Vương Tử Quân híp híp hai mắt, hắn hiểu Tôn Quốc Lĩnh đang nói lời lấy lòng mình. Đối phương muốn cho thấy mình dù rời khỏi thành phố Đông Bộ để tham gia học tập, thế nhưng thành phố Đông Bộ vẫn như cũ, vẫn là ngôi nhà của mình. Tuy hắn rất hưởng thụ lời nói của Tôn Quốc Lĩnh, thế nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ, mình không còn tọa trấn ở thành phố Đông Bộ, nhóm người Tôn Quốc Lĩnh có thể khống chế được khối chính quyền thành phố Đông Bộ hay không cũng là vấn đề quan trọng.
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, anh là cán bộ lão thành của thành phố Đông Bộ, càng hiểu chuyện lớn chuyện nhỏ trong thành phố này rõ ràng hơn cả tôi. Có gì thì các anh cứ thương lượng với nhau, nếu như thật sự không thể nào cho ra quyết định thì cứ đi tìm bí thư Đổng.
Vương Tử Quân phất phất tay cản lời của Tôn Quốc Lĩnh, sau đó nói tiếp:
- Lần này tôi về thủ đô học tập cần phải thật sự thả lỏng, chỉ cần không có chuyện lớn xảy ra, như vậy cũng đừng báo với tôi.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng hắn thật sự không nắm chắc lời nói của chủ tịch Vương có bao nhiêu phần đáng tin. Tuy trong lòng hắn thì Vương Tử Quân vẫn là người nói lời giữ lời, thế nhưng sau này sự việc phát triển có liên quan đến địa vị của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ, vì vậy hắn không thể nào không chú trọng tuyệt đối cho được. Tuy chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố là một thực quyền cực kỳ cao vời với muôn người, thế nhưng Tôn Quốc Lĩnh lú này cũng không nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy rất đau đầu.
Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh luôn là hai vị lãnh đạo cực kỳ khó hầu hạ, tuy bây giờ Vương Tử Quân đi học tập thế nhưng Tôn Quốc Lĩnh là người chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, sẽ là một người đứng giữa hai người Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân. Tuy Tôn Quốc Lĩnh không tiếp tục lên tiếng, thế nhưng trong lòng đã cho ra quyết định, sau này nếu có chuyện gì nhất định phải báo cáo rõ ràng với Vương Tử Quân.
- Quốc Lĩnh, bí thư Đổng trước kia từng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, có gì khó nghĩ anh cứ thỉnh giáo bí thư Đổng là được.
Vương Tử Quân mở gói thuốc rút ra một điếu ném cho Tôn Quốc Lĩnh, sau đó nói tiếp:
- Tôi không có gì không yên lòng với khối chính quyền thành phố Đông Bộ, nhưng tôi có một việc yêu cầu anh cần nhớ kỹ, đó chính là dù cho công ty Trấn Phi có cho ra điều kiện thuận lợi như thế nào, các anh cũng nhất quyết không cho bọn họ tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Tôn Quốc Lĩnh chợt sững sờ, hắn không ngờ chủ tịch Vương lại nghiêm túc cho ra một câu nói như vậy. Hắn cũng từng nghe qua về hạng mục này, chủ tịch hội đồng nhân dân Kinh Ngũ Mẫn cũng vì chuyện này mà chạy đến phòng làm việc của hắn, yêu cầu hắn hỗ trợ thuyết phục Vương Tử Quân. Nhưng trước đó hắn căn bản không biết rõ thái độ của chủ tịch Vương, thế cho nên mở miệng từ chối Kinh Ngũ Mẫn. Hắn thật sự tò mò về hạng mục kia, không biết nó là thứ gì mà trước khi đi chủ tịch Vương vẫn nhớ mãi không quên. Tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn thế nhưng Tôn Quốc Lĩnh vẫn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ kiên quyết chứng thực chỉ thị của ngài.
- Anh cũng đừng lo lắng Kinh Ngũ Mẫn sẽ ba hoa chích chòe nói này nói nọ, thành phố Đông Bộ chúng ta chú trọng đẩy mạnh phát triển kinh tế, thế nhưng cũng không thể cho những hạng mục ô nhiễm như vậy tiến vào.
Vương Tử Quân giông như sợ Tôn Quốc Lĩnh căn bản không đủ kiên quyết ở phương diện này, thế là tiếp tục lên tiếng:
- Nếu như ai nói anh vì sao không cho động vào hạng mục này, anh cứ nói người không đồng ý là tôi, thành phố Đông Bộ chúng ta kiên quyết không tiếp nhận hạng mục này.
