Dựa theo câu nói của cổ nhân, người sinh ra mới hiểu biết, học mới hiểu biết, khốn cảnh mới hiểu biết. Vì thế đừng xem thường thương nhân trình độ không cao nhưng tài năng buôn bán lại là trời sinh, cũng không phải dễ dàng học được. Thứ này không thể nào có thể học được từ sách vở, giống như lời nói của thi nhân Tô thức, dọc sách thì trễ kiếp này mất rồi.
Nhìn vào phương diện thiên phú thì thấy thương nhân là những người có thân phận không thể xem thường, rất nhiều người là hạng khôn khéo vô địch thủ, thế cho nên thường hò hét và tỏ ra cực kỳ khí thế trước mặt người ngoài. Triệu Đức Càn cảm thấy Thành Kiếm Xã chính là một trong những thương nhân thành công như vậy.
- Thành Kiếm Xã dù có thân phận thương nhân trong dân gian, thế nhưng lại hướng lên trời, có bối cảnh, thâm sâu khó lường. Nghe nói người này tung hoành thương trường, xưa nay chưa gì không thành công. Tuy hắn không nói rõ nhưng tôi cảm thấy người này giống như đã có hiệp nghị với thành phố khác, nếu không cũng sẽ không như vậy.
Triệu Đức Càn đối mặt với câu hỏi của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn có chút do dự, sau đó dùng giọng báo cáo chi tiết nói.
Nguyễn Chấn Nhạc hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng áp chế cảm giác không vui vào lòng. Dù hạng mục đầu tư của Bất Lão Khang căn bản không quá quan trọng với thành phố Đông Bộ, thế nhưng thấy một món đồ sắp thành công lại là vịt bay đi đúng lúc nước sôi, dù là bất kỳ ai cũng cảm thấy khó thể nào vui vẻ cho được.
- Anh cảm thấy là thành phố nào làm cho Thành Kiếm Xã thay đổi ý nghĩ như vậy?
Tuy vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc vẫn bình tĩnh như thường, thế nhưng căn cứ vào lời của Nguyễn Chấn Nhạc, Triệu Đức Càn lại nghe thấy bí thư Nguyễn đang mất hứng. Nhưng lúc này hắn căn bản khó thể nào nghĩ thấu đáo được, thế nên chỉ có thể kiên trì phỏng đoán:
- Theo tôi quan sát thì hôm nay chủ tịch Quan của thành phố Sơn Viên tự mình đến tìm Thành Kiếm Xã, nhưng chưa được vài phút thì đi ra, vì thế khả năng của thành phố Sơn Viên là không lớn.
- Phó chủ tịch Triệu của thành phố An Dịch cũng đến từ rất sớm thế nhưng căn bản cũng không gặp được Thành Kiếm Xã, nếu như Thành Kiếm Xã và thành phố An Dịch có giao ước, sẽ căn bản không xảy ra tình huống không gặp mặt nhau như vậy.
- Như vậy thì là ai?
Nguyễn Chấn Nhạc giống như đang hỏi, cũng giống như đang lầm bầm, điều này không khỏi làm cho Triệu Đức Càn phải thở dài một hơi. Chuyện này hắn cũng không rõ ràng, thế nhưng lãnh đạo đã hỏi, hắn trả lời như thế xem như cho qua.
Khi Triệu Đức Càn đang trầm tư thì chợt nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc cười nói:
- Đức Càn, việc do người làm, chuyện này anh cũng không nên quá gắng sức. Nếu Thành Kiếm Xã không chọn chúng ta, như vậy chúng ta cũng không nên quá tiếc nuối. Cái gì gọi là thương nhân? Tôi cắt câu lấy nghĩa, cảm thấy gọi là thương nhân cũng là vì bọn họ là những người thương lượng. Kinh doanh chú trọng phương diện thương lượng, làm tốt sẽ có lợi nhuận. Lần này bọn họ không cùng hợp tác với chúng ta, nếu nói ra thì bọn họ sẽ bị tổn thất, vì bọn họ đã bỏ qua cơ hội tốt để đầu tư vào thành phố Đông Bộ.
Triệu Đức Càn nhìn vẻ mặt tự tin của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn không khỏi thở dài một hơi. Hắn chỉ sợ Nguyễn Chấn Nhạc níu mãi lấy sự việc này không chịu bỏ qua, bây giờ bí thư Nguyễn nói như thế, hắn là người phụ trách cũng có chút xấu hổ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc bỏ qua hạng mục của Thành Kiếm Xã, như vậy sẽ không có gì liên quan đến Triệu Đức Càn. Hắn nở nụ cười rồi lớn tiếng nói:
- Bí thư Nguyễn nói đúng, tôi tin tưởng đến khi đối phương nghĩ lại, nhất định sẽ hối hận.
