Bí Thư Trùng Sinh

Chương 660: Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật




Hào Nhất Phong biết rõ ràng gặp chuyện không may là Đảng Hằng người của Đổng Quốc Khánh, bây giờ Vương Tử Quân lại trực tiếp dùng từ ngữ khẳng định có vấn đề để nói về sự kiện kia, chẳng phải có ý nghĩ ra tay độc ác với Đảng Hằng đấy chứ? Khoảnh khắc này Hào Nhất Phong thật sự suy tư rất nhiều, bắt đầu định giá thái độ của mình ở sự kiện lần này.

Nếu như tỏ thái độ quá tích cực thì căn bản sẽ làm cho Vương Tử Quân thêm đắc ý, rơi vào đường hầm tối mịt; nếu như bác bỏ lời nói của Vương Tử Quân, như vậy lại càng không được. Dù biết mình trong sạch vô cùng, thế nhưng Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lão không hy vọng mình đang làm việc mà có người hăm he cầm dao đâm vào cột sống của mình.

Làm lãnh đạo đôi khi cũng không cho ra ý nghĩ rõ ràng, không nên tỏ thái độ ngay lập tức, đợi đến khi sự việc tiến thêm một bước rồi tỏ thái độ cũng không muộn. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Sau khi sự việc xảy ra thì chúng tôi đã tổ chức hội nghị thường ủy để xem xét, thế là chúng tôi mới phát hiện sai lầm trong công tác lân này chính là ý nghĩ muốn làm cho thật sự hoàn mỹ, lựa chọn những nhân tài ưu tú nhất. Ước nguyện ban đầu của ý nghĩ này căn bản là rất tốt, thế nhưng trong quá trình áp dụng cụ thể, vì đạt được mục đích mà không khỏi phát sinh tình huống quá hà khắc.

- Thi viết và phỏng vấn là hai cuộc thi riêng biệt căn cứ vào tài lực, căn bản không có gì để nói, thế nhưng ở phương diện kiểm tra sức khỏe thì chúng tôi lại cảm thấy mình vấp vào mâu thuẫn. Trong chuyện này nếu có liên quan đến người thân quen của một quan viên nào đó thì vấn đề càng thêm nghiêm trọng.

Âm thanh của Vương Tử Quân liên tục vang vọng trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, lúc này Hào Nhất Phong nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng, thế là cũng sững sờ vì không rõ đối phương có ý nghĩ gì.

- Cậu nói với tôi những lời như vậy, có phải là muốn kiểm điểm với tôi, sau đó lại dùng nó để giải thích với trưởng ban Trần không?

Hào Nhất Phong nhấp một ngụm trà rồi đặt ly xuống bàn, lão khẽ lên tiếng hỏi Vương Tử Quân.

Đáp án mà Vương Tử Quân ném ra làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy nó rất gò ép, nếu như mình cầm lý do đó để đi giải thích, biết đâu trưởng ban Trần sẽ nể mặt mình mà không nói gì, thế nhưng trong lòng nhất định sẽ cười nhạt chế nhạo mình.

- Bí thư Nhất Phong, chuyện này chúng tôi thật sự không định giải thích, chúng tôi tin tưởng trưởng ban Trần và lãnh đạo tỉnh ủy mắt sáng như tuyết, sẽ nhìn thấy rõ vấn đề.

Vương Tử Quân ngẩng đầu lên nở nụ cười bình tĩnh nhìn Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong thật sự chóng mặt, tin tưởng ánh mắt của chúng tôi, như vậy anh đến đây làm gì? Tuy trong lòng có chút bức bối với Vương Tử Quân, thế nhưng Hào Nhất Phong vẫn cố gắng áp chế cảm giác mà nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:

- Vậy cậu đến chỗ tôi, không phải là muốn nói cho tôi biết, ánh mắt của bí thư Hào cũng sáng như tuyết đấy chứ?

- Tất nhiên là không phải, ánh mắt của bí thư Nhất Phong sáng như tuyết là một nhận thức chung mà cán bộ nhân dân toàn tỉnh Sơn Nam đã biết rõ từ lâu, căn bản không cần tôi đến nói với ngài. Tôi đến là để phát thư mời, thành phố Đông Bộ chúng tôi vì tổng kết rút kinh nhiệm cho công tác thi tuyển cán bộ lần này mà tổ chức một cuộc biện luận lớn với nhân sự tham gia gồm các học giả, chuyên gia nhân sự và quần chúng nhân dân, tiến hành một công tác biện luận thật lớn, tạo nên cơ sở vững vàng cho công tác thi tuyển cán bộ sau này.

