Bí Thư Trùng Sinh

Chương 856: Bàn Chân Sắt Qua Cửa Ải Hiểm Yếu




- Bí thư Vương, chú Quan.

Lữ Chinh Bình đi từ phòng khách ra ngoài, hắn trầm giọng nói với hai người Vương Tử Quân và Quan Lục Phát.

Lúc này ngoài hành lang cũng có không ít người, sau khi nghe được âm thanh của Lữ Chinh Bình thì đám người đều tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ thật sự không ngờ Lữ công tử cao ngạo lại có thể cho ra những hành vi như vậy.

Nhưng Lữ Chinh Bình cũng không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc kia, hắn cười cười với Vương Tử Quân, sau đó cung kính nói:

- Bí thư Vương, tôi lần này đến là theo lệnh của bố, muốn mời bí thư Vương dùng một bữa cơm.

"Theo lệnh bố đến mời bí thư Vương một bữa cơm!"

Câu nói vừa ra khỏi miệng Lữ Chinh Bình đã lập tức làm cho Quan Lục Phát và đám người chung quanh phải sợ hãi. Tuy Quan Lục Phát ở phương diện đầu tư còn kém tập đoàn Huyền Lục một chút, nhưng nếu nói về thực lực, lão thậ sự kém xa tổng giám đốc Lữ.

Không ngờ lúc này tổng giám đốc Lữ lại hạ thấp tư thái, cho con trai là Lữ Chinh Bình tự mình đến mời Vương Tử Quân dùng cơm, những tin tức ẩn giấu bên trong không khỏi làm cho người ta nghĩ lại.

Vương Tử Quân nhìn Lữ Chinh Bình dùng hai tay đưa thiếp mời, thế là không khỏi trầm ngâm một lát rồi dùng giọng lễ phép nói:

- Tôi thật sự rất kính trọng Lữ tiên sinh, nhưng hai ngày nay thật sự rất bận rộn, trên tay còn có nhiều việc cần xử lý, chỉ có thể tạ ơn ý tốt của Lữ tiên sinh mà thôi. Mong anh chuyển cáo cho tổng giám đốc Lữ, nếu như khi nào tổng giám đốc Lữ có rảnh đến thành phố La Nam, tôi nhất định sẽ quét dọn giường chiếu chào đón.

Vương Tử Quân nói rất khách khí, thế nhưng trong lời nói khách khí lại có vài phần nhàn nhạt như xa như gần. Lữ Chinh Bình nhìn gương mặt giống như không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, gương mặt hắn chợt đỏ chợ trắng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lữ Chinh Bình không ngờ Vương Tử Quân lại không nể tình như vậy, thế là trong lòng thầm run rẩy. Hắn há miệng định nói không sao, thế nhưng trong lòng căm tức không chỗ nào phát tiết, gương mặt trở nên đen nhẻm giống như đáy nồi.

Vương Tử Quân nhìn đám người Quan Lục Phát đi vào thang máy, cũng không đi theo. Khi cửa thang máy đóng lại, Vương Tử Quân mỉm cười bình thản với Lữ Chinh Bình, sau đó đi về phía phòng khách đang còn rất nhiều người chờ mình.

Lúc này Lữ Chinh Bình thật sự là tiến thối lưỡng nan, trong tay còn cầm lấy tấm thiệp mời rất đẹp. Hắn lúc này cũng không có quá nhiều tâm tư chú ý đến những người đứng chung quanh, trong lòng thật sự rất đau, rất phiền muộn, gương mặt ngây ngốc.

Trong đầu Lữ Chinh Bình chợt xuất hiện một câu nói:

- Đừng quá coi trọng chính mình.

- reng reng reng.

Trên chiếc nôi tinh xảo, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang bắt lấy chiếc chuông nhỏ ở bên cạnh, bàn tay tuy rất nhỏ thế nhưng lại đưa ra với khí thế rất mạnh.

Khi bàn tay nhỏ sắp với được chiếc chuông, đột nhiên chiếc chuông bị kéo lên.

