- Chủ tịch Tử Quân, những ngày trước tôi có đến tỉnh ủy một chuyến, bí thư Lưu đại biểu cho tỉnh ủy đã nói chuyện với tôi, rằng tỉnh ủy còn chưa hài lòng với công tác của chúng ta hiện tại. Dù bí thư Lưu nói sẽ đối đãi đặc thù với tình huống đặc thù của chúng ta, thế nhưng cuộc nói chuyện vẫn gây ra cho tôi áp lực rất lớn.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa đưa mắt quan sát Vương Tử Quân, nhưng điều làm hắn thất vọng chính là gương mặt vị thuộc hạ này lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ cần ly sứ trong tay, lại dùng ánh mắt điềm nhiên như không nhìn mình.
Đụng phải một đồng sự cùng nhập gánh như thế này thật sự làm cho Đổng Quốc Khánh buồn bực. Có đôi khi hắn cảm thấy Vương Tử Quân thật sự khó chịu hơn nhiều so với một Tiết Diệu Tiến quen thói bá đạo cường thế, dù Tiết Diệu Tiến cực kỳ khí phách nhưng ít nhất cũng có lúc biểu hiện trên vẻ mặt, nếu hai người mất hứng thì sẽ xịch ra và có vài hành động đối phó. Nhưng người này thì lại khác, dù có mất hứng hay không thì gương mặt giống như cương thi căn bản không có gì thay đổi, căn bản nhìn không rõ cảm xúc, thế cho nên làm người ta khó thể ra tay cho đúng. Đổng Quốc Khánh có đôi khi nổi giận nhưng cũng chỉ là mắc nghẹn nơi cuống họng mà thôi.
- Nhưng lãnh đạo tỉnh ủy dù sao cũng là đứng cao thấy xa, sau khi cho ra kỳ vọng thì bí thư Lưu còn truyền đạt chỉ thị của bí thư Nhiếp, đó chính là thành phố chúng ta còn thiếu hai vị trí phó chủ tịch thường ủy và chủ tịch mặt trận tổ quốc, trên nguyên tắc sẽ dùng người của thành phố Đông Bộ.
- Lãnh đạo tỉnh ủy sắp xếp như vậy rõ ràng là một sự khẳng định rất lớn cho ban ngành thành phố, vừa thể hiện sự coi trọng và giúp đỡ, đồng thời cũng cho chúng ta thúc giục rất lớn. Nếu có sự giúp đỡ to lớn của lãnh đạo tỉnh ủy, nếu chúng ta còn không đẩy mạnh thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế, như vậy thì xem như phải xin lỗi sự tín nhiệm của tổ chức với chúng ta.
Đổng Quốc Khánh vừa cảm khái lên tiếng vừa ném ánh mắt về phía gương mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu lần này Đổng Quốc Khánh tìm mình đến không phải chỉ đơn giản là cảm khái một phen như thế này, mục đích cuối cùng của đối phương chắc chắn sẽ liên quan đến hai vị trí phó chủ tịch thường ủy và chủ tịch mặt trận tổ quốc. Có một vài vấn đề Vương Tử Quân sẽ nhường nhịn, thế nhưng hắn đã hạ quyết tâm ở phương diện nhân sự, hắn phải giữ vững ý kiến của mình, căn bản không bao giờ lui về phía sau.
- Bí thư Đổng, kinh tế thành phố phát triển không được nhanh, đây là trách nhiệm của tôi. Sau này trong lúc công tác sẽ nhất định nắm bắt trọng tâm phát triển kinh tế, cô gắng đẩy kinh tế thành phố Đông Bộ phát triển lên bậc thang mới trong thời gian ba tháng tiếp theo.
Vương Tử Quân căn bản rất có kiến thức với các phương diện công tác kinh tế của thành phố Đông Bộ, hắn cũng có tính toán và kế hoạch của mình, cũng có lòng tin rất lớn.
Nếu như chỉ nói về phương diện phát triển kinh tế thì bí thư Đổng thật sự rất thỏa mãn về Vương Tử Quân, nhưng công tác kinh tế chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, cái Đổng Quốc Khánh cần chính là vấn đề nhân sự. Hắn hiểu rất rõ, bây giờ Vương Tử Quân ngậm miệng không nói về vấn đề nhân sự, thái độ như vậy rõ ràng không phải đang làm ra nhượng bộ ở vấn đề nhân sự, chính là lấy tĩnh chế động, chờ mình tỏ thái độ.
