Bí Thư Trùng Sinh

Chương 818: Nói chuyện với lãnh đạo giống như đánh Thái Cực quyền




- Anh nên có chút tâm tư ở cục công an là vừa.

Lục Ngọc Hùng đặt ly trà trong tay xuống rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.

Hà Tiến Chung đưa mắt nhìn gương mặt đen nhẻm của Lục Ngọc Hùng, biết rõ bí thư Lục đang phê bình chính mình, thế nhưng hắn lại không giải thích. Cho dù hắn có giải thích thế nào cũng căn bản là không thuyết phục, không ai tin những gì anh sắp nói ra.

Khi phòng trà trong quán Tam Tương đầy khói thuốc thì Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, nhưng lúc này trong phòng không phải chỉ có một mình hắn, còn có trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi. nguồn TruyenFull.vn

Tôn Chiêu Hi cũng đến tham gia bữa tiệc rượu tối hôm nay, nhưng hắn không ngờ khi mình lên xe lại nhận được điện thoại triệu kiến của Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi vào thành phố La Nam, Tôn Chiêu Hi có biểu hiện khá tốt, thế nhưng lại căn bản không chịu dựa về phía Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương!

Sau khi ngồi xuống thì Tôn Chiêu Hi nở nụ cười nói:

- Thật sự không ngờ Trịnh Khiếu Đống thông minh một đời mà hồ đồ khoảnh khắc, lại làm ra những trò như vậy với em mình, cuối cùng xem như lấy đá đập chân mình, làm trò cười cho người khác.

Tôn Chiêu Hi mở miệng dù giống như buôn chuyện vói Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại tỏ thái độ với Vương Tử Quân, đó chính là hắn không phải là người của Trịnh Khiếu Đống, mong bí thư Vương tin tưởng vào hắn.

Vương Tử Quân nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Tôn Chiêu Hi, hắn cười cười nói:

- Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, giấy không gói được lửa, Trịnh Khiếu Đống làm ra chuyện này vốn sẽ không có hy vọng thành công.

- Đúng vậy.

Tôn Chiêu Hi cũng suy xét từng câu nói của Vương Tử Quân, cũng muốn tìm ra ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Hắn là trưởng phòng tổ chức, công việc chủ yếu của hắn là suy xét ý nghĩ của lãnh đạo, vừa xem xét hạ cấp vừa suy xét thượng cấp, thật sự không thể nói là nhàn rỗi.

Trong quan trường thì lời nói của lãnh đạo căn bản không đồng nhất, giống như đánh Thái Cực quyền, nhìn qua thì rất chậm rãi, nói không đâu ra đâu, thế nhưng thực tế lại đầy hàm nghĩa phong phú. Có những lời thật sự không nói rõ ra, chủ yếu là cần anh suy xét thưởng thức và phỏng đoán, có thể lĩnh ngộ được ý đồ chân thật của lãnh đạo hay không, tất cả cũng phải nhìn vào lực lĩnh ngộ của anh.

Lúc này Vương Tử Quân đã đứng vững bàn chân ở thành phố La Nam, hiện tại thứ mà bí thư Vương coi trọng nhất chính là quyền lực nhân sự. Vương Tử Quân nếu muốn chấp chưởng quyền lợi này, như vậy trưởng phòng tổ chức là một khâu vô cùng quan trọng.

Lục Ngọc Hùng là bí thư nắm công tác tổ chức, năm xưa khi ở vào thời đại của Trình Tự Học thì là một tay che trời. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, tất nhiên hắn sẽ không cho phép Lục Ngọc Hùng cường thế như cũ, tất nhiên hai người bọn họ sẽ không thể không tranh đấu một lần ở phương diện nhân sự.

Sự thật thì nhân sự chính là chức trách của một bí thư thị ủy như Vương Tử Quân, thế nhưng Lục Ngọc Hùng sẽ linh hoạt nhượng quyền sao? Lúc này Vương Tử Quân tìm đến mình, ý nghĩ quan trọng nhất chính là xem mình tỏ thái độ.

Lục Ngọc Hùng là một người bá đạo, Tôn Chiêu Hi thấy rất rõ ràng, hắn càng không muốn đắc tội với người có thủ đoạn cứng rắn như vậy. Nhưng Vương Tử Quân là người mà hắn cũng không thể đắc tội, chỉ cần nhìn vào thủ đoạn của Vương Tử Quân thì hắn biết rõ một vấn đề, bí thư Vương cũng không phải hạng người đèn cạn dầu.

