Bí Thư Trùng Sinh

Chương 67: Không đánh mặt cười




Sau khi dùng cơm xong thì lúc này đã tối mịt.

Sau khi quay lại phòng làm việc, Chu Thường Hữu cũng đi theo Vương Tử Quân, vào phòng Vương Tử Quân lên tiếng:

- Chủ nhiệm Chu, anh thông báo cho các thành viên ban ngành, bảy giờ tối đến họp ở phòng làm việc của tôi, chủ tịch Triệu anh không cần thông báo. Sau đó anh gọi Tiểu Tào, đi ra ngoài mua chút vật phẩm dinh dưỡng, chút nữa theo tôi đi thăm bệnh, mặt khác bắt một chiếc xe đến đây.

Chu Thường Hữu sảng khoái đồng ý, sau đó đi thông báo, khi ngồi vào trong xe của Tiểu Tào thì cả hai kích động như gặp được tri kỷ. Bí thư Vương có thể giao chuyện cá nhân cho bọn họ, điều này nói lên điều gì? Có nghĩa là bí thư đã xem bọn họ là người để giao phó việc cá nhân.

Hai người Chu Thường Hữu và Tiểu Tào thương lượng một phen, cuối cùng không mưu mà hợp:

"Người có thể làm cho bí thư Vương phải đến thăm bệnh thì chắc chắn sẽ không tầm thường, thế cho nên phải mua đồ tốt!"

Sau khi nhanh chóng quay về ủy ban xã, Chu Thường Hữu bất ngờ phát hiện Vương Tử Quân đang đứng trong sân, thế là tranh thủ chạy đến báo cáo một phen. Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười hài lòng, hắn lấy ra năm trăm đồng đưa cho Chu Thường Hữu, lại quay đầu nói với Tiểu Tào:

- Tiểu Tào, ngày mai cậu đến chỗ đã mua hàng lấy cho tôi một hóa đơn năm trăm đồng.

Chu Thường Hữu thấy bí thư Vương đưa tiền cho mình thì gương mặt chợt đỏ bừng, hắn liên tục khoát tay nói:

- Ôi, không cần, không cần, thứ này không đáng giá mấy đồng tiền, anh khách khí như vậy làm gì?

- Lúc này tình hình tài chính ở xã khá căng thẳng, các đồng chí cũng chịu khổ cực, chẳng lẽ tôi đi taxi và mua chút đồ thăm bệnh cũng phải bắt đồng chí của mình bỏ tiền túi ra sao?

- Cũng không tốn nhiều tiền như vậy, bí thư Vương, anh cầm lại hai trăm.

- Anh và Tiểu Tào công tác rất tốt, nắm chắc tâm lý, phần tiền còn lại mọi người cứ giữ lại.

Chu Thường Hữu gật đầu đồng ý, trong lòng có chút cảm động.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì các thành viên ban ngành cũng lục tục kéo đến, bí thư đang đứng trong sân, thế cho nên người khác cũng chỉ có thể đứng chung quanh.

Đúng bảy giờ tối, ngoài Trương Dân Cường thì những người khác đã đến đông đủ, chiếc xe được thuê đã dừng lại ngoài cổng ủy ban.

Vương Tử Quân đứng trong sân nói:

- Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến chỉ có một việc: Bây giờ chủ tịch Triệu đã quay lại, chúng ta đến thăm anh ấy. Mọi người là cộng sự nhiều năm, cùng công tác thì cũng giống như anh em cùng nhà, có chuyện gì cũng phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.

- Thường Hữu, anh để Tiểu Tào ở lại chỗ này chờ bí thư Trương Dân Cường, những người còn lại cùng tôi đi lên chiếc xe ở bên ngoài.

Vương Tử Quân sắp xếp như vậy rất phù hợp, tôi đã nói bảy giờ họp mặt thì bảy giờ phải đến, Trương Dân Cường không phải cố ý đến muộn sao? Được, tôi để chiếc xe jeep của mình ở lại đợi anh, tôi cùng những người còn lại đi taxi, sự việc truyền ra ngoài thì người đời cũng chỉ trách Trương Dân Cường làm việc quá mức.

Một chiếc xe chở đầy người nhanh chóng đến huyện thành, cửa nhà Triệu Liên Sinh khép hờ, bên trong đang truyền ra âm thanh:

- Đại ca, anh còn chưa đi làm thì đối phương đã không thể nào kìm lòng được, vừa rồi thông báo bảy giờ họp thành viên ban ngành, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho văn phòng, xin nghỉ một bữa.

Những lời này truyền vào tai các thành viên ban ngành rất rõ ràng, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, người nói chuyện bên trong không phải là phó bí thư Trương Dân Cường sao?

Người trong hay ngoài phòng đều trầm mặc, Vương Tử Quân cũng không nói hai lời, hắn đứng ngoài sân hô lớn:

- Chủ tịch Triệu, anh có nhà không?

Trong nhà có động tĩnh, Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường ngồi trong phòng khách nhanh chóng chạy ra đón.

- Buổi chiều về xã nghe nói chủ tịch Triệu đã quay về, tôi mới đưa các thành viên ban ngành đến thăm, để xem chủ tịch Triệu đã khôi phục thế nào rồi.

Vương Tử Quân vừa khách khí lên tiếng vừa chỉ huy các thành viên ban ngành đứng trậ tự bên cạnh, sau đó cầm túi quà đi vào bên trong.

- Ôi, bí thư Vương, anh đến thăm là được, cần gì phải quà cáp thế này?

- Tuy ăn sẽ không mập ngay, nhưng mập được cũng nhờ ăn từng miếng, sức khỏe của chủ tịch Triệu chưa tốt, cần phải bồi dưỡng cho khỏe, nếu không thì chị nhà cũng trách.

Vương Tử Quân dùng giọng không ảnh hưởng đến toàn cục để nói lời vui đùa.

Bàn tay không đánh gương mặt tươi cười, Vương Tử Quân nghe nói Triệu Liên Sinh đã khám bệnh về xã thì không ngại đêm hôm mà kéo theo các thành viên ban ngành đến thăm, Triệu Liên Sinh ít nhiều cũng có chút cảm động, cũng thầm than tiểu tử này không đơn giản.

Sau đó Triệu Liên Sinh vội hỏi: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Trời đã tối, các anh đến đây bằng gì?

Vương Tử Quân lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó:

- Ôi, thiếu chút nữa đã quên, tôi còn để Tiểu Tào ở nhà chờ anh Dân Cường, chúng tôi thuê taxi đến đây. Mau, mau tran thủ thời gian báo cho Tiểu Tào một tiếng.

Mặt Trương Dân Cường chợt căng phồng, hắn chỉ biết xấu hổ mà chẳng thể nói gì hơn.