Bí Thư Trùng Sinh

Chương 664: Cố Một Loại Tình Yêu Gọi Là Buông Tay




Hào Nhất Phong khẽ gật đầu dùng giọng trịnh trọng nói:

- Tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo.

Quá trình biện luận kết thúc, tất cả được tiến hành quanh cơ sở công bình công chính, hai bên tham gia biện luận đều rất căng thẳng, điều này không khỏi làm cho hội nghị biện luận càng thêm viên mãn.

Nhưng nếu so sánh với kết quả tốt đẹp của hội nghị biện luận vừa kết thúc thì lãnh đạo thành phố Đông Bộ căn bản càng thêm coi trọng những lời truyền đạt của trưởng ban Trần thông qua bí thư Hào Nhất Phong, điều này làm cho người ta cảm thấy nguy cơ treo trên đầu ban ngành thành phố Đông Bộ đã mất đi hơn phân nửa.

Phương án xử lý Đảng Hằng cũng đã được chứng thực, cũng vì hội nghị biện luận đã cho ra chế độ đúng đắn về công tác kiểm tra sức khỏe cán bộ, thế cho nên hắn chỉ bị xử phạt cảnh cáo mà thôi.

Sau hội nghị biện luận, thành phố Đông Bộ hầu như biến thành một màu trắng, năm hết tết đến, chỉ cần ló mặt ra đường sẽ cảm thấy không gian lạnh lẽo, tuyết rơi dày cũng làm cho hương vị cuối năm thêm nồng nặc. Đến cuối năm thì Vương Tử Quân cũng không quá chú trọng phương diện chúc tết, thế nhưng khi hắn ngồi càng vững trên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ, lúc này từng đợt từng đợt người đến chúc tết giống như đại quân kéo đến tập kích.

May mà Vương Tử Quân chỉ ở một mình, không làm ảnh hưởng đến người khác, nhưng dù là như vậy thì bên ngoài nhà vẫn dừng đầy xe.

Vương Tử Quân có những sắp xếp khác nha với những người khác nhau, nếu mình và đối phương có quan hệ bình thường, như vậy hắn có thể tránh thì sẽ cố gắng tránh đi. Nếu là những người có quan hệ thân thiết, Vương Tử Quân sẽ cho Triệu Quốc Lương sắp xếp thời gian để trò chuyện vài câu với đối phương.

Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn biết rõ tình huống trong nước, nếu mình biểu hiện quá tách rời thì sẽ gây ấn tượng cao ngạo kiêu căng.

Vào thời điểm này sáng sớm Vương Tử Quân thức dậy đều nhanh chóng trốn chạy không gian lạnh lẽo nhanh chóng đi đến ủy ban thành phố, cuộc sống như mặt trời mùa đông. Hắn luôn thầm nói với chính mình, cuộc sống chính là tồn tại, mà tồn tại chính là cuộc sống.

Dù Vương Tử Quân rất hạn chế với quà tặng, thế nhưng trong vài ngày qua những món quà tặng vẫn chất đầy nhà. Khi những người khác chú ý đến chúc tết hắn, lúc này chính hắn cũng bắt đầu hành trình hoạt động của mình. Tuy hắn không giống như các vị lãnh đạo thành phố khác, cũng không chạy một lượt đến nhà các vị lãnh đạo tỉnh, thế nhưng hắn vẫn phải thành thật chạy đến chúc tết các vị lãnh đạo như chủ tịch Thạch Kiên Quân và bí thư Lưu Truyền Thụy. Đến ngày mùng hai thì xem như Vương Tử Quân kết thúc tất cả công tác của mình, hắn về nhà, chủ yếu thời gian là ở bên cạnh Mạc Tiểu Bắc. Lúc này Mạc Tiểu Bắc đã khá mập mạp, điều này làm cho một người vốn không thích ra ngoài hoạt động như nàng càng có lý do để ở nhà. Vương Tử Quân bận rộn nhiều ngày cũng xem như có thời gian thanh nhàn, tất nhiên cũng tình nguyện ở trong nhà nghỉ ngơi.

Vì nguyên nhân phóng xạ, Mạc Tiểu Bắc buông tha cho chiếc máy vi tính, thế là chỉ còn cách mua sách về đọc. Chủ tịch Vương lúc này cũng rảnh rỗi không có việc gì, thế cho nên đại đa số thời gian là theo đọc sách với Mạc Tiểu Bắc.

Sáng sớm mùng ba, Vương Tử Quân tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc đang gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành mà tràn đầy cảm giác yêu thương. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng lúc này đã mập lên rất nhiều, giống như gương mặt của một cô bé bụ bẫm, làm cho người ta không khỏi sinh ra xúc động muốn véo một cái.

Vương Tử Quân nằm lẳng lặng một lát, sau đó khẽ dịch cánh tay, kê gối lên đầu Mạc Tiểu Bắc. Hắn khẽ mặc quần áo, kéo màn cửa, lúc này thấy bên ngoài khu nhà cho thường ủy tỉnh ủy đã trắng xóa một mảnh. Lúc này tuyết lại rơi, Vương Tử Quân sinh ra cảm giác vui mừng. Hắn đi ra khỏi nhà, chân giẫm lên tuyết phát ra những âm thanh rất dễ nghe. Giọng cười như tiếng chuông bạc từ nơi không xa truyền đến, theo tiếng cười còn có vài âm thanh hoan hô trong trẻo của trẻ nhỏ. Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của trẻ con thì nhanh chóng cất bước đi đến. Hắn chưa đi được vài bước thì đã thấy vài đứa bé mặc áo bông đang nhảy nhót quanh một người tuyết khá lớn. Bên cạnh đám trẻ chính là Lâm Dĩnh Nhi mặc áo lông trắng giống như công chúa tuyết, nàng đang dí dỏm cắm một củ cà rốt làm mũi cho người tuyết, gương mặt ửng hồng cực kỳ động lòng người.

Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân được gặp Lâm Dĩnh Nhi trong năm nay, hắn nhìn bộ dạng quyến rũ động lòng người của nàng, hắn định nói gì đó, thế nhưng lại chợt phát hiện mình nói không nên lời. Lâm Dĩnh Nhi đang vỗ bàn tay trắng nõn cùng chơi đùa với lũ trẻ giống như cũng cảm ứng được cái gì đó, nàng đột nhiên quay đầu, chợt nhìn thấy Vương Tử Quân đang đứng ngây ngốc nhìn mình.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì tâm tình của Lâm Dĩnh Nhi chợt bị phá hủy. Những ngày này tâm tình của nàng luôn loạn như ma, máu chảy điên cuồng, trái tim đập mạnh bạo. nguồn TruyenFull.vn

Lâm Dĩnh Nhi biết rõ Vương Tử Quân về nhà ăn tết, thế nhưng nàng lại không thể nào không cố kỵ mà đến tìm hắn. Nàng ở nhà uống cà phê, uống trà, tìm món ăn vặt, thế nhưng ăn uống thế nào cũng không tìm thấy khẩu vị. Nàng cũng cố gắng đọc sách, thế nhưng lật từ đầu đến cuối mà chẳng đọng lại chữ nào.

Sao vậy, như vậy là sao? Đây là cái quái quỷ gì? Mình phải tỉnh lại đi chứ? Lâm Dĩnh Nhi vừa tỏ ra bực bội vì chính mình, vừa cảm thấy thật sự khó thể nào kiềm nén được. Nàng ngồi trước máy tính, định tìm vài trò gì đó chơi đùa cho đỡ buồn, cho qua thời gian. Thế nhưng ngồi được vài phút thì nàng lại cảm thấy không yên, dứt khoát dựa tay lên bệ cửa sổ dùng ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm ra ngoài.

Lâm Dĩnh Nhi muốn tìm cái gì? Nàng căn bản cũng không cần phải tìm, nàng tự hỏi chính mình, nàng cảm thấy giống như có một cảm giác tuyệt vọng đang ùa đến bao vây lấy mình. Không gian yên tĩnh trong nhà giống như một phần mộ, có phải chính không gian yên tĩnh này làm cho tâm tình của mình trở nên rối loạn không? Lúc này là tết nhất, mình muốn làm gì?

Thời gian luôn là thứ gì đó cực kỳ quỷ dị, khi anh cảm thấy nó giống như ngưng trệ bất động thì thực tế lại trôi qua như bay. Trong cảm giác nhàm chán, Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình giống như đang dấn thân vào một vũng lầy, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến hắn, đến người kia, người kia và chỉ người kia. Cảm xúc của nàng rất phập phồng, phiêu diêu bất định, lúc sang đông lúc sang tây giống như một người phụ nữ ngốc nghếch sa chân vào mối tình đầu.

Cảm giác bực bội bất an của Lâm Dĩnh Nhi rõ ràng có liên quan đến người đàn ông kia, nàng hiểu rất rõ, đồng thời cũng không quên tự nói với mình như vậy. Thế nhưng chuyện cũ như nước biển, xôn xao theo thủy triều, liên tục cuốn lên cuốn xuống, những hạt cát như ma xát lên thần kinh của nàng, làm cho nàng cảm thấy đau đớn không chịu đựng được.