Vương Tử Quân vừa nói vừa dâng lên thiếp mời, hắn càng cười híp mắt nói:

- Mong bí thư Nhất Phong quan tâm chỉ đạo nhiều hơn.

Hội nghị biện luận? Hào Nhất Phong nhìn thiếp mời trong tay Vương Tử Quân, chỉ sau nháy mắt đã biết rõ những tính toán của Vương Tử Quân ở phương diện này. Lão nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nhận thiếp mời:

- Hội nghị biện luận này là ý kiến của ai?

- Bí thư Nhất Phong, nếu thành công sẽ là kết tinh trí tuệ của cả ban ngành thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân không trực tiếp trả lời vấn đề của Hào Nhất Phong, hắn dùng giọng vu hồi nói với bí thư Hào.

Hào Nhất Phong cười ha hả, lão chỉ chỉ vào Vương Tử Quân, nói một tiếng xảo quyệt. Thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm.

- Tốt lắm, tôi sẽ đến dự thính hội nghị biện luận này. Nếu cậu đã lấy ra thiếp mời, như vậy một khách cũng không làm phiền hai chủ, cậu ở lại cho tôi, tôi sẽ đi mời trưởng ban Trần.

Hào Nhất Phong nhìn đồng hồ rồi cười cởi mở nói.

Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn trực tiếp dùng hai tay dâng lên thiếp mời, sau đó vội vàng nói lời cảm tạ:

- Vậy làm phiền bí thư Nhất Phong.

- Nếu các cậu đã sắp xếp tốt phương án, tôi sẽ phối hợp với các cậu, còn tuồng vui này có kết quả như thế nào, tất cả phải nhìn vào chính các cậu. Tôi nhắc nhở cậu, nếu như lần này còn để phát sinh vấn đề, như vậy sẽ là xử phạt cả hai tội, căn bản không thể nuông chiều.

Hào Nhất Phong trực tiếp đặt thiếp mời xuống bàn, gương mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Vương Tử Quân thầm nghĩ làm quan lớn thật sự rất tốt, muốn nói thế nào thì nói, muốn trở mặt ra sao cũng được. Hắn và Hào Nhất Phong tuy trong lòng đã sớm vạch mặt nhau, chỉ hận không thể giẫm một phát đạp chết đối phương, thế nhưng hai bên vẫn cố gắng biểu hiện cực kỳ quy củ và hòa hợp, những gì nên tuân thủ phải luôn tuân thủ. Vì thế sau khi nghe sắp xếp của Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân nhanh chóng lên tiếng:

- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Hào Nhất Phong cũng không nói gì thêm, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thật ra đây cũng là một ám hiệu, ý nghĩa của nó là mọi việc đã xong, cậu có thể đi được rồi.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thản nhiên tự đắc chờ mình bỏ đi của Hào Nhất Phong, trong lòng hắn không hiểu vì sao chợt bùng lên một cảm giác cao ngạo không hiểu nguyên nhân. Hắn xoa xoa hai bàn tay giống như căn bản không thấy động tác nâng ly trà của Hào Nhất Phong, lại dùng giọng chân thành nói:

- Bí thư Nhất Phong, tôi còn muốn báo cáo với ngài về vấn đề tư tưởng, gần đây tôi phát hiện tư tưởng của mình có chút vấn đề...

Nghe thấy Vương Tử Quân phân tích về vấn đề tư tưởng, Hào Nhất Phong chợt cảm thấy đầu mình như phình to ra. Lão biết tiểu tử này đang bức bối, nếu như là người khác thì lão sẽ cười cho qua, nhưng đối với gương mặt treo nụ cười bình tĩnh hòa ái của Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy một cảm giác tức giận bừng bừng thiêu đốt.

Chính mình trước đó bị tiểu tử này ngáng chân một lần, tuy trong lòng thầm hiểu thế nhưng căn bản không thể nào phản bác. Lúc này Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt thành khẩn trong lúc báo cáo vấn đề tư tưởng, lão chợt cảm thấy trong lòng run lên. Có lẽ tiểu tử này hiểu quan hệ giữa hai bên căn bản không thể nào chữa trị được, thế là không chút cố kỵ. Lão cố gắng áp chế cơn giận, lúc này mới nói:

- Chủ tịch Tử Quân, chỉ cần tư tưởng không có vấn đề, dù sao cũng còn nhiều biện pháp sửa đổi. Tất cả mọi người căn bản không phải có sẵn kinh nghiệm, ai cũng là ném đá qua sông mà thôi, cậu còn trẻ, có tinh thần đổi mới như vậy là quá tốt rồi.