Đã đến giờ dùng cơm trưa, vẫn là Huyền Chân đạo nhân chuẩn bị thức ăn. Lần này Huyền Chân đạo nhân càng chuẩn bị kỹ càng hơn, thức ăn thêm phong phú, cả một bàn lớn đầy thức ăn. Tuy tất cả cũng chỉ là món chay nhưng lại rất thơm ngon, căn bản làm cho người cảm thấy thèm ăn.
Vương Tử Quân mời mọi người ngồi, Đổng Trí Tân nhanh chóng chạy đến hầu hạ hắn ngồi xuống ghế. Sau khi ngồi xuống thì Vương Tử Quân cũng không nhìn ai, hắn tiếp nhận khăn nóng từ tay Đổng Trí Tân, chậm rãi lau mặt lau tay. Tuy động tác của hắn rất chậm, thế nhưng người nhìn vào lại không khỏi cảm thấy ngưng trọng khẩn trương. Vương Tử Quân biết rõ tất cả mọi người đang nhìn mình, đạo diễn Trần lại càng cười tươi, muốn mở miệng nói vài lời nịnh hót. Vương Tử Quân sử dụng khăn nóng xong, hắn thấy đạo diễn Trần định mở miệng, thế là cố ý không nhìn đối phương mà quay sang nói với Nhan Sĩ Tắc:
- Các anh nhất định phải toàn lực phối hợp với đoàn làm phim.
Tiêu Quảng Niên không chờ Nhan Sĩ Tắc bày tỏ thái độ, hắn lập tức nói:
- Điều này tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối không phải là sự việc của riêng chủ tịch Trần, ha ha.
Vương Tử Quân thấy hai người Tiêu Quảng Niên và Nhan Sĩ Tắc nởnuj cười thì cũng nói ra vài yêu cầu. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Huyền Chân đạo trưởng, bí thư Vương đã đến rồi, các ngài cũng nên lấy Huyền Lộ Dịch ra đi chứ?
Đạo diễn Trần nhìn thấy Triệu Thiết Chùy đặt một chai rượu Ngũ Lương lên mặt bàn, thế là lớn tiếng nói với Huyền Chân đạo nhân.
Huyền Chân đạo nhân vốn chuẩn bị rời đi, lúc này lại không ngờ đạo diễn Trần nói như vậy. Khi hắn còn đang trầm ngâm thì chợt nghe Triệu Thiết Chùy nói:
- Huyền Chân quan chủ, đạo diễn Trần đã nói như vậy thì anh cũng đừng nên che giấu.
Triệu Thiết Chùy là lãnh đạo xã, tuy kém xa bí thư thị ủy Vương Tử Quân, thế nhưng Huyền Chân đạo nhân chủ yếu sợ Triệu Thiết Chùy hơn Vương Tử Quân. Dù sao thì quan lớn không bằng quan đang cai quản, Triệu Thiết Chùy là bí thư đảng ủy xã, là người quản lý trực tiếp Tam Thanh Quan.
Huyền Chân đạo nhân đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Đạo diễn Trần cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, lúc này xem như chúng tôi hưởng hào quang của anh, nếu không có ngài, chỉ sợ Huyền Chân quan chủ sẽ không chịu lấy Huyền Lộ Dịch ra.
- Huyền Lộ Dịch là gì?
Nhan Sĩ Tắc là bí thư huyện ủy, hắn không ngờ trong huyện của mình lại có đặc sản thế này, thế nên cảm thấy có chút mất mặt. Lúc này hắn dùng giọng mơ hồ hỏi đạo diễn Trần.
- Huyền Lộ Dịch là một loại rượu mà Tam Thanh Quan tự ủ, cũng không biết bọn họ làm như thế nào. Trước đó vài ngày tôi vô tình thấy Huyền Chân đạo nhân uống rượu, vì vậy đến góp vui hai ly. Rượu này thật sự rất ngon, hơn nữa không đau đầu, đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, chủ yếu là uống xong thì hôm sau tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Đạo diễn Trần nói đến đây thì giống như vẫn còn chìm đắm trong hương vị uống rượu Huyền Lộ Dịch:
- Đáng tiếc là Huyền Chân đạo nhân quá keo kiệt, tôi bỏ ra một ngàn đồng thế nhưng ông ấy không chịu bán.
Đám người ngồi nơi đây đều là cao thủ thử rượu trong quan trường, đặc biệt là Nhan Sĩ Tắc, khi không có việc gì càng thích uống vài ly. Bây giờ khi nghe thấy đạo diễn Trần nói như vậy thì trong bụng ngứa như sâu bò.