Tuy biên độ rất nhỏ, chỉ kéo lên một đốt ngón tay nhưng lại làm cho bàn tay nhỏ bé rơi vào khoảng không. Thế nhưng đứa bé rõ ràng rất cố chấp, nó thấy quả chuông di chuyển thì cũng hếch người lên, cố gắng vung tay bắt lấy.

Bàn tay lại đến gần, chậm rãi đến gần.

Khi sắp giữ được cái chuông, nhưng ngay sau đó cái chuông lại dịch ra vài phần, thế là bàn tay nhỏ bé lại rơi vào khoảng không. Bàn tay nhỏ bé kia tuy rất cố gắng, thế nhưng thật sự khó thể nào đạt được khoảng cách còn thiếu kia.

Trong phòng chợt vang lên tiếng cười:

- Bảo bối, mau đến đây đi, đến bắt lấy nó đi.

Đứa bé sau nhiều lần thất bại thì không chịu nổi nữa, nó chợt mở miệng khóc lớn.

Khi thấy đứa bé khóc thì người lớn cũng không muốn trêu chọc nữa, thế là nhanh chóng đưa quả chuông ào trong tay đứa bé. Lúc này người lớn lại ôm đứa bé từ trong xe nôi ra, mở miệng nói:

- Bảo bối ngoan, đừng khóc nhé, mẹ chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không phải trêu chọc con, đừng khóc nữa nhé.

Nhưng lúc này tất cả đã chậm, sứ giả chính nghĩa đã giá lâm, Tần Hồng Cẩm mặc một bộ trang phục công sở đẩy cửa ra dùng ánh mắt không thể nhịn được nhìn Y Phong, sau đó không khỏi mở miệng quở trách:

- Ôi, Y Phong, sao chị lúc nào cũng làm cho bé khóc thế này? Em cảnh cáo chị, nếu chị còn làm cho Đậu Đậu nhà ta khóc nữa, cẩn thận em cướp luôn quyền nuôi dưỡng Đậu Đậu. Đến lúc đó chỉ sợ người khóc không phải là Đậu Đậu, mà là mẹ của Đậu Đậu mới đúng.

Tần Hồng Cẩm vừa quở trách Y Phong vừa ôm Tiểu Đậu Đậu vào lòng, khẽ vỗ lên người cô bé, tư thế và biểu hiện của nàng thật sự giống như đang phê bình một người bảo mẫu không làm tốt công việc. Tiểu Đậu Đậu vốn đang khóc lớn, bây giờ chợt vùi đầu vào lòng Tần Hồng Cẩm giống như tìm được mẹ của mình vậy.

- Người không biết còn tưởng rằng mình là mẹ kế ấy chứ?

Y Phong nhìn Tiểu Đậu Đậu ở trong lòng Tần Hồng Cẩm, thế là có chút không tình nguyện, dùng giọng cả giận nói.

Tần Hồng Cẩm chợt trừng mắt nhìn Y Phong:

- Trẻ nhỏ cần được nuông chiều một chút, sao chị cứ mãi chọc bé khóc như vậy? Chị nói xem, chị lớn như vậy còn giành một món đồ chơi với con, có ai như chị đâu chứ?

- Đây không phải là em đang giáo dục nó sao? Đang dạy nó một đạo lý: Làm việc gì cũng cần phải có biến đổi.

Y Phong bị Tần Hồng Cẩm mắng một chặp thì khẽ mở miệng giải thích cho mình, thế nhưng lời giải thích của nàng căn bản là không quá thuyết phục.

Tần Hồng Cẩm vừa đi quanh phòng vỗ về cô bé vừa hát một bài thiếu nhi, một lát sau đã làm cho đứa bé vui tươi hớn hở. Y Phong nhìn thấy Tần Hồng Cẩm thích con nít như vậy thì cười nói:

- Chị, anh ấy cũng đã đến đây rồi, hay là chị cũng muốn một đứa bé đi.

- Hừ, chị nói thì dễ lắm, thế nhưng chỉ có một mình em cũng không làm được.

