Bí Thư Trùng Sinh

Chương 885: Trên Rốn Là Quan Lớn, Dưới Rốn Là Giàu Có




- Bí thư Vương, tôi sở dĩ đến thành phố La Nam, cũng không phải vì hoàn cảnh địa lý của La Nam, cũng không phải chính sách ưu đãi, mà là hướng về phía bí thư Vương. Ngài là một tấm danh thiếp quý cho thành phố La Nam, tôi cảm thấy chỉ cần có bí thư Vương, xí nghiệp của tôi sẽ chẳng bao giờ gặp phải khó khăn gì.

Thành Kiếm Xã lại ném ra một lời nịnh hót, hắn cảm thấy đã đến đúng thời điểm, thế nên nhìn qua nở nụ cười với Vương Tử Quân. Nụ cười của hắn rất quái lạ, giống như đang đốt củi ẩm, cháy rất chậm, chỉ cần chờ Vương Tử Quân đối mặt thì sẽ châm xăng vào. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Bí thư Vương, khi tôi đến thì phát hiện trong gian hàng của thành phố La Nam đang giới thiệu rượu Huyền Lộ Dịch, thế là nếm vài ngụm, thật sự hương vị rất tuyệt. Nếu như rượu Huyền Lộ Dịch được công ty chúng tôi đóng gói cho ra thị trường, nhất định sẽ được nhiều người ưu ái.

Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thành Kiếm Xã, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Thành Kiếm Xã thấy Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt mà không biểu hiện thái độ, thế là trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn thấy bầu không khí trong phòng có hơi mỏng manh, làm cho người ta sinh ra cảm giác thật sự khó thở. Hắn đã sớm nghe nói Vương Tử Quân là người căn bản không ra bài theo lẽ thường, như cứ tiếp tục thế này thì kết quả sẽ là lạnh ngắt, đối phương không mở miệng thì mình biết nói sao được?

- Nếu như chúng ta có thể hợp tác, công ty của tôi có thêm một sản phẩm, Tam Thanh Quan sẽ có nguồn thu lớn, coi như vẹn toàn đôi đường. Tất nhiên tôi và bí thư Vương sẽ là bạn, cũng không thể làm cho ngài bị hại, công ty của tôi sẽ tình nguyện trả cho Tam Thanh Quan mỗi năm số tiền năm triệu, ngài thấy thế nào?

Mỗi năm là năm triệu, Thành Kiếm Xã không dám nói nhiều, hắn sợ nói ra sẽ làm cho bí thư Vương sinh nghi. Nhưng Thành Kiếm Xã không biết, khi hắn nghĩ rằng bí thư Vương sẽ cắn câu, bản thân hắn lại là con mồi của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Thành Kiếm Xã, hắn khẽ cười một tiếng nói:

- Năm triệu một năm cũng không phải là ít, nhưng giám đốc Thành, chuyện này tôi thật sự không làm chủ được. Trước khi ngài đến thì hội nghị thường ủy chúng tôi đã phân phối hạng mục này cho chủ tịch Lý, ngài nên tìm gặp chủ tịch Lý nói chuyện thì hơn.

"Phân phối cho chủ tịch Lý rồi? Vì sao lai trùng hợp như vậy?"

Thành Kiếm Xã thầm mắng Vương Tử Quân dối trá, sau đó cười nói:

- Bí thư Vương, ngài là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, chỉ cần ngài vỗ bàn thì tôi tin tưởng chủ tịch Lý sẽ căn bản không phản đối.

- Ôi, anh Thành, đảng ủy chính quyền của chúng tôi không giống như là xí nghiệp các anh, tôi dù là bí thư thị ủy nhưng ở những hạng mục công tác quan trọng cũng phải tuân thủ quyết định của hội nghị thường ủy. Có câu không có quy củ sẽ không thể nào làm tốt được, trừ khi có phát sinh sai lầm, nếu không tôi cũng sẽ căn bản không thể nhúng tay vào.

Vương Tử Quân bày ra bộ dạng rất bất đắc dĩ.

Thành Kiếm Xã nhìn vẻ mặt khổ sở của Vương Tử Quân, hắn thầm nói:

"Anh không làm gì được sao không nói sớm? Làm hại tôi đi một vòng không công, thật sự là mất thời gian!"

- Thế này vậy, giám đốc Thành, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, anh sẽ nói điều kiện với chủ tịch Lý, tranh thủ thuyết phục anh ấy.

Vương Tử Quân nói rồi nhấc điện thoại gọi cho Lý Quý Niên.

Hai phút sau, Vương Tử Quân sắp xếp xong mọi việc, hắn để Đổng Trí Tân đưa Thành Kiếm Xã đến phòng làm việc của Lý Quý Niên.

