Tâm tư của Nguyễn Chấn Nhạc chợt trở nên linh hoạt, hắn đưa mắt nhìn Tào Chân Nhi rồi trầm giọng hỏi:
- Có biện pháp nào sao?
- Anh xem bản tin này đi.
Tào Chân Nhi nói rồi đưa một phần văn kiện sang tay Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn văn kiện mà thật sự có chút kinh ngạc, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, thế là trong mắt lóe lên cái nhìn vui sướng.
- Không thể ngờ thành phố La Nam lại xảy ra chuyện này, sao anh lại không nghe nói đến nhỉ?
Nguyễn Chấn Nhạc đặt văn kiện xuống bàn, sau đó khẽ hỏi Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc đối mặt với ánh mắt áp bức của Tào Chân Nhi, hắn cũng không hỏi nữa, hắn không biết sự kiện này, rõ ràng là thành phố La Nam đang phong tỏa tin tức.
- Trời không trách mây, anh thấy không, lần này ngay cả ông trời cũng không muốn tốt cho Vương Tử Quân.
Tào Chân Nhi lại khẽ nằm nghiêng trên ghế sa lông, nàng nói với vẻ mặt đắc ý.
- Đây là tin tức em có được từ một người bạn làm phóng viên, anh ta đang ở thành phố la nam, đây là tin tức cực kỳ chuẩn xác.
Nguyễn Chấn Nhạc lại ngồi xuống bên cạnh Tào Chân Nhi, hắn khẽ xòe tay ra muốn ôm nàng một cái thể hiện tình cảm, thế nhưng Tào Chân Nhi căn bản là không cho hắn cơ hội này. Khi bàn tay của hắn sắp chạm vào vài của nàng, nàng chợt né người sang tránh đi.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên sẽ không cho rằng Tào Chân Nhi né tránh mình là sự việc ngoài ý muốn, nhưng lúc này hắn cần dùng đầu óc linh xảo của nàng, hắn tất nhiên sẽ không muốn đắc tội với nàng. Đây rõ ràng là một cơ hội khó kiếm, hắn không muốn nó biến mất trong tầm mắt.
- Chân Nhi, đến lúc này thì chúng ta nên làm gì?
Tào Chân Nhi khoanh hai tay trước ngực giống như một con mèo nhỏ, nàng nở nụ cười xảo quyệt:
- Anh không cần làm gì là được.
Nguyễn Chấn Nhạc đã quen với những phương án xử lý vấn đề của Tào Chân Nhi, hắn cười cười nói:
- Sao anh lại không cần làm gì?
- Anh sao, thật ra anh không cần làm gì cả, chỉ cần viên phóng viên kia truyền bá sự việc này ra khắp nơi là xong.
Tào Chân Nhi dùng cặp mắt đen trắng rõ ràng với ánh mắt đầy ẩn giấu nhìn Nguyễn Chấn Nhạc.
Truyền bá tin tức này ra ngoài? Nguyễn Chấn Nhạc có chút trầm ngâm, hắn đã hiểu cách làm của Tào Chân Nhi. Hắn thầm cảm khái mình thật sự là quá rối loạn mà mất khôn, đồng thời cũng sợ hãi tâm cơ của Tào Chân Nhi.
" May mà Tào Chân Nhi là vợ mình, nếu không... "
Nhưng cảm giác may mắn này cũng không trụ được bao lâu trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc, một ý nghĩ giống như một con rắn độc xuất hiện trong lòng lại tiếp tục cắn nuốt tâm linh của hắn, làm hắn sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhưng dù khó chịu thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng không thể biểu hiện ra ngoài mặt, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó lớn tiếng nói:
- Chân Nhi nói không sai, khi tin tức này truyền ra ngoài thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ suy xét được mất khi để đoan khảo sát xuống thành phố La Nam, mà tỉnh Sơn Nam cũng không phải chỉ có một thành phố La Nam.
Tào Chân Nhi cười cười không tiếp lời Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nụ cười tươi trên mặt làm cho người ta cảm thấy nàng vui vẻ như thế nào.
Nguyễn Chấn Nhạc đi lại vài vòng trong phòng, sau đó cầm điện thoại đi đến trước mặt Tào Chân Nhi rồi khẽ nói:
- Chân Nhi, thời cơ không chờ người, không bằng em nên gọi điện thoại đi.
- Bây giờ gọi điện thoại không phải đã muộn rồi sao? Tôi đã sắp xếp xong tất cả rồi.
Tào Chân Nhi cũng không cầm điện thoại, vẻ mặt nàng có vài phần đắc ý, nàng mỉm cười nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
...
Phòng họp thị ủy La Nam, lúc nà bên trong đầy khói thuốc, khi Vương Tử Quân cho ra thông báo sự cố ở dãy núi Cô Yên Sơn và sự kiện lãnh đạo ban tổ chức trung ương xuống thành phố La Nam khảo sát nghiên cứu thì phòng họp chợt trở nên lạnh ngắt như tờ.
