- Chủ tịch Vương, tối nay anh có bận gì không?
Trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, nàng mỉm cười hỏi.
Triệu Thúy Bình mặc một bộ váy màu xanh nhạt, mặt trang điểm nhẹ, tuy rất đoan chính nhưng vẫn có chút đắc ý, đặc biệt là chút cảm giác màu trắng trước ngực càng làm cho người ta sinh ra cảm giác mơ màng vô hạn. Nếu không phải Vương Tử Quân căn cứ vào hồ sơ và biết nàng đã hơn bốn mươi, hắn còn tưởng rằng người phụ nữ trước mặt mới chỉ hơn ba mươi.
Vương Tử Quân thật sự có vài phần hảo cảm với người phụ nữ thường ủy duy nhất của thành phố Đông Bộ này, chẳng những người phụ nữ này ủng hộ hắn ở phương diện công tác, hơn nữa dù là làm việc hay làm người cũng đều đứng trên lập trường công chính. Hắn rất tán thưởng nàng ở phương diện này, vì thế mà hai bên có quan hệ khá tốt.
Trong lúc Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến xếp đặt thế cờ, Triệu Thúy Bình cũng không giúp ai, thế cho nên nàng ngồi bất động trên vị trí trưởng phòng tuyên truyền, cũng không cầu tiến, lại chẳng có dấu hiệu thụt lùi.
- Thế nào? Nữ trưởng phòng xinh đẹp của thành phố Đông Bộ muốn mời tôi đi dùng cơm tối sao? Tôi đây thật sự không chịu được hấp dẫn, rất có thể sẽ vấp vào sai lầm.
Vương Tử Quân dùng giọng không ảnh hưởng toàn cục để nói đùa với Triệu Thúy Bình.
- Tất cả mọi người đều nói cần phải liên hệ thật chặt chẽ với lãnh đạo, nếu xét từ góc độ này thì xem như tôi đã thất lễ. Chủ tịch Vương đã nhận công tác rất nhiều ngày, tôi còn chưa chúc mừng ngài, bây giờ kính xin anh cho tôi một cơ hội, để tôi có thể bồi tội.
Triệu Thúy Bình cười hì hì, nàng dùng giọng rất vui vẻ nói.
Dù Triệu Thúy Bình là một người phụ nữ hơn bốn mươi nhưng cơ thể vẫn rất gợi cảm, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, trước lồi sau lõm, đầy đặn mà không mập mạp, trưởng thành mà không già nua. Lúc này nàng nói vui đùa vài câu với Vương Tử Quân, có ba phần ngây thơ bảy phần dí dỏm, bổ sung cho bầu không khí thiếu âm khí trong quan trường. Vì vậy mà Vương Tử Quân cảm thấy vẻ quyến rũ của nàng căn bản không giảm, hơn nữa lại càng có thêm hương vị.
- Khó có được cơ hội trưởng phòng Triệu mời khách, tôi thật sự rất muốn đi, thế nhưng hôm nay có một bữa cơm không thể nào bỏ qua được. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ mời khách trưởng phòng Triệu nhé?
Vương Tử Quân khống chế tâm tình của mình cực kỳ tốt, hắn nhanh chóng cười nói với Triệu Thúy Bình.
Triệu Thúy Bình tỏ ra có chút thất vọng, thế nhưng nàng lại dùng giọng không chút tiếc nuối nói:
- Xem ra lần sau mời khách phải xếp hàng, như vậy thì đến tối ngài mới là của tôi được.
Một câu nói vô tâm của Triệu Thúy Bình lại có tác dụng gây cười, Vương Tử Quân nở nụ cười hào phóng nói:
- Trưởng phòng Triệu cứ yên tâm, ngày mai tôi dù có từ chối nhiều người cũng phải chờ trưởng phòng Triệu đại giá.
- Chủ tịch Vương.
Khi Vương Tử Quân tiễn Triệu Thúy Bình đi ra ngoài cửa, đúng lúc Thái Nguyên Thương đi đến. Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu bắt chuyện với Triệu Thúy Bình, sau đó cùng đi vào phòng với Vương Tử Quân.
Sau khi trở thành thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, Thái Nguyên Thương càng cố sức công tác, sớm xin chỉ thị chiều làm báo cáo, thật sự kiên trì và mạnh mẽ.
- Nguyên Thương, anh ngồi đi.
Vương Tử Quân khoát tay với Thái Nguyên Thương, tỏ ý cho Thái Nguyên Thương ngồi xuống.
Thái Nguyên Thương ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, sau đó bắt đầu báo cáo công tác ngày hôm nay. Vương Tử Quân nghe Thái Nguyên Thương báo cáo công tác, những điểm cần thiết thì hắn mở miệng nói hai câu, những gì Thái Nguyên Thương có thể hoàn thành thì hắn căn bản không mở miệng.
- Vừa rồi trưởng phòng Triệu đột nhiên mời tôi dùng cơm, không biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Tử Quân thấy Thái Nguyên Thương đã báo cáo xong, thế là mở miệng như vô tình nhắc đến vấn đề này.
Vương Tử Quân nói như vậy cũng không trông mong Thái Nguyên Thương cho ra một đáp án chính xác, hắn chỉ muốn nghe ý kiến của Thái Nguyên Thương. Có câu nghe nhiều lời thì sẽ rõ ràng, biết đâu Thái Nguyên Thương sẽ cho hắn một lời nhắc nhở hữu ích.
- Chủ tịch Vương, nếu như là lãnh đạo khác tìm anh, tôi thật sự còn đoán không ra, thế nhưng nếu là trưởng phòng Triệu đột nhiên mời khách, tôi lại có thể đoán được một hai phần.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cố gắng ra vẻ huyền bí của Thái Nguyên Thương, thế là hắn cười mắng một tiếng:
- Được rồi, nếu anh nói loạn, tối sẽ gọi trưởng phòng Triệu đến đối chất rõ ràng.
