Bí Thư Trùng Sinh

Chương 597: Nổ lốp




Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ với Miêu Đại Phương, dù sao thì ở gần đây chỉ có một hạng mục công nghiệp, đó chính là khu công nghiệp thủy tinh, nếu như không phải khu công nghiệp thủy tinh gây ô nhiễm, chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác?

Lãnh đạo thượng cấp cũng hy vọng khu công nghiệp thủy tinh gây ra ô nhiễm, dù sao thì chỉ cần có kết luận như vậy, tên cán bộ kiêu ngạo kia sẽ bị lãnh đạo đánh cho ngã lăn ra đất.

- Được rồi, anh Trịnh, anh nói nhóm Tiểu Trương chuẩn bĩe, xem xét lại tài liệu, chúng ta đến thành phố Đông Bộ dùng một bữa cơm ngon, phí tổn sẽ do phòng giám sát chi trả.

Miêu Đại Phương vung tay lên dùng giọng thỏa mãn nói.

Yêu cầu đến thành phố Đông Bộ dùng cơm của Miêu Đại Phương được tất cả mọi người đồng ý. Vì vậy dưới tiếng hoan hô của mọi người, nhóm người Miêu Đại Phương đi lên xe, chạy về phía thành phố Đông Bộ.

- Chủ nhiệm Miêu, anh xem chúng ta nên dùng cơm ở nơi nào? Tôi nghe nói khách sạn Đông Bộ nấu nướng rất ngon, hương vị không tầm thường.

Phó phòng Trịnh cùng cấp với Miêu Đại Phương, nhưng vì hai người có tầm quan trọng khác nhau, thế cho nên giám đốc Trịnh rất tôn trọng Miêu Đại Phương.

Miêu Đại Phương cười cười nó:

- Đi đâu cũng được nhưng không đến khách sạn Đông Bộ, anh cũng không phải không biết, đám người thành phố Đông Bộ bây giờ đang rất muốn nịnh bợ chúng ta, chúng ta cũng không phải không thể dùng một bữa cơm.

Giám đốc Trịnh cũng là người cơ trí, hắn nghe Miêu Đại Phương nói như vậy thì hiểu ý. Tuy hắn thích ăn ngon, thế nhưng lại không muốn trộn lẫn vào những trò tranh đấu, hắn cười nói:

- Chủ nhiệm Miêu, anh mời khách nhưng chuyện thanh toán nên giao cho sở tài nguyên môi trường chúng tôi, khi tôi đi thì giám đốc Triệu đã đặc biệt cho ra một khoản kinh phí ăn uống rồi.

- Ha ha ha, anh Trịnh cũng đừng khách khí với chúng tôi. Tôi đã nói rồi, bữa cơm này phòng giám sát nhất định sẽ trả tiền. Còn phần kinh phí của sở tài nguyên môi trường của các anh, nếu anh thấy trả về có chút thiệt thòi, như vậy buổi tối chúng ta đến thành phố Sơn Viên tìm một chỗ nào đó uống vài ly là được.

- Được rồi, chủ nhiệm Miêu, nếu anh đã nói như vậy, tối nay chúng ta tận hứng một bữa.

Giám đốc Trịnh vừa lên tiếng đồng ý vừa muốn nịnh bợ chủ nhiệm Miêu, dù sao thì liên lạc chặt chẽ với lãnh đạo phòng giám sát cũng có lợi.

- Bùm!

Có câu vui quá hóa buồn, khi chủ nhiệm Miêu đang cực kỳ vui vẻ thì chiếc xe bốn mươi chỗ nổ lốp. May mà trên đường không có nhiều xe, hơn nữa lái xe điều khiển xe chạy tốc độ không cao, vì vậy đám người trên xe cũng không có vấn đề gì. Nhưng đám người đi đường đều cảm thấy ớn lạnh.

- Sao lại nổ lốp? Trước khi đến anh không kiểm tra gì sao?

Miêu Đại Phương nhìn lái xe rồi lớn tiếng khiển trách. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tài xế lên tiếng:

- Chủ nhiệm Miêu, xe này hôm qua còn đưa đến nhà máy xem xét lại, nào ngờ bây giờ lại xảy ra sự cố nổ lốp thế này.

- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng đó nữa, bây giờ anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Miêu Đại Phương nhìn thoáng qua tài xế rồi lạnh giọng hỏi.

Lái xe thầm nghĩ: Tôi biết làm sao bây giờ, thế nhưng hắn cũng không nói ra, hắn nhìn Miêu Đại Phương rồi khẽ nói:

- Chủ nhiệm Miêu, tôi thấy hay là chúng ta tìm chỗ nào đó sửa xe đi.

- Vậy anh còn không mau tìm nhanh lên?