Sự kiện lãnh đạo ban tổ chức trung ương xuống thành phố La Nam khảo sát lần này chính là khẳng định công tác của bí thư Vương Tử Quân, hầu như ai cũng hiểu rõ điều này. Nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt thì sự việc không may phát sinh, làm cho nhiều người thân cận với Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Người thì nhất định phải cứu, nhưng cứu người rồi phải làm tốt công tác tuyên truyền. Nếu như không có lãnh đạo tuyến trên xuống nghiên cứu thị sát thì căn bản không là vấn đề, sự việc sẽ dễ giải quyết, dù sao thì đảng ủy chính quyền thành phố La Nam cũng căn bản không tồn tại sai lầm gì.
Nhưng sự kiện người mất tích ở Cô Yên Sơn truyền ra ngoài sẽ biến hành trình khảo sát nghiên cứu của trưởng ban Dương đến thành phố La Nam thành trăng trong nước hoa trong sương mù. Sự việc này căn bản không nên tuyên truyền ra bên ngoài, nếu như trong quá trình nghiên cứu khảo sát có bất kỳ điều gì xảy ra ngoài ý muốn, như vậy ai sẽ là người gánh chịu trách nhiệm?
- Chủ tịch Lý, anh có ý kiến gì với sự việc này không?
Vương Tử Quân đối mặt với từng luồng ánh mắt nhìn mình, sau đó hắn quay sang hỏi Lý Quý Niên ngồi ngay bên cạnh.
Khi Lý Quý Niên nhận được tin tức tổ nghiên cứu của trung ương xuống thành phố La Nam khảo sát thì thật sự có vài phần hâm mộ Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn lại nhận được tin tức sự kiện Cô Yên Sơn, thế là cảm giác hâm một trong lòng xem như đã tan biến sạch sẽ. Bây giờ Vương Tử Quân lại yêu cầu hắn cho ra ý kiến, thật sự là hắn căn bản không thể nào cho ra ý kiến gì được.
Lý Quý Niên có chút trầm ngâm, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, lần này lãnh đạo đến nghiên cứu thị sát, thật sự là khẳng định công tác của thành phố La Nam chúng ta, chúng ta tuyệt đối không nên vứt bỏ cơ hội có thể biểu hiện thành tích trước mặt lãnh đạo như thế này được. Dù sao thì thành tích cũng là của chúng ta, là thứ mà chúng ta tự tạo ra, hơn nữa bên trong còn ngưng tụ rất nhiều mồ hôi công sức của rất nhiều đồng chí.
Lý Quý Niên nói làm cho đám người trong phòng thở dài một hơi, đồng thời cũng cảm khái chủ tịch Lý là kẻ dối trá, rõ ràng nói ra những lời như vậy căn bản chỉ có một mục đích là không muốn đắc tội với Vương Tử Quân. Dù phương diện điều chỉnh nhân sự xảy ra ở thành phố La Nam, thế nhưng dù là ai cũng biết rõ người nào cho ra phương án như vậy.
- Đối với sự kiện mười ba người tiến vào dãy núi Cô Yên Sơn, tôi cảm thấy chúng ta phải an phận và tích cực tiến hành công tác tìm kiếm, chúng ta phải động viên và vận dụng tất cả lực lượng, tranh thủ tìm ra những người mất tích kia trong thời gian sớm nhất.
Lý Quý Niên lên tiếng giống như phát biểu ý kiến quan trọng với sự kiện này, thế nhưng nếu suy xét lại cẩn thận thì căn bản giống như không nói gì. Vấn đề vẫn như cũ, hai vấn đề vẫn tiếp tục bày ra trước mặt mọi người.
Nhưng câu trả lời của Lý Quý Niên thật sự là phương án đáng để không ít người tham khảo, vì sao đây cũng là một phương án căn bản không đắc tội lãnh đạo, có thể sử dụng.
Vương Tử Quân cũng nghe rõ ràng ý nghĩa lời nói của chủ tịch Lý Quý Niên, nhưng hắn cũng không tức giận. Lý Quý Niên là một người đứng trong muôn hoa không dính lá, người này trả lời như vậy đã nể mặt Vương Tử Quân hắn lắm rồi.
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lý, phương diện điều chỉnh nhân sự chính là một bộ phận quan trọng trong công tác của thành phố La Nam chúng ta. Lúc này lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu khảo sát, rõ ràng là tín nhiệm công tác của thành phố chúng ta. Chúng ta nhất định phải cố gắng, phải làm tốt chuyện này, phải làm sao cho cực kỳ hiện thực. xem tại TruyenFull.vn
Vẻ mặt phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng cực kỳ nghiêm túc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Còn sự kiện Cô Yên Sơn, tôi cảm thấy chúng ta cần gia tăng tìm kiếm, đồng thời có thể để cho trưởng phòng Lữ tranh thủ tiến hành cả hai công tác.
