Trên quan trường thường không cho phép người nào có cá tính, dù có cá tính cũng sẽ bị hoàn cảnh đồng hóa. Vương Tử Quân hoàn toàn là người có cá tính, mỗi lần lên chức đều bị người ta tranh luận, sau nhiều năm tham chính thì hắn cảm thấy mình luôn có lợi, thế nhưng cũng là người dám nghĩ dám làm, hơn nữa bản thân cũng là người không tiếc lực duy trì công tác.
Theo lời của Triệu Quốc Lương thì chủ tịch Vương công tác như là một chiếc xe tăng, liên tục xông về phía trước, dù có bất cứ thứ gì cũng đừng hòng cản lại được; chuẩn tắc của hắn chính là chỉ cần không phải có mệnh lệnh cấm, chỉ cần không trái luật thì hoàn toàn có thể vung tay tự tác, to gan thăm dò; quy định của thượng cấp cũng có co dãn, cũng phải xuất phát từ thực tế thì mới có thể ép hắn chấp hành theo. Tính cách của hắn là như thế, một khi không làm thì không sao, chỉ cần làm việc thì sẽ có đủ mọi âm thanh đi theo, thả lòng chính mình để cho ra kết quả tốt nhất.
Đổng Quốc Khánh rời khỏi thành phố Đông Bộ cũng giống như một khối đá nhỏ ném xuống nước, căn bản không cho ra rung động quá lớn. Tối thiểu thì cũng không có quá nhiều người mở miệng bàn luận về sự kiện Đổng Quốc Khánh rời khỏi cương vị tham gia học tập.
Tất cả ban ngành thành phố Đông Bộ dưới sự chỉ đạo của Vương Tử Quân đã vận chuyển đâu ra đấy, lỗ hổng quyền lợi khi Đổng Quốc Khánh rời khỏi thành phố Đông Bộ cũng dần bị lấp đầy trong quá trình vận chuyển này.
Còn chưa tới tám giờ nhưng ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân đã đứng đầy các vị lãnh đạo ban ngành và địa phương, rất nhiều người trước đó đi gần với Đổng Quốc Khánh, bây giờ ý thức được cục diện chính trị ở thành phố Đông Bộ sắp thay đổi, thế cho nên mới vội vàng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Bọn họ muốn báo cáo công tác cho chủ tịch Vương, đặt biệt là muốn nói rõ tư tưởng của chính mình.
- Cậu Triệu, chủ tịch Vương đã đến chưa?
Khi Triệu Quốc Lương xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, một đám người đang hút thuốc nói chuyện bên ngoài giống như sói đói thấy cừu, nhanh chóng ùa về phía hắn như ong vỡ tổ.
Triệu Quốc Lương nhìn đám quan viên đột nhiên tỏ ra thân mật với mình, hắn khẽ cười nói:
- Các vị lãnh đạo, lát nữa chủ tịch Vương sẽ tham gia một hội nghị, có lẽ sáng hôm nay sẽ không có thời gian tiếp các vị.
- Cậu Triệu, chủ tịch Vương nếu không có thời gian, trước tiên tôi báo cáo với cậu về công tác của đơn vị, nhờ cậu báo cáo lại với chủ tịch Vương cũng được.
Một người đàn ông trung niên mập mạp xoa xoa hai bàn tay rồi vội vàng nói.
Người đàn ông này lên tiếng mở đầu làm cho đám người còn lại sinh ra ý nghĩ cộng minh, tất cả đều nói theo:
- Đúng, đúng, đúng, cậu Triệu, phòng kế hoạch đầu tư của chúng tôi cũng cần báo cáo với lãnh đạo, ngài có rảnh không? Chỉ mất vài phút thôi, vài phút thôi.