Khi mọi người chờ đợi thì Huyền Chân đạo nhân mang đến một chiếc bình nhỏ, tuy Huyền Chân là đạo nhân, nhưng xã hộ bây giờ đã khá cởi mở, cũng không quá gò bó hành vi của các đạo nhân.
- Các vị lãnh đạo, Huyền Lộ Dịch không cao độ nhưng uống nhiều cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng, bạn bè không ép nhau, thế nên mong các vị nên uống ít một chút.
Huyền Chân đạo nhân vừa nói vừa mở bình rượu ra.
Một mùi hương rượu thơm ngát truyền khắp phòng, Vương Tử Quân nghe mùi rượu, tuy hắn không thích rượu nhưng cũng sinh ra xúc động muốn uống một ly.
- Huyền Chân quan chủ, rượu Huyền Lộ Dịch này là các vị tự ủ ra sao?
Vương Tử Quân nhìn ly rượu màu xanh nhạt rồi khẽ hỏi.
- Bí thư Vương, Huyền Lộ Dịch là chúng tôi tự ủ ra.
Huyền Chân đạo nhân nói đến đây thì giống như nghĩ đến thứ gì đó:
- Đây là một món rượu thuốc mà tổ sư đầu tiên của quan chúng tôi để lại, uống vào có thể tăng cường sức khỏe, tráng kiện cơ thể, vì vậy mới được truyền lưu đến hôm nay.
"Uống vào có thể tráng kiện co thể?"
Vương Tử Quân nghe mà hai mắt sáng ngời, hắn chợt trầm giọng hỏi:
- Huyền Chân quan chủ, ngài nói thật sao?
- Người xuất gia không nói dối, đạo nhân của Tam Thanh Quan bình thường đều sống hơn tám mươi tuổi, sư phụ của bần đạo năm nay đã tám mươi lăm tuổi, mắt không mờ tai không ảnh hưởng, chủ yếu là nhờ tác dụng của rượu này.
Huyền Chân đạo nhân dùng giọng chăm chú nói.
Nhan Sĩ Tắc lúc này cũng không nói gì, nhưng Triệu Thiết Chùy lại trầm giọng nói:
- Huyền Chân, sao có món tốt như vậy mà không lấy ra cho mọi người cùng hưởng dụng, chỉ biết giữ lại cho mình như vậy?
Triệu Thiết Chùy nói làm cho gương mặt Huyền Chân đạo nhân có chút ửng hồng, vì sao mình giữ lại, điều này còn phải nói sao? Dù hắn là người xuất gia, thế nhưng ai mà không có chút tư tâm? Chẳng qua những lời như vậy lại không thích hợp nói ra vào lúc này.
Không thích hợp nói thì đừng nói, vì thế Huyền Chân đạo nhân chỉ mỉm cười mà không nói lời nào với câu hỏi của Triệu Thiết Chùy.
- Chúng ta phải thử mới biết có phải giống như những lời của Huyền Chân đạo nhân hay không.
Vương Tử Quân nói rồi nâng ly rượu lên cười nói:
- Hôm nay có thể gặp đạo diễn Trần, tôi thật sự rất vui, chúng ta uống một ly chúc bộ phim Thiên Kiếm Vấn Tình thành công tốt đẹp.
Vương Tử Quân nâng ly, những người trong phòng cũng nâng ly. Nhan Sĩ Tắc vừa định đại biểu cho huyện Dương Phong nói vài lời kiên quyết chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, đột nhiên đạo diễn Trần ở bên kia đã dùng giọng trịnh trọng nói:
- Bí thư Vương, ly rượu đầu tiên này tôi kính mời ngài, vốn tôi còn có chút nghi kỵ với bộ phim này, nhưng bây giờ nghe được lời nói của ngài thì tôi rất yên tâm. Dựa theo sắp xếp của ngài, bộ phim này nhất định sẽ thành kinh điển trong nước.
- Tôi cũng tin tưởng vao điều này!
Vương Tử Quân thầm biết rõ kết quả của bộ phim, hắn thầm nói một câu. Khi hắn nâng ly cụng với đạo diễn Trần, người bên cạnh xem như càng thêm khâm phục bản lĩnh vuốt mông ngựa của đạo diễn Trần.
Uống rượu gặp tri kỷ thường sẽ uống nhiều hơn, Huyền Lộ Dịch vốn là rượu thuốc, không nặng độ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn giữ đúng mực, chỉ uống ba ly. Sau khi dùng cơm xong thì hắn nghỉ ngơi một giờ trong Tam Thanh Quan, chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, tốt hơn trước đó rất nhiều.
