Bí Thư Trùng Sinh

Chương 877: Đi Đều Bước Một Hai Một




Đoàn người phó chủ tịch Lưu cũng không tiếp tục ở lại gian hàng của thành phố La Nam, sau khi nói vài lời khuyến khích với Vương Tử Quân thì đi về phía gian hàng thành phố An Dịch. Lý Dật Phong có thể nói là nãy giờ đã chờ đợi nhóm người phó chủ tịch Lưu khá lâu, hắn cố gắng áp chế cảm giác không vui để nhiệt tình chào đón lãnh đạo.

Nhưng tình huống rung động ở gian hàng thành phố La Nam căn bản đã giống như che phủ đầu óc mọi người, tuy thành phố An Dịch chuẩn bị rất tốt, thế nhưng trong mắt phó chủ tịch Lưu thì cũng là vô vị như thường. Sau khi phó chủ tịch Lưu nói hai câu qua loa đơn giản thì đi về phía gian hàng khác.

Lý Dật Phong tươi cười tiễn lãnh đạo cất bước, thế nhưng thư ký đi theo bên cạnh lãnh đạo quay về gian hàng của thành phố mình chợt nghe thấy một tiếng chửi:

- Con bà nó.

Tuy âm thanh này không cao nhưng thư ký nghe thấy rõ ràng, khi Lý Dật Phong đi về phía gian hàng của thành phố An Dịch, màn hình lớn của thành phố La Nam lại tiếp tục phát hình về phong cảnh ở núi Cô Yên Sơn.

Hội chợ xúc tiến thương mại xem như có được một lễ khai mạc thành công, tất cả được khép lại trong bầu không khí vui vẻ thoải mái, nhưng người làm chủ sự kiện lần này là thành phố Đông Bộ lại cảm thấy không thoải mái. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc sắp xếp rất tốt, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác may áo cưới cho kẻ khác, thật sự cực kỳ uất ức.

Nhưng vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc lại rất bình tĩnh, đa số thời điểm đều nở nụ cười giống như căn bản không sinh ra cảm giác bức bối vì tình huống khách lấn giọng chủ của thành phố La Nam. Nhưng vào lúc xế chiều, khi bí thư Nguyễn Chấn Nhạc xuấ thiện trước mặt đám người, một vài người cẩn thận chợt thấy đồng hồ trên tay của bí thư Nguyễn đã thay đổi.

Chiếc đồng hồ này có vẻ cũ hơn chiếc trước đó, hơn nữa nhãn hiệu cũng không quá nổi tiếng.

Chẳng ai hỏi Nguyễn Chấn Nhạc về điều này, dù sao bọn họ đều là người thông minh, trước khi muốn biết sự thật cần phải suy đoán thật kỹ càng. Nếu như bọn họ hỏi thẳng mặt thì rõ ràng là biểu hiện của sự vô năng.

Phó chủ tịch Lưu đi, chủ nhiệm Nam cũng đi, các vị lãnh đạo tỉnh cũng không vì một hội chợ mà dừng công tác. Vì thế sau khi chấm dứt lễ khai mạc, Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cũng nhanh chóng rời khỏi thành phố Đông Bộ.

Khi lãnh đạo rời khỏi thành phố Đông Bộ, lúc này đám lãnh đạo Đông Bộ xem như thở dài một hơi, tuy hội chợ vẫn tiến hành với khí thế hừng hực, nhưng bây giờ đã dễ chịu hơn trước đó rất nhiều.

Trong phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc có vài người tụ tập, trong số đó có phó chủ tịch thường vụ Trình Hiểu Bình, có phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Triệu Đức Càn, còn có vài người đến dựa dẫm sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đến công tác ở thành phố Đông Bộ.

Trong nhóm người này kẻ được bí thư Nguyễn Chấn Nhạc tín nhiệm nhất chính là phó thư ký trưởng Triệu Đức Càn. Dù Triệu Đức Càn là người gần đây mới được bổ nhiệm làm phó thư ký trưởng, thế nhưng lại là người xếp hàng đầu tiên trong số các phó thư ký trưởng ở văn phòng thị ủy. Hắn không những là phó thư ký trưởng, còn kiêm nhiệm trí chủ nhiệm văn phòng. Chính là một vị cán bộ từ văn phòng tỉnh ủy được phái xuống thành phố Đông Bộ rèn luyện sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đến đây công tác.

