Bí Thư Trùng Sinh

Chương 573: Kẻ Được Dân Tâm Được Cả Thiên Hạ, Kẻ Có Ý Nghĩ Sẽ Nắm Dân Tâm




Khi máy bay cất cánh thì Vương Tử Quân kết thúc cuộc nói chuyện với Trương Đảo Long, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại không ngủ được, vì vậy chỉ có thể đọc báo cho qua thời gian.

Vương Tử Quân lật qua vài tờ mà cảm thấy hai mắt ríp lại, hắn chuẩn bị buông tờ báo để nghỉ ngơi, đúng lúc thấy ở góc tờ báo có một bài viết về chất lượng công trình.

Bài báo này không quá dài, chủ yếu là nói về việc tăng cường giám sát chất lượng công trình. Nhưng bài viết này lại làm cho Vương Tử Quân chú ý đến một câu: Cầu Hà Kiều của tỉnh Sơn Nam mới thông xe vài năm nhưng đã nhanh chóng xuống cấp, một công trình bã đậu!

Dù bài viết này nhìn có vẻ lơ đãng nhưng lại có một câu nói như vậy, điều này làm cho Vương Tử Quân mẫn cảm phát hiện ra vấn đề. Chỉ là một câu hời hợt nhưng có đầy ý nghĩa, là một bài viết giết người không cần dùng dao.

Xem ra Thạch Kiên Quân đã ra tay.

Nhưng lại không giống như suy nghĩ của Vương Tử Quân, thủ đoạn của Thạch Kiên Quân càng bí mật thì càng cao siêu. Người tham chính không những có dã tâm, còn phải có trí tuệ, những trò chơi thế này cần dũng cảm bố trí.

Lúc này Vương Tử Quân vẫn nhìn tờ báo thế nhưng trong lòng đang suy tính xem Thạch Kiên Quân sẽ tiếp tục bước tiếp theo như thế nào, vì trong vòng xoay quan trường, chính trị thường dùng thủ đoạn đổi lấy mục tiêu.

Có đôi khi chuyên tâm một việc thì thời gian trôi qua nhanh hơn, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát thì máy bay đã đáp xuống sân bay thành phố Sơn Viên. Tin tức nhóm người Vương Tử Quân quay về đã được truyền ra, thế cho nên khu thường trú thành phố Đông Bộ ở tỉnh thành nhanh chóng phái vài chiếc xe đến đón người.

Sau khi phân phó cho Trương Đảo Long và Thái Nguyên Thương đi đến khách sạn Hồng Đông, Vương Tử Quân đến nhà bí thư Nhiếp Hạ Quân. Vì có hẹn trước nên Vương Tử Quân thuận lợi đến gặp mặt bí thư Nhiếp Hạ Quân.

Bí thư Nhiếp Hạ Quân đang đọc sách trong phòng làm việc, bộ dạng rất nhàn nhã, khi thấy Vương Tử Quân cầm theo thùng giấy đi vào thì cười nói:

- Chủ tịch Vương, cậu đi về từ phương xa, mang quà gì cho tôi đấy?

Vương Tử Quân tiện tay đặt thùng giấy xuống phòng khách trong nhà Nhiếp Hạ Quân:

- Ôi, bí thư Nhiếp, thật sự hỗ thẹn, đây cũng không phải là quà cáp, chỉ là tôi đưa đoàn kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ đến thành phố Nam Phương, thế là đưa về chút đặc sản cho ngài nếm thử. Tất nhiên tôi cũng phải báo trước, tôi còn chưa dùng cơm, thế cho nên những thứ này cũng có thể làm món nhắm rượu.

Nhiếp Hạ Quân nhìn người giúp việc có chút luống cuống tay chân, lão vung tay lên chặn lại:

- Đi làm hai món để chúng tôi uống vài ly. nguồn TruyenFull.vn

- Bí thư Nhiếp, dì đã có lời phân phó, khi ngài không có việc gì thì nên uống ít rượu lại một chút.

Người giúp việc là một cô gái hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bình thường nhưng lại cực kỳ thông minh. Từ lời khuyên của nàng với bí thư Nhiếp Hạ Quân, có thể thấy cô nàng có chút địa vị trong nhà này.

Nhiếp Hạ Quân khoát tay áo nói:

- Người khác đến sẽ không uống, nhưng Tử Quân đến nhà, không thể không uống. Cô vào phòng tôi lấy chai rượu lâu năm ra đây, hôm nay uống vài ly mới được.

Đây là cháu gái của vợ Nhiếp Hạ Quân, cô gái tên là Lâm Tuấn Muội, nàng ở trong nhà bí thư Nhiếp Hạ Quân và thật sự có chút địa vị, nhiều khi nàng nói ra ý kiến của mình thì bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân cũng phải khiêm tốn tiếp nhận.

Lúc này Nhiếp Hạ Quân trả lời càng làm cho Lâm Tuấn Muội cảm thấy kinh ngạc, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy có chút hồ nghi. Người này còn trẻ như vậy sao lại được bí thư phá lệ uống rượu? Nàng thầm cảm khái người đàn ông kia trẻ tuổi đẹp trai, đồng thời bắt đầu suy đoán về thân phận của người được bí thư Nhiếp gọi là chủ tịch Vương.

Còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thành phố? Có phải thật sự là vậy không? Lâm Tuấn Muội thầm nghĩ như vậy, nàng cũng không nói gì thêm, nhanh chóng xuống bếp làm vài món đưa lên.

Nhiếp Hạ Quân tiếp nhận bình rượu đã không còn nhiều lắm trong tay của Lâm Tuấn Muội, sau đó lão cười hì hì nói:

- Tử Quân, rượu này được tôi cất giấu nhiều năm. Năm xưa khi xuống xã công tác thì có tổ chức nấu rượu, đây chính là rượu gạo. Năm xưa tôi mất hai ngày hai đêm đi tìm về một con heo xổng chuồng, thế là đội trưởng vui vẻ thưởng cho tôi sáu chai rượu. Hì hì, nếu như không phải vì sự kiện như vậy, chỉ sợ cũng không có lộc được hưởng rượu ngon thế này.

Tuy Nhiếp Hạ Quân đã là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, thế nhưng lão nói đến chuyện năm xưa thì vẫn tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

Vương Tử Quân vừa dọn chén đũa vừa cười nói:

- Bí thư Nhiếp, tôi phát hiện ra trước kia mình phạm không ít sai lầm.

- Thế nào? Tiểu tử cậu cũng có lúc khiêm nhường như vậy sao?

Nhiếp Hạ Quân biết Vương Tử Quân đã rất lâu, lão biết rõ cậu thanh niên kia tính tình ôn hòa, nhìn qua bình dị gần gũi nhưng từ sâu trong lòng lại rất kiêu ngạo. Nếu muốn để cho Vương Tử Quân mở miệng thừa nhận sai lầm thì thật sự không dễ dàng chút nào.

Vương Tử Quân vừa thuận thế nhận chai rượu trong tay của Nhiếp Hạ Quân vừa cười nói:

- Bây giờ tôi mới biết bí thư Nhiếp cất giấu nhiều thứ tốt, nếu như trước kia tôi đến nhiều hơn, mỗi lần đều đưa đồ nhắm đến, có lẽ trong nhà cũng có vài bình rượu như vậy.

Nhiếp Hạ Quân nhìn Vương Tử Quân rót rượu vào hai ly mà gương mặt càng thêm vui vẻ, lão khoát tay chặn lời Vương Tử Quân:

- Tiểu tử cậu cũng đừng có ý với rượu của tôi, tôi nói cho cậu biết, rượu này chỉ còn một chai cuối cùng mà thôi.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cụng với Nhiếp Hạ Quân, hắn cảm thấy mùi hương bùng lên khóe miệng. Tuy hắn không phải là cao thủ uống rượu thế nhưng mỗi ngày hầu như đều phải uống, vì vậy mà cũng xem như là người có khả năng ngửi mùi phân biệt rượu.

- Bí thư Nhiếp, ngài sẽ không chỉ đi tìm một con heo chạy lạc cho đội sản xuất đấy chứ?

Vương Tử Quân rót đầy ly rượu rồi cười nói.

Nhiếp Hạ Quân nào không rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão khẽ dùng đũa vỗ tay Vương Tử Quân nói:

- Tiểu tử cậu hay lắm, đừng nói vòng quanh với tôi, tôi nói cho cậu biết, chỗ này của tôi chỉ còn một chai rượu mà thôi, cho dù cậu có muốn uống thêm cũng không còn.

Hai người nói cười một lúc, bình rượu chậm rãi cạn đi một nửa. Lúc này Vương Tử Quân thật sự cảm thấy có chút lơ mơ, nhưng Nhiếp Hạ Quân ngồi bên cạnh lại không có việc gì, giống như nãy giờ chỉ là uống nước mà thôi.

Trình độ của bí thư tỉnh ủy quả nhiên không phải là chủ tịch thành phố có thể so sánh được, khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì lại nghe bí thư Nhiếp Hạ Quân nói:

- Tử Quân, sau này cậu làm việc cần chú ý một chút, về sau chú trọng vào vấn đề đoàn kết.

Vương Tử Quân nghe lời nói của bí thư Nhiếp Hạ Quân, hắn khẽ gật đầu, hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Nhiếp.

- Tiểu tử cậu thông minh, có bản lĩnh, hơn nữa khó có được là làm người cũng không tệ. Dù tôi ở trong tỉnh có nói vài lời cho cậu, thế nhưng thực tế dù tôi có không nói lời nào, cũng không ai làm gì được cậu.

Nhiếp Hạ Quân cũng không dừng lại, lão nâng ly rượu lên uốn cạn rồi nói:

- Tử Quân cậu công tác ở thành phố Đông Bộ, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, cậu làm việc thật sự không tệ. Đặc biệt là bây giờ kinh tế thành phố Đông Bộ đã phát triển vượt qua thời đại của Tiết Diệu Tiến, chỉ cần tiếp tục phát triển như vậy, cuối năm nay thành phố Đông Bộ sẽ biến thành một ngôi sao sáng của tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Nhiếp Hạ Quân, tuy bí thư Nhiếp không nói đến chuyện mình có thể gặp dữ hóa lành trong tỉnh, thế nhưng hắn biết rõ, mình sở dĩ đi lại đường hoàng trên đất bằng cũng không ly khai khỏi sự giúp đỡ to lớn của Nhiếp Hạ Quân.

- Ban ngành, sự việc đã quyết định rồi sao?

Vương Tử Quân cũng không nói gì về vấn đề kinh tế của thành phố Đông Bộ, hắn dừng lại rồi khẽ hỏi Nhiếp Hạ Quân.

- Đã quyết định rồi.

Nhiếp Hạ Quân trầm ngâm giây lát, lúc này lão nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn. Nhìn vào vẻ mặt của bí thư Nhiếp thì Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa của nó là như thế nào, bí thư Nhiếp Hạ Quân nhìn thì có vẻ rất ung dung thế nhưng trong lòng cũng không được bình tĩnh như những biểu hiện bề ngoài như vậy.

Nhiếp Hạ Quân cũng không muốn đi, lão đã khống chế được cục diện ở thành phố Đông Bộ, lão đang triển khai kế hoạch lớn của mình và thật sự không muốn đi đâu cả. Tuy lão là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng có một số việc không phải lão có thể quyết định được.

- Tử Quân, tôi cũng đọc vài bộ tiểu thuyết võ hiệp, tôi cảm thấy cảm giác sảng khoái khi giải quyết được kẻ thù thật sự qua nhanh, người thắng thật sự là những người biết ẩn nhẫn. Thế cho nên nói an phận làm người, ổn định làm việc mới là chân lý.

Nhiếp Hạ Quân nói đến tiểu thuyết võ hiệp thuần túy chỉ là lấy cớ, Vương Tử Quân biết rõ đây là lão đang nói với mình, sau này cũng đừng nên quá ngẩng cao đầu. Bí thư Nhiếp khuyên mình sau này nên biết ẩn nhẫn trong tỉnh Sơn Nam đầy mưa gió.

Vương Tử Quân đang định lên tiếng thì Nhiếp Hạ Quân khoát tay áo nói:

- Tôi vốn chuẩn bị điều cậu về tỉnh Chiết Giang, chỗ đó có anh Lâm, cậu dù thế nào cũng không có việc gì. Nhưng cuối cùng tôi lại bỏ qua ý nghĩ này.

- Cậu muốn đi xa trên con đường này, như vậy không những phải có kinh nghiệm đi đường thuận, còn phải có kinh nghiệm đi ngược, chỉ có những người từng đi ngược dòng mới có thể biểu hiện được phong thái thật sự của mình.

Vương Tử Quân là người trọng sinh, kiếp trước có độ tuổi không khác gì Nhiếp Hạ Quân, tất nhiên biết rõ câu nói của bí thư Nhiếp là rất đúng. Hắn rót đầy ly cho bí thư Nhiếp, lúc này mới khẽ nói:

- Bí thư Nhiếp, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho ngài thất vọng.

- Sau khi tôi đi thì anh Hào sẽ tiến lên tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy, tất nhiên vị trí của anh Hào sẽ để trống, nhưng bí thư Truyền Thụy căn bản không có khả năng quá lớn.

Nhiếp Hạ Quân khẽ nâng ly rượu lên rồi khẽ nói.

Nhiếp Hạ Quân có thể để lộ ra những lời này cũng đủ để thấy không xem Vương Tử Quân là người ngoài, lão nói ra như vây để cho Vương Tử Quân sớm cho ra chuẩn bị. Trong quan trường một mình chiến đấu hăng hái sẽ dễ rơi vào tình huống hai mặt đều là kẻ địch, Nhiếp Hạ Quân nhắc nhở Vương Tử Quân nhanh chóng thành lập mặt trận của mình, gầy dựng lực lượng của mình.

Tuy Nhiếp Hạ Quân không đề cử Nhiếp Hạ Quân quay về tỉnh Chiết Giang, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể thừa cơ hội bí thư Nhiếp còn tại vị để quay về tỉnh nhà.

- Bí thư Lưu không có nhiều khả năng, nhưng chủ tịch Tề càng không có khả năng hơn.

Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống bàn, hắn trầm giọng ngã bài với Nhiếp Hạ Quân.

Nhiếp Hạ Quân chợt sững sờ, lão thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra một câu như vậy, vì lão nhận được tin tức rằng khả năng Tề Chính Hồng tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam là rất lớn. Bây giờ Vương Tử Quân nói như vậy, nếu như là người ngoài nói thì lão sẽ không tin, nhưng nó lại xuất phát từ miệng Vương Tử Quân, điều này làm cho lão trở nên trầm ngâm.

- Chuyện gì xảy ra?

Nhiếp Hạ Quân có hơi dừng lại rồi dùng giọng âm trầm hỏi.

- Nghe nói cầu vượt sông Hà Kiều có vấn đề về chất lượng.

Vương Tử Quân cũng không che giấu mà trực tiếp trầm giọng nói với Nhiếp Hạ Quân.

Nhiếp Hạ Quân tất nhiên biết rõ cầu Hà Kiều ở chỗ nào, nhưng lão cũng chưa nghe nói nhiều về nó, thế nhưng lão cũng biết được năm xưa ai là người chủ trì công tác xây dựng cây cầu huyết mạch kia.

Tề Chính Hồng, năm xưa người này là tổng chỉ huy công tác xây dựng cầu Hà Kiều, nếu thật sự cây cầu có vấn đề, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn với Tề Chính Hồng.

Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Nhiếp Hạ Quân thầm cảm thấy vui vẻ. Tuy lão chưa có chứng cứ gì cả, thế nhưng dấu hiệu này đã cho thấy, lão rời khỏi tỉnh Sơn Nam cũng không rời khỏi công lao của Tề Chính Hồng.

Nhưng bây giờ Tề Chính Hồng đỏ mắt lên, Nhiếp Hạ Quân không còn đủ lực để giao chiến với Tề Chính Hồng. Dương Độ Lục đã chuyển lên làm trưởng ban tổ chức trung ương, Nhiếp Hạ Quân muốn làm gì cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân nói những lời như vậy, lão lại cảm thấy Tề Chính Hồng chỉ sợ gặp chuyện không may, tất nhiên lão sẽ rất vui khi người gặp chuyện không may là Tề Chính Hồng.

Nhiếp Hạ Quân là bí thư tỉnh ủy, Vương Tử Quân biết rõ một sự việc mà mình không biết gì, đây cũng không phải là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên. Cho đến nay Nhiếp Hạ Quân luôn cảm thấy Vương Tử Quân khá trầm ổn, nếu như có thêm nhiều thành tích thì con đường tiến bước cũng không quá chật vật. Nhiếp Hạ Quân cũng là như vậy, lão cần phải làm tốt công tác của mình, đồng thời cũng phải có thủ đoạn loại bỏ đối thủ cạnh tranh.

Lúc cần thiết thì phải tiến công.

Lúc này Nhiếp Hạ Quân chợt cảm thấy mình sai rồi, Vương Tử Quân không phải không biết tấn công, chỉ là khi Vương Tử Quân tiến công thật sự không chút biểu hiệ, cũng có thể nói là người này khinh thường tự đứng ra để ra tay. Nhưng nếu có thứ gì cản trở sự phát triển của hắn, khi hắn ra tay thì anh sẽ bị đánh cho chạy không kịp.

Không tấn công thì chẳng có vấn đề, nhưng nếu đã tấn công thì sẽ hùng mạnh như sấm sét, sẽ đánh cho anh căn bản không có sức hoàn thủ.

Vương Tử Quân giữ được cán dao của Tề Chính Hồng có lẽ đã khá lâu rồi, mãi đến bây giờ mới ra tay, có thể nói là khá ẩn nhẫn. Nhưng lúc này hắn khiêu chiến với Tề Chính Hồng, tuy có thể ép Tề Chính Hồng ngã đổ, nhưng cũng xem như chôn xuống một mầm tai họa.

Trẻ tuổi thì đi được xa hơn, Nhiếp Hạ Quân tự định giá lại vấn đề, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân:

- Loại chuyện này vẫn là tôi cho ra sắp xếp thì hay hơn.

- Bí thư Nhiếp, ngài không cần phải xen vào, sẽ có người đi làm. Ngài chỉ cần chờ đến lúc tuyến trên truy vấn thì lãnh hết trách nhiệm là được.

Vương Tử Quân nói đến đây thì cười lên ha hả.