Hai người nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy tiếng máy fax vang lên. Triệu Đức Càn quay đầu nhìn thoáng qua, chợt thấy có một tờ giấy được in ra, hắn tiến lên hai bước định lấy nhưng dừng lại.
Động tác này rõ ràng là chờ xin chỉ thị của Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như bản fax kia không thích hợp cho mình xem, mà mình lại xum xoe chạy đến, như thế rõ ràng là không hiểu chuyện. Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua bản fax, sau đó nói với Triệu Đức Càn:
- Lấy ra đây.
Triệu Đức Càn lấy bản fax đưa đến trước người Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng trong quá trình đó hắn luôn tỏ ra cực kỳ khí khái, căn bản không nhìn vào nội dung của bản fax. Tuy hắn cảm thấy cực kỳ tò mò, thế nhưng lúc này hắn ở trước mặt lãnh đạo, hắn cần phải hóa thành người mù, có một số việc của lãnh đạo mà mình không biết là thích hợp hơn cả.
- Đức Càn, đây là bảng thống kế các hạng mục đã được đàm phán ký kết của văn phòng tỉnh ủy.
Nguyễn Chấn Nhạc xem qua bản fax, sau đó đưa cho Triệu Đức Càn.
Triệu Đức Càn lúc này tiếp nhận bản fax xem xét, thấy trên đó là một tấm bảng đầy các con số thống kê. Dựa theo sắp xếp theo số tiền đầu tư, thành phố Đông Bộ đang ở vị trí dẫn đầu.
- Một tỷ rưỡi.
Triệu Đức Càn đọc thành tích kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ, nụ cười trên mặt hắn càng sáng lạn. Hắn đặt bản fax xuống bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó nói:
- Bí thư Nguyễn, thành tích của thành phố Đông Bộ chúng ta thật sự là đứng đầu toàn tỉnh. Tôi cảm thấy lãnh đạo nhất định sẽ rất hài lòng với công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ chúng ta.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười, ánh mắt rơi lên vị trí thứ hai, nơi đó cũng không phải là thành phố Sơn Viên, mà là thành phố An Dịch. Lần này thành phố An Dịch kêu gọi được khá nhiều hạng mục, tổng số tiền đầu tư là một tỷ hai trăm triệu. Con số kia tuy không ít nhưng thành phố Đông Bộ có cấp phó bộ, tính ra lại kém hơn thành phố Đông Bộ khá nhiều.
Ngay sau đó Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn thành tích của các thành phố còn lại, hắn cũng không quá quan tâm đến những thành tích khác, trong lòng chỉ tìm kiếm một cái tên.
Khi đến vị trí mười chín thì Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình, đó là thành phố La Nam, chín chục triệu.
Ánh mắt Triệu Đức Càn cũng di chuyển theo Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cũng phát hiện ra thứ hạng của thành phố La Nam. Nhưng hắn không nhìn rõ Nguyễn Chấn Nhạc đang nghĩ đến điều gì, thé cho nên hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nuốt lời định nói vào bụng.
- Hạng mục du lịch của thành phố La Nam vẫn chưa được ký kết sao?
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi hỏi Triệu Đức Càn.
Triệu Đức Càn thật sự rất quan tâm đến công tác của thành phố La Nam, tuy bí thư Nguyễn Chấn Nhạc không nói qua điều gì, thế nhưng hắn biết bí thư rất cố kỵ thành phố này. Vì thế khi Nguyễn Chấn Nhạc đặt câu hỏi, hắn trầm giọng nói:
- Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, hạng mục kia còn chưa được ký kết.
- À, Vương Tử Quân đã hao phí khá nhiều tinh lực, nếu không trên hai trăm triệu thì đừng hòng ký kết được hạng mục này.
Nguyễn Chấn Nhạc đặt bản fax xuống rồi thản nhiên nói.