Đổng Quốc Khánh thấy mình có thể nắm bắt bổ nhiệm cả hai vị trí phó chủ tịch thường ủy và chủ tịch mặt trận tổ quốc thì sẽ là tốt nhất, hơn nữa hắn rất muốn tự mình lựa chọn, nhưng quan trọng là có Vương Tử Quân, hắn căn bản không thể tựu mình làm gì thì làm. Sự kiện đưa Phùng Chí Trường đến vị trí phó chủ tịch thường vụ đã cho hắn một bài học rất đau, hắn còn chưa sắp xếp tốt cho Phùng Chí Trường thì Vương Tử Quân đã đưa Chúc Vu Bình đến làm phó bí thư nắm công tác tổ chức. Tuy những ngày qua Chúc Vu Bình luôn tỏ ra tôn kính với hắn, ở vài phương diện nhân sự luôn đảm bảo thực hiện ý đồ của hắn, nhưng hắn biết rõ ngăn cách giữa hai bên sẽ vĩnh viễn không bao giờ lấp đi được, Chúc Vu Bình sẽ mãi không bao giờ là người của hắn, vĩnh viễn không đáng tin.
Lúc này Vương Tử Quân sẽ không buông tha cho vị trí phó chủ tịch thường ủy, nếu như trước đó Đổng Quốc Khánh không liên hệ cho tốt, tương lai đối phương sẽ mở miệng phản pháo ở hội nghị thường ủy, sợ rằng kẻ mất mặt chỉ là bí thư thị ủy như mình. Thật ra hắn cũng không sợ Vương Tử Quân náo loạn, nhưng hắn không muốn mình có chút lo lắng nào, cũng không muốn đối mặt với một sự kiện: Một khi hội nghị thường ủy biểu quyết, chỉ sợ mình là một bí thư thị ủy nhưng sẽ ở vào phái thiểu số.
Đổng Quốc Khánh nhìn bộ dạng thờ ơ của Vương Tử Quân, tuy hắn hận đến ngứa răng nhưng lúc này cũng chỉ có thể áp chế nói:
- Chủ tịch Vương, anh quen thuộc khối chính quyền thành phố, tôi thấy nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường ủy nên do anh đề cử thì hay hơn.
- À, giải quyết ưu phiền cho bí thư chính là chức trách của tôi.
Vương Tử Quân cũng không khiêm tốn, hắn dùng giọng cực kỳ sảng khoái để đảm nhận trách nhiệm.
Đổng Quốc Khánh thật sự rất bực bội, con bà nó, mình vừa ném cho đối phương một cái gối, thế là đối phương đã nhắm mắt nằm ngủ ngay lập tức, thật sự là người cực kỳ biết giả vờ. Nhưng mặc kệ hắn tức giận thế nào cũng không thể nổi giận cho được, dù sao thì hắn cũng có tính toán của mình. Bây giờ hắn chủ động nhường vị trí phó chủ tịch thường ủy thành phố, như vậy Vương Tử Quân cũng phải đưa ra vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc, xem như bánh ít đi bánh quy lại.
Lúc này Đổng Quốc Khánh thật sự không phản bác được, hắn đành phải nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm. Một cảm giác đắng chát chợt tràn lan trong vòm miệng, làm lãnh đạo đứng đầu thật sự quá uất ức. Đổng Quốc Khánh thầm nghĩ như vậy, trong lòng càng bức bối.
Vương Tử Quân cảm nhận được bầu không khí yên ắng trong phòng, hắn hiểu lúc này Đổng Quốc Khánh muốn làm gì, nhưng hắn thật sự không đơn giản thỏa mãn ý kiến của bí thư Đổng như vậy được. Nói một câu thông tục thì anh đã muốn làm kỹ nữ cũng đừng ép người ta phải lập bàn thờ.
Sau một lúc trầm mặc, Đổng Quốc Khánh chỉ có thể chủ động mở miệng:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi cảm thấy vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc nên chọn từ trong hàng ngũ các vị lãnh đạo đứng đầu quận huyện bên dưới, như vậy cũng xem như có lợi cho công tác xúc tiến phát triển thành phố.
