Đám người Triệu Đức Trúc cũng chú ý lắng nghe những lời nói giữa Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân, gương mặt đám người đều tỏ ra khiếp sợ. Dù sao Vương Tử Quân cũng chỉ là chủ tịch một thành phố, có thể làm cho chủ tịch tỉnh nói ra những lời như vậy, điều này chứng tỏ Vương Tử Quân trẻ tuổi kia thật sự bất phàm.
Khi Thạch Kiên Quân xuất hiện thì tiệc rượu chính thức bắt đầu. Thạch Kiên Quân thích ăn món Tương Giang, vì vậy lần này món ăn vùng Tương Giang là chủ yếu, hương vị cay nồng làm cho bầu không khí thêm nóng hôi hổi. Thạch Kiên Quân rõ ràng là trung tâm trên bàn rượu, sau vài ly rượu thì bầu không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt. Triệu Đức Trúc làm địa chủ, hắn nâng bình rượu lên, trước tiên rót đầy ly cho Thạch Kiên Quân.
- Đức Trúc, trước tiên anh nên rót cho các đồng chí khác mới đúng, sau đó mọi người cùng cạn chén, tôi thì sao cũng được.
Thạch Kiên Quân vừa giúp Triệu Đức Trúc rót rượu vừa cười nói với mọi người.
- Chủ tịch Thạch, tôi biết rõ điều này, thế nhưng tôi cũng không có biện pháp nào khác, nếu ngài không uống rượu thì bọn họ nào có cho tôi chút mặt mũi nào? Nếu không thì ngài cứ uống trước, chuyện còn lại cứ giao cho tôi.
Triệu Đức Trúc khẽ nghiêng người sang một bên rồi nói. Lúc này Thạch Kiên Quân cũng không còn uy nghiêm của một vị chủ tịch tỉnh, hắn cười cười nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Anh Triệu, anh nói vậy là không đúng, nếu nói đến chuyện uống rượu thì tỉnh Sơn Nam có quy định riêng, anh cũng đừng quên mất đấy.
- Chủ tịch Thạch, anh cứ xem biểu hiện của tôi là được.
Triệu Đức Trúc cũng không do dự mà trực tiếp đặt bốn ly rượu xép hàng trước mặt, sau đó hắn uống cạn hai ly, lúc này mới nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi ngoài việc mời rượu còn muốn nói với anh một chuyện.
- Anh nói đi.
Thạch Kiên Quân phất tay mỉm cười, có vẻ rất thoải mái tự tại:
- Chủ tịch, tôi nghe nói tuyến trên sắp tổ chức một đợt huấn luyện cán bộ thanh niên cấp sở, có phải có việc này không?
Triệu Đức Trúc tuy rất muốn làm cho biểu hiện của mình tỉnh táo một chút, thế nhưng rượu tràn trên tay lại biểu hiện tâm lý không bình thường.
Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt đầy mong chờ của Triệu Đức Trúc, sau đó chợt trầm giọng nói:
- Đúng vậy, không những có chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ trung ương đã có quyết định, tỉnh Sơn Nam chúng ta chỉ có một chỉ tiêu mà thôi.
Gương mặt Triệu Đức Trúc chợt tràn đầy thất vọng, hắn hiểu ý nghĩa câu nói một chỉ tiêu của Thạch Kiên Quân. Tuy Thạch Kiên Quân là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng dưới tình huống chỉ có một chỉ tiêu thì Triệu Đức Trúc căn bản không có khả năng giành thắng lợi. Dù sao thì bí thư Hào Nhất Phong cũng sẽ có nhiều lựa chọn trên phương diện này.
Đám người Khúc Y Hòa cũng là những kẻ thành tinh, bọn họ vừa nghe thấy Thạch Kiên Quân nói như vậy thì hiểu rõ ràng ý nghĩa bên trong. Lúc này bầu không khí vốn náo nhiệt đã có hơi lạnh lẽo, Khúc Y Hòa là thư ký trưởng vội vàng mở miệng điều tiết bầu không khí:
- Anh Triệu, anh làm sao vậy, mới uống hay ly đã định bỏ chạy rồi sao?
Triệu Đức Trúc cũng ý thức được sự thất thố của mình, hắn vội vàng nâng ly lên nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi xin uống hết rượu, sau đó sẽ tiếp tục rót rượu cho các vị lãnh đạo.
Thạch Kiên Quân cũng không muốn bầu không khí của buổi tụ hội này bị phá hỏng, hắn cũng cười nói:
- Uống xong rồi hãy nói, nếu như uống không hết thì sẽ lại bị phạt.