Triệu Quốc Lương nghe những lời nịnh nọt vang lên bên tai mà cảm thấy đầu mình giống như phình lớn ra. Hắn biết rõ những người này ngày thường là chư hầu một phương, bây giờ khách khí nói chuyện với mình, cũng không phải độ nặng của mình được gia tăng, cũng chỉ vì mình là thư ký của chủ tịch Vương Tử Quân mà thôi. Đám người này muốn thông qua mình để nói lời trung tâm với chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương thầm oán đám người nịnh hót ở chung quanh, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Các vị lãnh đạo, cũng đừng ép tôi như vậy, tôi làm sao có thể nghe báo cáo của các vị lãnh đạo cho được? Nếu không thì thế này, các ngài có việc gì cứ đăng ký với tôi, để xem nặng nhẹ thế nào, sau đó tôi sẽ báo với chủ tịch Vương, để chủ tịch Vương định thời gian tiếp đón mọi người, thế nào?
Biện pháp này của Triệu Quốc Lương làm cho đám người chung quanh hưởng ứn nhiệt liệt, thế là nhanh chóng lấy giấy bút ra ghi chép. Một vài người không mang theo giấy bút, thế là tranh thủ mượn của người quen, không gian có hơi rối loạn.
Triệu Quốc Lương nhìn đám cán bộ ngày thường thích hô phong hoán vũ trong thành phố Đông Bộ có biểu hiện như vậy, trong lòng hắn mơ hồ có chút cảm giác đắc ý. Trước kia Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ để học tập thì đám người này cũng không khách khí với hắn như vậy, một số người còn bằng mặt không bằng lòng, càng làm cho tâm tình của hắn thêm ảm đạm.
Khi Vương Tử Quân quay về thì tất cả không còn giống như vậy nữa, bây giờ người nào thấy mặt Triệu Quốc Lương đều phải tươi cười đón chào. Cho dù hắn đi trên đường phố, cũng thường xuyên có người dừng xe thân mật chào hỏi, dùng trăm phương ngàn kế kéo hắn lên xe, muốn tiễn một đoạn đường.
Vài phút sau Triệu Quốc Lương vất vả đuổi đám người kia đi, lúc này hắn mới đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, giúp chủ tịch Vương thu dọn phòng làm việc.
- Quốc Lương, chủ tịch Vương đã đến chưa?
Tiếng gõ cửa vang lên, Đảng Hằng chậm rãi bước đến.
Triệu Quốc Lương cảm thấy lúc này Đảng Hằng có chút tiều tụy, mái tóc trước kia được chải chuốt tỉ mỉ đã trở nên lộn xộn hơn rất nhiều. Triệu Quốc Lương căn bản hiểu những biểu hiện của Đảng Hằng, thế nhưng hắn cũng không dám chậm trễ với thư ký trưởng Đảng, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Thư ký trưởng Đảng, ngài ngồi xuống trước đi, lát nữa chủ tịch Vương sẽ đến.
- Tôi ngồi đây chờ chủ tịch Vương vậy.
Đảng Hằng nói rồi ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Triệu Quốc Lương vội vàng bỏ qua công việc dọn dẹp để pha trà rót nước cho Đảng Hằng. Tuy trước đến nay Đảng Hằng luôn là một người thuộc về chiến tuyến bên kia, hai bên khác biệt khá lớn, thế nhưng Triệu Quốc Lương vẫn rất khâm phục vị thư ký trưởng này. Đặc biệt là sự kiện Đảng Hằng từ chối chỉ lệnh của Đổng Quốc Khánh, điều này càng làm cho Triệu Quốc Lương cảm thấy vị thư ký trưởng nhìn có vẻ thư sinh kia là một người chính nghĩa, có tư cách, có thể đảm đương.