Tôn Chiêu Hi muốn tất cả mọi chuyện được thuận lợi cũng không phải dễ dàng như vậy.

Khi Tôn Chiêu Hi đang suy xét vấn đề thì chợt nghe Vương Tử Quân nói:

- Trưởng phòng Tôn, lần này Trịnh Khiếu Nam xảy ra chuyện đã cho chúng ta một bài học lớn, nhưng may mà chúng ta phát hiện sớm, bất bò mới lo làm chuồng, xem như bây giờ cũng không tính là muộn.

Tôn Chiêu Hi chợt sững sờ, hắn hiểu ý nghĩa câu nói mất bò mới lo làm chuồng của Vương Tử Quân có nghĩa là gì. Nhưng nếu hắn đi về phía bên này, tất nhiên tất cả mối quan hệ của hắn ở bên kia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Hắn có chút do dự, thế là không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.

Tôn Chiêu Hi thấy Vương Tử Quân cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh, bí thư giống như đang tùy ý nói chuyện với mình, nhưng bí thư híp nửa mắt lại làm cho hắn cảm thấy run lên.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó hắn nói:

- Bí thư Vương nói rất đúng, mất bò mới lo làm xuống, lúc này cũng không muộn.

- Trưởng phòng Tôn, thành phố La Nam chúng ta nghèo khó nhất tỉnh, nguồn thu vào thậm chí còn kém hơn một huyện vùng duyên hải, dưới tình huống này tỉnh ủy có kỳ vọng rất cao vào ban ngành đảng ủy chính quyền thành phố chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể theo sát tiến độ của đảng ủy chính quyền tỉnh, đẩy mạnh thành phố La Nam phát triển kinh tế, vứt bỏ hai chữ ngheo đói ra khỏi thành phố La Nam.

Tôn Chiêu Hi chợt sững sờ, hắn thật sự không ngờ lời nói của Vương Tử Quân lại chuyển đến phương diện này. Khi hắn cảm thấy có chút khó hiểu thì nghe thấy Vương Tử Quân nói:

- Lúc này tâm tư của con người thành phố La Nam đang biến đổi, thế nhưng dù là quần chúng hay cán bộ đều có yêu cầu bức thiết với sự phát triển của thành phố. Hiện tại đang là con nước lớn, vì thế nếu có bất kỳ khối đá nào cản đường thì vận mệnh cũng sẽ bị gạt sang bên cạnh.

- Anh thấy thế nào, trưởng phòng Tôn?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tôn Chiêu Hi, giọng điệu rất bình tĩnh.

Tôn Chiêu Hi lúc này càng cảm thấy khó chịu, nếu như hắn còn không biết rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, như vậy trực tiếp đập đá vào đầu chết đi cho rồi. Vương Tử Quân dù nói đường hoàng nhưng thực tế lạ chỉ có một tầng ý nghĩ, đó là nếu anh có tâm tư khác biệt, như vậy cũng đừng trách tôi gạt văng anh ra như một cục đá cản đường.

Nếu như lời này được Vương Tử Quân nói ra trước sự kiện Trịnh Khiếu Nam bị bắt, Tôn Chiêu Hi căn bản sẽ gạt sang một bên không quan tâm. Nhưng sau khi thấy rõ thủ đoạn của bí thư Vương ở sự kiện Trịnh Khiếu Nam, hắn chợt cảm thấy giống như có con rắn bò qua sống lưng, cảm giác lạnh lẽo xốc lên đầu.

Vương Tử Quân cũng không phải là người nói suông.

- Bí thư Vương, thành phố La Nam chúng ta đã đến thời điểm bắt buộc phải thay đổi, chưa nói đến những phương diện khác, nhìn vào mức lương cho cán bộ cũng thấy quá rõ ràng. Đáng lý ra lương bổng cho cán bộ các nơi phải giống nhau, thế nhưng lương cho cán bộ ở La Nam lại thấp hơn các thành phố khác. Không đâu xa ví dụ như em tôi làm phó cục trưởng ở thành phố An Dịch, là cán bộ cấp phó cục, bây giờ có lương cao hơn cả tôi là cấp phó sở, loại khác biệt này kèm theo hàng loạt khác biệt khác.

Tôn Chiêu Hi nói đến đây thì nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục:

- Nếu muốn làm cho thành phố La Nam biến đổi, như vậy đầu tiên là phải dựa vào cán bộ chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta đưa một nhóm cán bộ có tư tưởng, có năng lực và bản lĩnh lên vị trí phù hợp, chỉ khi đó mới phát huy tác dụng thúc đẩy thành phố La Nam phát triển.