Dưới sự ồn ào của Thạch Kiên Quân, những người khác cũng bắt đầu nã pháo vào Triệu Đức Trúc, thế là bầu không khí nhanh chóng được khôi phục. Thế nhưng dù là ai cũng biết bầu không khí sẽ vĩnh viễn không còn được như vừa rồi.
Sau một vòng rượu, Triệu Đức Trúc đặt ly rượu lên mặt bàn, khi Khúc Y Hòa chuẩn bị nhận lấy chai rượu thì Thạch Kiên Quân đã nói:
- Anh Triệu, tôi biết rõ anh không thoải mái, thế nhưng có một số việc căn bản không thể nào thay đổi ngay được. Tôi tin tưởng sau này chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, tương lai sẽ nằm trong tay mà thôi.
Thạch Kiên Quân nói với giọng điệu và ánh mắt cực kỳ tự tin, tuy hắn không chỉ ra rõ ràng, thế nhưng mọi người cũng biết từ lúc này Thạch Kiên Quân sẽ không còn như thời gian trước nữa.
Lúc này tâm tính của Triệu Đức Trúc nhanh chóng tỉnh táo trở lại, từ đầu hắn đã biết phần thắng của mình ở phương diện tìm một phần danh sách trong khóa huấn luyện cán bộ thanh niên cấp sở kia là không cao, chỉ là đối mặt với cơ hội như vậy thì hắn không thể nào bỏ qua được, không, phải là hắn cực kỳ bức thiết muốn nắm bắt lấy nó.
Triệu Đức Trúc là cán bộ làm công tác nhân sự nhiều năm, hắn hiểu rất rõ và rất sâu về khóa huấn luyện cán bộ thanh niên cấp sở của trung ương. Phải biết rằng dưới tình huống bình thường, cán bộ cấp sở thường được tỉnh huấn luyện, bây giờ khóa huấn luyện được trung ương tổ chức, hơn nữa tỉnh Sơn Nam chỉ có một chỉ tiêu, điều này có ý đồ gì thì đã quá rõ ràng. Nếu tham gia vào khóa huấn luyện kia thì tương lai sẽ là vô hạn, chưa nói những thứ khác, muốn tiến lên cấp bậc phó bộ thì đã quá dễ dàng.
Từ cấp chính bộ đến phó bộ dù chỉ là một con lạch thế nhưng lại giống như tiến lên ngọn tháp vàng, vì càng lên cao thì đường càng hẹp và càng khó khăn hơn. Có rất nhiều cán bộ hầu như cả đời dừng lại ở cấp chính sở, khi về hưu mới được hưởng đãi ngộ cấp phó bộ mà thôi. Nếu không may mắn, như vậy cả đời chỉ có thể làm giám đốc sở.
Triệu Đức Trúc là một người có dã tâm, hắn muốn bò lên trên, hắn rất bức thiết muốn nắm bắt cơ hội này, thế cho nên mới nói ra ở trường hợp hôm nay.
- Chủ tịch Thạch, tôi tin tưởng lời nói của ngài, tôi hy vọng vĩnh viễn có thể đi theo sau lưng ngài.
Triệu Đức Trúc vừa nói vừa nâng ly rượu lên uống cạn. Thạch Kiên Quân nhìn Triệu Đức Trúc uống cạn ly rượu, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa.
Thật ra Thạch Kiên Quân cũng rất bức bối, nhưng hắn là một cán bộ lãnh đạo cao cấp, càng bức bối thì hắn càng phải bảo trì sự bình thản. Dù sao hắn cũng là chủ soái một phương, nếu như bây giờ hắn luống cuống tay chân, như vậy sao có thể cho người tuyến dưới tin tưởng được?
Thạch Kiên Quân cảm thấy nếu muốn kéo người đến bên cạnh mình, như vậy phải làm cho người ta cảm nhận được đi theo mình sẽ có một tương lai tốt. Hắn cũng biết rõ độ nặng của khóa huấn luyện cán bộ cấp sở vào thời điểm này, vì vậy vừa nghe nói đến vấn đề này, hắn căn bản đã muốn tìm cho mình một chỉ tiêu.
Chỉ cần có một chỉ tiêu trong tay, như vậy có thể dùng nó để thu hút nhiều người đến bên cạnh mình. Nhưng Thạch Kiên Quân thậ sự không ngờ có quá nhiều người chú ý đến chỉ tiêu huấn luyện lần này, thế cho nên lãnh đạo trung ương mới quyết định cho ra mệnh lệnh công bằng công chính, mỗi tỉnh chỉ có một chỉ tiêu.