Dựa theo phân công thì Đảng Hằng là thư ký trưởng phục vụ Đổng Quốc Khánh, nhưng nhiều khi lại có vài công tác không mưu mà hợp với Vương Tử Quân. Trước nay Vương Tử Quân cũng chưa từng xem nhẹ Đảng Hằng, điều này làm cho Đảng Hằng rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nói thật lòng thì hắn tình nguyện phục vụ cho Đổng Quốc Khánh, dù sao hắn cũng là người được bí thư Đổng đề bạt lên. Hơn nữa Đổng Quốc Khánh nắm bắt hắn rất chặt, đã cho ra lời phê bình kín đáo với tình huống hắn giẫm chân lên hai thuyền, nhưng thật ra hắn nào có giẫm chân lên hai thuyền? Phải nói rằng hắn giẫm chân lên một sợi dây cáp, mỗi ngày đều phải công tác cực kỳ cẩn thận, giống như đi dây giữa không trung.
Triệu Quốc Lương thấy Đảng Hằng đi lại giữa Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh rất đúng mực, đối với Vương Tử Quân thì hình xa thần gần, với Đổng Quốc Khánh lại là hình gần thần xa. Vào thời điểm quan trọng Đảng Hằng có thể cho ra một quyết định như vậy, thật sự là nguy hiểm rất lớn. Chỉ cần nhìn vào điều này thì Triệu Quốc Lương xem như thật sự khâm phục hành vi của Đảng Hằng.
Đảng Hằng cúi đầu giống như suy tư về vấn đề gì đó, điếu thuốc bị hút chỉ còn lại đầu lọc, thế nhưng kinh tế vẫn quên không ném đi.
- Thư ký trưởng, sự kiện kia ngài làm rất tuyệt, tôi thật sự khâm phục ngài.
Triệu Quốc Lương đi đến cách bàn làm việc không xa, hắn chợt lên tiếng nói với Đảng Hằng.
Đảng Hằng ngẩng đầu nhìn gương mặt với nụ cười chân thành của Triệu Quốc Lương, trong lòng hắn cũng có chút cảm động. Hắn khẽ vỗ vỗ lên vai của Triệu Quốc Lương, sau đó cười nói:
- Cậu Quốc Lương, cậu làm rất tốt, chủ tịch Vương là lãnh đạo tốt, cậu đi theo anh ấy thì sẽ có ngày phát triển mạnh mẽ mà thôi.
Hai người nhìn nhau vài lượt, sau đó cùng nở nụ cười. Nhưng nụ cười của Đảng Hằng là rất khổ sở, nụ cười của Triệu Quốc Lương lại thoải mái hơn rất nhiều.
- Chủ tịch Vương.
Khi Triệu Quốc Lương chuẩn bị lên tiếng, đúng lúc này ngoài hành lang vang lên tiếng chào thân thiết, khi âm thanh này vang lên thì kéo theo nhiều tiếng bước chân khác.
Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc, phía sau lưng hắn chính là thư ký trưởng Thái Nguyên Thương. Vương Tử Quân vào cửa thấy Đảng Hằng đứng lên khỏi ghế sa lông, thế là hắn cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, mới sáng sớm mà anh đã đến phòng của tôi rồi sao? Mời anh ngồi, mời ngồi.
Đảng Hằng vẫn đứng thẳng người, hắn thấy Vương Tử Quân duỗi tay ra, thế là cũng vươn tay bắt chặt tay Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, tôi có vài hạng mục công tác muốn báo cáo với anh.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có hơi ảm đạm của Đảng Hằng, hắn gật đầu nói:
- Anh ngồi xuống rồi hãy nói.
Khi hai người Vương Tử Quân và Đảng Hằng nói chuyện với nhau thì Thái Nguyên Thương đưa mắt nhìn Triệu Quốc Lương, hai người nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, tôi đã đến công tác ở thành phố Đông Bộ được một năm, không ngờ cuối cùng nhà sau lại cháy. Trước đó tôi đã phản ánh vấn đề với lãnh đạo tỉnh, đồng thời lãnh đạo cũng đã đồng ý với lời thỉnh cầu rời khỏi thành phố Đông Bộ của tôi.