Tuy hai người đã quá thân thuộc với nhau, thế nhưng lúc này Tần Hồng Cẩm nói ra một câu như vậy mà không khỏi đỏ cả mặt.

Y Phong cười lớn không cần quan tâm đến hình tượng:

- Chị, tất nhiên đây không phải là việc riêng của chị rồi, đây phải là hai bên ăn nhịp với nhau. Em hỏi chị nhé, có phải chị đã cố gắng mà bên kia không chịu cố gắng không? Ha ha...

- Chị đúng là, sao có thể nói ra những lời như vậy? Được rồi, cũng không nói nhiều nữa, hôm nay em phải ra ngoài tham gia hội nghị, em đề tỉnh với chị một câu, không được ức hiếp Tiểu Đậu Đậu, đừng làm cho bé khóc, nếu không em sẽ không bỏ qua cho chị.

Tần Hồng Cẩm cũng không tham chiến, nàng nghiêm trang dặn dò Y Phong, sau đó tâm tư lại chuyển sang phương diện công tác.

Y Phong khẽ gật đầu, sau đó nàng nhận lấy Tiểu Đậu Đậu trong lòng Tần Hồng Cẩm, nàng cười nói:

- Em biết rồi, đảm bảo sẽ làm tốt vai trò của mình.

Y Phong nói đến đây thì dùng giọng lơ đãng hỏi một câu:

- Chị, lần này công tác kêu gọi đầu tư của anh ấy như thế nào rồi?

Dù Y Phong hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Tần Hồng Cẩm tất nhiên phải có chút ăn ý như vậy, nàng cười cười nói:

- Hôm nay em cũng vừa nghe nói mà thôi, tối hôm qua bí thư Vương dũng cảm xông vào tiệc rượu sinh nhật của Quan tiểu thư, đứng lên phát biểu kêu gọi đầu tư, thật sự làm cho người ta phải chú ý.

- Quan tiểu thư chú ý rồi sao?

Y Phong thật sự có chút ghen tuông theo thói quen.

Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dạng của Y Phong, nàng cố ý trêu chọc:

- Ôi, những năm gần đây có nhiều người đi lưu tình khắp nơi.

Tần Hồng Cẩm nhìn gương mặt đỏ bừng của Y Phong rồi nói tiếp:

- Nhưng bí thư Vương cuối cùng cũng là người trong quan trường, vì cố kỵ thân phận của mình mà không có lá gan trêu hoa ghẹo nguyệt.

Y Phong biết mình bị Tần Hồng Cẩm trêu đùa, thế là nàng chợt đưa tay véo lên mặt Tần Hồng Cẩm, lại cười xấu xa nói:

- Em lại cho rằng anh ấy vì chú tâm hút mật trên cánh hoa xinh đẹp này nên không còn sức lực nào đối phó với kẻ khác nữa rồi.

- Chị đúng là, thật sự ba ngày không đánh thì không chịu chừa. Chị cứ chờ đó mà xem, để xem em đối phó với chị như thế nào.

Tuy Tần Hồng Cẩm nói như vậy nhưng chỉ ra vẻ giương nanh múa vuốt với Y Phong đang ôm Tiểu Đậu Đậu mà thôi, cũng không ra tay.

Khi hai người đang đùa giỡn với nhau, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào, nàng cầm trong tay một chiếc điện thoại màu trắng.

- Tổng giám đốc Tần, là điện thoại của giám đốc Triệu.

Tần Hồng Cẩm tiếp nhận điện thoại từ trong tay của người phụ nữ trung niên, sau đó nàng giống như biến thành một người khác. Người phụ nữ vừa rồi còn vui vẻ trêu đùa với Y Phong bây giờ đã biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ phong vân thương trường.

- Chào giám đốc Triệu, tôi là Tần Hồng Cẩm.

Giọng điệu của Tần Hồng Cẩm thật sự rất có xu hướng chức nghiệp hóa, thế nhưng lúc này với địa vị của tập đoàn Quân Thành ở thành phố Nam Phương, có ai dám lạnh nhạt với nàng?