Sau ba ngày chuyển giao công tác cho Tôn Quốc Lĩnh, Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ đến trường đảng trung ương báo danh. Buổi tối khi rời khỏi thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh dẫn đầu ban ngành đảng ủy chính quyền đến tiễn chân Vương Tử Quân. Trên bữa tiệc tiễn chân, Đổng Quốc Khánh tỏ ra cực kỳ thân mật, liên tục cụng ly cạn chén với Vương Tử Quân. Ngay trong ngày Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh tự mình dẫn theo ban ngành đảng ủy chính quyền tự mình tiễn Vương Tử Quân đến đầu đường cao tốc. Khi xe chạy đến đường cao tốc, Vương Tử Quân xuống xe, nhóm Đổng Quốc Khánh cũng nhanh chóng xuống xe.
- Chủ tịch Tử Quân, trường đảng trung ương luôn là địa phương mà đám cán bộ chúng ta một lòng hướng tới, anh đi chuyến này thật sự làm cho không ít người trong tỉnh Sơn Nam phải ghen ghét.
Đổng Quốc Khánh nắm chặt bàn tay của Vương Tử Quân, hắn cười nói:
- Đến trường đảng trung ương thì mong anh cũng nên tiếp tục phát huy bản sắc, dù là rời cương vị đi học tập thế nhưng anh vẫn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, cần quan tâm nhiều hơn đến công tác ở thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nói bằng lời rất ôn hòa, nụ cười sáng lạn, bộ dạng lưu luyến không rời. Vương Tử Quân cũng cười, hắn bắt chặt tay Đổng Quốc Khánh rồi nói:
- Bí thư Đổng, tôi đi lần này xem như ném trọng trách lên vai anh, tôi mong anh ở lại thành phố Đông Bộ giữ gìn sức khỏe, thành phố Đông Bộ chúng ta có phát triển được hay không đều nhờ hết cả vào sự cầm lái vững vàng của anh.
Đổng Quốc Khánh vỗ vỗ vai Vương Tử Quân, còn nói những lời cố gắng bảo trọng sức khỏe, sau đó mới phất tay từ biệt Vương Tử Quân.
Xe chạy như bay về thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân thông qua cửa sau chiếc xe của mình mà thấy đám người thành phố Đông Bộ đi đến đưa tiễn chỉ còn lại một điểm nhỏ, ngay sau đó đã biến mất không còn bóng dáng. Hắn lẳng lặng dựa lưng lên ghế sa lông, đầu óc nhanh chóng tính toán. Hắn đi đến trường đảng trung ương tham gia học tập, điều này cũng không có gì quá xa lạ với hắn. Năm xưa hắn còn công tác ở huyện Lôi Bắc đã từng đến tham gia khóa huấn luyện cán bộ thanh niên của trường đảng tỉnh ủy, bây giờ con đường của hắn lại khá giống như trước.
Ném cán bộ vào khóa huấn luyện trường đảng thật sự là một thủ đoạn rất hay, hèn gì có rất nhiều lãnh đạo thích sử dụng chiêu thức này. Tuy chiêu thức này rất đơn giản, thế nhưng sử dụng vào bất kỳ trường hợp nào xem ra cũng rất đúng. Thủ đoạn này có thể đưa anh tiến lên mây xanh, cũng có thể kéo anh từ trên mây xanh xuống đất. Hơn nữa điều khó có được chính là sử dụng chiêu thức này sẽ cực kỳ quang minh chính đại.
Tỉnh Sơn Nam chỉ có một chỉ tiêu duy nhất, Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói này mà thầm cảm thán. Hắn dùng tay khẽ mở cửa sổ xe, một luồng gió lạnh ùa vào bên trong làm cho bầu không khí ấm áp biến thành giá lạnh, điều này làm cho tinh thần của hắn chợt chấn động. Giang Hải dậy sóng, anh hùng lộ bản sắc, mình và Đổng Quốc Khánh tranh chấp dữ dội với nhau, bây giờ xem ra chỉ là mới bắt đầu.
Máy bay khẽ hạ cánh xuống phi trường, Vương Tử Quân đi ra đại sảnh sân bay, Triệu Quốc Lương tuy cực lực yêu cầu cùng đi với hắn đến thủ đô, thế nhưng hắn lại từ chối. Hắn thừa dịp mình tham gia học tập mà cho Triệu Quốc Lương thời gian nghỉ ngơi, cũng xem như cho Triệu Quốc Lương thời gian nạp điện cho bản thân.
