Khương Mộ Đông nắm chặt bàn tay, hắn lúc này cảm thấy lòng mình bị thương, lần đầu tiên có người so sánh hắn với động vật. Hơn nữa lúc này tên khốn Vương Tử Quân không biết có say hay không đang liên tục lặp đi lặp lại câu nói so sánh hắn với một loài động vật thấp kém.
Thật sự là có thể nhẫn mà không thể nhịn.
- Nhưng vì sao nhìn thế nào cũng thấy có chút tương tự vậy nhỉ?
Vương Tử Quân lại mở miệng dùng giọng có mang theo vài phần nghi vấn nói.
Khương Mộ Đông thật sự nhịn không được, lúc này hắn thật sự rất muốn chết đi, một cảm giác tức giận khó thể kiềm chế bùng lên đầu, thiếu chút nữa làm hắn thất lạc.
Khương Mộ Đông muốn nổi giận, muốn phất tay áo bỏ đi, hắn càng muốn đánh cho tên khốn dám so sánh mình với heo biến thành một đầu heo thật sự. Nhưng suy nghĩ này của hắn thật sự rất khó thành hiện thực.
Khương Mộ Đông không thể nổi giận, dù sao hắn cũng phải chú ý phong độ, hắn không thể phất tay áo bỏ đi, vì trong phòng làm việc của bộ trưởng Chu vẫn còn có nhiều người trừng mắt chờ hắn, thế cho nên hắn càng không thể đánh Vương Tử Quân thành đầu heo. Thậm chí lúc này người ở bên cạnh Vương Tử Quân còn đông hơn mình rất nhiều.
Vì thế Khương Mộ Đông chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống bụng mà thôi.
- Cục trưởng Khương, anh đến vừa đúng lúc, tôi mời anh một ly. Tuy tôi rất chán ghét đầu heo của anh, thế nhưng dù thế nào thì hai chúng ta cũng coi như có quen biết.
Vương Tử Quân kéo tay Khương Mộ Đông, sau đó hắn nâng ly đưa đến bên miệng Khương Mộ Đông rồi nói.
Khương Mộ Đông không phải là chưa từng được người ta mời rượu, thế nhưng lại bị người ta mời rượu và nói là đầu heo thì thật sự là lần đầu tiên vướng phải. Hắn thật sự cực kỳ tức giận, hắn vừa muốn đưa tay đẩy ra, thế nhưng lúc này không biết Vương Tử Quân say khướt chợt lấy đâu ra sức lực, hắn không những không đẩy tay Vương Tử Quân ra được, còn bị đối phương thuận thế đổ rượu vào miệng.
Một ly rượu cũng không là gì, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân dùng lực hơi mạnh thì hắn thật sự có chút không chịu được. Khi ánh mắt của hắn rơi vào hàm răng còn dính vài miếng thịt nhỏ của Vương Tử Quân, thế là trong lòng sinh ra cảm giác khác lạ.
Chính mình vừa rồi uống rượu bằng ly của Vương Tử Quân.
Một luồng nước chua từ trong bụng Khương Mộ Đông vọt lên, hắn cảm nhận được nước chua này thế cho nên cố gắng ngậm chặt miệng. Vương Tử Quân có thể không quan tâm đến ảnh hưởng, thế nhưng hắn lại thật sự rất quan tâm, dù sao lúc này thứ trưởng Lam cũng đang ở ngay bên cạnh.
Khương Mộ Đông nuốt dòng nước chua vào trong bụng mà cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, nếu không phải hắn đứng ngay bên cạnh bàn và chống tay giữ lại, hắn thậm chí nghi ngờ mình có thể ngã lăn ra đất.
- Anh Khương, tôi nói với anh, tôi thấy anh không vừa mắt đã khá lâu rồi, anh không phải giữ quyền phê duyệt sao? Anh không phải có quyền can thiệp vào phương diện đường sắt có đi qua thành phố La Nam chúng tôi hay không sao? Anh không phải dùng chuyện này để quyết định làm khó tôi sao?
Vương Tử Quân căn bản không cho Khương Mộ Đông cơ hội thở dốc, dù hắn nói vẫn có ba phần men say, thế nhưng lời nói lại cực kỳ sắc bén.
Cơ thể của Khương Mộ Đông đang mềm nhũn hẳn ra, lúc này hắn nghe nói như vậy thì lập tức cảm thấy cơ thể cứng nhắc, một dòng mồ hôi lạnh từ trên người chảy xuống. Tuy tất cả những thứ kia đều là do hắn làm, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân nói ra, hắn cảm thấy toàn thân của mình cực kỳ khó chịu, giống như đang đi trên đường rồi bất ngờ bị ai đó lột trần ra trước bàn dân thiên hạ vậy.
