Bí Thư Trùng Sinh

Chương 835: Mây bay có thể che lấp mặt trời




Nhóm dịch: Masta4ever

Nguồn: Mê truyện

Share by HTC - Kiemgioi

Vương Tử Quân bắt tay Lỗ Điền Thành thì chỉ cười cười, thế nhưng Lỗ Điền Thành lại dùng lực khá mạnh. Tình cảnh bày tỏ tâm ý không một tiếng động như thế này chỉ có hai người bọn họ thầm hiểu mà thôi.

- Bí thư Vương, chúc anh thuận buồm xuôi gió, nhan chóng quyết định hạng mục lần này.

Lâm Trường Công nhìn thoáng qua mặt trời đang dần lên cao, hắn cười cười nói:

- Bí thư Vương, tôi thật sự hy vọng có thể tham gia cắt băng khánh thành con đường cao tốc Sơn La(Sơn Viên La Nam).

Vương Tử Quân hiểu đây chính là yêu cầu của Lâm Trường Công với mình, thời gian lúc này là rất gấp với Lâm Trường Công, hắn sắp lui ra phía sau, thế cho nên cực kỳ coi trọng thanh danh để lại ở thành phố Tam Hồ. Nếu như con đường cao tốc này được làm xong trước khi hắn rời khỏi cương vị, như vậy công lao sẽ được tính lên người hắn.

Lâm Trường Công lúc này không thể được đề bạt, thế cho nên chỉ mong chờ có được chút thanh danh cuối cùng. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Lâm Trường Công, hắn trầm giọng nói:

- Tôi tin tưởng nhất định sẽ thành công.

Lâm Trường Công nở nụ cười sáng lạn, hắn cũng không nói gì, khi Vương Tử Quân lên xe thì mới nói:

- Bí thư Vương, khóa huấn luyện các anh ở trường đảng tỉnh ủy vào năm xưa thật sự đều cho ra các nhân vật tinh anh.

Lâm Trường Công nói một câu này thật ra hơn ngàn vạn lời khác, hai người không nói thêm lời nào mà gật đầu từ biệt nhau. Chiếc xe màu vàng nhạt chạy về phía thành phố Thiền Duyên để lại một luồng bụi đất ở phía sau.

Khi Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Tam Hồ, điện thoại của Hà Tiến Chung chợt vang lên. Hà Tiến Chung nhìn dãy số gọi đến, hắn cũng không nhấn nút nghe mà bỏ công viết tin nhắn. Hắn tuy là người tung hoành ngang dọc ở thành phố La Nam, thế nhưng lúc này lại bị làm khó vì một cái tin nhắn, mãi ba phút sau hắn mới gửi được tin nhắn.

Thật ra tin nhắn chỉ có bốn chữ: "Họ Vương không về!"

Khi nhìn thấy bốn chữ này thì vẻ mặt phó cục trưởng Tác Lưu Duệ cục công an thành phố La Nam chợt trở nên cực kỳ khó coi, bây giờ hắn cực kỳ trông ngóng Vương Tử Quân quay về, như vậy cục trưởng Triệu có thể đưa sự kiện Diêm Học Hà tự sát lên thị ủy La Nam và đề xuất xử lý cục công an thành phố.

- Làm rất tốt, cứ thành thật công tác, anh sẽ không chịu thiệt đâu.

Tác Lưu Duệ nghĩ đến lời nói mà cục trưởng Triệu nói với mình, trong lòng hắn càng bùng lên lửa nóng.

- Cục trưởng Tác, cục trưởng Triệu mời anh sang một chút.

Khi Tác Lưu Duệ thầm hận Vương Tử Quân về trễ sẽ làm mất đi cơ hội tốt của mình, đúng lúc này một viên cảnh sát trẻ tuổi đi theo Triệu Quân Hạo từ thành phố Sơn Viên đến La Nam chợt đi đến bên cạnh, sau đó trầm giọng nói với Tác Lưu Duệ.