Sau khi đi vào vòng quan hệ của Vương Tử Quân, Thái Nguyên Thương bắt đầu từ trạng thái căng thẳng tiến vào trạng thái ôn hòa. Hắn là người lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn cũng có không ít kinh nghiệm độc đáo, cũng không phải là thứ mà người khác dễ dàng có được.
Lãnh đạo cũng là người, cũng có tư tưởng, cũng không hy vọng cấp dưới là hạng người nói gì nghe nấy, cúi đầu khom lưng, thật ra nhiều khi còn muốn cấp dưới đứng trên phương diện một người ngoài để cho ra những lời đề nghị có tác dụng tham khảo. Nhưng dù thế nào thì lời đề nghị cũng phải nắm chắc "mức độ", Thái Nguyên Thương là người quản miệng mình rất nghiêm, không nói bậy, không bày tỏ thái độ rối loạn, cần phải cẩn thận chặt chẽ, lúc nên nói thì sẽ không bao giờ tiếc sức. Một thời gian ngắn áp dụng sách lược như vậy, Thái Nguyên Thương cảm thấy chủ tịch Vương càng ngày càng có chút ỷ lại vào một thư ký trưởng như mình.
- Chủ tịch Vương, dù ngài gọi trưởng phòng Triệu đến thì tôi cũng dám nói.
Thái Nguyên Thương cười hì hì, sau đó cũng không tiếp tục giở trò thừa nước đục thả câu:
- Trước khi trưởng phòng Triệu tìm ngài thì trưởng phòng thông tin truyền thông thành phố có đến báo cáo công tác, trùng hợp là khi đó trưởng phòng Triệu không có mặt, thế cho nên bị đẩy đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn móc thuốc ra châm lửa, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Thái Nguyên Thương.
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng Trình phòng thông tin truyên thông nói, lúc này thiết bị của đài truyền hình quá cũ kỹ, tín hiệu không tốt, hình ảnh trên tivi bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hôm nay thành phố Đông Bộ phát triển mạnh mẽ, tin tức truyền thông là tiếng nói của chính quyền, vì thế mà không thể nào tụt hậu được. Vì muốn làm công tác gõ chiêng dọn đường cho công tác của thành phố Đông Bộ, bọn họ cần phải thay đổi, cần có những thiết bị mới.
Thái Nguyên Thương học tập bộ dạng của trưởng phòng Trình giống như đúc, Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Đài truyền hình là cửa sổ của phòng tuyên truyền, muốn thay đổi thay thế thiết bị thì mở miệng cũng cực kỳ đường hoàng. Nhưng lúc này cũng không phải là trưởng phòng Trình đến tìm không gặp mặt trưởng phòng Triệu mới đến tìm anh, rõ ràng là trưởng phòng Trình đặc biệt đến nương nhờ nhà thư ký trưởng.
Thái Nguyên Thương cũng không muốn che giấu chuyện của trưởng phòng Trình với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Hào quang của chủ tịch Vương chiếu sáng vạn dặm, có gì qua mắt được ngài chứ?
- Được rồi, tác dụng của đài truyền hình là khó thể nào bỏ qua được, anh nói đi, bọn họ cần bao nhiêu tiền mua thiết bị mới?
- Nghe trưởng phòng Trịnh nói, hình như cũng cần hơn một triệu.
Thái Nguyên Thương nói ra con số mà có chút không yên. Hắn là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, tất nhiên hắn biết rõ tình huống của phòng tài chính thành phố. Dù lúc này không đến mức khốn khổ đói kém, thế nhưng tài chính vẫn chưa tiến vào trạng thái dư dả, lần này bỏ ra cả triệu, thật sự không đơn giản.
"Hơn một triệu?"
Vương Tử Quân hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
Vương Tử Quân không nói thì Thái Nguyên Thương cũng không hỏi, tuy trưởng phòng thông tin truyền thông có quan hệ không tệ với hắn, nhưng hắn phản ánh sự việc này với chủ tịch Vương thì xem như đã làm xong phận sự và hết khả năng rồi. Còn chủ tịch Vương sẽ cho ra quyết định gì, cũng không phải là thứ mà hắn có thể ảnh hưởng đến được.
Làm người phải có mức độ, Thái Nguyên Thương từ khi rơi từ trên trời xuống đất thì lại càng có cảm ngộ về phương diện này. Sau khi nói vài câu liên quan đến công tác thì Vương Tử Quân đứng lên nói:
- Nguyên Thương, anh cũng bận rộn cả ngày rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi cho sớm.
Thái Nguyên Thương đồng ý một tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, có gì anh cứ nói Quốc Lương điện thoại cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng của Thái Nguyên Thương mà khóe miệng lộ ra nụ cười. Dạy người chỉ ngắn, dạy người hầu của mình phải chỉ dài, chính hắn thật sự không nhìn lầm người, Thái Nguyên Thương quả nhiên là một nhân tuyển cực kỳ tốt cho vị trí thư ký trưởng. Người này không những thức thời còn biết tiến biết lùi, quan trọng là nắm chắc mức độ, biết nắm biết buông. Lúc nên hỏi thì cẩn thận tỉ mỉ, lúc không nên thì giống như không nhìn thấy, rõ ràng vừa có ánh mắt vừa có năng lực.