Tuy hiệu quả của nó không quá mức rõ ràng nhưng Vương Tử Quân vẫn thật sự có nhận thức về tác dụng của rượu Huyền Lộ Dịch. Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó cho Đổng Trí Tân mời Huyền Chân đạo nhân đến.
- Bí thư Vương.
Huyền Chân đạo nhân đi vào phòng của Vương Tử Quân, đầu tiên là niệm một tiếng đạo hiệu, sau đó mới ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân cũng không chê giấu, hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Huyền Chân đạo trưởng, tác dụng của rượu Huyền Lộ Dịch là rất tốt, hôm nay tôi đi một ngày có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Huyền Chân đạo nhân có thể trở thành quan chủ, tất nhiên là người thông minh kiệt xuất, hắn cười cười nói:
- Nếu như bí thư Vương yêu thích, tôi sẽ cho ngài hai vò đưa về, nếu khi nào ngài muốn uống thì có thể đến tìm tôi.
Vương Tử Quân khẽ gõ hai cái lên bàn, trên mặt treo nụ cười, cũng không nói lời nào. Huyền Chân đạo nhân nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Bí thư Vương, phương thuốc này chính là tổ sư của Tam Thanh Quan truyền thừa lại...
Huyền Chân đạo nhân còn nói chưa dứt lời nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng, đây là phương thuốc bí truyền, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Vương Tử Quân cũng căn bản không có ý muốn phương pháp ủ rượu này, hắn cười nói:
- Huyền Chân quan chủ, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi cảm thấy đây là thứ tốt, cũng không nên che giấu, nên làm cho nhiều người được uống, phổ độ chúng sinh, dù sao đây cũng là rượu thuốc tráng kiện sức khỏe.
Huyền Chân đạo nhân tuy không nói lời nào nhưng trong lòng lại run rẩy, thầm nghĩ ngài nói như vậy không phải cũng giống như nhau sao? Cái gì là để cho càng nhiều người được hưởng dụng, không phải cũng muốn tôi dùng hai tay cống hiến phương thuốc ra ngoài sao?
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp:
- Huyền Chân quan chủ không biết đã nghe qua câu chuyện này chưa, có một người nước Sở có phương pháp bí truyền chữa bệnh tê tay, dựa vào phương pháp bí truyền này mà một năm bọn họ thu lợi được mười lượng vàng. Nhưng khi bọn họ bán phương pháp đi với giá một trăm lượng vàng, người mua không những dựa vào phương pháp này mà tìm được ngàn vàng, còn chiếm được phong thưởng của quốc vương nước Ngô.
"Thì ra là muốn lấy phương pháp bí truyền!"
Huyền Chân đạo nhân chợt cảm thấy khổ sở, thế nhưng lúc này đối mặt với bí thư Vương, hắn thật sự không dám có ý nghĩ từ chối. Cuối cùng thì hắn cũng phải cắn răng, coi như cho anh bí pháp, nhưng anh phải đồng ý không được truyền ra ngoài.
Khi Huyền Chân đạo nhân định nói ra bí pháp của mình cho Vương Tử Quân, chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Lúc này đạo quan hương khói cũng không thịnh, nếu muốn mở rộng lực ảnh hưởng thì nhất định phải có cơ sở kinh tế. Bí pháp này là một cơ hội của các ngài, chỉ cần dùng tốt sẽ có tiền lời nhiều. Ngài ngồi trên núi vàng lại đi xin cơm, chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao?
Hai mắt Huyền Chân đạo nhân chợt mở lớn, hắn làm quan chủ của Tam Thanh Quan, tất nhiên tâm nguyện sẽ là làm cho Tam Thanh Quan phát dương quang đại. Hắn chợt lên tiếng:
- Bí thư Vương, ngài nói thật sao?
- Tất nhiên là thật, bây giờ có câu: "khoa học kỹ thuật là sức sản xuất", dựa vào bí pháp này thì Tam Thanh Quan hoàn toàn có thể tiến hành hợp tác với một vài xí nghiệp sản xuất mặt hàng bảo vệ sức khỏe. Chúng ta là người đưa ra bí pháp, xí nghiệp bọn họ sẽ nghiên cứu ra phương án khai thác, ngồi không có thể kiếm ra tiền.
Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ cười:
- Hơn nữa loại rượu này có thể tăng cường sức khỏe của mọi người, đây là việc làm đầy công đức.
- Sẽ có người đồng ý hợp tác với Tam Thanh Quan sao?