- Bí thư Nguyễn, thành phố La Nam làm như vậy thật sự hơi quá đáng, thành phố Đông Bộ chúng ta là người làm chủ hội nghị xúc tiến thương mại, Vương Tử Quân rõ ràng đã là lớn tiếng giọng khách lấn chủ.

Trình Hiểu Bình ngồi trên chiếc ghế sa lông cách Nguyễn Chấn Nhạc không xa chợt trầm giọng nói.

Trình Hiểu Bình là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, nàng tất nhiên là người có vị trí cao nhất trong số những thân tín của Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng khi nghe người phụ nữ này lên tiếng thì Nguyễn Chấn Nhạc có hơi cau mày. Hắn hiểu rõ ý nghĩ của người phụ nữ này, thế nhưng đối phương cứ nói trắng ra như vậy lại làm hắn cảm thấy rất ngớ ngẩn.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc cũng chỉ thầm nghĩ như vậy, hắn cũng không nói ra lời nào. Dù sao Trình Hiểu Bình cũng là phó chủ tịch thường vụ, có rất nhiều chuyện hắn cần nàng vung tay cản Chúc Vu Bình ở khối chính quyền thành phố. Hắn nghĩ đến Chúc Vu Bình mà thật sự phải cười khổ, dù trong tranh chấp giữa hai bên thì hắn luôn chiếm thượng phong, thế nhưng lãnh đạo đứng đầu thành phố lại phải tranh thủ khắp nơi, rõ ràng là quyền uy chưa đủ lớn.

Ví dụ như trong số những người đứng bên cạnh, người của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản có chênh lệch không nhỏ với Chúc Vu Bình. Chủ tịch Chúc Vu Bình có trong tay các thành viên tổ chức được Vương Tử Quân để lại, mỗi người đều cực kỳ nhiệt tình, tâm tư hướng về một phía, lực lượng tập trung ở một điểm; chính mình chỉ có thể sử dụng được hạng phụ nữ với ánh mắt không cao quá ngọn cỏ như Trình Hiểu Bình.

Trong suy nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc thì mình tuyệt đối không phải là hạng người xem trọng nữ sắc, nếu có thì hắn cũng chỉ muốn một người phụ nữ dịu dàng đi vào cuộc sống nghiệp dư của mình. Hắn là một người làm quan, tất nhiên còn là một người đàn ông, hắn sẽ rất tình nguyện sống đúng với bản chất đàn ông của mình. Nhưng mỗi lần tổ chức hội nghị, nghe người phụ nữ tướng mạo xem như có vài phần xinh đẹp kia lên tiếng, hắn chợt cảm thấy hai mắt mình lười mở lên. Nói chuyện liên quan đến công tác với người phụ nữ này căn bản chẳng có gì hay, ngoài lâu lâu nói vào vài lời vui đùa, thật sự rất buồn chán.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn gương mặt xem như còn vài phần quyến rũ của Trình Hiểu Bình, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ xấu xa. Hắn thầm nghĩ người phụ nữ này khi còn trẻ nhất định sẽ có vài phần tư sắc, nhưng rốt cuộc là di sản của vị lãnh đạo nào? Thật sự càng ngày càng không ra gì. Nếu đổi lại là Nguyễn Chấn Nhạc, hắn tình nguyện để mình chết khô cũng không động vào hạng phụ nữ thế này. Tìm cho mình một người phụ nữ cực phẩm như vậy, thật sự là làm nhục thân phận của mình.

Tuy trong lòng khinh thường Trình Hiểu Bình thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc vẫn nở nụ cười ôn hòa, hắn phất tay với Trình Hiểu Bình rồi nói:

- Chủ tịch Trình, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, cũng không nên gấp gáp.

Trình Hiểu Bình là một người bị ghẻ lạnh ở thời Vương Tử Quân còn tại vị, bây giờ nàng được Nguyễn Chấn Nhạc đề bạt trọng dụng tất nhiên sẽ là nói gì nghe nấy. Sau khi nghe được lời phân phó của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng vội vàng ngồi xuống rất quy củ:

- Bí thư Nguyễn, tôi thật sự có chút bức bối, có chút thất thố, mong lãnh đạo đừng nên chê cười và bỏ quá cho.

Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:

- Chuyện này thật ra cũng không trách chủ tịch Trình, dù là tôi cũng cảm thấy không thoải mái.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó lại cười nói:

- Tôi tin tưởng trong lòng mọi người cũng không dễ chịu chút nào.