Đảng Hằng dùng giọng trầm thấp nhưng rất rõ ràng nói với Vương Tử Quân.
Đảng Hằng phải rời khỏi thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân châm một điếu thuốc, hắn nhìn vẻ mặt Đảng Hằng, sau đó trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Đảng, anh cũng biết tình hình của thành phố Đông Bộ vào lúc này là thế nào, lúc này vừa qua phong ba, chúng ta cần ổn định đại cục.
Đảng Hằng không nói gì, hắn đưa mắt nhìn gương mặt còn trẻ tuổi hơn mình của chủ tịch Vương, trong lòng cũng không quá quan tâm lời nói của Vương Tử Quân. Hắn là tâm phúc của Đổng Quốc Khánh, nếu như mình không đề cập đến chuyện bỏ đi, chẳng lẽ còn chờ người ta đuổi nữa sao? Như vậy cũng quá mất mặt. Hơn nữa con đường phát triển ở thành phố Đông Bộ của hắn cũng chính là được Đổng Quốc Khánh sắp xếp sẵn.
Khi đó có lẽ chính Đổng Quốc Khánh cũng không ngờ mình sẽ đi trước Đảng Hằng một bước như vậy.
- Thư ký trưởng, nếu nhìn từ góc độ tổ chức, tôi nên tôn trọng lựa chọn của anh. Thế nhưng xuất phát từ góc độ bản thân, thư ký trưởng Đảng, tôi không hy vọng anh rời đi.
Vương Tử Quân nhìn Đảng Hằng rồi trầm giọng nói.
Đảng Hằng chợt sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, vô tình không hiểu lời nói của Vương Tử Quân có bao nhiêu thành ý.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Đảng Hằng, hắn nở nụ cười chân thành nói:
- Thư ký trưởng, tôi thành thật hy vọng anh có thể ở lại thành phố Đông Bộ, chúng ta có thể cộng sự với nhau. Như thế này nhé, nếu như trong tỉnh có sắp xếp tốt hơn, tôi dù thế nào cũng không thể nào làm gì hơn, thật sự không dám làm chậm trễ tương lai của thư ký trưởng. Thế nhưng nếu như lực hấp dẫn không quá lớn, tôi thật sự hy vọng thư ký trưởng có thể ở lại giúp đỡ tôi một tay.
Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy làm cho Đảng Hằng sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, hắn vừa định lên tiếng thì điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân vang lên. Hắn nhìn qua chiếc điện thoại, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên âm thanh của Thái Nguyên Thương:
- Chủ tịch Vương, giám đốc Trần của tập đoàn Trấn Phi muốn gặp ngài.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Trước tiên anh cho người của tập đoàn Trấn Phi vào phòng khách chờ đợi một chút, mười phút sau tôi sẽ đến.
- Chủ tịch Vương, tôi suy xét đến phương diện về sống ở gần với gia đình, thế cho nên...
Đảng Hằng sau khi chờ Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì mở miệng nói ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân hơi híp mắt nhìn mặt Đảng Hằng, hắn thản nhiên nói:
- Thư ký trưởng, nguyên nhân không phải là như vậy, sống lâu bên nhau thì hiểu tâm tính của nhau, anh đấy, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều thứ như vậy.
Vương Tử Quân vừa nói vừa khoát tay ngăn cản Đảng Hằng tiếp tục lên tiếng, hắn nói tiếp:
- Gần đây tôi chủ trương phương án thay đổi tư tưởng mới thay đổi người, nếu những người không thể nào thay đổi tư tưởng mới phải thay đổi người khác. Tôi cũng giải phóng tư tưởng của mình ở phương diện kêu gọi đầu tư, cũng chú tâm đến kết quả hơn, chỉ cần không mưu tư lợi, toàn tâm toàn ý vì sự phát triển của thành phố Đông Bộ, như vậy tất cả nguy hiểm sẽ tan biến, sẽ xuất hiện phong cảnh tuyệt đẹp.