Vương Tử Quân mặc trang phục bình thường giống như nhân viên công tác đến thủ đô, hắn đi trong đám người hối hả, cảm thấy những gì dồn nén áp bức trong tỉnh Sơn Nam đã tan biến sạch sẽ. Hắn đi ra đại sảnh sân bay, đang định bắt taxi về nhà Mạc lão gia tử, chợt thấy một cô gái mặc váy màu xanh nhạt đứng cách đó không xa đang mỉm cười vẫy vẫy tay với mình. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc thì tâm tình của hắn vốn nhàn nhã chợt có chút căng thẳng, hắn tiến lên đến bên cạnh nàng, giữ lấy bàn tay của nàng. Sau khi xem xét nàng vài lượt, xác nhận nàng không có bất kỳ vấn đề gì, thế là hắn thở dài một hơi nói:
- Tiểu Bắc, có chuyện gì vậy? Ai bảo em ra đón anh? Em có biết vào thời điểm này em ở đây...
Vương Tử Quân cảm thấy mình giống như Đường Tăng, thế nhưng hắn cảm thấy giống như không nói ra những lời kia thì cực kỳ khó chịu. Mạc Tiểu Bắc nghe được lời oán trách của Vương Tử Quân, nàng cười cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Em muốn được gặp anh đầu tiên, thế cho nên mới chạy đến đây. Anh yên tâm, kỹ thuật lái xe của em rất tốt, căn bản không cần lo lắng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy trong lòng nóng lên, thế nhưng vẻ mặt vẫn đen nhẻm. Mãi đến khi Mạc Tiểu Bắc dùng hai bàn tay khẽ lắc bàn tay của hắn, cuối cùng hắn mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
Vẫn là chiếc xe thể thao của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng không cho nàng chở mình. Hắn để cho nàng ngồi thật tốt lên ghế ở phía sau, lúc này mới thong thả giẫm ga chạy đi.
Mạc Tiểu Bắc ngồi ở phía sau cứ líu ríu lên tiếng, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được nàng rất hưng phấn. Hắn nghe nàng nói về những chuyện phát sinh trong thời gian gần đây, thế là trong lòng bùng lên cảm xúc hạnh phúc dâng trào.
- Vợ, chúng ta đi đâu đây?
Sau khi Vương Tử Quân đi theo dòng xe đông đúc rời khỏi sân bay, hắn khẽ hỏi Mạc Tiểu Bắc. Lúc này Mạc Tiểu Bắc khẽ cắn môi, sau đó nàng nói:
- Năm ngoái em được phân một căn hộ nhỏ, không bằng chúng ta đến đó nhé?
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Mạc Tiểu Bắc mà cảm thấy động tâm, nhưng ngay sau đó hắn lại nhanh chóng bác bỏ ý kiến của nàng. Chưa nói đến chuyện mình và nàng tách ra, chính mình không thể nào quan tâm chăm sóc được cho nàng, hơn nữa cũng khó qua được cửa ải của Mạc lão gia tử, lại khó qua cửa ải của ông nội mình. Nếu ông nội của mình biết được, chỉ sợ lại chạy đến thủ đô, lại bắt hai đứa cháu bất kham về tỉnh Chiết Giang, như vậy lại càng không xong.
- Hay là mình về nhà thôi, anh rất muốn được ăn món súp của ông!
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói, Mạc Tiểu Bắc là người thông minh, tất nhiên nàng hiểu ý của Vương Tử Quân. Nàng mỉm cười nhìn Vương Tử Quân lái xe mà không nói thêm điều gì. Vương Tử Quân lúc này mới thở dài một hơi, tuy kỹ thuật lái xe của hắn là khá tốt thế nhưng lại không thuộc đường ở thủ đô, thế cho nên luôn sinh ra cảm giác e sợ.
Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại, một chiếc xe mười hai chỗ màu đen dừng lại ở phía sau, có bốn năm người ăn mặc khác nhau từ trong xe đi ra. Vương Tử Quân nhìn dụng cụ khám chữa bệnh trong tay của những người kia, hắn tất nhiên hiểu rõ vấn đề. Mạc Tiểu Bắc thấy những người kia thì khẽ thè lưỡi xấu hổ với Vương Tử Quân, bộ dạng nghịch ngợm của nàng nhìn có vẻ cực kỳ đáng yêu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Mạc Tiểu Bắc, hắn không nhịn được khẽ vân vê mũi nàng, sau đó dùng giọng yêu thương nói:
- Tiểu tử kia đúng là, xem ra nó nên nhanh chóng ra đời, nhìn em kìa, đúng là quá mệt nhọc rồi.
