Bí Thư Trùng Sinh

Chương 808: Mưa gió bốn phương, yêu ma quỷ quái




- Có nghe nói gì chưa? Tòa án đã thả Trịnh Khiếu Nam rồi.

Tiếng nghị luận từ nơi không xa truyền vào trong tai Mễ Hoa Lâm, hắn ngẩng đầu lên thì gặp hai tên cảnh sát trẻ tuổi đi đến từ nơi không xa, tên cảnh sát cao lớn mở miệng lên tiếng.

- Tôi cũng có nghe nói, con bà nó, thật sự là người tốt sống không lâu, tai họa giữ lại ngàn năm. Loại cặn bã như Trịnh Khiếu Nam lại không việc gì, con bà nó thế đạo bây giờ thật sự không ra gì.

Tên cảnh sát thấp hơn dùng giọng phẫn hận mắng.

Vẻ mặt tên cảnh sát cao ráo chợt biến đổi, hắn kéo tên cảnh sát thấp hơn lại nói:

- Anh bạn, nói chuyện phải cẩn thận, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, nếu lời nói của cậu rơi vào trong tai người ta, chỉ sợ không có quả ngon để ăn.

Vẻ mặt tên cảnh sát lùn chợt biến đổi, thế nhưng hắn lại nói:

- Con bà nó, truyền ra thì cứ truyền ra, ông không sợ, cũng không tin Trịnh Khiếu Nam kia có thể làm gì được tôi.

- Có thể làm gì được cậu sao? Cậu nói thì hay lắm, ngay cả bí thư thị ủy cũng không làm gì được người ta, cậu cảm thấy người ta không thể làm gì được mình sao?

Tên cảnh sát cao chợt mở miệng nói, đúng lúc hắn ngẩng đầu lên thấy Mễ Hoa Lâm.

- Bí thư Mễ.

Tên cảnh sát cao chợt kinh hoảng, hắn nhanh chóng mở miệng chào hỏi Mễ Hoa Lâm.

Mễ Hoa Lâm khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì mà đi về phía trước. Hai tên cảnh sát một cao một thấp giống như một cơn gió nhanh chóng xẹt qua sau lưng Mễ Hoa Lâm. Tuy hai tên cảnh sát này chỉ là tiểu nhân vật không có ý nghĩa gì với Mễ Hoa Lâm, thế nhưng lời nói của bọn họ lại đại biểu cho tiếng nói của nhiều người.

Ngay cả bí thư thị ủy cũng không làm gì được Trịnh Khiếu Nam, bọn họ có thể làm được gì? Nếu không trị được một Trịnh Khiếu Nam, như vậy tình cảnh của bí thư Vương sẽ là gì? Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Mễ Hoa Lâm thở dài một hơi rồi đi về phòng làm việc của mình. Tuy sự việc khó thể giải thích cho rõ ràng, thế nhưng hắn tuyệt đối không lùi bước.

- Anh Kim, bầu không khí thị ủy vào lúc này thật sự quá mức phân tán, tự do thái quá, lúc này đã mấy giờ rồi mà còn có người chưa đến công tác? Nếu như không nhanh chóng sửa trị lại bầu không khí, như vậy văn phòng thị ủy thành phố La Nam chúng ta sẽ có bộ dạng thế nào?

Lục Ngọc Hùng đen mặt ngồi sau bàn làm việc khẽ nói với Kim Điền Lạc.

Có người đi làm trễ là sự việc căn bản khó tránh khỏi ở văn phòng thị ủy, khi Tề Trình Hào còn là bí thư thị ủy thì tình huống này còn nhiều hơn nhưng không thấy Lục Ngọc Hùng nói ra một lời, bây giờ chỉ vì một hai người vì việc gia đình mà đến muộn, Lục Ngọc Hùng lại mở miệng nổi giận. Tất nhiên Kim Điền Lạc nghe và hiểu đây là vì vấn đề gì.

Hắn có thể giải thích nhưng lại không giải thích, nếu Lục Ngọc Hùng đã quyết tâm tình bệnh tật, như vậy hắn càng giải thích thì đối phương sẽ càng nói nhiều hơn. Kim Điền Lạc đã hiểu ý của Lục Ngọc Hùng, hắn cười cười nói:

- Bí thư Lục, ngài nói đúng, đám người thị ủy cần phải sửa trị lại một chút, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp, sẽ lên tiếng phê bình những hành vi như vậy.

Lục Ngọc Hùng nhìn về phía Kim Điền Lạc rồi khoát tay áo nói:

- Thư ký trưởng Kim, anh ngồi xuống đi, chúng ta uống chút trà.