- Thư ký trưởng Đảng, chúng ta sẽ không tiếp nhận hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, thế nhưng có một vài vấn đề vẫn cần phải thu thập xử lý. Anh chuẩn bị đi, năm phút sau chúng ta đi gặp người của tập đoàn Trấn Phi, lúc đó anh cũng đừng nên tỏ ra lười biêng đấy.
Đảng Hằng nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên đủ mọi hương vị. Hắn vô tình cảm khái ngàn vạn lần, hắn hiểu ý nghĩa của tình huống Vương Tử Quân cho mình đi theo để gặp mặt đám người tập đoàn Trấn Phi. Hắn chần chờ một chút, cuối cùng mới nói:
- Chủ tịch Vương, lát nữa tôi sẽ đến.
Kih Đảng Hằng đi về phía cửa, Vương Tử Quân chợt nói:
- Thư ký trưởng, sự kiện trước đó anh làm rất tốt.
Đảng Hằng đang định mở cửa thì chợt ngây người, hắn quay đầu lại thấy Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế sa lông, lại đang đưa mắt nhìn về phía mình, sau đó nháy mắt một cái. Hành vi của Vương Tử Quân có hơi đùa giỡn, thế nhưng lại có chút xảo quyệt. Đảng Hằng nhìn ánh mắt của Vương Tử Quân, lúc này mây đen đang bao phủ trong lòng chợt tan biến sạch sẽ. Hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Năm phút sau Đảng Hằng với mái tóc đã chải chuốt bóng loáng xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai người nhìn nhau cười, cũng không nói thêm điều gì, sau đó một trước một sau đi về phía phòng khách của ủy ban thành phố.
Lúc này ngoài hành lang khu văn phòng có không ít nhân viên công tác đi lại, bọn họ nhìn Vương Tử Quân và Đảng Hằng đi một trước một sau, tuy có khoảng cách nhưng nói chuyện lại rất thân thiết, thế là trong mắt không khỏi bùng ra sự nghi hoặc. Thế nhưng khi đám người nhìn về phía Đảng Hằng thì cũng không khỏi cảm thấy kinh sợ. Bọn họ thầm nghĩ lúc này thư ký trưởng Đảng Hằng đã nhận được sự coi trọng của chủ tịch Vương, điều này...Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Chủ tịch Vương, thư ký trưởng!
hái Nguyên Thương nhìn thấy Vương Tử Quân và Đảng Hằng một trước một sau bước vào phòng thì nhanh chóng tiến lên đón chào, hắn cũng tỏ ra sững sờ vì sự thân mật giữa Vương Tử Quân và Đảng Hằng, thế nhưng ngay sau đó lại giống như hiểu ra điều gì đó. Thái Nguyên Thương là người công tác lâu năm trong khối chính quyền thành phố, tất nhiên cũng có kinh nghiệm che giấu tâm lý của mình.
- Người của tập đoàn Trấn Phi yêu cầu chúng ta phải thực hiện hợp đồng.
Sau khi tiến lên chào đón, Thái Nguyên Thương chợt khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói gì, chỉ là trong lòng nhanh chóng có nhiều ý nghĩ mới lạ. Lúc này tập đoàn Trấn Phi còn đến ép thành phố Đông Bộ thực hiện hợp đồng, xem ra bọn họ còn có tính toán khác.
- Chào chủ tịch Vương.
Phó giám đốc Trần của tập đoàn Trấn Phi năm nay hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi mập phối hợp với gương mặt luôn xuất hiện nụ cười tủm tỉm làm cho người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm. Dù chưa từng gặp mặt người này thế nhưng khi Vương Tử Quân vào trong phòng họp, người này lại đứng lên chào hỏi cực kỳ nhiệt liệt, sau đó vươn hai bàn tay mập mạp về phía Vương Tử Quân.