Khi Thành Kiếm Xã đi đến phòng làm việc của Lý Quý Niên, vừa lúc gặp mặt Lý Quý Niên tiễn chân Lục Đại Hải. Khi thấy Thành Kiếm Xã đi đến, Lục Đại Hải vô thức đưa tay xách quần thế nhưng dây lưng lại bất động, rõ ràng đó chỉ là một thói quen.

Lục Đại Hải nói:

- Chủ tịch Lý, Bội Kiện Khang chúng tôi là nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện hủy hoại danh dự. Ngài cứ yên tâm, chỉ cần chủ tịch Lý nói một câu, chúng tôi sẽ lập tức tiến vào đầu tưu xây dựng nhà máy.

Thành Kiếm Xã nghe và hiểu đó là những lời thị uy của Lục Đại Hải với mình, đối phương liên tục xách quần nhưng dây thắt lưng cũng chỉ dừng lại ở rốn mà thôi.

Nghe nói trong nước có pha phương pháp thắt dây lưng quần, thắt trên rốn chính là quan lớn, dưới rốn là kẻ giàu có, giữa rốn là người thường. Nếu căn cứ vào câu nói này, như vậy cách thắt lưng của Lục Đại Hải chính là phương pháp giàu có.

Thành Kiếm Xã biết rõ Lục Đại Hải đang thị uy với mình, thế nhưng tâm tình vẫn xiết chặt. Nếu như Bội Kiện Khang là người mở miệng nói ra, như vậy sẽ rất bất lợ với Bất Lão Khang của Thành Kiếm Xã.

Tuy Thành Kiếm Xã xem thường Lý Quý Niên, thế nhưng lúc này sinh tử của hắn nằm trong tay chủ tịch Lý, hắn không khỏi không cúi đầu. Khi Lý Quý Niên đưa mắt nhìn, hắn nhanh chóng nở nụ cười tiến lên.

- Chủ tịch Lý, bí thư Vương nói giám đốc Thành có hạng mục cần đàm phán với ngài.

Đổng Trí Tân giúp đỡ Thành Kiếm Xã giới thiệu với lý quý niên, sau đó quay đầu rời khỏi phòng làm việc của Lý Quý Niên.

- Giám đốc Thành, hoan nghênh, hoan nghênh.

Lý Quý Niên nhiệt tình bắt tay với Thành Kiếm Xã, sau đó mời đối phương ngồi xuống.

Lúc này xem như Lý Quý Niên đã hiểu rõ tất cả, sau khi Lục Đại Hải kia giải thích, hắn càng hiểu giá trị của Huyền Lộ Dịch. Vì thế lúc này hắn nhìn Thành Kiếm Xã bằng ánh mắt bao quát và khí phách.

- Chủ tịch Lý, chuyện ngày hôm qua thật sự là do tôi uống quá say.

Thành Kiếm Xã thấy Lý Quý Niên dựa lưng lên ghế sa lông một cách mệt mỏi, hắn sao không hiểu ý của chủ tịch Lý? Nhưng hắn là người khá kiên nhẫn, thế nên lúc này mở miệng dùng giọng nịnh nọt nói.

Lý Quý Niên thầm đắc ý, nhưng lúc này vẻ mặt hắn càng thêm bình thản:

- Giám đốc Thành quá khách khí rồi, câu của miệng là độ rượu được đánh số rõ ràng nhưng cấp bậc lại có chút khác nhau, những trò cười trên bàn rượu cũng không nên tính toán chi li, nếu không thì không phóng khoáng.

- Đúng đúng đúng, chủ tịch Lý thật sự là hiểu cho nổi lòng của tôi. Ôi, nói ra thì cũng là vì tôi hôm qua uống không nắm chắc, uống vài ly rượu mà đã hồ đồ điên loạn.

Thành Kiếm Xã nói đến đây thì tiếp tục:

- Chủ tịch Lý, ngài nói xem rượu là thứ nước nhìn thì trong suốt thế nhưng vì sao uống vào lại làm cho người ta choáng váng hồ đồ như vậy?

Thành Kiếm Xã cố gắng nịnh hót làm cho Lý Quý Niên cười ha hả, Thành Kiếm Xã thật sự mở miệng rất có trình độ, không ngờ lại nghĩ ra những lời như vậy để xin lỗi Lý Quý Niên.

Lý Quý Niên cười, Thành Kiếm Xã cũng cười theo, thế là tiếng cười của hai người làm cho bầu không khí thoải mái hơn. Sau khi thấy bầu không khí dần chuyển biến tốt, Thành Kiếm Xã bắt đầu nói với Lý Quý Niên về việc xây dựng nhà máy Bất Lão Khang.

