Y Phong tuy gọi điện thoại không ít, thế nhưng lại rất ít khi chủ động yêu cầu Vương Tử Quân về thành phố Giang Thị. Nhưng lần này Vương Tử Quân lại nhận được một cuộc điện thoại yêu cầu như vậy của Y Phong.
Trong điện thoại Y Phong có chút cảm xúc không ổn, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất lo lắng. Vì thế sau khi xác định ông cụ không có vấn đề, hắn nhanh chóng hẹn Y Phong đến một quán cà phê mà hai người thường gặp mặt nhau.
Vương Tử Quân không thích uống cà phê, sở dĩ hắn chọn quán cà phê là vì Y Phong thích cà phê. Khi hắn đi vào trong quán thì cũng không có bao nhiêu người ở bên trong, khúc nhạc vi ô lông có mang theo chút đau thương chợt vang lên, vang vọng trong không gian có hơi vắng lặng.
Y Phong mặc áo khoác màu trắng, thiếu đi chút trẻ trung so với dĩ vãng, lại càng có thêm vài phần quyến rũ. Nàng ngồi xuống ghế, vừa thanh lịch vừa quyến rũ, không khỏi làm cho người ta sinh ra xúc động muốn ôm vào lòng.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng thì Y Phong giống như đang cúi đầu nghĩ về vấn đề gì đó, thế cho nên khi hắn đi vào thì nàng vẫn còn chưa kịp phát hiện ra.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, trong lòng thật sự rất ấm áp. Hắn khẽ vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, lại dùng giọng thân mật nói.
Y Phong cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vương Tử Quân, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt. Nhưng chỉ sau nháy mắt thì nàng giống như nghĩ đến điều gì đó, hai bàn tay trắng ngần chậm rãi cản bàn tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, từ khi hắn và Y Phong kết giao đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị nàng từ chối. Hắn nhìn gương mặt dịu dàng và kiên định của nàng, thế là không khỏi đưa bàn tay trở về.
Hai ly cà phê lẳng lặng đặt trước mặt hai người, Y Phong không nói gì cả, chỉ dùng chiếc muỗng trắng khuấy cà phê trong ly của mình.
Tôi luyện trong quan trường những năm qua làm cho Vương Tử Quân là một người cực kỳ giỏi quan sát, hắn nhìn vẻ do dự của Y Phong, trong lòng không khỏi run lên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Một cảm giác xấu chợt xuất hiện trong lòng hắn.
- Tử Quân, em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng...Nhưng em biết rõ, em vĩnh viễn không thể nào chiếm giữ được tất cả tình cảm của anh.
Y Phong nói, lời nói giống như tự thuật, giống như muốn kể khổ, nàng vốn cúi đầu, bây giờ lại ngẩng lên.
Lúc này ánh mắt Y Phong trong suốt lấp lánh, nhưng khi ánh mắt ấy lóe lên, Vương Tử Quân lại cảm nhận được sự kiên định.
- Em là một phụ nữ, em hy vọng có được gia đình ấm áp, hy vọng mình có được một cuộc sống hạnh phúc sung sướng, có một người đàn ông ở bên cạnh em, cùng em chia xẻ niềm vui nổi buồn. Em chỉ đơn giản như vậy thôi, như vậy là quá đủ với em rồi.
Vương Tử Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe Y Phong tiếp tục nói.
- Anh ấy là một người bình thường, cũng giống như em, em dù không có tình yêu đặc biệt gì với anh ấy, nhưng em tin mỗi ngày anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh em.
Y Phong giống như đã có quyết tâm, nàng chợt ngửa đầu nói.
- Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi.
Y Phong cắn môi, cuối cùng nàng trầm giọng nói.
Vương Tử Quân vẫn khuấy cà phê, lúc này gương mặt bình thường tự nhân khó thể nào cho ra biểu cảm, bây giờ cũng không khỏi đỏ lên. Dù hắn biết sẽ có ngày hôm nay, thế nhưng ngày hôm nay đến lại làm hắn khó thể tiếp nhận.
Chính mình không nên quá ích kỷ, có đôi khi Vương Tử Quân nghĩ như vậy. Nếu như phụ nữ cảm thấy chán ghét với cuộc sống ở bên cạnh mình, chính mình nên để cho người ta ra đi. Nhưng khi sự việc đổ xuống đầu, hắn mới biết được có một vài thứ buông ra là khó khăn như thế nào.