- Bí thư Đổng nói rất hay.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh đã mở miệng, hắn đã nhận lời hứa hẹn từ Đổng Quốc Khánh, tất nhiên hắn sẽ không quá lớn tiếng, nếu không sẽ bị người ta cho rằng quá mức tham lam, tướng ăn khó coi.
Hai người nói vài chuyện vặt liên quan đén thành phố Đông Bộ, sau đó Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Sau khi Vương Tử Quân rời đi, Đổng Quốc Khánh cũng không lập tức đi đến chiếc ghế làm việc của mình, hắn vẫn trầm ngâm ngồi trên ghế sa lông.
Từ khi Đổng Quốc Khánh đến thành phố Đông Bộ làm tổ trưởng tổ công tác của tỉnh ủy, hắn chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào trên người Vương Tử Quân. Sau khi trở thành bí thư thị ủy Đông Bộ, tuy hắn có thể lợi dụng chức vụ của mình mà kiếm được chút ưu thế, nhưng có một sự thật không thể không nhìn vào: Hắn phát hiện lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ không thấp hơn so với mình một chút nào.
Trên quan trường thường chú ý tập trung dân chủ, nhưng thực tế thì có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đều biết rất rõ. Vào thời điểm quan trọng thì yêu cầu cá nhân phục tùng tập thể, phục tùng toàn cục, mà cái gì gọi là tập thể? Cái gì là toàn cục? Đó chính là làm cho mọi người cùng hợp mưu hợp sức, tiếp thu ý kiến và thống nhất quan điểm.
Đối với một vị bí thư thị ủy, nếu không khống chế được đại cục của một thành phố thì căn bản cũng không phải là một bí thư thị ủy hợp cách. Vào thời đại của bí thư Tiết Diệu Tiến thì Đổng Quốc Khánh cảm thấy mình căn bản không thể nào thi triển, đó là vì bí thư Tiết Diệu Tiến ngồi trên vị trí quá mức có lợi. Nhưng bây giờ lại khác, Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy Đông Bộ, quyền lực tập trung trong tay mình, nhưng tình cảnh này lại làm cho hắn cảm thấy rất thất lạc, đó chính là có vài cục diện mà hắn căn bản là khó thể khống chế.
Đổng Quốc Khánh thật sự rất phiền lòng, hắn nâng ly lên uống cạn, một cảm giác đắng chát làm hắn muốn nhổ ra. Hắn nhìn gói cà phê với những dòng chữ nước ngoài, hắn thấy những dòng chữ kia giống như những con nòng nọc đang chen chúc về phía mắt mình. Hắn muốn nở nụ cười tự giễu, sau đó chỉ có thể nhếch miệng mà không thể cười. Hắn thầm nghĩ, mình mời Vương Tử Quân đến uống cà phê, thự chất ngay từ lúc bắt đầu đã là một hành vi tự chuốc lấy khổ cực cho mình.
Khi Đổng Quốc Khánh cảm thấy chóng mặt thì Đảng Hằng gõ cửa đi vào, hắn nhìn cà phê bày trên bàn của Đổng Quốc Khánh, thế là hai mắt sáng ngời:
- Bí thư Đổng, anh có thứ tốt cũng không liên lạc với quần chúng, ôi, lúc này lại để tôi gặp phải.
Đảng Hằng vừa nói vừa tìm một chiếc ly rót cà phê cho mình, nhưng sau khi hắn uống cà phê vào bụng thì vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ khó coi.
Cà phê nhập khẩu tốt như vậy không ngờ lại bị bí thư Đổng pha chế cực kỳ khó uống như thế, bí thư Đổng xem ra không phải là người phá hoại bình thường.
Đảng Hằng thật sự sinh ra cảm khái, hắn lập tức cho ra quyết định, đó là tuyệt đối không nên để bí thư Đổng tiếp tục như vậy. Hắn không nói hai lời mà kéo túi cà phê trên bàn về phía mình, lại dùng giọng không khách khí nói:
- Bí thư Đổng, hai ngày nay tôi cố gắng công tác, thật sự sứt đầu mẻ trán, tôi thấy anh nên tặng cà phê để tôi nâng cao tinh thần.