Lý Quý Niên ngồi ở bên cạnh nghe Thành Kiếm Xã chậm rãi lên tiếng nhưng trong lòng lại tràn đầy hương vị khác. Hắn là người có quan hệ tốt với chủ tịch Quan Quả Đống của thành phố Sơn Viên, biết rõ chủ tịch Quan cố gắng như thế nào vì hạng mục của Thành Kiếm Xã. Nhưng lúc này hắn ngồi trong phòng làm việc của mình nghe giám đốc công ty Bất Lão Khang nói về việc chuyển hướng đầu tư sang thành phố La Nam, hắn thật sự cảm thấy rất thích ý.

Lý Quý Niên vẫn có vài phương diện phải tự hiểu lấy, hắn biết rõ dựa vào mình thì người ta sẽ tuyệt đối không tìm đến tận cửa, tất cả đều là những gì mà bí thư Vương tự tay làm ra. Hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân xuống huyện Dương Phong một lượt mà cho ra nhiều hạng mục tốt, mình ở thành phố La Nam nhiều năm lại là kẻ vô tích sự, thế là trong lòng thật sự hỗ thẹn. Chưa nói đến phương diện gì khác, Vương Tử Quân là người trong cương có nhu, cương nhu tinh tế, lại là người có nguyên tắc, linh hoạt, có kinh nghiệm công tác thực tế, lại có thể tìm ra điểm nhấn quan trọng, mạnh hơn Lý Quý Niên hắn rất nhiều.

Tuy Thành Kiếm Xã mở miệng nói ba hoa chích chòe nhưng Lý Quý Niên căn bản là không mở miệng tỏ thái độ. Hắn không phải là không muốn tỏ thái độ, hắn biết rất rõ, mình căn bản không nên tỏ thái độ ở phương diện này thì hơn.

Vương Tử Quân sở dĩ đem chuyện xui xẻo này giao cho mình, chủ yếu là muốn Lý Quý Niên tìm lại thể diện. Nếu như hắn nghĩ rằng quyền quyết định nằm trong tay mình, như vậy rõ ràng hắn là thằng ngu. Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai nói ra khỏi miệng chưa chắc đã là một, người thứ hai phải bảo trì trạng thái hiểu ngầm với lãnh đạo đứng đầu, như vậy mới xem như bày ra đúng vị trí của mình.

- Chủ tịch Lý, ngài thấy chúng tôi hợp tác với Tam Thanh Quan có được không?

Thành Kiếm Xã cũng liên tục cảm thấy bức bối, vì lúc này hắn căn bản không còn tràn đầy tin tưởng và hài lòng như vừa rồi. Lý Quý Niên tuy nói rất hay nhưng lại căn bản không có chút ý nghĩ hợp tác với Bất Lão Khang.

- Giám đốc Thành, tôi thấy rõ thành ý của ngài, nhưng sự việc này căn bản không phải là một người có thể quyết định được. Thế này đi, tôi sẽ báo cáo sự việc cho bí thư Vương, sau đó sẽ cho ngài một kết quả.

Lý Quý Niên nói đến đây thì không đợi Thành Kiếm Xã nói tiếp mà đã nói:

- Giám đốc Thành, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, tôi còn có chút việc, chúng ta sẽ liên lạc sau.

Thành Kiếm Xã là người có thân phận, tất nhiên đối phương đã nói lời tiễn khách thì cũng không nên tiếp tục kiên trì. Nhưng lúc này hắn thật sự không cam lòng, hắn sợ chính mình vừa bước đi thì hạng mục Huyền Lộ Dịch sẽ rơi vào trong tay của Lục Đại Hải.

Dù sao thì hạng mục Huyền Lộ Dịch lần này cực kỳ có lợi nhuận với Thành Kiếm Xã.

Thành Kiếm Xã đi ra khỏi phòng làm việc của Lý Quý Niên với tâm sự nặng nề, hắn đau khổ suy nghĩ phải làm sao để Lý Quý Niên có thể nhả ra. Chỉ cần Lý Quý Niên thoái mái hơn, hắn thấy sự việc sẽ có thể thành công hơn phân nửa.

Khi Thành Kiếm Xã rời khỏi khách sạn Đông Bộ, một người tiến lên nghênh đón:

- Giám đốc Thành, xem như đã tìm được ngài.

Khi thấy người này thì Thành Kiếm Xã tuy có chút chán nản nhưng vẫn phải cười nói:

- Thư ký trưởng Triệu, chào anh, chào anh.

Triệu Đức Càn là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, lúc này hắn thấy Thành Kiếm Xã tuy vẫn cười nhưng ánh mắt có hơi lạc lỏng, rõ ràng là đối phương không quá để ý đến mình. Nhưng hắn nghĩ đến lời phân phó của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn thầm mắng Thành Kiếm Xã là kẻ khốn kiếp nhưng cũng không khỏi tươi cười nói:

- Giám đốc Thành, vừa rồi bí thư Nguyễn đã phân phó với tôi, nói là ngày hôm nay tôi phải đưa giám đốc Thành đi thăm thú thành phố Đông Bộ, chỉ cần ngài chọn địa điểm nào thì chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ ngài xây dựng nhà máy ở nơi đó.