Huyền Chân đạo nhân dù là người có tri thức, thế nhưng vì tính cực hạn của bản thân nên vẫn dùng giọng khó tin nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng động tâm của Huyền Chân đạo nhân, hắn chợt cảm thấy mình giống như có ý muốn xúi giục, nhưng vẫn cười nói:
- Điều này là tất nhiên, chẳng những có người hợp tác, hơn nữa còn có không ít. Đồng thời chúng ta nắm phần lợi cũng không ít hơn bọn họ.
- Ngài nói chúng ta sẽ thu được lợi nhiều hơn nhà máy sao?
Huyền Chân đạo nhân chợt há hốc miệng, hắn dùng giọng dồn dập nói.
Bí thư Vương cuối cùng cũng thuyết phục được Huyền Chân đạo nhân, nhưng ý nghĩ thật sự của hắn chính là muốn Huyền Chân đạo nhân lấy ra bí pháp cùng kết hợp với xí nghiệp đầu tư, cùng nhau chèo chống tài chính cho thành phố La Nam. Sau khi Huyền Chân đạo nhân hiểu rõ tâm tư của bí thư Vương, hắn chợt phó thác tất cả cho Vương Tử Quân.
Dựa theo lời của Huyền Chân đạo nhân, nếu bí thư Vương không ủng hộ thì Tam Thanh Quan vẫn mãi ôm lấy bí pháp để mèo khen mèo dài đuôi, cũng tuyệt đối không cho ra ngoài. Cuối cùng Huyền Chân đạo nhân cứ mãi kiên trì, Vương Tử Quân đành phải tiếp nhận yêu cầu.
Hôm nay xem như Vương Tử Quân có thu hoạch không tệ ở hành trình đến huyện Dương Phong, thế cho nên hắn rất vui vẻ. Hắn thu phục được đạo diễn Trần, đối phương giúp mình một việc miễn phí; một bữa cơm ở Tam Thanh Quan lại phát hiện có bí pháp rượu thuốc. Vì để bí thư Vương tận tình giúp đỡ Tam Thanh Quan tuyên truyền rượu Huyền Lộ Dịch, Huyền Chân đạo nhân đã đưa đến ba bình rượu lớn cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi trên xe, trong lòng không phải nghĩ về rượu Huyền Lộ Dịch, hắn nghĩ đến ánh mắt của Liêu An Như nhìn mình trước khi đi. Tuy ánh mắt của nàng rất bình thản, thế nhưng Vương Tử Quân và nàng từng chung sống ba mươi năm, hắn hiểu rất rõ từng ánh mắt cử chỉ của nàng.
Người phụ nữ này thật là.
Vương Tử Quân nghĩ đến Liêu An Như mà không khỏi lắc đầu, tuy tất cả đã không còn quay về như xưa, thế nhưng cảm giác thân tình và tình nghĩa với nhau lúc hoạn nạn lại không thể nào lái đi đâu được.
Không thể quên được!
Khi xe chạy về huyện thành huyện Dương Phong, Vương Tử Quân mới áp chế được phần tình nghĩa của mình. Hắn là lãnh đạo thượng cấp, hắn có quyền lợi thu nhận ngoại vật, nhưng quyền lợi của hắn làm cho hạ cấp là Nhan Sĩ Tắc không có gì. Nhan Sĩ Tắc nhìn thấy bí thư Vương cau mày, thế là trong lòng cực kỳ chú tâm, thầm cảm thấy có lẽ mình không làm quá tốt ở phương diện kia.
- Bí thư Vương, huyện Dương Phong còn nhiều phương diện cần cải tiến, sau này chúng tôi sẽ cố gắng nhận rõ tình thế, chăm chú chứng thực chỉ thị của thành phố để cô gắng phát triển...
Sau khi thấy Vương Tử Quân nhìn đến thì Nhan Sĩ Tắc vội vàng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Nhan Sĩ Tắc mà khẽ cười nói:
- Sĩ Tắc, huyện Dương Phong công tác rất tốt, cũng không cần kiểm điểm. Thế nhưng các anh nên chuẩn bị sẵn sàng, kinh tế thành phố chúng ta khá tụt hậu, chúng ta nhất định phải thay đổi. Vì thế tình hình lúc này yêu cầu cán bộ chúng ta cần phải cung cấp điều kiện cực kỳ tiện lợi để thành phố phát triển kinh tế.
Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng Nhan Sĩ Tắc lại chú tâm xem xét, bí thư Vương yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng, chẳng lẽ có động tác gì lớn? Hắn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân có ý nghĩa rất sâu.
Trước khi bí thư Vương ra tay đã nói rõ với mình, điều này có ý nghĩa gì? Điều này chứng tỏ mình đã là người của lãnh đạo. Nếu Nhan Sĩ Tắc được lãnh đạo coi trọng, như vậy hy vọng tấn chức sẽ là rất cao.