- Cậu cứ lấy đi, trong tủ vẫn còn, cậu lấy hết đi. Ăn nên dùng cơm nhà, mặc nên mặc áo thô, thứ này của người nước ngoài thật sự sự không dễ uống.
Đổng Quốc Khánh rất sủng ái với cấp dưới Đảng Hằng của mình, hắn vừa nói vừa chỉ về phía một chiếc tủ nhỏ, tỏ ý rằng Đảng Hằng có thể lấy tất cả đưa đi.
Đảng Hằng cũng không khách khí, hắn mở cửa tủ lấy ra thêm vài gói cà phê. Hắn vừa thu dọn vừa cười nói:
- Bí thư Đổng, vừa rồi anh dùng ca phê chiêu đãi ai vậy? Ai có thù oán lớn với ngài mà dùng cà phê khó uống thế này để tra tấn chứ? Sợ rằng ngài uống cà phê này vào thì hôm nay sẽ mât đi khẩu vị dùng cơm.
Đảng Hằng nói một câu trêu chọc làm cho những nếp nhăn trên mặt Đảng Hằng chợt giãn ra, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Hắn nghĩ đến gương mặt như cười như không của Vương Tử Quân, thế là không khỏi dùng giọng cảm thán nói:
- Không oán không cừu còn có thể như vậy, thật sự quá khó chơi.
- Ôi, ai mà để cho lãnh đạo nhớ thương như vậy?
Đảng Hằng chợt có hứng thú, hắn ngồi xuống bên cạnh Đổng Quốc Khánh, sau đó cười tủm tỉm hỏi Đổng Quốc Khánh.
- Vừa rồi chủ tịch Vương Tử Quân đến đây.
Đổng Quốc Khánh nhìn Đảng Hằng rồi cười nói.
- Ôi!
Đảng Hằng vừa nghe thấy Vương Tử Quân thì dừng lời, không tiếp tục lên tiếng. Hắn thấy chủ tịch Vương Tử Quân đến đây uống thứ nước này, thật sự là quá bình thường.
Khi Đổng Quốc Khánh và Đảng Hằng bàn luận về Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã về phòng làm việc của mình, hắn cũng đang nghênh đón vị khách của mình: Phó bí thư chủ khảo tổ chức và nhân sự là Chúc Vu Bình. Hắn về phòng chưa được vài phút thì phó bí thư Chúc đã đi đến.
Chúc Vu Bình thật sự không ngờ mình từ vị trí phó chủ tịch thường ủy tiến lên phó bí thư thị ủy nắm công tác tổ chức, nếu nhìn trên phương diện chức vụ, đây có thể nói là tăng vọt. Dù sự tăng vọt này không rung động như là tăng cấp từ phó giám đốc sở lên giám đốc sở, nhưng địa vị rõ ràng đã thay đổi mạnh mẽ, dù là ai cũng có thể thấy rõ ràng.
Phó bí thư nắm công tác tổ chức của một thành phố chính là lãnh đạo đứng hàng thứ ba, tuy bây giờ Chúc Vu Bình là một phó bí thư xếp hàng cuối cùng nhưng không thể phủ nhận quyền lực của hắn nặng nhất. Chưa nói những thứ gì khác, chỉ nói riêng phương diện kiểm tra, dĩ vãng hắn xuống tuyến huyện thì chỉ có chủ tịch huyện tiến ra nghênh đón, mà bây giờ sẽ là bí thư và chủ tịch huyện, đám cán bộ lãnh đạo khác càng theo sát tiến độ của bí thư Chúc, có ai không muốn mình được bí thư Chúc nhớ kỹ?
Loại cảm giác này thật sự làm cho Chúc Vu Bình sinh ra cảm giác lâng lâng, nhưng hắn vẫn biết rõ một vấn đề, đó là ai đưa mình lên vị trí ngày hôm nay. Vào thời điểm mấu chốt thì Vương Tử Quân đứng ra ngăn cơn sóng dữ đẩy hắn lên trên, điều này vĩnh viễn là cảm giác khó thể phai nhòa trong lòng hắn. Vì vậy dù ở bất kỳ trường hợp hay địa phương nào, Chúc Vu Bình cũng tỏ ra cực kỳ tôn trọng Vương Tử Quân.
Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình cười nhìn Triệu Quốc Lương đang thu dọn trong phòng rồi nói:
- Quốc Lương, pha cho tôi chút trà ngon, tôi là phó bí thư thì cậu cũng phải nịnh bợ một chút, nếu là trà thường thì cậu cẩn thận sau này sẽ bị tôi chèn ép đấy.
Trong quan trường thường có nhiều thứ rất kỳ quái, biểu hiện bình tĩnh thì bên trong thật sự giống như bão táp mưa sa; biểu hiện hòa hợp êm thấm thì sau lưng lai là khẩu phật tâm xà, hận không thể cắn anh một cái chết tươi. Vì vậy rất nhiều lời nói của nhiều người không thể cho là thật, không thể nào tin tưởng được. Người nào muốn làm chuyện tốt với anh thì sẽ nói rõ ràng, nhưng nếu muốn chơi trò hạ độc thủ, như vậy bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội lúc anh còn chưa sẵn sàng để tấn công thật mạnh.
Triệu Quốc Lương hiểu rõ quan hệ giữa bí thư Chúc và chủ tịch Vương, hắn biết lời nói của bí thư Chúc chỉ là chọc mình cho vui mà thôi, cũng không phải là thật. Hắn cũng biết rõ càng ẩn nhẫn sẽ càng có thể tạo dựng sự nghiệp lớn, thế cho nên hắn đồng ý một tiếng, sau đó bắt đầu đi pha trà cho Chúc Vu Bình, còn những lời nói vừa rồi của Chúc Vu Bình, hắn cũng không quá chú trọng.
- Quốc Lương rất tốt, tiếp tục đi theo công tác với chủ tịch Vương hai năm, sau đó xuống tuyến huyện làm phó bí thư cũng xem như dư dả.
Chúc Vu Bình cười cười với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Chúc Vu Bình nói những lời này cũng thật sự có ngôn ngữ nghệ thuật, có đôi khi khích lệ thư ký chẳng khác nào khích lệ lãnh đạo. Vương Tử Quân hiểu những lời nói của Chúc Vu Bình có chút khoa trương nhưng trong lòng lại thầm chấp nhận. Hắn đưa mắt nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó lên tiếng:
- Quốc Lương đã nghe thấy rõ ràng chưa? Bí thư Chúc muốn dùng danh lợi mua chuộc lòng người, cậu còn không mau nhanh tay lên, nếu bí thư Chúc mà đổi ý thì bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở.
Triệu Quốc Lương cười hì hì, hắn lấy ra một hộp trà, sau đó pha trà vào ấm sứ trắng, cuối cùng vừa châm trà cho Chúc Vu Bình vừa cười nói:
- Bí thư Chúc, đây chính là cực phẩm Đại Hồng Bào của chủ tịch Vương, nếu không có sự phân phó của chủ tịch Vương thì tôi cũng không dám lấy ra. Hôm nay tôi xem như trái kỷ luật dùng nó mời ngài, ngài cũng không được quên những lời vừa rồi, đã nói rồi cũng không nên chẳng quan tâm đấy nhé.
Chúc Vu Bình nhìn nước trà giống như biến thành màu đỏ, lại cảm nhận được mùi hương trà nồng đậm, thế là biết đây không phải chỉ là trà cực phẩm bình thường. Hắn tham lam hít vào vài hơi thật sâu, sau đó cười nói:
- Tiểu tử cứ yên tâm là được, tôi sẽ tuyệt đối không quên.
Chúc Vu Bình vừa nói vừa đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, nhìn loại trà này, không phải là loại mà người ta hay nói...
- Đúng vậy, thật sự anh đã đoán đúng.
Vương Tử Quân hiểu ý của Chúc Vu Bình, hắn cười hì hì nói.
Với cấp bậc uống trà của Vương Tử Quân thì căn bản cũng không cảm nhận được loại trà kia tốt ở chỗ nào, thế nhưng hắn lại cưới một cô vợ ăn cây táo rào cây sung, khi biết Vương Tử Quân thích uống trà thì Mạc Tiểu Bắc đã lấy của Mạc lão gia tử không ít trà ngon, sau đó đưa đến cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ly trà bốc khói nghi ngút mà không khỏi nghĩ đến tình huống Mạc Tiểu Bắc đưa trà cho mình, chính mình lúc đó cũng không nên chọc nàng mới đúng.
