Từ nhỏ Tôn Tĩnh Viễn đã sống trong nhà quan, gia cảnh tất nhiên là thượng đẳng, học xong đại học vừa ra khỏi cổng trường đã có việc làm. Con gia đình bình thường nếu không có công tác thì thật sự rất khổ sở, nhưng đối với con một gia đình nhà quan, muốn có công tác là quá dễ dàng.
Lúc này là thời đại quan lại, thế nên con cháu nhà quan có hiệu năng rất lớn, Tôn Chiêu Hi biết rất rõ điều này. Hắn thường xuyên xem những bộ phim phóng sự về quan tham, đại khái là con cháu nhà quan thường là những kẻ thần thông quảng đại, thay đổi như chong chóng, lật tay làm mưa. Bản thân bọn họ cũng không để xây dựng công trình, thế nhưng sau khi nắm bắt hạng mục thì cho kẻ khác đi làm, mình lại làm đại lý thu phí. Thực tế đại lý thu phí chỉ là trò mèo che giấu tai mắt người khác, thực tế chính là có công trình lớn, công ty muốn nhờ người trung gian đứng ra nắm bắt, sau đó tất nhiên phải chi một phần "cứng" cho đại lý.
Tôn Chiêu Hi nhìn đứa con trai đứng trước mặt mà trong lòng run rẩy, con lớn lên rất giống hắn, chỉ là bụng cơ hơi lớn, giống như biểu hiện rõ sự ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học.
Tôn Tĩnh Viễn cẩn thận đến bên cửa nhìn vào, hắn ngẩng đâu thấy bố đang đứng dùng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn mình, thế là càng tỏ ra bối rối, tay chân luống cuống, lại càng thêm bối rối. Hắn đứng trố mắt một lát, sau đó đi vài bước đến trước mặt Tôn Chiêu Hi, hắn giữ lấy tay bố rồi dùng giọng buồn bã nói:
- Bố, con sai rồi, bố mau cứu con.
Tôn Chiêu Hi thấy con trai nhận sai, thế là giống như quay về thời điểm năm xưa con nhận sai khi còn nhỏ tuổi. Điều bất đắc dĩ là đứa trẻ năm xưa bây giờ đã là một người lớn trưởng thành, sai lầm mà đứa trẻ năm xưa mắc phải sẽ dễ dàng tha thứ, nhưng bây giờ căn bản không thể nào dùng tình thương của cha để tha thứ được nữa.
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tôn Chiêu Hi tỏ ra cực kỳ nghiêm túc thế nhưng giọng điệu lại trở nên hòa hoãn, hắn thật sự sợ con trai mình xảy ra chuyện, sợ rằng sẽ mất đi đứa con độc nhất của mình.
- Bố, khi đập nước Tiểu Nha Sơn vừa được xây dựng thì Trịnh Khiếu Đống có kéo con vào cùng tham gia, con cảm thấy công trình kia có thể hái ra tiền, thế là đầu tư vào một phần tiền.
Tôn Tĩnh Viễn lúc này cũng không giấu diếm, hắn nói rõ ràng vấn đề cho Tôn Chiêu Hi.
- Quân tử ái tài, làm gì cũng phải nhìn vào đạo lý, kinh doanh chú trọng đường đường chính chính, ai bảo con làm như vậy? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tôn Chiêu Hi nghĩ đến đập nước Tiểu Nha Sơn mà thiếu chút nữa đã thổi bùng lửa giận điên cuồng.
Tôn Tĩnh Viễn nhìn gương mặt nổi giận của bố mình, hắn chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn giữ lấy tay Tôn Chiêu Hi để giải thích:
- Bố, người ta đều làm như vậy, con...
- Cậu đi ra ngoài...
Tôn Chiêu Hi lúc này thật sự không thể nào khống chế được tình cảm của mình, hắn phất tay đuổi con trai ra ngoài, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, nước mắt chảy ra ào ào.
Trong phòng làm việc không một bóng người nào, Tôn Chiêu Hi cảm thấy mình giống như bị người ta áp chế, thật sự buồn bực không thở nổi. Tất cả những gì xảy ra hôm nay là người ta đã đào hố chờ sẵn, chỉ chờ đến ngày đẩy hắn xuống mà thôi.
Cũng chỉ có thể làm như vậy, Tôn Chiêu Hi thở dài một hơi, thật sự sinh ra cảm giác chản nản.
...
Vương Tử Quân đưa tay khẽ véo gương mặt mập mạp của con trai, sau đó hắn đi ra khỏi nhà. Sau khi Mạc Tiểu Bắc đưa con đến, cuộc sống của Vương Tử Quân nhanh chóng trở nên có quy luật.
