Giám đốc thầm mắng một câu với tên cán bộ thanh niên đeo kính đang dùng giọng điệu kích động chất vấn mình ở phía bên kia, đó nào phải là hắn chế định ra, nếu cậu có ý kiến thì cứ đi mà hỏi đám khốn nạn phòng tổ chức thị ủy, nào có liên quan gì đến tôi?
Hội nghị biện luận lần này được tổ chức cũng vì giải vây cho phương án thi tuyển cán bộ được tổ chức trước đó ở thành phố Đông Bộ, cũng không ngờ có người khăng khăng giữ lấy cho là thật. Nhưng lời này giám đốc Liêu cũng không dám nói ra khỏi miệng, bây giờ bên dưới không những có lãnh đạo thành phố Đông Bộ đang quan sát diễn tiến hội nghị, còn có cả lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, nếu như hắn nói sai thì tính mạng chính trị sẽ như hắt nước ra ngoài, khó thể thu lại, sẽ biến mất trong dòng chảy chính trị trong nước. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là kiên trì một quan điểm: Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục?
Giám đốc Liêu cố gắng giữ vững tinh thần, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Hắn là một người xảo quyệt quan trường, hắn thật sự thành thạo trong công tác trả lời những câu hỏi như vậy, thế nên nhanh chóng lên tiếng:
- Đồng chí này đề xuất ý kiến rất hay, tôi cảm thấy quan điểm của anh cực kỳ biện chứng, đầu tiên là chúng tôi tự xem xét lại mình, lần này thành phố Đông Bộ cho ra phương án thi tuyển cán bộ, mục đích là gì?
- Mục đích chính là tuyển chọn ra những cán bộ ưu tú nhất vào những công tác phù hợp, anh nói xem có đúng không?
Giám đốc Liêu cũng không chờ tên cán bộ thanh niên kia trả lời, hắn nhanh chóng tự trả lời câu hỏi cho mình.
Tên cán bộ trẻ tuổi bên dưới tuy rất muốn phủ nhận câu nói của giám đốc Liêu, thế nhưng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Giám đốc Liêu thấy lời nói của mình có tác dụng với đối phương thì tiếp tục dùng giọng tự tin nói:
- Tôi không phủ nhận trong công tác thi tuyển lần này anh là người có thành tích thi viết và phỏng vấn tốt hơn đối thủ cùng cạnh tranh, thế nhưng tôi nói một câu anh xem có đúng không, đó chính là những người cùng tiến vào trong vòng kiểm tra sức khỏe với anh cũng có năng lực không kém anh bao nhiêu. Cán bộ thanh niên khi bị loại thì tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tôi thấy thành tích của anh trong hai vòng thi viết và phỏng vấn cũng chỉ hơn người thứ hai ba điểm mà thôi, có phải không?
- Đúng vậy.
Cán bộ trẻ tuổi dù sao cũng không có kinh nghiệm, khi giám đốc Liêu đặt câu hỏi, hắn cũng nhanh chóng bị kéo vào chủ đề mà giám đốc Liêu giăng sẵn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Giám đốc Liêu thấy vậy thì càng thêm tự tin, bắt đầu không xem công tác của mình vào lúc này là việc gì khổ sở. Lúc này có nhiều lãnh đạo tỉnh thành ở bên dưới dự thính hội nghị, nếu như mình có thể biểu hiện tốt, biết đâu lãnh đạo sẽ vui sướng mà đề bạt mình lên cương vị mới?
- Tố chất và năng lực của các anh không khác gì nhau, mà quá trình thi tuyển lần này lại chọn người ưu tú nhất, anh nói xem, vì sao chúng tôi không chọn một người có tố chất sức khỏe tốt nhất trong hai người, mà lại phải chọn anh? Đeo kiếng cũng không có vấn đề gì cả, càng không phải có sai lầm gì, nhưng anh không biết rằng anh ấy không đeo kiếng thì sẽ có ưu thế ở phương diện thị lực sao?
Tên cán bộ thanh niên cảm thấy lời nói của giám đốc Liêu có chút không đúng, thế nhưng hắn lại căn bản chẳng nhận ra được nó không đúng ở điểm nào, vì vậy mà khoảnh khắc này thật sự không nói nên lời. Hắn nhìn giám đốc Liêu chậm rãi lên tiếng trên đài chủ tịch, cuối cùng cũng không thể nào mở miệng.
Có vài người cũng chuẩn bị sẵn lời nói ứng phó, thế nhưng bọn họ đều căn cứ vào lợi ích bản thân của mình, cũng không lên tiếng khi sự việc quá rõ ràng. Lúc này giám đốc Liêu đã dùng một chiêu thức cực kỳ xinh đẹp đễ phá vỡ thế công của viên cán bộ kia, nói rõ mục đích tuyển chọn cán bộ ưu tú nhất, có thể nói là tất cả khá thuận lợi, tạo nên lá chắn rất đẹp.
Lúc này gương mặt đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều trở nên sáng lạn, bọn họ cảm thấy lời nói củae giám đốc Liêu là không sai. Thông qua hội nghị biện luận lần này càng nói rõ quyết sách của bọn họ là không sai, thế nhưng quá nghiêm khắc trong công tác kiểm tra sức khỏe cũng là một điểm sai lầm.
Đổng Quốc Khánh ngồi cách nhóm Hào Nhất Phong không xa, hắn không quá chú ý đến những biện luận phía bên kia, chủ yếu là chú ý đến vẻ mặt của bí thư Hào Nhất Phong. Lúc này điều quan trọng nhất của Đổng Quốc Khánh chính là tìm được sự thừa nhận của bí thư Hào, chỉ cần Hào Nhất Phong không nghi vấn công tác của thành phố Đông Bộ, không nghi vấn công tác của hắn thì quá đủ rồi.
Hội nghị biện luận bắt đầu trong tình huống tranh cãi nhiệt liệt làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy hối hận vì tổ chức sự kiện này, nhưng khi giám đốc Liêu đứng vững trên quan ải, hắn lại phát hiện nụ cười trên mặt bí thư Hào Nhất Phong ngày càng sáng lạn.
Đây là một điềm tốt, xem ra bí thư Hào Nhất Phong tỏ ra thỏa mãn với những biện luận lần này. Đổng Quốc Khánh nhìn giám đốc Liêu ở trên đài mà trong lòng càng thêm vui vẻ, vì thế mà trong lòng hắn xuất hiện ý nghĩ muốn ban thưởng cho vị phó giám đốc phòng nội vụ kia.
Khi phó giám đốc Liêu dùng những lời lẽ cực kỳ thích đáng để ngăn thế công mãnh liệt của vị cán bộ trẻ tuổi răng hô là Trần Hào Vũ thì hội nghị biện luận lần này căn bản không còn nhiều lời dị nghị. Lúc này một vài giáo sư học giả và chuyên gia được mời đến cũng chuẩn bị đứng lên nói vài lời bình luận theo đúng quan điểm của giám đốc Liêu.
Vương Tử Quân ngồi dưới đài cảm thấy có chút hương vị không đúng, tuy giám đốc Liêu đã phân tích và giành thắng lợi, hầu như có thể nói thành phố Đông Bộ đã xoay người thoát khỏi tình huống khó khăn cực kỳ đẹp đẽ, đảo ngược tình thế một cách thần kỳ, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có vấn đề. Vì vậy mà hắn cảm thấy khó xử, chưa bao giờ cảm thấy trong lòng có ý nghĩ khiếm khuyết như vậy.
Mục đích Vương Tử Quân tổ chức hội nghị biện luận lần này cũng không phải là vì loại trừ lực ảnh hưởng của sự kiện Trần Hào Vũ đứng ra tố cáo, hắn muốn thông qua hội nghị biện luận để xúc tiến thống nhất tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe khi thi tuyển cán bộ. Hắn muốn tạo ra một đãi ngộ công bình công chính cho tất cả cán bộ tham gia thi tuyển vào thời điểm sau này.
Nhưng hội nghị lần này dưới sự chủ trì của giám đốc Liêu chủ yếu nghiêng về phương diện biện luận, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng không phải oán giận giám đốc Liêu, dù sao thì giám đốc Liêu cũng đang đứng trên lập trường của mình.
Vương Tử Quân thấy lời nói của giám đốc Liêu căn bản là không phải không chê vào đâu được, thế nhưng lúc này hắn biết mình căn bản không thể đứng lên. Vì lúc này hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu đứng lên mở miệng sẽ phát sinh những ảnh hưởng khó lường trước được.
Nếu như Vương Tử Quân không đứng lên, như vậy hội nghị biện luận mà hắn đã cố gắng tổ chức cũng chỉ có thể chết yểu, thậm chí sẽ có một chướng ngại lớn trong công tác thống nhất tiêu chuẩn kiêm tra sức khỏe thi tuyển cán bộ, chướng ngai đó sẽ còn làm cho không biết bao nhiêu cán bộ trẻ tuổi phải trượt chân. Nếu sao băng không rạch phá trời đêm, như vậy sẽ có ai chú ý đến nó? Xem ra phải học phương án không tồn tại để khẳng định sự tồn tại, Vương Tử Quân nghĩ mình nên học tập sao băng, nếu xuất phát sẽ không còn đường về.