Đề bạt Thái Nguyên Thương làm thư ký trưởng, đây thật sự là một hành động hiếm có của Vương Tử Quân. Trước tiên Thái Nguyên Thương là bộ hạ cũ của Nhâm Xương Bình, đề bạt sẽ làm cho Thái Nguyên Thương thấy được hy vọng, càng thuận thế phát triển, theo sát và tiến vào trong hệ thống của Vương Tử Quân. Thông qua những người như vậy mà Vương Tử Quân hoàn toàn có thể nắm chắc văn phòng trong tay mình.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc thì trời đã tối, vì phải đi gặp Lưu Vinh Hòa thế nên Vương Tử Quân cũng không cho Triệu Quốc Lương đi theo, chỉ để anh Đổng đưa mình đến khách sạn Khải Uy.
Khách sạn Khải Uy nằm ở phía tây nam thành phố Đông Bộ, cũng không phải là khách sạn lớn nhưng lại có danh tiếng rất lớn trong tỉnh Sơn Nam.
Khi anh Đổng chậm rãi dừng xe trước cổng khách sạn Khải Uy, một người đàn ông tươi cười rạng rỡ tiến lên đón chào. Người đàn ông này thấy được Vương Tử Quân thì cười ha hả nói:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Điền Trì Quốc của tập đoàn Vinh Hồ, giám đốc Lưu sắp xếp tôi ở đây đặc biệt chào đón anh.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông mập mạp với nụ cười như hoa, hắn gật đầu nói:
- Cám ơn anh, chúng ta vào thôi.
- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này.
Điền Trì Quốc cũng không mời Vương Tử Quân đi về phía đại sảnh, lại đưa tay mời Vương Tử Quân đi về phía một cánh cửa nhỏ của khách sạn. Cánh cửa kia không có gì là đặc biệt đối với một khách sạn xa hoa, cửa thủy tinh màu đen càng làm cho người ta căn bản không nhìn ra bên trong là gì.
Khi Điền Trì Quốc đẩy cửa, một tấm thảm đỏ xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, bốn tiếp tân xinh đẹp mặc trang phục tiếp viên hàng không tiến lên rồi khom người nói:
- Chào mừng quý khách giá lâm.
Bốn cô gái này có dáng người cao gầy, mặc chế phục giống như tiếp viên hàng không càng cực kỳ hấp dẫn. Hai cô gái phía trước khẽ cười một tiếng, sau đó ra hiệu cho hai cô phía sau, hai cô phía sau nhanh chóng tiến lên giúp mở thang máy.
- Chủ tịch Vương, đại sảnh khá rối loạn, ông chủ của tôi chờ những người bạn đặc biệt thì thường dùng đường đi dành cho khách quý của khách sạn. Chúng ta đi theo đường này, giám đốc Lưu đang ở trên lầu.
Điền Trì Quốc quan sát Vương Tử Quân, thấy vẻ mặt đối phương không biến đổi thì khẽ lên tiếng giới thiệu.
Nửa phút sau thang máy dừng lại ở lầu chín, cô gái tiếp tân cao gầy cùng đi vào thang máy đã cười nói:
- Hai vị khách quý, đã đến lầu chín, mời hai vị!
Khi thang máy mở ra thì hai nam ba nữ xuất hiện ở bên ngoài, nhóm người này thật sự là quần anh tụ hội, ba cô gái rất xinh đẹp, đặc biệt là cô gái ở giữa. Người nfay mặc váy dài, hai hàng chân mà như núi xa, mắt như thu thủy, dáng người thon dài. Nàng đứng đó giống như phượng hoàng đón gió, tràn đầy kiêu ngạo.
Hai cô gái đứng bên cạnh có một người giọng nói rất ngọt ngào, váy trắng làm cho người nào cũng bừng bừng thanh xuân. Cô gái còn lại làm cho người ta sinh ra cảm giác có gì đó điên cuồng, váy ngắn chân dài tràn đầy sức hấp dẫn.
Hai cô gái kia dù lựa chọn bất kỳ người nào cũng hấp dẫn ánh mắt người đối diện, nhưng lúc này bọn họ đứng bên cạnh cô gái váy dài ở giữa, lại giống như sao vây quanh trăng.
- Ha ha ha, anh Vương, nếu anh chưa đến, tôi sẽ lái xe đến đưa anh đi.
Khi Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt từ trên người phụ nữ đứng giữa, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khá cao ráo có vài phần giống với Lưu Truyền Thụy đứng bên cạnh cô gái váy ngắn mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã thông qua Trương Lộ Giai để biết rõ về tư liệu của người này, thế nên hắn nở nụ cười nói:
- Giám đốc Lưu quá khách khí rồi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Ôi, anh Vương, anh nói như vậy là không được rồi. Tôi và Trương Thiên Tâm từ nhỏ đã là anh em tốt với nhau, có thể nói là anh em nối khố, nếu anh gọi tôi là giám đốc Lưu, như vậy thật sự đã cười chê tôi rồi.
Lưu Vinh Hòa vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười nói.
Vương Tử Quân cũng chỉ cười cười mà không nói gì, tuy hắn và Lưu Truyền Thụy có quan hệ rất tốt, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng hắn và Lưu Vinh Hòa sẽ là xưng anh em với nhau.
- Ha ha ha, Vinh Hòa, đây không phải là nơi trò chuyện, chúng ta không thể cho anh Vương đứng ở đây được. Anh Vương, mời anh đi vào trong này.
Đứng bên cạnh là một người đàn ông có độ tuổi tương đồng với Lưu Vinh Hòa, cặp kính gọng vàng trên gương mặt trắng nõn, dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Khi hai người Lưu Vinh Hòa chào hỏi Vương Tử Quân, ba cô gái cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, ngoài cô gái váy đen ở giữa không có biểu hiện gì khác thường, vẻ mặt hai cô còn lại có vẻ rất kinh ngạc. Các cô gái này tiếp xúc với nhóm người Lưu Vinh Hòa cũng không phải ngày một ngày hai, vì thế mà nàng hiểu rõ tính cách của hai người này, ba người đàn ông này bình thường đều rất kiêu ngạo hống hách, hôm nay sao lại khách khí như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân cười cười đi theo người đàn ông kia về phía gian phòng, sau khi đẩy một cánh cửa thủy tinh thì một đại sảnh rộng hơn trăm mét vuông chợt xuất hiện trước mắt hắn.
Đèn chùm bằng thủy tinh treo bên trên làm cho gian phòng sáng rực lên, người đàn ông kia nhìn sang nói với Vương Tử Quân:
- Anh Vương, chỗ này có chút đơn giản, kính mong anh Vương đừng trách, mời anh Vương sang ngồi bên này.
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay chỉ một hàng ghế màu vàng được điêu khắc cực kỳ tinh tế mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn chiếc ghế như ghế rồng ở vị trí chính giữa, hắn cười cười nói:
- Cám ơn ý tốt của anh, nhưng con người tôi dạo này có chút sợ hãi với những động vật bò qua bò lại như vậy, thế cho nên xin được đổi ghế.
Người đàn ông thấy Vương Tử Quân từ chối lời đề nghị của mình thì trên gương mặt trắng nõn có chút nổi nóng, nhưng hắn che giấu cực kỳ tốt, chỉ sau nháy mắt đã biến thành bộ dạng cười tủm tỉm. Nếu như không phải Vương Tử Quân vừa rồi thấy hình ảnh của người này trong gương phản quang, hắn thật sự còn không nhìn ra chút ghét bỏ trên mặt đối phương.
Trước khi tiến vào phòng thì Vương Tử Quân cũng luôn quan sát hai người Lưu Vinh Hòa, người đàn ông kia tuy cứ mở miệng là gọi anh Lưu, thế nhưng Vương Tử Quân có thể thấy người làm chủ là người đàn ông này.
- Nếu như anh Vương không thích thì chúng ta sẽ không ép. Anh Điền, anh đi ra nói bọn họ dâng thức ăn lên, anh Vương, mời anh ngồi bên này.
Người đàn ông trắng nõn mời Vương Tử Quân ngồi xuống, sau đó khẽ gật đầu với cô gái mặc váy đen. Cô nàng có chút chần chừ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn rõ phong thái giơ tay nhấc chân của người đàn ông bên cạnh, hắn khẽ cười nói:
- Vinh Hòa, anh đến thành phố Đông Bộ làm khách, tôi nên là người mời khách, vì sao lại không biết xấu hổ để anh mời khách được. Nếu như bí thư Lưu biết tôi để anh mời khách ở thành phố Đông Bộ, chắc chắn sẽ không buông tha.
Lưu Vinh Hòa nghe nói qua về Vương Tử Quân, cũng đã từng xem hình của Vương Tử Quân, nhưng lúc này nhìn một người đàn ông còn nhỏ tuổi hơn mình nhưng đã là chủ tịch thành phố, hơn nữa lại được bố liên tục mở miệng khen ngợi là người có tiềm lực vô hạn, thế là trong lòng đầy hâm mộ và ghen ghét.
Nhưng Lưu Vinh Hòa nghĩ đến mục đích hôm nay, thế là cố gắng áp chế đố kỵ trong lòng, lại nói:
- Anh Vương, chúng ta là người một nhà, cái gì mà khách khí hay không khách khí. Lúc này tôi giới thiệu cho anh một người bạn, anh ấy là Đàm Tiếu Minh, là người bạn chơi với tôi từ nhỏ. Nhắc đến anh ấy có lẽ anh cũng không biết, nhưng có lẽ anh cũng không xa lạ gì chủ tịch Đàm.
"Chủ tịch Đàm?"
Vương Tử Quân chợt có nhiều ý nghĩ, cũng nghĩ ra chủ tịch Đàm là thần thánh phương nào. Chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Sơn Nam Đàm Nhất Hòa, tuy bây giờ Đàm Nhất Hòa nhận chức ở khối mặt trận tổ quốc xem như dưỡng lão thế nhưng cũng là người thâm căn cố đế ở tỉnh Sơn Nam, năm xưa khi Dương Độ Lục còn nắm quyền ở tỉnh Sơn Nam, chủ tịch Đàm này chính là một người cực kỳ cường thế.
- Chủ tịch Đàm vẫn khỏe đấy chứ?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười với Đàm Tiếu Minh, sau đó ân cần hỏi thăm.
- Cám ơn anh Vương, sức khỏe của bố tôi rất tốt, nhưng vì có quá ít việc nên đem hết tinh lực đặt lên người của anh em chúng tôi. Mọi người đều nói công cha như núi Thái Sơn, bây giờ tôi mỗi lần nhớ đến câu nói này đều cảm thấy giống như núi lớn ép lên đầu.
Đàm Tiếu Minh vừa nói vừa phất tay bất đắc dĩ làm cho bầu không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Cha mẹ nào trên đời cũng yêu thương chăm sóc con cái.
Khi ba người bọn họ nói chuyện với nhau, vài nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp bắt đầu dọn thức ăn lên bàn. Những món này đã được chuẩn bị sẵn, thế nên chỉ mất mười phút thì hơn chục món đã được dọn ra trên bàn.
- Anh Vương, anh có thấy vị này có chút quen mặt không?
Lưu Vinh Hòa không biết từ khi nào đã giữ lấy bàn tay của cô gái mặc váy ngắn ở bên cạnh, nhưng một bàn tay khác lại chỉ vào cô gái mặc váy đen.
Vương Tử Quân thật sự không biết cô gái mặc váy đen này là ai, lúc này hắn nhìn về phía cô nàng cũng không chút cảm giác quen mắt. Nhưng Lưu Vinh Hòa đã nói như vậy, ba người phụ nữ cũng nhìn về phía hắn, dưới tình thế này hắn đành trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười nói:
- À, cũng có hơi quen.
- Ha ha ha, không phải chỉ là hơi quen mới đúng.
Lưu Vinh Hòa cười ha hả, hắn nở nụ cười hiểu biết với Vương Tử Quân.
Cô gái mặc váy dài nghe thấy Lưu Vinh Hòa nói về mình thì khẽ nhíu mày, thế nhưng cuối cùng thì nàng cũng không mở miệng, nhưng lại dùng ánh mắt có chút chán ghét nhìn Vương Tử Quân.
Đàm Tiếu Minh nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, khi hắn thấy ánh mắt cô gái váy đen kia biến đổi thì trừng mắt nhìn lại. Dưới ánh mắt đầy lực sát thương của Đàm Tiếu Minh, cô gái kia chợt nhớ ra điều gì đó, thế là một cảm giác sợ hãi và thương tiếc chợt hiện ra trên mặt nàng.
Tất cả tình huống đang diễn ra đều lọt vào trong mắt Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn không thể nào biết được cô gái kia là ai, thế là không khỏi xoắn hai tay vào nhau:
- Xem ra trí nhớ của tôi cũng không tốt, anh Vinh Hòa nên nói cho tôi biết là được rồi.
- Ha ha ha, anh Vương nói những lời này rõ ràng đã làm tổn thương tự tôn của Tiểu Vân nhà chúng tôi, tôi thấy như thế này cần phải phạt hai người mới được.
Lưu Vinh Hòa vừa nói vừa nháy mắt nhìn cô gái được gọi là Tiểu Vân.
Vẻ mặt cô gái có hơi biến đổi, cuối cùng nàng cũng mở miệng nói:
- Anh Vương, tôi là Tề Huyên Vân.
"Tên là Tề Huyên Vân, rất có danh tiếng?"
Chút nghi ngờ lóe lên trong mắt Vương Tử Quân, hắn chợt cười nói:
- Chào cô.
Cô gái mặc váy ngắn ngồi bên cạnh Lưu Vinh Hòa chợt cười khúc khích nói:
- Anh Vương, những người gặp mặt chị Tề của chúng tôi thường thích bắt tay để cảm nhận cảm giác bàn tay mềm mại của băng tâm tiên tử trên tivi là như thế nào.
"Trên tivi, băng tâm tiên tử?"
Vương Tử Quân nghe tên giống như nhớ đến một bộ phim truyền hình gì đó đang được chiếu, nữ nhân vật chính trong phim thật sự không tệ, làm cho người ta xem phim mà nhớ mãi không quên. Dù là Thái Thần Bân và Triệu Quốc Lương nói chuyện với nhau cũng không khỏi nhắc đến cô gái này.
- Tôi thấy không nên cảm nhận, nếu không sau này sẽ khó thể nào quên được.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng tùy ý nói.
Tề Huyên Vân vốn đã chuẩn bị vươn ta ra, khoảnh khắc khi thở dài một hơi thì trong lòng có chút xấu hổ. Đến lúc này nàng mới dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Vương Tử Quân, nhưng thấy người đàn ông kia tuy cũng hơn hai mươi tuổi, tuy ăn nói hào phóng tự nhiên thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thân cận.
Ngồi bên cạnh người này cũng không phải là vấn đề, Tề Huyên Vân có ý nghĩ như vậy, vẻ mặt chợt biến đổi.
- Ha ha ha, anh Vương thật sự quá nhẫn tâm, không thể quên được mới hay chứ sao?
Đàm Tiếu Minh nói rồi nâng ly rượu lên:
- Anh Vương, tôi thật sự ngưỡng mộ anh đã lâu, chúng ta cùng nâng ly xem như chúc mừng ngày tụ hội hôm nay.
Vương Tử Quân cười nâng ly khẽ cụng với Lưu Vinh Hòa, Đàm Tiếu Minh. Ba cô gái Tề Huyên Vân ở bên kia cũng nâng ly rượu lên trợ hứng, nhưng ngoài Tề Huyên Vân nhìn qua giống như có chút khó thích ứng, hai người phụ nữ khác rõ ràng đã nhiều lần tham gia những buổi tụ hội thế này, cho nên rất biết cách đúng mực.
Sau khi uống cạn ba ly, Đàm Tiếu Minh và Lưu Vinh Hòa với Vương Tử Quân nói đến những chuyện lặt vặt phát sinh trong tỉnh, thật sự giống như đã quên đi chủ đề chính của ngày hôm nay.
Vì nói đến những chuyện vui vẻ nên bầu không khí trong phòng thật sự không tệ, đặc biệt là Lưu Vinh Hòa oán trách Vương Tử Quân quá vĩ đại, làm cho bố mình là bí thư Lưu cứ mãi lấy ra làm tấm gương, ép Vương Tử Quân phải bồi thường tâm linh cho mình, thế là bầu không khí thật sự bùng nổ.
Tôm hùm, cái muối, vi cá...Tuy chỉ có sáu người nhưng món ăn lại liên tục được đưa lên, hơn nữa tất cả các món đều cực kỳ chú ý, càng lúc càng to tát. Khi món cá cuối cùng được đưa lên thì Lưu Vinh Hòa cười ha hả nói:
- Anh Vương, có câu cá không thể không đầu, chúng ta là một nhóm thanh niên, bây giờ người đi đầu là anh Vương, chúng tôi là những người không chịu được sự gò bó trong cơ quan nhà nước, có thể nói là bị phế mất. Sau này anh em thật sự cần anh Vương quan tâm nhiều hơn, anh em xin kính anh một ly.
Vương Tử Quân nâng ly lên cùng cụng ly với Lưu Vinh Hòa, sau đó nói:
- Anh Vinh Hòa, anh nói như vậy là quá khách khí rồi, con người của tôi cũng chỉ có thể vung tay ở phạm vi chính sách cho phép, nếu những gì cần quan tâm thì tôi sẽ tuyệt đối không hàm hồ.
Lúc này gương mặt đầy nụ cười của Đàm Tiếu Minh chợt biến đổi, hắn cũng là người thông minh, cớ sao không hiểu bốn chữ "chính sách cho phép?". Khi Lưu Vinh Hòa cười ha hả đặt ly rượu xuống, hắn cũng nâng ly lên nói:
- Anh Vương, anh em chúng tôi đến địa bàn của anh, cũng chính là kiếm miếng cơm, kính xinh anh Vương giúp chúng tôi một chút ở sự kiện nhà máy may Miên Phưởng.
Lưu Vinh Hòa vừa định ngồi xuống thì cơ thể chợt ngưng tụ, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Đàm Tiếu Minh. Trước đó hai người bọn họ đã thương lượng với nhau, cũng sẽ không đi thẳng vào vấn đề như vậy, Đàm Tiếu Minh hôm nay làm sao thế? Vì sao lại nói thẳng ra như vậy?
- Tôi thật sự giúp đỡ phương án thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng, nhưng cụ thể thế nào thì cần hai bên đàm phán trên phương diện đôi bên cùng có lợi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly trà lên uống một ngụm:
- Tất nhiên nếu các anh thấy trong quá trình đàm phán có gì đó không công bằng, các anh có thể tìm đến tôi bất cứ lúc nào.
- Anh Vương, những trò đi đường vòng trong quan trường của các anh cũng đừng nên dùng với anh em đây. Nói thật, tôi cũng đã học xong đại học nhưng lại là người thô kệch, anh Vương cứ nói một câu cho thoải mái, có thể nể mặt anh em mà giơ cao đánh khẽ một lần không?
Lưu Vinh Hòa dù mở lời có hơi thô nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hắn cười hì hì nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn thấy Lưu Vinh Hòa vẫn đang đứng, tuy lời nói có vài phần cầu khẩn nhưng thực tế lại tràn đầy gây sự, hắn thản nhiên nói:
- Nếu có thể giơ cao đánh khẽ thì tôi nhất định sẽ làm, nhưng có vài vấn đề chúng ta cần phải đàm phán.
Vẻ mặt Lưu Vinh Hòa chợt biến đổi, hắn chỉ vào Vương Tử Quân, định lên tiếng nhưng Đàm Tiếu Minh đã nói:
- Vậy thì cảm tạ anh Vương. Anh Vương, anh em chúng ta cùng uống một ly, chúc tình anh em của chúng ta trường tồn qua thời gian.
Tửu lượng của Vương Tử Quân cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy bây giờ cảm thấy có thể áp chế được, thế nhưng nếu tiếp tục ở lại cũng không xong, thế nên hắn cười ha hả nói:
- Nhưng tôi có một câu cần phải báo trước, chút nữa tôi còn có việc gấp, hôm nay chỉ uống đến đây thôi.
- Được, chúng ta nghe lời anh Vương.
Đàm Tiếu Minh nói rồi nâng ly lên uống cạn. Trong mắt Lưu Vinh Hòa có chút bất thiện, nhưng hắn vẫn uống cạn ly rượu dưới ánh mắt của Đàm Tiếu Minh.
- Anh Vương, hai người chúng ta cũng không xe xích gì nhiều, sẽ không tiễn anh. Tề tiểu thư, làm phiền ngôi sao lớn của ngày hôm nay tiễn chân anh Vương một đoạn đường.
Đàm Tiếu Minh nói rồi dùng giọng có vài phần men say lên tiếng:
- Thanh xuân có hạn, anh Vương cũng đừng nên phụ lòng mỹ nhân.
"Thanh xuân có hạn, cũng đừng nên phụ lòng..."
Vương Tử Quân nghĩ đến những lời này của Đàm Tiếu Minh, sau đó đưa mắt nhìn Tề Huyên Vân với bộ dạng giống như đi ra pháp trường ở bên cạnh, thế là trong lòng không khỏi bùng lên lửa nóng. Tuy hắn có kinh nghiệm hai đời, sống hơn bảy mươi năm, nhưng sức hấp dẫn của tình huống vùi dập một người phụ nữ băng thanh ngọc khiết như Tề Huyên Vân cũng thật sự khó ngăn cản.
Thủ đoạn của Đàm Tiếu Minh thật sự bất phàm, Vương Tử Quân trấn định tâm thần, hắn cười khoát tay với Đàm Tiếu Minh:
- Nếu đã như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Tề Huyên Vân vốn còn có chút kỳ vọng với Vương Tử Quân, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì thật sự cảm thấy rất đau lòng. Tuy nàng rất muốn phản kháng, nhưng nghĩ đến thời điểm mình nói chuyện với người đại diện của công ty, nàng chợt sinh ra cảm giác mất hết sức lực. Khi nàng cảm thấy cực kỳ do dự thì Đàm Tiếu Minh chợt nhìn sang.
- Anh Vương, anh chờ chút.
Tề Huyên Vân thầm an ủi mình một câu, coi như hoa đẹp để cho heo ăn. Nàng xiết chặt nắm đấm, nhanh chóng chạy về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn cũng không đi thang máy mà đi cầu thang bộ xuống bên dưới. Tề Huyên Vân cũng theo sát bước tiến của hắn, không thể nào mở miệng nói gì được.