Dù biết người đến không có ý gì tốt thế nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn thất lễ, hắn nhiệt tình vươn tay ra, lại cười nói với phó giám đốc Trần:
- Mời giám đốc Trần ngồi, anh đến thành phố Đông Bộ chính là khách tôn quý nhất, vừa rồi tôi có chút chuyện cần xử lý, kính mong giám đốc Trần bao dung tha thứ cho.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, ngài quá khách khí rồi, ngài là người cả ngày bận rộn, là người vung tay chỉ đạo và điều khiển cả thành phố Đông Bộ vận chuyển theo quy trình, bây giờ tất cả công tác đều đặt lên vai ngài, ngài có thể rút ra chút thời gian tiếp đón chúng tôi, như vậy thật sự làm cho chúng tôi cực kỳ vinh hạnh.
Hai người Vương Tử Quân và giám đốc Trần mở miệng cực kỳ nhiệt tình, giống như hai người bạn đã lâu không gặp. Nhưng những người chung quanh lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bắt tay nói chuyện với nhau, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ vấn đề, sự việc sẽ tuyệt đối không đơn giản như những biểu hiện của hai người vào lúc này.
- Chủ tịch Vương, giám đốc Triệu của chúng tôi vốn đích thân muốn đến, thế nhưng tổng công ty có chút việc, cũng chỉ có thể cho tôi đi thay mà thôi. Anh ấy nhờ tôi gửi lời thăm hỏi ân cần với ngài, giám đốc Triệu nói có thể kết giao với bậc nhân kiệt như chủ tịch Vương, thật sự là vinh hạnh lớn của anh ấy.
Giám đốc Trần ngồi xuống, lúc này những lời nịnh hót giống như thủy triều mạnh mẽ tuôn ra từ miệng hắn.
Vương Tử Quân biết rõ phía sau những lời khách khí và nịnh hót như vậy chắc chắn sẽ cất giấu vấn đề gì đó rất lớn, xem ra người này cũng khó đối phó. Hắn nghe lời nói của giám đốc Trần, chợt cho ra một định luận như vậy. Hắn cũng giống như đối phương, cũng nở nụ cười nhạt, chờ đối phương nói hết lời thì hắn cười nói:
- Giám đốc Trần, tuy tôi chỉ mới gặp qua giám đốc Triệu của anh một lần, thế nhưng hai bên trò chuyện thật sự rất vui, cũng cảm thấy bội phục vì tâm trí hùng tráng trong kinh doanh của giám đốc Triệu...
Hai người nói chuyện với nhau rất thân mật, sau khi nói đùa vài câu thì giám đốc Trần thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến chủ yếu là muốn cùng quý thành phố đẩy mạnh hợp tác, lần trước giám đốc Triệu nói chủ tịch Vương có thể chủ trì công tác của thành phố Đông Bộ, nhưng thật ra chúng ta lại chung mục đích, tin chắc chủ tịch Vương sẽ vui sướng đối với hợp tác giữa hai bên.
- Cám ơn quý công ty đã coi trọng thành phố Đông Bộ chúng tôi, mà thành phố Đông Bộ chúng tôi cũng hy vọng có thể hợp tác chân thành với quý công ty, cùng nhau cộng hưởng ích lợi, cùng nhau phát triển chiến thắng mục tiêu đặt ra. Thế này đi, thư ký trưởng Đảng, anh sắp xếp cho chuyên gia của phòng công thương cùng giám đốc Trần đi khảo sát thành phố Đông Bộ, để xem có hạng mục gì hợp tác được không.
Vương Tử Quân khẽ cười với Đảng Hằng rồi nói.
Đảng Hằng hiểu ý nghĩa ánh mắt của Vương Tử Quân, hắn cũng cười với chủ tịch Vương rồi gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt, sẽ làm cho giám đốc Trần thấy thoải mái như đang ở nhà.