Dù tên cảnh sát trẻ tuổi này cấp bậc không cao, nhưng đối phương là người luôn theo sát bên cạnh phó cục trưởng Triệu, thế nên Tác Lưu Duệ không dám đắc tội, đại đa số thời gian đều nhiệt tình đón chào. Lúc này Tác Lưu Duệ lấy một gói thuốc ra, lại rút một điếu mời đối phương rồi nói:

- Trưởng khoa Lý, tâm tình của cục trưởng Triệu là thế nào?

Sau khi được cục trưởng Tác nhiệt tình chiêu đãi thì trưởng khoa Lý của cục công an tỉnh cũng thoải mái hơn, hắn nhận lấy điếu thuốc rồi cười nói:

- Cục trưởng rất hào hứng.

Đúng lúc này Tác Lưu Duệ lấy bật lửa ra giúp đối phương châm thuốc, tuy tên cán bộ trẻ tuổi kia tỏ ra rất khiêm tốn, thế nhưng khi Tác Lưu Duệ châm thuốc thì hắn tỏ ra rất đắc ý.

Dù sao đây cũng là một cán bộ cấp chính cục châm thuốc cho mình, đây tuyệt đối là hưởng thụ khó phai đối với một cán bộ cấp phòng như trưởng khoa Lý. Vì vậy sau khi hít vào một hơi thuốc thì tâm tình của trưởng khoa Lý càng tốt hơn, hắn tiếp tục lên tiếng:

- Cục trưởng Triệu đã cho trưởng phòng Đổng tìm bí thư Mễ của các anh để nói chuyện.

Trưởng khoa Lý tuy không nói thêm điều gì, thế nhưng chỉ một câu nói trước đó đã làm cho Tác Lưu Duệ cảm thấy rất đáng giá. Hắn cho ra một động tác cảm tạ với trưởng khoa Lý, sau đó cười nói:

- Trưởng khoa Lý, tôi có một người bạn kinh doanh ngọc thạch, hàng hóa rất tốt, hơn nữa đều là nhập hàng từ chính nơi sản xuất, thật sự có vài món bảo bối. Nếu như ngài đến mưa được một món, ít nhất cũng có thể lời được vài năm tiền lương.

Tác Lưu Duệ tuy không nói quá lớn nhưng lại làm cho trưởng khoa Lý phải trừng mắt, hắn nhìn Tác Lưu Duệ, lại trầm ngâm một chút mới do dự nói:

- Cái này cũng không quá tốt. Text được lấy tại Truyện FULL

- Có gì mà không tốt? Ngài đến đó dựa vào ánh mắt tinh anh của mình để tìm ra bảo vật, tất cả đều dựa vào vận may, cũng xem như dễ thu vào túi.

Tác Lưu Duệ nhìn vẻ mặt của trưởng khoa Lý, thế là nụ cười trên mặt càng sáng lạn vài phần. Hắn biết mình đã làm xong công tác với trưởng khoa Lý, vì vậy khẽ vỗ vai đối phương, sau đó đi về phía phòng làm việc của Triệu Quân Hạo.

Lúc này Triệu Quân Hạo đang mặc trang phục nghỉ ngơi, khi Tác Lưu Duệ đi đến phòng thì lãnh đạo đang đọc sách. Sau khi để Tác Lưu Duệ đứng một phút bên cạnh, cục trưởng Triệu mới cười nói:

- Cục trưởng Lưu Duệ, anh đến đây ngồi đi.

Tác Lưu Duệ đi đến chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế sa lông, trong miệng nở nụ cười:

- Trưởng phòng Triệu, thành phố La Nam chúng tôi cũng không có cơm ngon, đã làm cho ngài phải uất ức. Hôm nay cục chúng tôi làm vài món đặc sản, tuy không quá đáng giá, thế nhưng đó lại là tâm ý, kính mong ngài bỏ quá cho.

Triệu Quân Hạo trước nay luôn bắt bẻ ở phương diện ăn uống, đây hầu như không phải là bí mật ở trong hệ thống công an tỉnh Sơn Nam. Lúc này Tác Lưu Duệ nói như vậy làm cho Triệu Quân Hạo rất thỏa mãn, hắn cười cười nói:

- Cậu cứ thoải mái mà xử lý.

Tác Lưu Duệ thầm vui mừng, hắn định mở miệng nịnh hót hai câu thì Triệu Quân Hạo chợt trầm giọng nói:

- Anh Tác, bí thư Vương có phải sẽ về vào hôm nay không?

- Nói là hôm nay quay về, thế nhưng vừa rồi tôi tìm hiểu tình huống, hình như bí thư Vương lại đi đến thành phố Thiền Duyên.

Tác Lưu Duệ vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Triệu Quân Hạo.

Vẻ mặt Triệu Quân Hạo vẫn như trước, giống như không quan tâm đến Vương Tử Quân. Thế nhưng Tác Lưu Duệ căn cứ vào mí mắt khẽ rung của cục trưởng Triệu, hắn có thể cảm ứng được vị cục trưởng này đang nổi giận.

Triệu Quân Hạo là cục trưởng cục công an tỉnh, đừng nói là thành phố La Nam, dù là trong tỉnh Sơn Nam cũng là một nhân vật có thực quyền. Lúc này hắn đến thành phố La Nam và giống như bị gạt ra ngoài, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

- Bí thư Vương công tác bề bộn, tôi cũng bớt chút thời giờ chờ bí thư Vương về trò chuyện.

Triệu Quân Hạo nói đến đây thì khẽ nở nụ cười, sau đó nói tiếp:

- Vụ việc Diêm Học Hà tự sát phải điều tra đến cùng dựa theo chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, dù là ai cũng không thể đứng bên ngoài pháp luật được.

Triệu Quân Hạo nói những lời này với bộ dạng sục sôi, lo cho nước cho dân. Tác Lưu Duệ tuy đã sớm nhìn rõ Triệu Quân Hạo là hạng người gì, thế nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Cục trưởng Triệu cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở trên vị trí cục trưởng nắm khối hình sự trinh sát, tôi sẽ tuyệt đối không làm thất bại ý đồ của ngài.

Triệu Quân Hạo thật sự không nói gì với những lời bày tỏ lòng trung thành một cách trắng trợn của Tác Lưu Duệ. Hắn đi đến kéo màn cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng. Hắn đứng dưới ánh nắng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Một số người luôn cảm thấy mây bay có thể che khuất ánh nắng mặt trời, thế nhưng rõ ràng là không biết lượng sức mình.

Tác Lưu Duệ biết rõ lời nói của Triệu Quân Hạo đang ám chỉ ai, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:

- Cục trưởng Triệu, cũng chỉ có vài người có thể nhìn rõ bản chất sự việc như ngài mà thôi, rất nhiều người căn bản là không nhìn ra được, tôi cảm thấy những người nay cuối cùng cũng phải chịu thiệt mà thôi.

Triệu Quân Hạo gật đầu cười, hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ khẽ đi đến bên cạnh cửa sổ nói:

- Hôm nay trời đẹp mà nói những lời như thế này cũng không hay, chúng ta đi ra ngoài một chút, chuyện điều tra cho vài người đi làm là được.

- Cục trưởng Triệu nói đúng, tôi sẽ chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến hồ Lạc Hoa nghỉ ngơi cho thoải mái.

Tác Lưu Duệ nói đến đây thì vung tay múa chân:

- Hồ Lạc Hoa có rất nhiều cá, phần lớn là cá hoang dại, nếu có thể câu được cá lớn thì xem như có lộc ăn.

Triệu Quân Hạo chợt có hứng thú, hắn cười cười nói với Tác Lưu Duệ:

- Vậy chúng ta đi xem có phải như anh nói không, nếu có, chúng ta đến đó thả câu.