Miêu Đại Phương sáng giờ chỉ uống nước lạnh, bây giờ đã giữa trưa bụng đói cồn cào, thế nên sẽ chẳng tốt đẹp vui vẻ gì được.

Tên lái xe cũng cực kỳ nén giận, anh nói xem, chỗ này trước sau chẳng có cái quán xá nào, tôi lại không quen thuộc địa lý nơi đây, anh nói xem tôi phải đi đâu tìm xe đây?

Khi thấy lái xe cúi đầu không nói thì Miêu Đại Phương dùng giọng nóng nảy bất bình nói:

- Anh có biết số điện thoại của xưởng sửa chữa nào không? Mau gọi điện thoại cho bọn họ đến tu sửa đi.

- Tôi biết rồi.

Lái xe ngẩng đầu nhìn Miêu Đại Phương, sau đó khẽ nói.

- Điện thoại đây, anh gọi đi, chúng tôi sẽ chờ sửa xong để dùng cơm.

Miêu Đại Phương nói rồi đưa điện thoại đến cho lái xe.

- Nhưng, nhưng...

Tên lái xe xoa xoa hai tay rồi vội vàng nói, không biết có phải vì quá nôn nóng và lo lắng hay không, thế cho nên hắn nói cực kỳ lắp bắp.

- Nhưng cái gì mà nhưng, anh nói chuyện lưu loát một chút tôi xem nào.

Miêu Đại Phương thật sự nổi giận, ai cũng biết như vậy sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

- Những số điện thoại xưởng sửa chữa xe mà tôi biết đều ở thành phố Sơn Viên.

Lái xe cuối cùng cũng nói ra sự thật, sau đó thở dài một hơi.

Tên lái xe cảm thấy thả lỏng nhưng Miêu Đại Phương thì hầu như là rất bức bối. Cái gì mà xưởng sửa chữa ở thành phố Sơn Viên? Gọi cho bọn họ cũng không được, hơn nữa bọn họ chịu tới thì không phải chờ trong gió lạnh vài giờ nữa sao?

- Chủ nhiệm Miêu, tôi thấy hay là cho người của thành phố Đông Bộ đến đón chúng ta thì hay hơn.

Giám đốc Trịnh xiết chặt bộ tây trang trên người, hắn dùng giọng trịnh trọng nói với Miêu Đại Phương.

Miêu Đại Phương là một người mới đến thành phố Đông Bộ, tuy hắn không muốn liên hệ với thành phố Đông Bộ, thế nhưng dưới tình huống thế này hình như chỉ còn biện pháp như vậy mà thôi. Thế là hắn thở ra một hơi, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm máy. Bây giờ tốt nhất là gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh, nhưng nghĩ đến chuyện tránh tị hiềm, cuối cùng hắn gọi cho Tôn Quốc Lĩnh.

Tôn Quốc Lĩnh vừa nghe nói xe của tổ điều tra bị nổ lốp thì cực kỳ căng thẳng:

- Chủ nhiệm Miêu, có thương vong gì không? Có cần tôi điều xe cứu thương đến không?

Tôn Quốc Lĩnh nói làm cho Miêu Đại Phương cảm nhận được hương vị không tốt, thầm mắng đám người thành phố Đông Bộ các anh thật sự chẳng có tố chất, hỏi như vậy mà được sao? Chẳng lẽ các anh mong chờ chúng tôi gặp chuyện không may sao?

Miêu Đại Phương thầm nghĩ như vậy nhưng cũng dám mở miệng mắng, hơn nữa đến bây giờ dây cung đã bị kéo đứt, tiếp tục căng cứng sẽ gãy cả thân cung. Miêu Đại Phương chỉ có thể trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tôn, chỉ là nổ lốp mà thôi, ngài không cần phái xe cứu thương đến, chỉ cần phái đến vài thợ sửa xe là được.

- Vậy thì tốt quá, cám ơn trời đất. Chủ nhiệm Miêu, tôi sẽ gọi điện thoại cho Trương Đảo Long của khu quy hoạch kỹ thuật cao, để anh ấy phái người dùng tốc độ nhanh nhất để đến hỗ trợ các vị lãnh đạo, lại đưa các vị về dùng cơm nghỉ ngơi.

Tôn Quốc Lĩnh nói, hắn biểu hiện mình là người cực kỳ nhanh nhạy, thế cho nên nhanh chóng cúp điện thoại.

Miêu Đại Phương dù không có hảo cảm với Tôn Quốc Lĩnh, thế nhưng nghĩ đến tình huông một lát nữa sẽ có người đến cứu viện thì trong lòng thầm thả lỏng, dù sao chỗ này cũng quá lạnh, không nên ở lâu.

Mười phút trôi qua, mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua, đội ngũ dùng tốc độ nhanh nhất để đến cứu viện đã không có. Nhóm Miêu Đại Phương đứng trên đường, lúc này trên đường thậm chí không còn mấy người qua lại.