Tinh thần của Mạc lão gia tử thật sự rất tốt, thế nhưng lúc này lão không có hứng bàn chuyện công tác với Vương Tử Quân. Lúc này phương diện được Mạc lão quan tâm nhất chính là cái tên của đứa cháu trong bụng Mạc Tiểu Bắc, tất nhiên cái tên đó phải làm sao cho thật sự đặc sắc, điều này làm cho lão cảm thấy khó thể nào lựa chọn cho đúng. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng say sưa của Mạc lão gia tử, thế là hắn cũng có hào hứng, vì vậy mà cùng ông cụ bàn bạc nửa ngày, thế nhưng ông cụ căn bản không ưng bất kỳ cái tên nào của hắn đưa ra, vì vậy không thu được kết quả khả quan.
- Tử Quân, cố gắng học tập cho tốt.
Khi Mạc lão gia tử chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì nói một câu không đầu không đuôi như vậy với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân xem xét nửa ngày về ý nghĩa lời nói của Mạc lão gia tử, thế nhưng cuối cùng cũng không nắm bắt được trọng điểm, cuối cùng đành phải bỏ qua mà đi tản bộ với Mạc Tiểu Bắc. Đến tối hai vợ chồng Mạc Đông Tường cũng đến nhà Mạc lão gia tử dùng cơm, thế là cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Lúc này cuộc sống của Vương Tử Quân ở trường đảng cũng được bắt đầu trong tình cảm gia đình ấm áp. Khóa huấn luyện mà hắn tham gia tụ tập tất cả các cán bộ trẻ tuổi vĩ đại của các tỉnh được trung ương tuyển chọn bồi dưỡng, tất nhiên hai từ trẻ tuổi phải bỏ vào trong ngoặc kép, vì cũng không phải thật sự là trẻ tuổi mà là trẻ tuổi hơn các vị cán bộ cấp sở khác, thế cho nên mới được gọi là "cán bộ trẻ tuổi".
Trong số các học viên tham gia khóa huấn luyện lần này có các vị lãnh đạo thành phố thuộc tỉnh, có lãnh đạo các cục quan trọng của bộ và ủy ban trung ương. Vào ngày khai giảng, trưởng ban Dương Độ Lục của ban tổ chức trung ương vừa nhận chức chưa lâu tự mình đến phát biểu, điều này cho thấy tầm quan trọng của khóa huấn luyện lần này.
Sự coi trọng của Dương Độ Lục làm cho đám cán bộ tham gia khóa huấn luyện lần này cảm thấy ấm lòng, nghe nói có không ít người tham gia học tập đã bắt đầu hoạt động, hy vọng có thể tạo nên mối quan hệ tốt với mọi người. Trường đảng là nơi bồi dưỡng các mối quan hệ, thế cho nên có nhiều buổi tụ hội giữa các vị học viên, điều này làm cho đám cán bộ trẻ tuổi hy vọng mời Vương Tử Quân tham gia.
Thứ nhất Vương Tử Quân là người ôn hòa, dễ ở chung. Thứ hai là vì Vương Tử Quân còn trẻ, độ tuổi này đã là giám đốc sở, tuổi trẻ chính là một tư bản khó có được, điều này chứng tỏ một Vương Tử Quân có thể đi xa hơn đám người lớn hơn năm mười tuổi như bọn họ rất nhiều.
Tuy là như vậy nhưng đám cán bộ đi ra từ bộ và ủy ban trung ương luôn rất cao ngạo, thế nhưng khi đối mặt với một vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi như Vương Tử Quân, dù là cán bộ đi ra từ ban ngành có thực quyền cũng không dám xem thường. Vương Tử Quân căn bản nếu không thể tham gia thì sẽ bỏ qua, vì hắn thích về nhà cùng dùng cơm tối vui vẻ hạnh phúc với Mạc Tiểu Bắc và Mạc lão gia tử, cả nhà vui vẻ dùng cơm sẽ tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, tối nay anh nhất định phải nể mặt tôi, chúng ta cùng nhau dùng cơm, gặp mặt nói chuyện cho vui.
Khi kết thúc tiết học, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói. Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên này mà thầm lắc đầu, thế nhưng lại mỉm cười nói:
- Trần Dũng Chiến, anh triệu hoán thì tôi không dám chối từ, thế nhưng hơn mười giờ tôi phải về nhà, hơn nữa cũng không uống được nhiều.