Trên mặt giám đốc Trần vẫn treo nụ cười nhạt, hắn tuyệt đối không căm tức vì tình huống Vương Tử Quân giống như trực tiếp quên đi hạng mục trước đó thành phố Đông Bộ đã ký kết với tập đoàn Trấn Phi. Sau khi chờ Đảng Hằng nói xong thì hắn mới cười nói:
- Chủ tịch Vương, hợp tác giữa chúng ta cũng không cần làm phiền thư ký trưởng Đảng, lần này chúng tôi đến thành phố Đông Bộ, chủ yếu là bàn về phương diện khởi công hạng mục đã ký trước đó.
Lời nói của giám đốc Trần làm cho bầu không khí trong phòng trở nên đè nén, ai cũng biết đám người của tập đoàn Trấn Phi sẽ nói về hạng mục ô nhiễm kia, thế nhưng lúc này nghe thấy giám đốc Trần mở miệng nói thẳng chủ đề, vẻ mặt đám người thành phố Đông Bộ càng thêm lạnh lùng.
Vương Tử Quân ngồi lẳng lặng với bộ dạng nước chảy mây trôi, Đảng Hằng ngồi bên cạnh nhìn Vương Tử Quân vài lượt, sau đó trầm giọng nói:
- Giám đốc Trần, tôi nghĩ ngài nên biết, thành phố Đông Bộ chúng tôi đã quyết định bỏ qua hạng mục của quý công ty.
- Thư ký trưởng Đảng, chúng tôi tôn trọng quyết sách anh minh của các vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ, thế nhưng tập đoàn Trấn Phi chúng tôi luôn tuân thủ đúng pháp luật, những hành vi kinh doanh của tập đoàn lớn như chúng tôi đều dựa theo pháp luật, tiến hành theo pháp luật. Chúng tôi luôn tuân thủ pháp quy, thế cho nên cũng yêu cầu đơn vị hợp tác với chúng tôi tuân thủ hợp đồng, chúng tôi cảm thấy bất kỳ một phía nào xé bỏ hợp đồng đều là một hành vi không được pháp luật bảo vệ.
Lời nói của giám đốc Trần rất bén nhọn, hắn vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một bản sao hợp đồng, sau đó đặt mạnh lên bàn.
Dù không xem qua nội dung hợp đồng, thế nhưng Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn thấy hợp đồng và biết bên trong có nội dung gì. Hắn nghĩ đến hợp đồng giữa thành phố Đông Bộ và tập đoàn Trấn Phi, chợt cảm thấy khó giải quyết.
Đảng Hằng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân vẫn cực kỳ trầm mặc ở bên cạnh, hắn có chút do dự, cuối cùng khẽ nói bên tai Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, đây là hợp đồng bí thư Đổng ký kết với tập đoàn Trấn Phi, chủ yếu nói về việc khái phá hạng mục XP của tập đoàn Trấn Phi.
Vương Tử Quân nhìn bản hợp đồng trên bàn, hắn cười nói với giám đốc Trần:
- Giám đốc Trần, trước kia tôi học tập ở trường đảng, chưa từng thấy hợp đồng này, cũng không biết nội dung của nó là gì.
- Chủ tịch Vương, mời ngài xem qua, nếu như có gì không hiểu thì chúng tôi có thể giải đáp cho ngài bất cứ lúc nào. Tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ trước nay luôn chú ý thành tín, tuyệt đối sẽ không làm ra sự kiện xé bỏ hợp đồng.
Giám đốc Trần nói rồi đứng thẳng người lên, hắn dùng hai tay cầm hợp đồng đưa đến trước mặt Vương Tử Quân.
Tư thái của giám đốc Trần nhìn qua có vẻ rất tôn trọng Vương Tử Quân, thế nhưng đám cán bộ thành phố Đông Bộ ở trong phòng đều cảm nhận được trên người đối phương có chút ngạo nghễ, một cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay.