Bí Thư Trùng Sinh

Chương 797: Mềm Dẻo Như Ngọc, Bên Trong Giấu Mãnh Hổ




Nhà của Vương Tử Quân ở khu nhà dành cho thường ủy thị ủy ở cách ủy ban thành phố không quá xa, nếu so sánh với những căn biệt thự hai tầng ở thành phố Đông Bộ thì thật sự nhỏ hơn một chút. Dựa theo đề nghị của Kim Điền Lạc thì hy vọng Vương Tử Quân ở khách sạn, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối.

Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn cảm thấy hôm nay mình có chút chóng mặt. Hôm nay có một tổ nghiên cứu của mặt trận tổ quốc tỉnh xuống thành phố La Nam, vì nể mặt khối mặt trận tổ quốc tỉnh mà Vương Tử Quân là bí thư thị ủy phải tự mình đi uống rượu. Vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Sơn Nam thấy Vương Tử Quân tự mình đến thì có thể nói là bừng bừng khí thế, kết quả không những uống đến mức tự mình về phòng ngủ, thậm chí Vương Tử Quân uống cùng bây giờ cũng sinh ra cảm giác khó chịu.

- Bí thư Vương, ngài đi chậm một chút.

Đổng Trí Tân khẽ dìu lấy Vương Tử Quân, sau đó mở cửa phòng ra. Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn khẽ thoát khỏi bàn tay nâng đỡ của đổng trí tân, sau đó khoát tay với Đổng Trí Tân:

- Trí Tân, cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.

Khi hai người nói chuyện với nhu thì một người đột nhiên chạy đến, nàng lớn tiếng hỏi:

- Ngài là bí thư Vương sao?

Người tiến vào đột nhiên này làm cho Đổng Trí Tân chợt chấn động, Vương Tử Quân vốn đang say khướt cũng vã cả mồ hôi. Lúc này tình huống vã mồ hôi làm cho Vương Tử Quân tỉnh táo hơn một chút.

- Cô là ai, đến đây làm gì?

Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua bóng người rồi quát lớn. Hắn vốn nhân cơ hội này mà chặn người muốn xâm nhập vào nhà Vương Tử Quân ở ngoài cửa, nhưng khi hắn nhìn rõ bộ dạng của đối phương thì cơ thể đanh định hoạt động chợt rụt ngay trở lại. Tất nhiên cũng không phải là người kia có bộ dạng quá xấu xí, ngược lại đó là một cô gái, vẻ mặt của nàng khá căng thẳng nhưng lại làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thương yêu xúc động.

Cô nàng mặc áo tay ngắn màu trắng, quần jean màu xanh, là phong cách quen thuộc của thanh niên hiện hành, nhưng một bộ quần áo bình thường như vậy lại làm cho nàng càng thêm quyến rũ động lòng người. Trên gương mặt tinh xảo là cặp mắt trắng đen rõ ràng, cặp mắt đó đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn hai người Vương Tử Quân. Bộ ngực cao ngất của cô gái liên tục phập phồng, tiếng thở gấp vang lên, có thể thấy tâm lý của nàng lúc này có chút kích động.

- Ngài là bí thư Vương sao? Tôi là Nhâm Nhạn Đồng, tôi có chuyện cần phản ánh với ngài.

Nhâm Nhạn Đồng khẽ thở dốc hai tiếng, nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Đổng Trí Tân. Trong mắt nàng thì người đàn ông này tuổi lớn hơn một chút, là một người trưởng thành, rất giống như bí thư Vương mà nàng muốn tìm. Tuy có nhiều người nói Vương Tử Quân rất trẻ, thế nhưng lúc này cảm giác đầu tiên của nàng lại cho rằng Đổng Trí Tân là bí thư Vương.

- Cô có chuyện gì muốn phản ánh với bí thư Vương thì ngày mai đi đến văn phòng, bây giờ trời đã tối, bí thư Vương cần nghỉ ngơi.

Tuy cô gái xinh đẹp không khỏi làm cho Đổng Trí Tân sinh ra cảm giác thương tiếc, thế nhưng dù sao hắn cũng từng là một vị chủ tịch huyện, bây giờ hắn càng quan tâm đến những thứ có ảnh hưởng đến Vương Tử Quân.

Nhâm Nhạn Đồng nghe lời nói của Đổng Trí Tân, trong lòng chợt có chút gấp gáp. Nàng cũng muốn đến phản ánh với bí thư Vương vào ban ngày, thế nhưng là ban ngày thì nàng căn bản không tìm được Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi là cháu của Giang Tiểu Vinh, tôi muốn phản ánh với ngài về chuyện của dì Hai, vì ban ngày tôi căn bản không thể nào được gặp ngài.