- Biết rồi, tôi biết chủ tịch Vương là người quy củ, anh yên tâm, lúc này tôi sẽ tuyệt đối không cho anh uống nhiều.
Người đàn ông trung niên thấy Vương Tử Quân nể mặt như vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, hắn vỗ vỗ vai Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói. Người đàn ông này họ Trần tên là Dũng Chiến, chính là bí thư thị ủy thành phố Đường Tô tỉnh Giang Tô. Tuy người này có cái tên khá tùy tiện, thế nhưng là người có tâm tư. Dựa theo lời của hắn, thật ra hắn cũng không hài lòng với cái tên của mình, thế nhưng ông nội là một cán bộ lão thành lại cảm thấy đàn ông phải là dũng cảm chiến đấu, vì thế mới đặt cho hắn cái tên Dũng Chiến, thế nên cũng không thể đổi được.
Những ngày qua hai bên tiếp xúc với nhau, Vương Tử Quân có quan hệ không tệ với Dũng Chiến, hai người có ý nghĩ tương đồng trên nhiều phương diện, lại đi khá gần trong lúc học tập.
Sau khi gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân theo Trần Dũng Chiến leo lên xe đi về phía trung tâm thành phố. Trần Dũng Chiến tuy cũng không mang theo thư ký như Vương Tử Quân, thế nhưng lại đưa lái xe theo bên cạnh.
- Tử Quân, những ngày này cậu rất nhàn nhã, đã nửa tháng trôi qua, thế sao còn chưa có người nào đến báo cáo công tác?
Trần Dũng Chiến là người nghiện thuốc nặng nề, hầu như lúc nào trên tay cũng có điếu thuốc. Vương Tử Quân cũng kẹp thuốc trong tay, thế nhưng hắn không châm lửa, hắn cười cười với Trần Dũng Chiến rồi nói:
- Bí thư Trần, sao anh biết không có ai báo cáo công tác cho tôi?
- Cảm giác như vậy, cậu cũng biết đấy, người có công tác níu thân thường có biểu hiện không giống như vậy.
Trần Dũng Chiến cười cười, hắn dùng giọng có chút tự đắc nói:
- Mà tôi lại khá tự tin với cảm giác của mình.
- Cảm giác của anh lần này thật sự rất đúng, thật sự không có ai báo cáo công tác cho tôi cả.
Vương Tử Quân thản nhiên cười, sau đó hắn dựa lưng ra lưng ghế rồi nói. Trần Dũng Chiến luôn quan sát Vương Tử Quân, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân thản nhiên thừa nhận thì không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào cho phải. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, dù người nào đến nơi này học tập cũng là lãnh đạo đứng đầu một phương, dù rời xa cương vị nhưng cũng không thiếu người đến báo cáo công tác. Nếu không có ai đến báo cáo công tác, rõ ràng chứng minh lực ảnh hưởng của người này ở địa phương là có hạn. Nếu như nói Vương Tử Quân có lực ảnh hưởng thấp trong địa bàn của mình, như vậy Trần Dũng Chiến sẽ không tin, vì hắn biết vài phần về Vương Tử Quân, đây là một người không thấy thỏ sẽ không chịu thả chim ưng, thế cho nên ở trên địa bàn của mình sẽ tuyệt đối là người có thực lực mạnh mẽ. Tuy hắn không hiểu quá sâu về địa bàn của Vương Tử Quân, thế nhưng người kia tự mình ra mặt nhờ hắn hỗ trợ mời Vương Tử Quân, điều này đã nói lên Vương Tử Quân được người kia coi trọng, một người được người kia coi trọng nào sẽ là kẻ không có quyền lực gì?