Từ lầu bốn đến lầu một chỉ còn một cánh cửa kính duy nhất, Vương Tử Quân cũng không đẩy cửa ra, hắn dừng lại nói:
- Tề tiểu thư, xe của tôi đã ở bên ngoài, cô khỏi cần tiễn nữa.
Tề Huyên Vân đã làm tốt tư tưởng cho mình để chuẩn bị hiến thân, dù thế nào nàng cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy. Không cần tiễn, sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ không biết mình tiễn chân hắn đại biểu cho cái gì sao?
Không thể nào, người đàn ông này vừa rồi đã nói rõ với Đàm Tiếu Minh, cũng là người được đám Đàm Tiếu Minh tôn sùng, nhưng bây giờ đối phương lại tỏ ra không hiểu ý, như vậy là sao? Đối phương cho mình quay về, rõ ràng là không có hứng với mình.
Phụ nữ thường là kỳ quái như vậy, vừa rồi còn bày ra tâm tư hoa đẹp vứt cho heo ăn, nhưng bây giờ nàng lại chợt phẫn nộ, một cảm giác tức giận vì không được coi trọng.
- Anh Vương, anh không muốn cho tôi đi theo, vậy sao anh lại nói tôi đi theo xuống đây?
Tề Huyên Vân thật sự không hiểu vì sao mình lại hỏi như vậy.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tề Huyên Vân rồi cười cười nói:
- Con người của tôi sợ đi đêm, đặc biệt là đi cầu thang vào buổi tối, vì thế nhờ cô đi cùng cho vui.
Vương Tử Quân nói xong thì nhanh chóng đẩy cửa đi ra.
Nếu nói Vương Tử Quân sợ đi đường ban đêm thì đánh chết Tề Huyên Vân cũng không tin, nàng nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, chính là người đàn ông trẻ tuổi được đám người Đàm Tiếu Minh kính trọng chẳng lẽ không có cảm giác với mình?
Tề Huyên Vân nhìn cánh cửa còn chưa khép lại, nàng giống như nhớ đến điều gì đó, nàng xiết chặt nắm đấm rồi chạy ra ngoài. Sau khi bắt taxi thì nàng bấm một dãy số điện thoại.
- Giám đốc Đàm, Vương tiên sinh đã đi rồi, anh ta nói tôi không cần xen vào việc của anh ấy, thế nên tôi cũng về nhà nghỉ ngơi.
Tuy đã hạ quyết tâm nhưng Tề Huyên Vân nói đến đây vẫn có chút không yên.
- Biết rồi.
Sau khi nói ra một câu lạnh băng thì bên kia cúp điện thoại. Tề Huyên Vân chợt cảm thấy thả lỏng, tuy vận mệnh của nàng cũng không biến đổi nhờ sự kiện lần này, thế nhưng nàng cũng hy vọng ngày đó không nên đến quá nhanh.
Dòng xe qua lại cuồn cuộn, bên đường là ánh sáng đèn rực rỡ, Tề Huyên Vân xiết chặt điện thoại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt nàng xuyên qua dòng xe cộ, hy vọng có thể gặp được một người mình chờ mong...
- Tiếu Minh, thế nào rồi?
Lưu Vinh Hòa đã thò tay vào trong ngực cô gái váy ngắn, hắn thấy Đàm Tiếu Minh đặt điện thoại xuống thì hỏi ngay.
- Còn thế nào nữa, người ta chướng mắt chúng ta.
Đàm Tiếu Minh tuy cười nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt và cặp kính gọng vàng tạo nên tương phản rất lớn.
- Hừ, hắn ta tính là gì? Dám xem thường ông?
Lưu Vinh Hòa nổi giận nên dùng lực hơi mạnh, cô gái mặc váy ngắn chợt kêu lên đau đớn. Nếu như trước kia thì Lưu Vinh Hòa sẽ nói vài câu hối lỗi, nhưng lúc này hắn đã nổi giận, nào còn tâm tư như trước? Khi cô gái kia kêu đau thì bàn tay còn lại của hắn cũng vung lên cho ra một tát.
- Con điếm, mày kêu cái gì? Tao đập chết bây giờ!
- Vinh Hòa, thôi bỏ qua, chấp nhất phụ nữ làm gì?
Đàm Tiếu Minh nhìn thoáng qua cô gái váy ngắn rồi dùng giọng mất kiên nhẫn lên tiếng, lại phất phất tay với cô gái ngồi bên cạnh mình, tỏ ý cho bọn họ rời khỏi phòng.
Lúc này Lưu Vinh Hòa xem như tỉnh lại trong cơn tức giận điên cuồng, hắn chờ hai cô gái kia đóng cửa đi ra thì dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Tiếu Minh, tên họ Vương kia thật sự không biết xấu hổ, chúng ta đã nể mặt hắn như vậy, bỏ thời gian tiếp đãi tốt đẹp thế này mà không biết lĩnh tình. Hừ, đừng tưởng làm chủ tịch thành phố thì có thể hoành hành ở tỉnh Sơn Nam này.
Đàm Tiếu Minh khoát tay áo nói:
- Vinh Hòa, đừng quá xúc động, anh em chúng ta không sợ hắn, thế nhưng chúng ta cũng không đáng sống mái với nhau.
- Không sống mái với hắn thì chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy sao? Hừ, chúng ta tốn không ít sức lực vì nhà máy may Miên Phưởng này, nếu như cứ bỏ qua như vậy, chẳng phải quá đáng tiếc à?
Lưu Vinh Hòa lớn tiếng nói.