May mà người đến đây với Khương Mộ Đông là thứ trưởng Lam, nếu như nói những lời như vậy với bộ trưởng Chu thì chỉ sợ sẽ có kết quả không đơn giản. Khương Mộ Đông thầm cảm thấy may mắn, lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần kính sợ.
- Bí thư Vương, anh uống say rồi.
Khương Mộ Đông cố trấn tĩnh tâm thần của mình, cuối cùng hắn cũng nói ra một câu, sau đó lại tiếp tục:
- Bí thư Vương, lần này tôi...Tôi đến để nói cho anh biết, chuyện đường sắt Mân Cô bên kia...
- Cái gì, con bà nó, tôi nói cho anh biết nhé Khương Mộ Đông, đừng nhắc đến chuyện này với tôi nữa, các anh thích đi qua nơi nào cũng được, tôi không quan tâm nữa. Hôm nay ông đây uống rượu xong sẽ đi về thành phố La Nam, không có đường sắt thì ông mở đường nhựa, ông đây nắm nhiệm vụ ở thành phố la nam, ông nhất định sẽ tu sửa đường xá La Nam cho thật tốt, làm đường cao tốc cũng không chậm hơn đường sắt của các người. Tôi nói cho anh biết, người sống sẽ không vì nhịn tiểu mà chết, thành phố La Nam cũng không bị người ta ép cho chết được.
Vương Tử Quân càng nói càng lớn, hai người Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đang định lên tiếng với thứ trưởng Lam, lúc này vẻ mặt cả hai đều cực kỳ trịnh trọng.
Lúc vừa vào cửa thì thứ trưởng Lam đưng bên cạnh nhìn viên bí thư thị ủy giống như uống rượu say xỉn với ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng bây giờ nghe được lời nói của Vương Tử Quân, thế là vẻ mặt chợt biến đổi. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Ông không những xây đường cao tốc, còn làm cả sân bay, con bà nó làm sân bay thì sau này ông về thủ đô sẽ đi bằng máy bay.
Vương Tử Quân cười ha hả vỗ vỗ vai Khương Mộ Đông nói:
- Anh Khương, tiểu tử anh sẽ không đi hàng không dân dụng đấy chứ?
Khương Mộ Đông tuy không đi hàng không dân dụng nhưng sẽ nhất quyết không cho Vương Tử Quân phát triển sự nghiệp hàng không, nếu Vương Tử Quân làm như vậy, hắn sao có thể nói rõ với bộ trưởng Chu, mà bộ trưởng Chu nói thế nào với đám lão gia tử kia? Phản ứng dây chuyền như vậy là thứ mà hắn không muốn nhìn qua.
- Bí thư Vương, để tôi nói xong cái đã, tôi đến nói cho anh biết, được lãnh đạo bộ đường sắt nghiên cứu kiểm tra, đường sắt Mân Cô sẽ tiếp tục tiến hành theo dự định trước đó, sẽ vẫn đi qua thành phố La Nam.
Khương Mộ Đông phải quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời như vậy.
Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc nghe được những lời của Khương Mộ Đông thì không khỏi lộ ra nụ cười, dù có chút không thoải mái nhưng đường sắt Mân Cô rõ ràng là nguyện vọng lớn nhất của chuyến đi đến thủ đô của bọn họ lần này. Bây giờ nghe thấy Khương Mộ Đông mở miệng chứng thật, dù thế nào thì bọn họ cũng cực kỳ phấn chấn.
- Anh nói gì? Chấp hành theo phương án trước đó sao?
Vương Tử Quân chợt giữ lấy Khương Mộ Đông rồi lớn tiếng nói.
Khương Mộ Đông nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Vương Tử Quân, hắn bị đả kích nãy giờ và lúc này mới tìm lại được sự tự tin của mình. Hắn nhìn Vương Tử Quân, nhịn không được ngẩng đầu lên nói:
- Đúng vậy, lãnh đạo đã quyết định rồi.
- Anh nói sự thật sao?
Vương Tử Quân lúc này lại dùng lực tay mạnh hơn so với vừa rồi một chút, Khương Mộ Đông chợt cảm thấy tay mình cơ hơi đau, nhưng dù đau thì hắn vẫn cảm nhận được cảm giác khiếp sợ của viên bí thư trẻ tuổi này. Thế là hắn cảm thấy tinh thần vui sướng, cũng có chút sảng khoái.
- Tất nhiên là thâth, chuyện lớn thế này mà tôi còn nói giỡn với anh sao?
Khương Mộ Đông lại lộ ra nụ cười, hắn dùng giọng ngạo nghễ nói với Vương Tử Quân.