Giám đốc Triệu căn bản rất khách khí với Tần Hồng Cẩm, hắn ân cần thăm hỏi vài câu, sau đó mới nói:

- Tổng giám đốc Tần, tôi thật sự hướng về phía chị xin cầu viện, lúc này tôi thật sự rất hối hận. Trước đó nghe được lời của chị, tôi đã nhanh chóng chạy đi, muốn xử lý tất cả mọi việc. Thế nhưng bây giờ thì tốt rồi, mất đi cơ hội, thật sự là nhanh tay cũng như chậm.

Tần Hồng Cẩm biết rõ tổng giám đốc Triệu đang bóp cổ tay thở dài vì vấn đề gì, thế nhưng nàng vẫn không mở miệng. Nàng là một người lăn lộn thương trường nhiều năm, nàng đã là một thương nhân trưởng thành, nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ cho ra biểu cảm đối với những chuyện nhỏ nhặt.

- Bất đắc dĩ lắm tôi mới cầu viện giám đốc Tần, mong chị khơi thông một chút. Nếu chị đã có quen biết với bí thư Vương của thành phố La Nam, chị xem có thể chào hỏi bí thư Vương một tiếng được không? Suy xét cho công ty chúng tôi một chút, cho dù không thể cho chúng tôi nắm bắt tất cả hạng mục, thế nhưng ít nhất cũng phải có được một phần chứ?

Vị giám đốc Triệu này có thể nhờ Tần Hồng Cẩm nói vài lời với Vương Tử Quân, tất nhiên hai bên phải có quan hệ rất tốt. Sau khi nghe những lời cầu khẩn của giám đốc Triệu, nàng thật sự cảm khái thủ đoạn của Vương Tử Quân, hơn nữa còn có chút kiêu ngạo, người đàn ông của nàng thật sự là thủ đoạn cao siêu.

Tần Hồng Cẩm khẽ cười nói:

- Giám đốc Triệu, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ chuyển lời của ngài cho bí thư Vương. Nhưng những chuyện thế này chắc chắn phải có trình tự, thành công hay không thì tôi cũng không thể mạnh miệng với ngài, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

- Ha ha ha, giám đốc Tần, chỉ cân chị đồng ý nói một tiếng với bí thư Vương bên kia, tôi đây cực kỳ cảm kích, cám ơn giám đốc Tần.

Giám đốc Triệu nói, giọng điệu rất vui vẻ, xem như sự việc đã thành công rồi vậy.

Tần Hồng Cẩm cúp điện thoại mà sinh ra ý nghĩ ai oán, thầm nghĩ mình có phải đang gây thêm phiền phức cho Vương Tử Quân không?

Khi Tần Hồng Cẩm đang suy nghĩ miên man bất định thì chuông điện thoại chợt vang lên. Gọi điện thoại đến cũng chính là người hôm qua đã nhờ vã Tần Hồng Cẩm, ý tứ của người ta cũng giống như giám đốc Triệu vừa rồi, cũng nhờ mình hỗ trợ để được đầu tư xây dựng đường cao tốc Sơn La.

Thật sự là nợ tháng sáu đến nhanh, lúc này chỉ sau một đêm đã trở nên như vậy, có phải là quá nhanh không? Tần Hồng Cẩm thầm nghĩ như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Sáng sớm Tần Hồng Cẩm đi vào trong công ty, số người chào hỏi với nàng chợt tăng tiến, điều này không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm giác nghi hoặc. Nhưng lúc này nàng rất vui vẻ, nàng cũng không chú ý đến những điều này, chỉ cất bước đi về phía phòng làm việc của mình.

- Giám đốc Tần.

Lý Mạc Chí đi vào phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm, hắn nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.

Tần Hồng Cẩm khẽ gật đầu cho Lý Mạc Chí ngồi xuống. Sau đó Lý Mạc Chí nói:

- Giám đốc Tần, vừa rồi tập đoàn Huyền Lục gọi điện thoại đến, nói là vy vọng chúng ta có thể đàm phán, có thể giải quyết tranh chấp giữa hai nhà. Tuy bọn họ không nói rõ, thế nhưng nghe ý của bọn họ thì thấy giống như đang nhượng bộ, muốn công ty chúng ta giúp đỡ.