- Anh không cần khuyên em, em đã hạ quyết tâm rồi.
Y Phong khoát tay áo với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy chăm chú của Y Phong, hắn khẽ cười nói:
- Em biết không, khi em nói dối thì luôn dùng ngón tay vuốt tóc sau đầu.
- Em không...
Y Phong đột nhiên thấy Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy, nàng nhanh chóng đặt tay xuống bàn, thế nhưng gương mặt bất động lại có chút bối rối.
Vương Tử Quân là ai, lúc bắt đầu đã cảm thấy Y Phong không đúng, sau đó thông qua lời nói của nàng, hắn chứng thật suy đoán của mình. Lúc này hắn cảm thấy rất vui, trong lòng lại có ý nghĩ cho nàng một trận đòn.
- Em không nói dối.
Y Phong không hổ là thẩm phán, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
- Em có nói dối hay không thì anh biết rất rõ. Em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì làm em nói dối anh như vậy? Anh đây ở thành phố Giang Thị điều tra một sự việc cũng không có gì là quá khó.
Vương Tử Quân khẽ kéo tay Y Phong, nụ cười lại xuất hiện trên mặt hắn.
- Anh buông tay ra, em nói cho anh...
Y Phong còn định nói lời quật cường, thế nhưng đúng lúc này lại bị Vương Tử Quân kéo vào lòng mình. Lúc này hắn nhanh chóng há miệng áp lên cặp môi nhỏ nhắn của nàng.
Lúc bắt đầu thì Y Phong có chút vùng vẫy, nhưng sau đó nàng nhanh chóng bị khuất phục trước nụ hôn nhiệt tình của Vương Tử Quân, thế cho nên nhanh chóng đáp lại càng thêm chân thành.
Y Phong cũng dần bình tĩnh lại trong cơn mê say, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, cũng không nói gì.
Vương Tử Quân nhìn Y Phong đã trở về đúng bản chất năm xưa, hắn cười nói:
- Bây giờ em cũng nên nói cho anh biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?
Y Phong nhìn vào mắt Vương Tử Quân, một lúc lâu mới nói:
- Em đọc một quyển tiểu thuyết, vì vậy em muốn diễn theo nó.
Y Phong dùng tay vuốt mái tóc của mình, nhưng khi mới vuốt được một nửa thì nàng đã thu tay, bộ dạng của nàng giống như đó không phải là tóc mà là một mớ sắt đun nóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Y Phong, hắn biết đáp án của nàng là giả. Khi hắn chuẩn bị tiếp thêm một bước thì nàng chợt đứng lên và chạy về phía nhà vệ sinh.
Đây là làm sao? Vương Tử Quân chợt kinh hoảng, hắn cũng bất chấp vấn đề cách biệt nam nữ mà chạy theo Y Phong.
Vương Tử Quân nhìn Y Phong đang liên tục nôn khan vào bồn vệ sinh, hắn đã hiểu rõ vấn đề, hắn không nói gì mà chỉ khẽ vỗ lưng cho nàng.
Vài phút sau Y Phong mới ngẩng gương mặt tái nhợt lên dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Không có gì, em chỉ có chút không thoải mái thôi.
- À, em biết rồi.
Vương Tử Quân đưa Y Phong về phòng, hắn trầm giọng nói:
- Tại sao phải gạt anh?
Y Phong tuy đang ở thành phố Giang Thị thế nhưng trong khung lại thích ở huyện thành, thích rời khỏi thành phố đến nông thôn. Mỗi khi đến cuối tuần thì nàng thường đi ra ngoại thành, như vậy sẽ có hương vị hạnh phúc. Nàng thích không khí trong trẻo, thích cảm giác thoáng đãng ngoài đồng ruộng có thể nhìn thấy trâu bò gặm cỏ, thích những bữa cơm chiều cùng bố mẹ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, thích cảm giác ấm áp của gia đình như vậy. Nàng cảm thấy đó mới thật sự là một cuộc sống chân chính. Nàng cảm thấy vào trong quán uống cà phê, vào quán bar nói chuyện uống rượu, vào nhà hát xem kịch, xem phim...Tất cả làm cho nàng cảm thấy không chút thú vị.