- Bí thư Vương.
Lý Đức Trụ mặc tây trang nhanh chóng mở cửa xe cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt căng cứng của Lý Đức Trụ, hắn chợt cười nói:
- Tiểu Lý, chỗ này của tôi cũng không cần nghiêm túc như vậy, thế nào rồi, sắp xếp xong chưa?
- Cám ơn bí thư Vương đã quan tâm, cũng đã sắp xếp xong. Phòng sự vụ cơ quan đã sắp xếp cho tôi một gian, bên trong khá đủ tiện nghi, thật sự điều kiện rất tốt.
Lý Đức Trụ vừa khởi động xe vừa cười nói với Vương Tử Quân.
Những gì được trải qua trong thời gian hai ngày làm cho Lý Đức Trụ sinh ra cảm giác kỳ quái, khi hắn còn ở trong quân đội thì đã từng lái xe cho lãnh đạo, có tình huống nào mà chưa từng gặp qua? Nhưng đãi ngộ hai ngày qua thật sự mới làm cho hắn sinh ra cảm giác áo gấm về làng.
Các vị đồng sự trong đơn vị thì khỏi cần nói, hơn nữa những người bạn học cũ, bạn cũ trước kia đường ai nấy đi cũng bắt đầu xuất hiện như nấm sau mưa. Bọn họ nhiệt tình với Lý Đức Trụ dùng cơm, giống như muốn gióng trống khua chiêng chúc mừng một phen.
Lý Đức Trụ nhìn vào nụ cười nịnh nọt trên mặt đám bạn, hắn biết rõ mối quan hệ giữa hai bên căn bản không còn thuần khiết như xưa. Lúc này bọn họ coi trọng hắn, cũng không phải bọn họ đột nhiên nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, mà bởi vì thân phận của mình chợt thay đổi.
Lý Đức Trụ là lái xe cho bí thư thị ủy, dù không có cấp bậc gì nhưng dù là ai cũng không dám khinh thường. Đặc biệt là trưa hôm qua, bố hắn và cậu Hai từ nông thôn đi đến, cũng không phải là bắt xe đến, mà là lãnh đạo huyện phái xe đưa đến, mang theo khá nhiều đặc sản. Cũng không có lý do gì khác, chỉ là lãnh đạo huyện muốn dùng cơm với Lý Đức Trụ. Cậu Hai kéo hắn sang một bên dùng vẻ mặt hưng phấn nói:
- Ôi, chiếc xe này là của lãnh đạo huyện, bọn họ đưa chúng tôi đến đây, đồng thời lãnh đạo huyện cũng đến nhà thăm bố mẹ cậu khá nhiều lần.
Trước khi Lý Đức Trụ gia nhập quân ngủ thì lãnh đạo huyện chính là đại nhân vật, tuy những năm qua hắn đã mở rộng tầm mắt, thế nhưng lúc này thấy đám lãnh đạo huyện tỏ ra ưu ái với nhà mình, hắn cũng sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Lý Đức Trụ nghĩ đến trạng thái của mình vào lúc hiện tại, hắn thầm cảm tạ Mạc Tiểu Bắc. Hắn biết rõ tất cả vì sao lại đến với mình, hắn cố gắng khuyến khích mình làm một lái xe tốt cho bí thư Vương.
Vương Tử Quân rất hài lòng với những sắp xếp dành cho Lý Đức Trụ, vì chuyện này hắn đã bắt chuyện với Kim Điền Lạc, đó là vừa thoải mái, vừa không thể khác người. Bây giờ hắn thấy Kim Điền Lạc đã sắp xếp rất có chừng mực.
Mười phút sau đi vào phòng làm việc, một ly trà nóng đã xuất hiện trên bàn làm việc của Vương Tử Quân, khi hắn đặt cặp lên mặt bàn thì Đổng Trí Tân nở nụ cười đi đến.
- Bí thư Vương, đây là phương án mà tối qua tôi và thư ký trưởng Kim đã thương lượng với nhau rồi thông qua, ngài xem đã được chưa?
Đổng Trí Tân vừa nói vừa đặt một phần văn kiện lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm văn kiện lên nhìn nhìn, trên mặt nở nụ cười. Phần văn kiện này với nội dung chủ yếu là chọn lựa thư ký cho mình, nó liên quan đến bản lĩnh viết văn, năng lực ứng biến mà khí độ cá nhân. Vương Tử Quân thấy phương án này còn kém yêu cầu tuyển chọn nhân tài vào đời sau, thế nhưng nhìn qua cũng thấy khá nhiều điểm nhấn.