Mạc Hân Di chạy chiếc Ferrari màu đỏ mà mình mới mua, trong lòng lại thầm nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay. Ba năm trước nàng đi ra vùng duyên hải, dựa vào lực ảnh hưởng của gia đình mà chỉ mất ba năm thì nàng đã trở thành một trong những người giàu có. Khi trong tay có tiền thì Mạnh Đại Hổ càng cần có mối quan hệ rộng, càng tiếp xúc với nhiều người trong vòng quan trường, nàng càng cảm nhận được tầm quan trọng của quyền lợi. Đặc biệt là một vài hạng mục người khác tốn không ít công sức để thực hiện thành công, nàng chỉ cần một cú điện thoại đã làm cho nó biến đổi về hướng có lợi cho mình, điều này càng làm cho nàng gặt hái được càng nhiều tiền. Khi ý thức quyền lợi được tăng cường, nàng bắt đầu chịu khó chạy về phía Mạc lão gia tử. Thế nhưng sự việc lại rất chán nản, dù nàng có làm thế nào thì cũng khó tìm được nguồn vui cho Mạc lão gia tử. Đặc biệt là sau khi Mạc Tiểu Bắc đến ở trong nhà của ông nội, địa vị của nàng lại càng giảm xuống thấp, trong mắt ông nội giống như chỉ có một mình Mạc Tiểu Bắc thôi vậy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Hân Di lấy điện thoại ra xem, nàng nhìn dãy số, nụ cười trên mặt chợt trở nên sáng lạn. Nàng vừa lái xe vừa cười nói:
- Anh Đỗ, anh đang ở đâu vậy?
- Đang ở khách sạn Lộ Thiên à, được, em sẽ đến ngay.
Mạc Hân Di nói rồi giẫm mạnh chân ga thêm vài phần.
- Hân Di, em chạy nhanh lên, chỉ còn thiếu em mà thôi. Không phải anh đã nói rồi sao, lần này làm ăn lớn, giám đốc Triệu mời khách, em cũng đừng đến muộn.
Giọng điệu của anh Đỗ bên kia có chút mất hứng. Mạc Hân Di tất nhiên sẽ không quan tâm đến anh Đỗ, nhưng lúc này cũng không muốn đắc tội với đối phương, dù sao thì trong tay anh Đỗ cũng có hạng mục mà nàng cần, hơn nữa hợp tác với anh Đỗ nàng cũng vơ vét được khá nhiều lợi nhuận cần thiết. Giám đốc Triệu trong miệng anh Đỗ thì nàng cũng từng gặp mặt một lần, nghe nói phát triển rất tốt ở phương nam, cũng xưng anh em với không ít người. Dù nhà nàng có thế lực mạnh mẽ, thế nhưng nàng không cho rằng chỉ dựa vào mình đã đủ làm cho giám đốc Triệu kiêng kỵ. Hơn nữa phương diện kinh doanh của công ty Hưng Long trong tay nàng lại có một vài phần liên hệ với đối phương.
- Anh Đỗ, anh cứ yên tâm, tôi đây đã sớm chuẩn bị xong, thế nhưng ông cụ ở nhà lại gọi điện thoại đến, thế cho nên lúc này mới đến chậm.
Mạc Hân Di mở miệng nói dối, cố gắng đưa Mạc lão gia tử ra ngoài. Tuy nàng không phải là cháu nội của Mạc lão gia tử, thế nhưng nàng mở miệng giống như là một đứa cháu nội thật sự vậy. Quả nhiên anh Đỗ nghe thấy nàng nhắc đến Mạc lão gia tử thì giọng điệu chợt dịu dàng hơn:
- Hân Di, việc của ông cụ là đại sự, nhưng bây giờ chuyện liên quan đến giám đốc Triệu cũng không phải nhỏ, nếu chúng ta có thể leo lên chuyến xe của giám đốc Triệu, như vậy sau một năm cô có thể biến thành phú ông tiền tỷ cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Mạc Hân Di nghe lời hứa hẹn của anh Đỗ mà trong lòng thầm mắng một tiếng, thế nhưng giọng điệu của nàng vẫn cực kỳ vui sướng:
- Thật vậy sao? Anh Đỗ, tôi thật sự rất hưng phấn, tốt, tôi sẽ đến ngay.
- Hân Di, tôi biết rõ tính của cô, nhưng tôi nói với cô rõ ràng, đó là lần này cô phải nể mặt giám đốc Triệu, cô nên chú ý hành vi của mình, cũng không thể nào thất lễ được. Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, nó có liên quan đến hạng mục lớn bên kia.
- Anh Đỗ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nể mặt người ta.
Mạc Hân Di nói hai câu với anh Đỗ, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Lộ Thiên là một trong những khách sạn năm sao ở thủ đô, nó không phải là khách sạn lớn nhất thế nhưng lại đắt tiền nhất. Trong tất cả các gian phòng ở trong khách sạn Lộ Thiên thì đại sảnh Giang Hải là nơi vương giả nhất, trong phòng này không cần biết anh có ăn gì hay không, chỉ cần bao tiêu nó vào đúng giờ cơm, như vậy ít nhất sẽ có mức phí là mười ngàn.