Triệu Đức Càn nhìn vẻ mặt ôn hòa của Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này hắn mới cười nói:
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy thành phố La Nam dù ký kết hợp đồng với bên kia cũng căn bản không tạo thành uy hiếp gì cho chúng ta, dù bọn họ lầy này tìm được năm trăm triệu tiền đầu tư, như vậy cũng chỉ xếp hạng trung bình mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc hoàn toàn đồng ý với lời nói của Triệu Đức Càn, hắn gật đầu nói:
- Hạng mục Cô Yên Sơn nhất định sẽ được ký kết, với điều kiện kinh tế hiện tại của thành phố La Nam, có thể đạt đến vị trí trung bình thì thật sự không dễ dàng gì rồi.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, tuy hắn cũng là người kiêu ngạo, thế nhưng đối mặt với tình huống của thành phố La Nam, hắn cảm thấy mình căn bản không thể làm tốt hơn so với Vương Tử Quân.
- Được rồi, Đức Càn, đã bận rộn cả ngày, anh cũng nên về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải chuẩn bị cho nghi lễ bế mạc, anh còn phải vất vả nhiều.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ vung tây lên cười nói với Triệu Đức Càn.
Triệu Đức Càn khẽ gật đầu, hai ngày qua chạy đi chạy lại làm hắn rất mệt mỏi. Sau khi hỏi vài câu về những việc cần làm ngày mai, hắn rời khỏi nhà của Nguyễn Chấn Nhạc. Những người cần được mời dùng cơm đã được mời, thời gian còn lại chỉ là báo cáo và tổng kết mà thôi, sau đó tất cả sẽ xong việc.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, lúc này hắn nằm xuống ghế sa lông không cần chú ý đến hình tượng. Hai ngày qua hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng hắn lại căn bản biểu hiện trạng thái bừng bừng sức sống và tự tin trước mặt mọi người.
Nguyễn Chấn Nhạc chậm rãi nhắm mắt, trong đầu vẫn chỉ là những con số. hắn nghĩ đến số tài chính thành phố Đông Bộ thu hút được, sau đó chợt sinh ra cảm giác thoải mái. Tuy hắn thật sự mỏi mệt vì hội chợ xúc tiến thương mại lần này, thế nhưng kết quả như vậy cũng xem như là quá tốt.
Dựa theo thành tích của Nguyễn Chấn Nhạc ở hội chợ lần này, tuy không thể để cho hắn nhanh chóng tiến lên vị trí lãnh đạo cấp phó bộ, thế nhưng sẽ dựng lên một cây cọc ở tỉnh Sơn Nam. Sau đó thời gian dần qua, tất cả được tích lũy lại, hắn tiến thêm một bước cũng là chuyện dễ dàng mà thôi.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang mơ màng thì có người chậm rãi đến ngồi bên cạnh hắn, hắn mở mắt nhìn, chợt thấy Tào Chân Nhi đang mặc một bộ váy dài nhìn bảng báo cáo.
- Chấn Nhạc, nhìn vào báo cáo thì thấy hội chợ lần này sẽ căn bản không có gì đáng ngạc nhiên.
Tào Chân Nhi giống như biết rõ Nguyễn Chấn Nhạc đang mở mắt nhìn mình, nàng khẽ nói với hắn.
Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc khá lạnh nhạt, giọng điệu bình thản giống như đang nói chuyện công với Triệu Đức Càn:
- À, có lẽ là không có gì thay đổi, hơn nữa trong tay chúng ta còn có ba hạng mục cả trăm triệu còn chưa ký kết, ngày mai ký kết ba hạng mục kia sẽ không còn gì cần lo lắng.
- Nhưng thành tích như vậy vẫn là chưa tốt.
Khóe miệng Tào Chân Nhi lộ ra nụ cười lạnh băng.
Một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng ngay sau đó hắn lại áp chế xuống đáy lòng, hắn nhìn Tào Chân Nhi rồi thản nhiên nói:
- Em thấy chỗ nào không tốt?
- Còn chưa đủ bừng sáng, nếu chỉ hơn hạng hai một hai trăm triệu thì căn bản là không quá nổi bật, như vậy không phải đã phụ lòng những vất vả của chúng ta, phụ lòng tâm tư của chúng ta rồi sao?
Tào Chân Nhi đặt bản fax xuống, nàng dùng giọng ưu nhã nói:
- Nếu muốn thu hút tất cả ánh mắt nhìn về phía mình, thành phố Đông Bộ cần phải có thành tích chói sáng hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc cho đến bây giờ chỉ biết được hai gương mặt nh nhược và điên cuồng của Tào Chân Nhi, lúc này hắn thật sự có chút ngây người.
- Anh yên tâm, em đã chuẩn bị cho anh thành tích lớn, anh cứ tận tình hưởng thụ vinh quang vào ngày mai đi.