- Trước khi tổ chức hội chợ thì mọi người đều căn bản là tận dụng hết trách nhiệm, làm tốt công tác, không ngờ chúng ta chuẩn bị quá kỹ càng mà lại xem như dựng sân khấu cho người ta, dù là ai rơi vào tình cảnh này cũng không thể thoải mái được.

- Nhưng tôi cũng mong các đồng chí không cần rơi vào tình huống uể oải, mọi người cần rút kinh nghiệm xương máu, cần ngồi xuống xem xét lại. Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân: Vì sao chúng ta chuẩn bị rất kỹ lại để cho người ta cướp mất sân khấu? Vì sao chúng ta là chủ nhưng chỉ là diễn viên phụ? Những thứ này đều đáng để chúng ta suy nghĩ sâu xa.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến những vấn đề này thì giọng nói có chút run rẩy, nhưng hắn vẫn khống chế được tâm tình của mình, hắn thay đổi chủ đề:

- Những thứ này cũng không nên mở miệng oán trách người khác, càng phải tìm ra nguyên nhân từ chính bản thân mình. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Nhưng mọi người cũng đừng quá nóng vội, lúc này mới chỉ là mở đầu hội chợ, dù có bắt đầu tốt nhưng muốn cười vào giai đoạn cuối cùng thì cũng phải dựa vào thế lực.

Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, sau đó chậm rãi ngồi thẳng lưng lên.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn vẻ mặt lo lắng của đám người mà vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, hắn là lãnh đạo đứng đầu, dù là vào thời điểm nào cũng không được bối rối. Khi gặp nghịch cảnh, nếu mình làm loạn trận tuyến đầu tiên, như vậy sao có thể chỉ huy thiên binh vạn mã cống hiến sức lực, sao có thể để cho người ta trung thành làm việc vì mình?

Nói thật thì Nguyễn Chấn Nhạc xem như bị tình huống diễn ra trong thời điểm khai mạc hội chợ đánh cho trở thay không kịp. Tuy xét theo mọi phương diện thì không có sai lầm nào, nhưng Vương Tử Quân chợt xuất hiện đã đánh cho thành phố Đông Bộ một đòn cảnh cáo.

Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy sự kiện thành phố La Nam vô tình được sắp xếp giữa thành phố An Dịch và Sơn Viên và không cho ra tình huống quá xấu hổ là tốt rồi, lại không ngờ Vương Tử Quân đẩy ra hạng mục khai phá du lịch Cô Yên Sơ. Người này không những làm cho thành phố Sơn Viên và An Dịch ở hai bên mất đi ánh sáng, ngay cả thành phố Đông Bộ là địa phương tổ chức cũng phải lui về phía sau ba bước.

Điều này hoàn toàn quá bất ngờ với Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng càng là như vậy thì hắn càng tỉnh táo, dù sao lúc này nổi giận cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

- Ai cũng hiểu rõ tình huống ở thành phố Đông Bộ, các anh cũng hiểu những hợp đồng mà chúng ta sắp ký kết ở hội chợ lần này. Hơn nữa còn chưa kể đến những thương nhân lần này đến tham gia sẽ chọn đầu tư vào thành phố Đông Bộ.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì giọng điệu càng thêm khẳng định:

- Tuy lễ khai mạc rất quan trọng, nhưng quả pháo đầu tiên nổ vang dội cũng không đồng nghĩa là cuối cùng sẽ thắng. Chúng ta đều hiểu rõ tình huống ở thành phố La Nam, dù bọn họ có được thành tích cao ở hạng mục khai phá du lịch Cô Yên Sơn, nhưng tổng kết lại thì số tài chính đầu tư vào thành phố bọn họ sẽ không bằng chúng ta được.

Nguyễn Chấn Nhạc nói xong thì trên mặt bừng bừng tự tin. Triệu Đức Càn là người hiểu rõ tác phong của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn biết rõ lúc này mình nên mở miệng, thế là trầm giọng nói:

- Bí thư Nguyễn nói thật sự vô cùng đúng đắn và thực chất, điều này làm cho tôi có thêm nim tin và hiểu biết. Tuy thành phố Đông Bộ chúng ta bị cướp mất danh tiếng trong lễ khai mạc, thế nhưng ít nhất cũng cho thấy thành phố Đông Bộ chúng ta tổ chức lễ khai mạc rất thành công, tôi tin tưởng thành phố của Đông Bộ sẽ được lãnh đạo nhìn vào mắt và khắc ghi trong lòng.