Khi chủ tịch Vương Tử Quân ý thức được sai lầm của mình thì Triệu Quốc Lương đã đi ra khỏi phòng, lúc đi ra cũng thuận tiện đóng cửa phòng lại.
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua Quốc Lĩnh đến tìm tôi.
Sau khi nói hai câu với Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình khẽ lên tiếng.
Chúc Vu Bình cũng không nói mục đích Tôn Quốc Lĩnh đến tìm mình làm gì, nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể suy đoán được rõ ràng. Hắn cũng không nói gì, chỉ nâng ly trà mà Triệu Quốc Lương rót cho mình lên uống một ngụm, sau đó chờ Chúc Vu Bình nói tiếp.
Chúc Vu Bình lúc này cũng có chút khó xử, đứng từ góc độ của hắn thì sự việc này thật sự rất khó nói ra. Hắn và Tôn Quốc Lĩnh có quan hệ rất tốt, bây giờ Tôn Quốc Lĩnh có việc cầu đến hắn, nếu như hắn không mở miệng thì giống như thật sự có lỗi với Tôn Quốc Lĩnh.
Sau giây lát trầm ngâm thì Chúc Vu Bình tiếp tục nói:
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Quốc Lĩnh công tác rất có khả năng, cũng có ý nghĩ, nếu như vận dụng thỏa đáng thì sẽ là một trợ giúp không tệ.
- Điều này tôi biết rõ, tôi đã công tác với chủ tịch Quốc Lĩnh được một năm, anh ấy là người thế nào thì tôi hiểu rõ.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói:
- Vị trí phó chủ tịch thường ủy thật sự rất quan trọng đối với tôi.
Chúc Vu Bình hiểu ý của Vương Tử Quân, bây giờ trong khối chính quyền thành phố có Phùng Chí Trường là phó chủ tịch thường vụ, Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không để cho trong ban ngành khối chính quyền còn óc một vị phó chủ tịch thường ủy không nghe theo chính kiến của mình. Nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân sẽ cực kỳ bị động.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy đồng chí Quốc Lĩnh có thể phân biệt được nặng nhẹ.
Chúc Vu Bình trầm ngâm giây lát, sau đó lại lên tiếng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Tôi tin tưởng điều này, nhưng bây giờ tôi không cần một vị phó chủ tịch như thế. Bí thư Chúc, anh bây giờ là phó bí thư nắm công tác tổ chức của thành phố Đông Bộ, anh nói xem, bây giờ tôi nên tìm một vị trợ thủ như thế nào?
Chúc Vu Bình nìhn gương mặt như cười như không của Vương Tử Quân, trong lòng hắn cực kỳ cảm khái, trong lòng thầm nghĩ xem ra chủ tịch Vương đã có quyết định rồi, xem ra lần này Tôn Quốc Lĩnh căn bản không còn hy vọng. Dù nhìn vào phương diện lý lịch thì Tôn Quốc Lĩnh mạnh hơn Trương Thông, thế nhưng nói về năng lực công tác thì Trương Thông lại không kém Tôn Quốc Lĩnh. Khốn nổi Tôn Quốc Lĩnh lại quá kiêu ngạo, hơn nữa làm việc có chủ kiến của mình, nếu như Tôn Quốc Lĩnh trở thành phó chủ tịch thường ủy, Vương Tử Quân muốn khống chế đại cục sẽ khó hơn tình huống Trương Thông tiến lên làm phó chủ tịch thường ủy rất nhiều. xem tại TruyenFull.vn
- Chủ tịch Vương, tôi hiểu điều này, nhưng nếu là như vậy thì có chút không công bình với chủ tịch Quốc Lĩnh, có thể ảnh hưởng đến tính tích cực công tác hay không?
Chúc Vu Bình trầm ngâm một lát rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Chúc Vu Bình, hắn cũng không mở miệng, nhưng hắn không mở miệng đã xem như nói rõ ý nghĩ của mình.
Giữa hai người Tôn Quốc Lĩnh và Trương Thông thì thật ra Vương Tử Quân căn bản rất tán thưởng Tôn Quốc Lĩnh, nhưng Tôn Quốc Lĩnh quá kiêu ngạo, thế cho nên tạo nên làn khói ở khối chính quyền thành phố. Nếu có bất kỳ một âm thanh khác biệt nào ở khối chính quyền thành phố vào lúc này sẽ là thứ mà Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiếp nhận được, vì thế trong quá trình lựa chọn phó chủ tịch thường ủy, Vương Tử Quân có thiên hướng chọn Trương Thông.
Có đôi khi phải bỏ mặc người có tài, có đôi khi dùng người không khách quan, Vương Tử Quân suy nghĩ về những điều này mà trong lòng sinh ra cảm giác khổ sở nói không nên lời.
Chúc Vu Bình trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tuy chủ tịch Quốc Lĩnh không nói nhưng tôi có thể thấy những ngày qua bên kia rất nhiệt tình với anh ấy.
Vương Tử Quân biết rõ "bên kia" trong miệng Chúc Vu Bình là ai, hắn khẽ cười nói:
- Càng là nư vậy thì tôi cũng không thể tự mình đánh bạc được.
Chúc Vu Bình cũng không nói gì thêm, hắn lúc này xem như đã hiểu sự việc lần này không có đường sống vẹn toàn. Đối với Vương Tử Quân thì Trương Thông cũng giống như mình, là những người kiên định đứng về một phía. Tôn Quốc Lĩnh lại là một người tràn đầy vấn đề với Vương Tử Quân, chủ tịch Vương sẽ không vì một người như vậy mà vứt bỏ một người biết nghe lời và có khả năng như Trương Thông.
- Bí thư Chúc, còn một sự kiện anh cần chú ý, bí thư Đổng chuẩn bị đẩy một vị lãnh đạo quận huyện bên dưới lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi thay đổi chủ đề.
Chọn ra một vị bí thư huyện ủy làm chủ tịch mặt trận tổ quốc? Vẻ mặt Chúc Vu Bình chợt biến đổi, sau đó hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, ý của anh là...
- Không phải, chúng ta nên ra sức giúp đỡ những sắp xếp của bí thư Đổng.
Vương Tử Quân không đợi Chúc Vu Bình nói xong, hắn khẽ khoát tay nói.
- Ý của tôi là nếu bí thư huyện ủy đã tiến lên, như vậy chúng ta cũng nên có điều chỉnh thích hợp cho ban ngành huyện ủy. Đồng thời lưu lại một vị trí cho đồng chí Cẩm Hồ, anh ấy cũng nên xuống làm chủ tịch huyện, làm chủ một phương, để thuận tiện rèn luyện.
Vương Tử Quân cười cười nhìn Chúc Vu Bình rồi khẽ nói.
Sắp xếp một vị trí cho Lý Cẩm Hồ, đây chẳng phải là chuyện gì lớn với Chúc Vu Bình. Với tư chất hiện tại của Lý Cẩm Hồ, nếu như đẩy lên vị trí bí thư huyện ủy thì thật sự có hơi sớm, thế nhưng xuống làm một vị chủ tịch huyện thì căn bản không là vấn đề.
Hai người đang nói chuyện với nhau thì có người gõ cửa, ngay sau đó Trương Thông cười ha hả đi vào.
Trương Thông đến tìm Vương Tử Quân tất nhiên là vì bữa cơm tối, bây giờ đám bạn họ của hắn đã đến gần như đông đủ, lúc này hắn đặc biệt đến đón Vương Tử Quân đến khách sạn dùng cơm. Vốn sự kiện này thì Trương Thông cũng không định mời Chúc Vu Bình, thế nhưng bây giờ nghe nói Chúc Vu Bình trong phòng của Vương Tử Quân, thế là hắn cũng không muốn đợi một lát mà trực tiếp gõ cửa đi vào.
- Chào chủ tịch Vương, chào bí thư Chúc, sao tôi không thấy rõ hai vị lãnh đạo đang bàn công tác vậy nhỉ?
Trương Thông tiến vào cửa thì dùng cười ha hả nói với hai người Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình.
Trước kia trong khối chính quyền thành phố thì Trương Thông và Chúc Vu Bình không có quan hệ gần gũi với nhau, nhưng quan trường chú ý chạy theo thời đại, lúc này Chúc Vu Bình phát triển quá mạnh, Trương Thông thật sự sinh ra ý nghĩ làm tốt quan hệ với phó bí thư Chúc theo bản năng.
