Trước nay phụ nữ trên bàn tiệc luôn có tác dụng điều tiết bầu không khí, đặc biệt là Đỗ Ức Lăng, nàng thật sự là một người cực kỳ phù hợp cho nhiệm vụ này. Mỗi ngón tay của nàng đều trơn láng tinh xảo, đều giống như sinh trưởng ở vị trí cực kỳ tốt đẹp, dù nhìn từ góc độ nào thì nàng cũng giống như một đóa sen, bùng ra mùi hương thơm ngát. Hơn nữa Tần Vĩnh Cách rất giỏi nói đùa, bầu không khí cực kỳ hài hòa. Vu Thế Tiến càng muốn nhân cơ hội để đẩy mạnh quan hệ với Vương Tử Quân, thế cho nên mọi người nâng ly uống đến mức núi thở biển gầm, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt.
Rượu uống được vài vòng thì Tào Kiến Thư nâng bình rượu lên cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi và ngài giống như bạn tri kỷ từ lâu, sau này còn phải kiếm ăn dưới sự lãnh đạo của ngài, kính xin chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân cũng nâng ly rượu lên nói:
- Giám đốc Tào, sau này mong quan tâm nhiều hơn.
Hai người nâng ly cụng một cái, sau đó uống cạn ly trong tay.
- Chủ tịch Vương, huyện Cảnh Tùng chúng tôi có nhiều công tác không làm tốt, kính mong sau này lãnh đạo chỉ đạo nhiều hơn.
Vu Thế Tiến vừa kính rượu Vương Tử Quân vừa cười tủm tỉm nói.
Vu Thế Tiến có thể tiến lên làm bí thư huyện ủy thì cũng không phải hạng người đơn giản, hắn rót đầy ly cho Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ những lời của ngài trước kia, ngài nói đến thành phố Đông Bộ để làm người kéo thuyền, lời này làm cho người ta cảm thấy phấn chấn tinh thần, lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cảm động. Ngài đến thành phố Đông Bộ chúng tôi chưa được hai năm, thế nhưng thành phố Đông Bộ đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngày hôm qua tôi cùng dùng cơm với cục trưởng Mục của cục thống kê, anh ấy nói tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Đông Bộ năm nay hơn năm trước 0.05%, nhìn vào đó cũng thấy được thành phố Đông Bộ gần như có thể nói là đi đầu trong tỉnh.
- Huyện Cảnh Tùng chúng tôi tuy còn nghèo khó, thế nhưng dưới ý thức vượt mức quy định của chủ tịch Vương, chúng tôi phải có can đảm thay đổi, tinh thần đi trước thiên hạ. Tôi tin tưởng huyện Cảnh Tùng nhất định sẽ có thể vứt bỏ chiếc mũ là huyện nghèo cấp tỉnh, sẽ vì chủ tịch Vương mà tìm về nhiều vinh quang hơn.
Vu Thế Tiến nói tràn đầy ý nghĩ muốn dựa giẫm, hắn nói ra rất rõ ràng, đó cũng không phải là hắn không biết nói theo kiểu ẩn giấu, mà hắn biết rõ khi nào thì nên nói những lời như thế nào cho phù hợp.
Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Vu Thế Tiến một nửa có thể tin và một nửa không thể tin.
Vu Thế Tiến công tác ở huyện Cảnh Tùng nhiều năm, tuy không phải là lãnh đạo thị ủy nhưng lại là một trong những vị cán bộ cấp chính cục có tư chất lý lịch rất sâu, nếu như có thể kéo được người như thế này về dưới trướng của mình, thật sự sẽ là một trợ lực không nhỏ.
Sau lưng Vu Thế Tiến chính là Tần Vĩnh Cách và Tào Kiến Thư, sau lưng Tào Kiến Thư càng là Tào gia tiếng tăm lừng lẫy. Vì con đường thế này mà có không biết bao nhiêu người muốn tiến vào, có lẽ đây chính là nguyên nhân có nhiều người biết con đường Trần Vũ ở huyện Cảnh Tùng được xây dựng không hợp cách thế nhưng chẳng có bất kỳ ai dám đứng ra tố cáo.
"Chính mình nên đi theo hướng nào?"
