứu hộ, tỉnh Sơn Nam cũng không phải chỉ có một mình La Nam.
" Tỉnh Sơn Nam không phải chỉ có một mình La Nam! "
Câu nói này vừa ra khỏi miệng Thạch Kiên Quân đã làm cho Hào Nhất Phong nở nụ cười, lão gật đầu nói:
- Chủ tịch Thạch nói rất hay, như vậy sao tôi lại không hiểu chứ? Đúng là cán bộ trẻ tuổi có khác.
Hào Nhất Phong cho ra một lời cảm khái như vậy càng làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy buồn bực, nhưng hắn cũng chỉ che giấu cảm giác này ở trong lòng. Sau khi đi vào tỉnh Sơn Nam, tuy Hào Nhất Phong có biểu hiện rất khách khí với hắn, thế nhưng vị bí thư từng là chủ tịch thành phố La Nam lại luôn ảnh hưởng ngầm tới công tác của hắn.
Đặc biệt là Hào Nhất Phong thường hay bày ra bộ dạng bô lão tiền bối, điều này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy bức bối. Thế nhưng dù bức bối thì Hào Nhất Phong cũng là cán bộ thâm căn cố đế ở tỉnh Sơn Nam, là tồn tại mà hắn khó thể nào đánh ngã đơn giản được.
- Chủ tịch Thạch, nếu anh cảm thấy thành phố La Nam không còn phù hợp, như vậy anh thấy nên đặt công tác nghiên cứu khảo sát ở nơi nào?
Hào Nhất Phong cười cười rồi trầm giọng hỏi Thạch Kiên Quân.
" Đặt ở nơi nào? "
Thạch Kiên Quân suy tư mưu đồ của Hào Nhất Phong, hắn không tin dựa vào những gì Hào Nhất Phong hiểu rõ về tỉnh Sơn Nam, bí thư Hào sẽ không tìm ra được một thành phố phù hợp. Lúc này bí thư hỏi ý kiến của mình, biết đâu chỉ là cho có lệ mà thôi?
Nhưng Thạch Kiên Quân căn bản cũng là người cực kỳ ẩn giấu so với Hào Nhất Phong, nếu Hào Nhất Phong ép hắn phải nói, hắn phải lên tiếng:
- Thành phố Đông Bộ gần đây công tác rất tốt, dù nhìn vào từ phương diện nào cũng rất phù hợp.
- À, chủ tịch Thạch thật sự không mưu mà hợp với tôi, tôi cũng cảm thấy thành phố Đông Bộ là một nơi tốt.
Hào Nhất Phong giống như không hiểu tính toán của Thạch Kiên Quân, lão cười híp mắt nói.
Thạch Kiên Quân cười cười nói:
- Nếu bí thư Nhất Phong cảm thấy như vậy là có thể, tôi sẽ cho người thông báo với bí thư Nguyễn, cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
- À, Chấn Nhạc thật sự rất tốt, chắc chắn sẽ hoàn tàhnh nhiệm vụ.
Hào Nhất Phong định nói thêm hai câu, đúng lúc thấy Mâu Thiệu Đắc đi ra vẫy tay với mình, thế là nhanh chóng tiến về phía Mâu Thiệu Đắc không dám chậm trễ.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Hào Nhất Phong rời đi, hắn cũng không đi theo. Dù hắn là thư ký trưởng luôn theo sát lãnh đạo, thế nhưng có những nơi mà hắn nên bảo trì khoảng cách nhất định. Nếu như không hiểu quy luật tiến lui, không hiểu ẩn giấu, như vậy có khác gì bọn ruồi bọ? Sẽ làm cho lãnh đạo phản cảm.
Không cần phải căng thẳng như vậy, Quan Vĩnh Hạ thầm suy nghĩ về những gì mình cần làm, đúng lúc nghe thấy chủ tịch Thạch Kiên Quân nói:
- Thạch Kiên Quan, lát nữa anh đem quyết định của tỉnh ủy thông báo cho thành phố Đông Bộ nhé.
- Không có vấn đề, chủ tịch Thạch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm ngay, sẽ nói lãnh đạo thành phố Đông Bộ chuẩn bị cho tốt.
Quan Vĩnh Hạ tuy là người đi theo bên cạnh bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn đứng trước mặt Vương Tử Quân cần phải bảo trì sự tôn trọng.
Thạch Kiên Quân cười cười không nói, hắn cất bước đi về phía ghé sa lông. Quan Vĩnh Hạ thấy Thạch Kiên Quân bỏ đi, trong lòng thầm suy đoán ý nghĩ của vị chủ tịch trẻ tuổi còn hơn mình này.
Nhưng cuối cùng Quan Vĩnh Hạ vẫn phải đặt tâm tư lên sự kiện với thành phố Đông Bộ. Lần này lãnh đạo xuống nghiên cứu thị sát, là một chuyện làm cho người ta nở mày nở mặt. Sự việc vốn đến người Vương Tử Quân, lại không ngờ bây giờ chạy vào miệng Nguyễn Chấn Nhạc.
" Đúng là quá xui xẻo. "
Tuy Quan Vĩnh Hạ rất cảm khái nhưng khi gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc thì tỏ ra cực kỳ khách khí. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chẳng những là quản gia của văn phòng tỉnh ủy, càng là lãnh đạo tỉnh ủy. Vì thế muốn phát triển mạnh mẽ trên vị trì này, cần phải tìm và định vị được chính mình. Text được lấy tại Truyện FULL
Quan Vĩnh Hạ đã làm thư ký trưởng được khá lâu, trước kia hắn từng là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh, thế cho nên hắn lấy được khá nhiều kinh nghiệm. Tất nhiên hắn là người khéo ăn nói, càng có thủ đoạn hay để đối phó với lãnh đạo mười thành phố bên dưới.
Ví dụ như với La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên, Quan Vĩnh Hạ không dám kênh kiệu. Dù sao thì bí thư La Nhân Uy cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn được sắp xếp trước Quan Vĩnh Hạ. Còn đối với bí thư thành phố Tam Hồ thì lại khác, hắn cần bày ra phong thái của lãnh đạo.
Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc chính là một cấp bậc khác trong lòng Quan Vĩnh Hạ, trước nay hắn luôn mỉm cười đón chào hai người này, gương mặt tươi cười đó lại càng thể hiện sự quan tâm đặc biệt của lãnh đạo.