Phó bí thư thị ủy Trương Hợp Tuân nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Lục Ngọc Hùng, hắn biết đối phương nói như vậy là có ý gì. Thế nhưng hắn cảm thấy những lời phát biểu như vậy là khá phù hợp vào lúc này, thế là khẽ nói:
- Tôi cảm thấy ý kiến của bí thư Lục là rất tốt, các đồng chí phòng tổ chức nên cân thận tiếp đãi lãnh đạo trung ương, còn sự việc liên quan đến Cô Yên Sơn, trưởng phòng Lữ cần phải nghĩ biện pháp cho rõ ràng.
Lữ Hâm Sâm hiểu cái gì gọi là nghĩ biện pháp, chính là yêu cầu hắn áp chế chuyện này xuống, ít nhất cũng phải giữ kín sự việc cho qua đợt nghiên cứu khảo sát. Tuy hắn cảm thấy đây căn bản không phải là biện pháp tốt, nhưng trước kia hắn cũng đã từng làm như vậy, thế cho nên cũng không cảm thấy quá khó khăn.
Vương Tử Quân ngồi hút thuốc nghe mỗi người lên tiếng, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt ngưng trọng.
- Bí thư Vương, điện thoại của bí thư Nhất Phong.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cho ra quyết định thì Khương Long Cương đi vào trong phòng trầm giọng nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Khương Long Cương, sau đó hắn đứng lên nói:
- Tôi đi ra nghe điện thoại cái đã.
Bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên có chút quỷ dị, mà Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi ngồi cách không quá xa Vương Tử Quân lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút dao động. Nhưng hai người cực kỳ giỏi che giấu, thế cho nên chỉ sau nháy mắt đã khôi phục như thường.
- Chào bí thư Nhất Phong, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp điện thoại, sau đó nhanh chóng mở miệng báo cáo với đầu dây bên kia.
Giọng điệu của Hào Nhất Phong vẫn rất trầm bổng, lão trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe thư ký của cậu nói, thành phố La Nam đang tổ chức hội nghị thường ủy phải không?
- Đúng vậy, bí thư Nhất Phong, chúng tôi đang tổ chức hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân cũng không chút do dự, hắn lớn tiếng nói với đầu dây bên kia.
- À, tôi hỏi cậu, tình huống cứu viện ở Cô Yên Sơn bây giờ là thế nào? Đã tìm được người mất tích chưa?
Hào Nhất Phong chỉ à một tiếng từ chối cho ý kiến, sau đó trầm giọng nói.
- Lúc này chúng tôi đã điều động mười đội cứu hộ tiến vào Cô Yên Sơn, đội hình đi xa nhất đã hơn năm kilomet, thế nhưng địa thế Cô Yên Sơn hiểm trở, rừng núi rậm rạp, bây giờ vẫn chưa phát hiện được tung tích người mất tích.
Vương Tử Quân có thể nói luôn cực kỳ quan tâm đến công tác cứu hộ, tất nhiên sẽ nắm thật chặt tiến độ.
- Các cậu nên tiếp tục đẩy mạnh tiến độ, đồng thời có khó khăn cứ báo lên tỉnh ủy, tôi và tỉnh ủy sẽ thỏa mãn các yêu cầu của thành phố La Nam.
Hào Nhất Phong nói xong thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cũng không quá vui mừng vì tình huống tỏ thái độ của bí thư Hào Nhất Phong, hắn biết rõ bí thư lúc này gọi điện thoại đến tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là thăm hỏi vài lời như vậy.
Vương Tử Quân đã sớm có quyết đoán, hắn nhanh chóng đi về phía phòng họp. Lúc này sự việc xảy ra ở Cô Yên Sơn đã đưa đến khá nhiều chuyện xấu cho thành phố La Nam, hắn không thể dự phòng được những sự kiện này, thế nhưng lại phải cố gắng làm sao cho mình luôn đứng ở xu thế bất bại.
Hào Nhất Phong đang ở sân bay thành phố Sơn Viên, lão cúp điện thoại với Vương Tử Quân mà hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, sự việc xảy ra làm cho lão cảm thấy có chút ngột ngạt.
Tuy bản thân Hào Nhất Phong cũng không có quá nhiều hảo cảm với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lão thật sự căn bản không mong có sự việc gì xảy ra, nếu không thì ai cũng mất mặt.
Thành tích của Vương Tử Quân cũng là thành tích của Hào Nhất Phong, tuy bọn họ có vài mâu thuẫn, thế nhưng lại nhất trí với nhau ở phương diện này.