"Nhượng bộ?"

Khóe miệng Tần Hồng Cẩm chợt nhếch lên, nàng hiểu tập đoàn Huyền Lục cho ra phương án như vậy là đại biểu cho cái gì, nhưng dù sao cũng còn có nhiều thứ quan trọng hơn tiền.

Lý Mạc Chí nhìn gương mặt thờ ơ không chút biểu cảm của Tần Hồng Cẩm, hắn thầm nghĩ, thật sự không biết bạn học cũ của mình đắc tội gì với Tần Hồng Cẩm? Vị giám đốc Tần này là người cực kỳ trí tuệ, vì sao bây giờ cứ mãi cắn chặt không buông?

Nhưng nhận ủy thác của người thì phải làm việc cho người, Lý Mạc Chí trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Giám đốc, tổng giám đốc của tập đoàn Huyền Lục bên kia đã chạy đến đây, bọn họ muốn bàn chuyện hợp tác với chị, muốn hỏi xem khi nào chị có thời gian, bọn họ sẽ đích thân đến gặp mặt.

Tần Hồng Cẩm cũng không cảm thấy ngạc nhiên với tình huống Lữ lão gia tử chạy đến, thế lực của tập đoàn Quân Thành thật sự không thể không làm cho tập đoàn Huyền Lục phải chú ý. Tuy nàng có hảo cảm với tổng giám đốc Lữ, thế nhưng đã ra tay thì tuyệt đối không rút về.

Phải cho một số người một bài học, để cho bọn họ biết có một số việc không nên tham gia, có một vài người không thể động vào.

Trong phòng họp khối chính quyền tỉnh, lúc này các vị bí thư và chủ tịch trong tỉnh đều tập hợp lại. Vì lãnh đạo tỉnh còn chưa đến, thế cho nên các vị bí thư và chủ tịch đều trò chuyện vui vẻ với nhau.

Đám người này là những nhân vật lãnh đạo đứng đầu địa phương, thế cho nên đi đến đâu cũng phải bảo trì phong thái của mình. Nhưng đám người nơi đây lại cùng cấp bậc và địa vị, ai cũng cao như nhau, cũng không cần cố gắng giữ kẽ như ở bên ngoài. Lúc này tất cả mọi người đến đây đều căn bản không khác gì nhau.

- Chủ tịch Lý, sao lần này anh lại đến đây một mình thế này?

Chủ tịch Quan Quả Đống của thành phố Sơn Viên cười nói với Lý Quý Niên. Quan Quả Đống trước kia từng công tác ở La Nam, nhưng khi đó còn chưa gọi là thành phố La Nam, mà chỉ là khu La Nam, Quan Quả Đống là phó chuyên viên thường vụ, Lý Quý Niên là phó chuyên viên mà thôi.

Tuy khi đó quan hệ giữa hai người cũng không quá tốt nhưng bây giờ ngồi nơi đây dù sao cũng là người quen, cũng phải tỏ ra thân mật. Lý Quý Niên cười nói:

- Bí thư Vương của thành phố La Nam chúng tôi đã đi kêu gọi đầu tư rồi.

- Đi kêu gọi đầu tư? Là hạng mục cả tỷ, bí thư Vương còn trẻ, anh ấy bảo trì tinh thần phấn chấn, cố gắng đổi mới, có gan đấu tranh, thật sự làm cho người ta phục sát đất. Chỉ là tôi có chút lo lắng, tuy anh ấy có niềm tin mãnh liệt, nhưng nhà đầu tư sẽ tình nguyện đến sao? Đừng nói là cuối cùng úp mặt nóng lên mông lạnh, thậm chí còn rơi vào kết quả cạo sạch đầu nhưng vẫn nóng.

Quan Quả Đống cũng không phải không hoàn toàn biết gì về công tác kêu gọi đầu tư của Vương Tử Quân, hắn đưa tay sờ đầu rồi nói với Lý Quý Niên.