Lục Ngọc Hùng vừa nói vừa lấy ra một bộ trà cụ và hai cái ly đặt xuống trước mặt Kim Điền Lạc, châm đầy ly nước cho Kim Điền Lạc, sau đó cười nói:

- Anh Kim, đã một thời gian rồi chúng ta chưa tâm sự với nhau. Tôi biết rõ tất cả sự việc ở văn phòng thị ủy căn bản không liên quan đến anh, dù sao bí thư Vương cũng mới đến, phần lớn thời gian của anh đều ở bên cạnh quan tâm giúp đỡ lãnh đạo, thật sự quá mức bận rộn.

Kim Điền Lạc không biết rốt cuộc Lục Ngọc Hùng có ý gì, nhưng hắn vẫn cẩn thận nói:

- Bí thư Lục, anh nói tôi không chú tâm công tác, sau này tôi nhất định sẽ điều chỉnh ý nghĩ công tác của mình, sẽ nắm chắc công tác ở văn phòng thị ủy.

Lục Ngọc Hùng khẽ cười với Kim Điền Lạc nói:

- Anh Kim, anh nói khách khí như vậy là không được, tôi sở dĩ nói những lời này cũng sợ anh công tác quá bận rộn ở bên cạnh bí thư Vương mà thôi. Lúc này bí thư Vương mới đến, phần lớn đều chưa quen thuộc công tác ở thành phố La Nam chúng ta, tôi và anh nên giúp đỡ anh ấy nhiều hơn mới phải.

Kim Điền Lạc nhìn nụ cười trên gương mặt ngăm đen của Lục Ngọc Hùng, hắn hiểu rõ ý nghĩ của người này. Nếu như Lục Ngọc Hùng mở miệng hai lần nói ra chữ "mới đến" mà Kim Điền Lạc không hiểu, như vậy Kim Điền Lạc cũng không cần phải làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy nữa rồi.

Kim Điền Lạc chần chờ một chút cũng không lên tiếng. Lục Ngọc Hùng thì dùng tay đùa giỡn ly trà, cũng không dừng lời vì tình huống lãnh đạm của Kim Điền Lạc:

- Thư ký trưởng Điền Lạc, hai ta cùng chung một nồi đã được ba bốn năm, Lục Ngọc Hùng tôi là hạng người gì thì anh cũng biết rất rõ ràng. Dựa vào quan hệ giữa hai người chúng ta, tôi dù thế nào cũng không thể gây hại cho anh, anh nói xem có đúng không?

Kim Điền Lạc chần chờ một chút rồi nói:

- Bí thư Lục tất nhiên sẽ không để tôi phải chịu thiệt.

Lục Ngọc Hùng rất thỏa mãn với câu trả lời của Kim Điền Lạc, hắn cười cười nói:

- Tôi tham gia công tác năm mười bảy tuổi, trước nay luôn công tác ở thành phố La Nam, năm xưa làm nhân viên thông tin dưới xã. Mới đó mà đã vài chục năm trôi qua, chuyện xưa thế nào tôi cũng quên đi khá nhiều. Nhưng khi đó một vị lãnh đạo cũ nói một câu làm cho tôi ghi nhớ đến tận ngày hôm nay.

- Anh ấy nói chỉ có người La Nam mới suy nghĩ cho thành phố La Nam, tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng. Anh Kim, vài chục năm qua đã có nhiều thăng trầm, thế nhưng chỉ có người lớn lên ở La Nam mới thật sự vì mảnh đất này mà cống hiến, người khác đối với thành phố La Nam chỉ là qua đường mà thôi, chỉ có đám người chúng ta mới cắm chân vào mảnh đất này.

Trong lòng Kim Điền Lạc chợt bùng sóng, hắn nhìn hai tròng mắt của Lục Ngọc Hùng đang nhìn mình chằm chằm, hắn không ngờ những lời nói như vậy lại được phát ra từ miệng của Lục Ngọc Hùng.

Lục Ngọc Hùng muốn mình đi theo hắn, nếu mình từ chối, như vậy chờ đợi chính mình là những đòn phản kích bão tố của đám người Lục Ngọc Hùng. Hiện tại Lục Ngọc Hùng có gan nói ra những lời như vậy, điều này nói rõ đối phương căn bản không quá cố kỵ đến sự tồn tại của bí thư thị ủy Vương Tử Quân. Thậm chí Lục Ngọc Hùng còn có vẻ chuẩn bị nương nhờ xu thế chiến thắng trong sự kiện Trịnh Khiếu Nam lần này để áp chế quyền lực của bí thư Vương Tử Quân.

Kim Điền Lạc phải đi như thế nào? Đi theo Lục Ngọc Hùng hay không? Thế là hắn liên tục tính toán, bây giờ Lục Ngọc Hùng chiếm ưu thế, Vương Tử Quân dù là bí thư thị ủy, thế nhưng thất bại ở sự kiện Trịnh Khiếu Nam đã xem như đạp đổ quyền uy mà chính mình khổ sở dựng lên trước đó. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Xem ra bí thư Vương vẫn có chút nóng vội.