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Vu Thế Tiến, trong lòng chợt lóe lên nhiều ý nghĩ. Trên quan trường xưa nay thêm bạn thêm đường, nếu kết thù oán và muốn hóa giải thì giống như một chiếc gương bị ném vỡ vụn, cho dù anh có dán cho kín kẽ thì những vết nứt vết sẹo sẽ khó thể nào thanh trừ hoàn toàn cho được.
Nhưng chính mình làm quan sẽ phải nhảy vào thùng nước nhuộm như vậy sao? Vương Tử Quân lại phải tự hỏi chính bản thân mình, nếu như mình không có năng lực khống chế sự việc, cố gắng bảo toàn tính mạng của mình theo kiểu nước chảy bèo trôi, ngược lại còn có thể yên tâm thoải mái. Thế nhưng bây giờ hắn hoàn toàn có năng lực ngăn cản sự việc phát sinh, nếu không muốn phiền toái mà tỏ ra thờ ơ, bỏ mặc cho khối u ác tính tiếp tục tồn tại, như vậy mình làm quan còn ý nghĩa gì nữa? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Con người một khi tiến chân vào quan trường thì vấn đề thăng quan sẽ vĩnh viễn không có chừng mực, khi thế giới liên tục thay đổi thì thứ duy nhất không đổi chính là người tham lam. Làm sao có thể đưa tham lam thành sự thật? Hơn nữa làm cho người như vậy công thành danh toại? Đó chính là mục đích cuối cùng của những bữa cơm giống như thế này.
Tần Vĩnh Cách dùng ánh mắt căng thẳng quan sát gương mặt Vương Tử Quân, hắn thật sự sợ hãi theo bản năng đối với vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi ở trước mặt. Hắn là một phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, hắn biết rõ rất nhiều tin tức mà người khác căn bản khó thể biết được.
Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng tuyệt đối không phải là người có thể xem thường, người này không những có hậu trường cứng, bản thân cũng không phải loại người đèn cạn dầu. Người này hai mắt sáng như lửa, nhìn qua là biết cách thức đối nhân xử thế mạnh mẽ thế nào. Mỗi lần gặp mặt đều thấy trên mặt đối phương là nụ cười hiểu rõ thế sự, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, làm cho người ta sinh ra cảm giác không dễ động vào theo bản năng.
Một chính trị gia chỉ nói dương mưu không nói âm mưu, có hại không làm, trong quan trường thì Vương Tử Quân rõ ràng là một diễn viên hành động, biểu hiện thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh yên ổn thế nhưng sau màn lại là vung tay mạnh mẽ, giao dịch đôi bên, điều khiển đối thủ, thật sự rất giỏi tâm kế. Nhớn năm xưa Tề Chính Hồng là một người không ai bì nổi, cuối cùng không phải vẫn đổ trong tay Vương Tử Quân sao?
Bây giờ một con đường của huyện Cảnh Tùng phát sinh vấn đề, sự việc lại lọt vào trong tai của Vương Tử Quân, điều này làm cho Tần Vĩnh Cách nhận được tin mà cực kỳ căm tức. Nhưng hắn có căm tức thế nào thì sự việc vẫn phải tiếp tục, hắn cần phải nghĩ ra biện pháp để bó buộc Vương Tử Quân. Hắn trầm tư suy nghĩ cả ngày, cuối cùng mới cho ra một biện pháp, chính là dùng ích lợi cuộc sống để trói buộc tay chân vị chủ tịch trẻ tuổi và mạnh mẽ kia.
Tần Vĩnh Cách không nóng vội đưa tiền cho Vương Tử Quân, hắn biết rõ Vương Tử Quân không thiếu tiền, cũng sẽ không vì tiền mà hủy đi tương lai tốt đẹp của mình. Gần đây trên quan trường làm việc gì cũng chú ý tìm đúng bệnh hốt thuốc, vì vậy Tần Vĩnh Cách phỏng đoán rất lâu, cuối cùng mới cho ra một hành động mạnh mẽ: Chuẩn bị dâng người cho Vương Tử Quân, đưa ra vài người mà trước nay Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân luôn cố gắng kéo về phía mình.
- Chủ tịch Vương, hôm nay tôi nói vài lời vui đùa với bí thư Vu, anh ấy nói trên đời thật sự không thiếu những chuyện bất ngờ, một người bệnh tâm thần của huyện Cảnh Tùng lại chạy đến tận thành phố, xem ra bệnh nhân tâm thần cũng có chí hướng tự do.
Tào Kiến Thư nâng ly rượu lên cười nói với Vương Tử Quân.