- Vinh Hòa, tôi nói bỏ qua như vậy khi nào? Chúng ta đã thu một phần ba tiền cọc vì sự kiện của nhà máy may Miên Phưởng, như vậy tuyệt đối sẽ nắm bắt được, nếu không thì anh em chúng ta đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở tỉnh Sơn Nam.
Đàm Tiếu Minh nói, vẻ mặt Lưu Vinh Hòa chợt tốt hơn một chút, hắn cầm chai nước trên bàn lên uống một ngụm rồi nói:
- Uy tín của anh em chúng ta không thể bị hủy vì một kẻ như Vương Tử Quân, Tiếu Minh, anh nói đi, chúng ta phải làm sao để cho tên họ Vương kia một bài học, để cho hắn biết có một số người không dễ đắc tội?
- Điều này sao?
Đàm Tiếu Minh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tên họ Vương kia là chủ tịch thành phố, chúng ta muốn đối phó với hắn thì giết người một ngàn tổn thương tám trăm, những chuyện lỗ vốn như vậy chúng ta sẽ không làm. Nhưng kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, hắn ta không thể không có kẻ địch, chúng ta giúp kẻ địch của hắn, để cho người ta đối phó với Vương Tử Quân không được sao?
- Kẻ địch của tên họ Vương kia là ai?
Lưu Vinh Hòa dùng giọng nghi ngờ hỏi.
Đàm Tiếu Minh thật sự có chút khinh bỉ Lưu Vinh Hòa, nhưng bố của Lưu Vinh Hòa là phó bí thư nắm công tác tổ chức có quyền lực cực kỳ mạnh mẽ ở tỉnh Sơn Nam, tiểu tử này còn có tác dụng hơn cả mình, nếu không hắn cũng không cần dụ dỗ tên này làm gì cho mệt.
Đàm Tiếu Minh thầm nghĩ, bố của anh ra tay là tốt nhất, thế nhưng hắn biết rõ lời này không thể nói ra, vì vậy chỉ có thể cười nói:
- Anh biết Vương Tử Quân đã từng công tác ở huyện Lô Bắc không?
Lưu Vinh Hòa lắc đầu, hắn không quan tâm Vương Tử Quân từng công tác ở xó xỉnh nào, bây giờ hắn chỉ nhìn vào vị trí trước mắt. Nếu Vương Tử Quân ngã về phía bọn họ, như vậy sự kiện nhà máy may Miên Phưởng sẽ xong, sẽ có vài triệu chảy vào tài khoản của hắn.
- Khi Vương Tử Quân còn là chủ tịch huyện Lô Bắc thì bí thư huyện ủy chính là con trai của Dương Độ Lục, là Dương Quân Tài. Bây giờ Dương Quân Tài chạy về thủ đô, nhìn qua giống như tự làm tự chịu nhưng thực tế nhiều người hoài nghi trong sự kiện này có dấu vết của Vương Tử Quân.
Đàm Tiếu Minh thấy đồng bạn của mình chỉ số thông minh không cao, thế là cũng không dùng lời ẩn giấu, trực tiếp nói rõ ngọn nguồn.
- Anh muốn lợi dụng Dương Độ Lục để ra tay đối phó với Vương Tử Quân?
Lưu Vinh Hòa nói đến Dương Độ Lục thì trên mặt có vài phần sợ hãi.
Đàm Tiếu Minh thở dài một hơi nói:
- Nếu như là Dương Độ Lục thì tôi không thể dùng chiêu này, hơn nữa tháng sau Dương Độ Lục sẽ là trưởng ban tổ chức trung ương, ông ta cũng không có thời gian quan tâm đến một tên cán bộ trẻ tuổi sống hay chết.
Lưu Vinh Hòa cũng biết vị trí trưởng ban tổ chức trung ương là như thế nào, hắn chợt căng thẳng nói:
- Để cho bọn họ chó cắn chó cũng không tồi.
- Chính là như vậy, nhưng chúng ta cần phải cung cấp xương thịt cho một con chó khác, chỉ cần trong tay chúng ta có xương, tôi tin chắc hắn sẽ không bỏ qua.
Đàm Tiếu Minh thản nhiên nâng ly lên uống một ngụm, lúc này mới nói:
- Vinh Hòa, chúng ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là người không phạm ta thì ta không phạm người; người nếu phạm ta thì ta phải phạm người. Ai dám cản anh em chúng ta phát triển trên con đường tiền tài, chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là đắc tội với người bề trên là thế nào.
Lưu Vinh Hòa rất thừa nhận lời nói của Đàm Tiếu Minh, hắn uống một ngụm rượu rồi cười hì hì, sau đó lại giống như nhớ tới điều gì đó:
- Chúng ta cung cấp xương cho con chó kia, để nó tấn công Vương Tử Quân sao?
Đàm Tiếu Minh khẽ cười, hắn nói với bộ dạng như đã tính trước:
- Anh còn nhớ rõ có một ngày chúng ta uống rượu với La Xương Hào, hắn nói thế nào về Vương Tử Quân và vợ trước không?
- Có gì không tốt sao?
Lưu Vinh Hòa tất nhiên hiểu vợ trước của La Xương Hào là ai, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói.
- Có gì không tốt? Không những là một tên trúng hai chim, cũng không lộ ra chúng ta. Dù có người nghi ngờ có kẻ muốn chơi trò với Vương Tử Quân, chắc chắn cũng không có gì nghi ngờ chúng ta.
Đàm Tiếu Minh nói rồi rót rượu cho Lưu Vinh Hòa:
- Vinh Hòa, vô độc bất trượng phu, anh cảm thấy thế nào?
Lưu Vinh Hòa nhìn ánh mắt âm độc của Đàm Tiếu Minh, trong lòng chợt phát lạnh, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Đúng vậy, tim nhỏ không phải quân tử, vô độc bất trượng phu.