- Điều này...Thư ký trưởng hãy nói lời cảm ơn của tôi với ý tốt của bí thư Nnc., nhưng hôm nay tôi còn có việc cần làm, chúng ta nên hẹn gặp vào dịp khác thì hơn.

Thành Kiếm Xã vốn nghĩ trực tiếp từ chối, nhưng nghĩ đến tình huống khi gặp mặt Lý Quý Niên, thế là cũng có thêm vài phần tôn kính với bí thư Nguyễn, cũng không nói lời quá tuyệt tình. Hắn cũng không biết bí thư Nguyễn nghe được sự kiện này thì có gây ra điều gì khó khăn với chủ tịch Lý hay không.

Tâm tư của Triệu Đức Càn chợt chìm xuống đáy cốc, hắn là người thông minh, hắn căn bản cảm thấy sự việc có biến. Nhưng hắn là một phó thư ký trưởng, hắn không có năng lực quyết đoán vụ này, vì vậy mới quyết định quay về báo cáo với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn nghĩ vậy thì cười nói với Thành Kiếm Xã:

- Giám đốc Thành đã có việc thì chúng ta bàn sau vậy, nếu giám đốc Thành có thời gian cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay.

Thành Kiếm Xã nhìn Triệu Đức Càn rời đi mà trong lòng không khỏi cảm khái, hắn thầm nghĩ, nếu bí thư Vương dễ nói chuyện như Nguyễn Chấn Nhạc thì hay quá.

Đáng tiếc đó chỉ là ý nghĩ của Thành Kiếm Xã, Vương Tử Quân là Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc là Nguyễn Chấn Nhạc, sao có thể giống nhau được?

Người ta khi tỉnh táo thì sẽ nhanh chóng trở về đúng trạng thái của mình, sau khi trầm tĩnh thì Thành Kiếm Xã căn bản phân tích rõ ràng sự việc hơn. Hắn là một thương nhân thành công, hắn tuyệt đối là nhà đầu tư có kinh nghiệm. Tuy sự kiện này Vương Tử Quân từ chối tiếp nhận và ném cho Lý Quý Niên phụ trách, nhưng Thành Kiếm Xã có thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng người xử lý vụ này sẽ là Vương Tử Quân.

Lúc này Vương Tử Quân liều mạng đẩy sang cho Lý Quý Niên, đúng lúc Thành Kiếm Xã đã đắc tội với Lý Quý Niên, nếu như Thành Kiếm Xã muốn vãn hồi quan hệ với Lý Quý Niên, không biết phải mất bao lâu nữa mới xong việc.

Có câu đêm dài lắm mộng, lúc này Bội Kiện Khang muốn cạnh tranh với công ty của Thành Kiếm Xã, hơn nữa sau đó sẽ có thêm vài công ty xuất hiện. Nếu như lúc này hắn chỉ chú tâm chữa trị quan hệ với lý quý niên, chỉ sợ còn chưa làm xong thì Trần Lộ Dao đã bị những công ty kia lấy mất, chính hắn sẽ xem như gà bay trứng vỡ.

Trong đầu Thành Kiếm Xã xuất hiện những ý nghĩ như vậy, hắn chợt nghĩ đến một người. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lấy điện thoại ra gọi đi.

- Alo, Tiểu Tả phải không? Là anh Thành đây! Có Vũ lão ở nhà không? Anh có việc cần báo cáo với ông cụ.

Thành Kiếm Xã nói xong những lời này thì vẻ mặt tươi cười như một đóa hoa.

Bên kia đồng ý, ngay sau đó gương mặt của Thành Kiếm Xã chợt trở nên sáng lạn.

Lý Quý Niên dụi tàn thuốc, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dù mệt chết người nhưng hắn cảm thấy rất vui vẻ. Tuy lúc này trong phòng không còn ai, thế nhưng những âm thanh nói chuyện hợp tác giống như vẫn còn văn vẳng bên tai.

Lý Quý Niên làm chủ tịch thành phố nhiều năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên được rơi vào tình huống nhiều người đến tranh nhau bàn việc đầu tư với mình. Hắn thật sự có chút thỏa mãn, thế là cầm tài liệu trên bàn lên xem, sau đó đi ra ngoài phòng làm việc.

Nhưng Lý Quý Niên đi hai bước thì lại nghĩ đến điều gì đó, hắn cầm lấy một cây bút trên bàn làm việc, sau đó xóa sửa lại tài liệu. Hai phút sau, khi xác định trên tài liệu của mình không có cái tên Bất Lão Khang, Lý Quý Niên mới chợt nở nụ cười.