- Vì thế chúng ta căn bản không nên cảm thấy không thoải mái vì tình huống thành phố La Nam cướp đi danh tiếng của mình. Dù sao kêu gọi đầu tư cũng không phải là mở miệng khoác lác, tất cả căn cứ vào thực lực. Với thực lực của thành phố Đông Bộ, tôi cảm thấy chúng ta không nên xem thành phố La Nam là đối thủ ở hội chợ xúc tiến thương mại lần này. Điều chúng ta cần chú ý chính là thành phố Sơn Viên và An Dịch, chỉ có hai thành phố này là đối thủ cạnh tranh với chúng ta trong tỉnh Sơn Nam ở hội chợ lần này mà thôi.

- Những lời thư ký trưởng Triệu vừa nói cũng là những lời tô muốn nói, bí thư Nguyễn, thắng lợi cuối cùng nhất định là của chúng ta, lễ khai mạc tuy quan trọng nhưng người cười cuối cùng mưới là người thắng. Tôi tin tưởng thành phố Đông Bộ dưới sự dẫn dắt của bí thư Nguyễn sẽ chiếm vị trí cao nhất trong lễ bế mạc hội chợ lần này.

Trình Hiểu Bình có thể nói là theo sát tiến độ của Nguyễn Chấn Nhạc, giọng điệu của nàng có thêm vài phần dõng dạc. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không quan tâm, nếu không phải tư chất lý lịch của Triệu Đức Càn không đủ, hắn sẽ căn bản không đẩy Trình Hiểu Bình lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ.

Những người khác cũng mở miệng phụ họa theo, tuy những lời nói của bọn họ không khác gì Trình Hiểu Bình, thế nhưng dù là ai cũng rất nhiệt tình hăng hái.

Những cuộc họp thế này thật sự giống như học sinh tiểu học đang học văn, đơn giản là lãnh đạo nói ra vài lời quy nạp về vấn đề, đề xuất tổng kết kinh nghiệm. Mọi người sau đó nói ra ý nghĩ của mình, giống như đang phát biểu trả lời câu hỏi của giáo viên. Phương pháp dạy học khô khan thế này đã được bộ giáo dục đẩy mạnh cải cách từ lâu, thế nhưng vẫn là phương án như vậy lại tập mãi thành quen và cứ mãi truyền đi trong quan trường. Lãnh đạo mở miệng thì đám người thủ hạ giống như học sinh học thể dục, động tác cực kỳ nhất trí, hơn nữa còn hô khẩu hiệu: "Một hai một!"

- Tốt, như vậy chúng ta phải cố gắng, nhất định phải chiếm thành tích tốt nhất ở lễ bế mạc.

Nguyễn Chấn Nhạc khẽ vỗ bàn rồi cười nói:

- Vào lễ bế mạc sẽ có mặt một vị lãnh đạo mà mọi người khó thể tưởng được đến tham gia, các vị cần phải cố gắng hết sức, cần phải để lại cho lãnh đạo một ấn tượng tốt.

...

- Bí thư Vương, đây là bảng báo cáo của ngày hôm nay.

Đổng Trí Tân đưa một tờ giấy mỏng đặt đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ nói.

Vì tiến thêm một bước trong công tác nắm giữ tình huống đầu tư, Vương Tử Quân yêu cầu cục thương mại mỗi ngày phải cho ra một bản báo cáo, cũng có báo cáo tương quan về các thành phố tham gia hội chợ lần này.

Vương Tử Quân tiếp nhận bảng báo cáo, đầu tiên hắn nhìn qua hạng mục Cô Yên Sơn. Có thể nói đây là hạng mục quan trọng nhất của thành phố La Nam, hơn nữa hạng mục này lại ném cho thành phố La Nam thể diện rất lớn trong lúc khai mạc, tạo áp lực lên hai thành phố An Dịch và Sơn Viên ở bên cạnh, hơn nữa còn làm cho Đông Bộ trở nên ảm đạm.

Lãnh đạo coi trọng thì phía dưới cũng không dám không coi trọng, cục thương mại đã xếp hạng Cô Yên Sơn là hạng mục đứng đầu.

Vương Tử Quân nhìn con số thống kê, có mười ba công ty muốn đàm phán, có năm nhà có ý muốn ký hợp đồng, số vốn cao nhất lúc hiện lại là một trăm năm mươi triệu, thế là không khỏi nở nụ cười. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn xuống bên dưới, vẻ mặt cũng không quá vui vẻ như vừa rồi.