Nhâm Nhạn Đồng không biết lấy đâu ra sức lực, dưới tình huống Đổng Trí Tân cố gắng mở lời tiễn khách, nàng không những không đi mà còn tiến lên gần hơn.

"Cháu của Giang Tiểu Vinh?"

Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, sau đó hắn nói với Đổng Trí Tân:

- Trí Tân, nếu cô ấy đã muốn nói chuyện, như vậy cho cô ấy qua đây.

Đổng Trí Tân nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân, lúc này mới không tiếp tục đứng chắn trước mặt lãnh đạo.

Lúc này Nhâm Nhạn Đồng cũng thở dài một hơi, thì ra người này không phải là bí thư Vương, thế là ánh mắt của nàng nhìn về phía Vương Tử Quân. Dưới ánh đèn sáng chói gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân chậm rãi in vào trong mắt nàng, gương mặt căng thẳng của nàng chợt có hơi ngây dại. Gương mặt kia khá quen thuộc, tuy đã nửa tháng trôi qua thế nhưng gương mặt đó thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong lòng nàng, xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Tuy nàng biết cơ hội gặp mặt người kia là con số không, thế nhưng dù sao nàng cũng ngồi trong lòng một người đàn ông xa lạ, ký ức như vậy làm cho nàng sinh ra đủ mọi ý nghĩ. Nàng vốn nghĩ rằng đó chỉ là một ký ức đẹp, nó sẽ dần dần tan biến, đến khi có tuổi thì nàng sẽ xem đó là một câu chuyện lý thú, thành chủ đề đưa ra kể cho đám con cháu, sẽ làm cho người ta sinh ra những cảm giác khó quên khi nhớ lại.

Nhưng Nhâm Nhạn Đồng thật sự không ngờ mình có thể gặp hắn vào thời điểm này, địa điểm này. Hắn là bí thư thị ủy La Nam sao? Nàng nghĩ đến những lời hắn vừa nói mà thật sự giống như không tin vào mắt mình.

Vương Tử Quân thấy Nhâm Nhạn Đồng thì cũng có hơi sững sơ, tuy hắn không quan tâm đến sự kiện xảy ra trên máy bay trước đó, thế nhưng ký ức về nó vẫn xuất hiện trong lòng hắn. Lúc này Nhâm Nhạn Đồng xuất hiện trước mặt làm hắn thật sự bất ngờ, thế nhưng nếu so sánh với Nhâm Nhạn Đồng thì hắn chỉ ngây người giây lát, sau đó cười nói:

- Tôi là Vương Tử Quân, cô có gì cần phải ánh thì đi vào ngồi uống nước rồi nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vương Tử Quân nói rất tùy ý nhưng cũng nhanh chóng làm cho Nhâm Nhạn Đồng tỉnh táo trở lại, nàng nghe thấy hắn nói một chữ "ngồi", thế là gương mặt không khỏi đỏ lên.

- Trí Tân, anh rót nước cho khách đi.

Vương Tử Quân vừa ngồi xuống ghế sa lông trong nhà vừa nói với Đổng Trí Tân.

Đổng Trí Tân hiểu ý Vương Tử Quân, tuy chỉ là nói hắn rót nước, thế nhưng thực tế lại có nghĩa cho hắn ở lại. Dù sao lúc này cũng là buổi tối, người đến phản ánh vấn đề lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bí thư Vương cũng muốn tránh tị hiềm.

- Anh thật sự là bí thư thị ủy La Nam, là Vương Tử Quân sao?

Nhâm Nhạn Đồng nhìn Đổng Trí Tân xoay người đi pha trà, lúc này nàng mới dùng giọng run rẩy hỏi.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, hôm nay tôi đến tìm ngài, chỉ là muốn phản ánh một việc. Dì Hai của tôi chẳng qua chỉ là đi phản ánh tình huống dượng tôi bị oan, cớ sao các người lại bắt cả dì lại?

Nhâm Nhạn Đồng nhắc đến chuyện liên quan đến Giang Tiểu Vinh thì vẻ mặt bất yên chợt tan biến. Nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng giống như biến thành một con báo đang cố gắng giữ quyền lợi cho mình, cơ thể tràn đầy dã tính.

Vương Tử Quân nhìn Nhâm Nhạn Đồng, hắn khẽ cười nói:

- Giang Tiểu Vinh, bây giờ chỉ là hỗ trợ điều tra, ai nói bắt chị ấy lại?