Vương Tử Quân nhìn Trương Thông đang đi đến bên cạnh mình, tất nhiên hắn hiểu tâm tư của đối phương, thế là cười ha hả nói:
- Chủ tịch Trương, mời ngồi, hai người chúng tôi cũng đã bàn bạc xong, nếu anh không có chuyện gì thì nghe chúng tôi bàn bạc xong cái đã.
- Vâng, tôi xin nghe lời chủ tịch.
Trương Thông ngồi xuống ghế sa lông, hắn cũng không xem mình là người ngoài. Hắn lấy cho mình một chiếc ly trong tủ, sau đó tự châm trà, vừa uống trà vừa nghe Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình bàn luận.
Có mặt Trương Thông ở trong phòng thì Chúc Vu Bình cũng không quá tùy tiện, không thể không coi ai ra gì, vì thế nói đơn giản thêm vài câu thì đứng lên nói lời cáo từ:
- Chủ tịch Vương, nếu như không có phân phó gì khác, tôi đi trước nhé?
Vương Tử Quân vừa định gật đầu thì Trương Thông đã cười nói:
- Bí thư Chúc, chủ tịch Vương không có gì, nhưng tôi thì có chuyện, hôm nay anh có hẹn với ai chưa?
- Còn chưa có!
Chúc Vu Bình vừa nói ra những lời này thì thật sự có chút hối hận, hắn vừa nói ra khỏi miệng thì biết ngay ý nghĩ của Trương Thông là gì, chính mình không có việc gì thì sợ rằng sẽ phải tham gia góp vui với người ta mà thôi. Nhưng lời ra khỏi miệng là nước đổ khó hốt, dù thế nào thì hối hận cũng không còn kịp nữa.
- Vậy thì tốt quá, có câu gặp lại không bằng gặp mặt ngẫu nhiên. Bí thư Chúc, tôi có vài người bạn học cũ ở trường đảng đến thành phố Đông Bộ chơi, thế nên tôi mời chủ tịch Vương đến chung vui, nếu anh đã không có chuyện gì, như vậy nể mặt tôi đến uống vài ly.
Trương Thông rõ ràng là một người cực kỳ giỏi bò lên khi đã có cơ hội, hắn cũng không cho Chúc Vu Bình cơ hội kiếm cớ, nhanh chóng mở miệng nói.
Chúc Vu Bình biết rõ lần này mình căn bản không thể từ chối. Dù mình và Trương Thông không có quan hệ thân thiết, nhưng hắn cũng không muốn tăng thêm cho mình một kẻ địch. Hơn nữa bây giờ Trương Thông được Vương Tử Quân coi trọng, cho nên cũng khó chối từ, thế là hắn sảng khoái đồng ý.
Lần này Trương Thông chiêu đãi bạn học không phải ở khách sạn Đông Bộ, hắn sắp xếp ở một quán cơm sân vườn nằm cách trung tâm thành phố năm kilomet. Quán cơm này không những có hoàn cảnh khá đẹp, đến lúc trời tối lại cực kỳ mát mẻ, hơn nữa vài gian phòng thu dọn như mới, cực kỳ sạch sẽ.
Khi xe của đám người đi vào quán thì bên trong đã dừng lại bốn năm chiếc xe, nhìn biển số thì thấy đều là thành phố Sơn Viên, cũng có hai chiếc đến từ thành phố lân cận, nhưng ít nhất cũng đều là những con số hàng đầu. Lúc này Vương Tử Quân cũng khó thể căn cứ vào biển số để biết đó là thành phố nào.
- Chào chủ tịch Vương, bí thư Chúc, chủ tịch Trương.
Sau khi xe của bọn họ dừng lại, thư ký của Trương Thông đã sớm đứng chờ nơi đây nhanh chóng tiến lên đón chào. Trương Thông khẽ gật đầu với tên thư ký, sau đó khẽ nói:
- Đến đông đủ rồi chứ?
- Ngoài trưởng phòng Lý mười phút sau mới có thể đến, những vị khách quý khác đều đã đến đông đủ.
Thư ký Thư ký là một người nhanh nhẹn giỏi giang, hắn nghe được câu hỏi của Trương Thông thì nhanh chóng trả lời.
Trương Thông nghe nói trưởng phòng Lý còn chưa đến thì có hơi nhíu mày, nhưng hắn vẫn cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, bí thư Chúc, chúng ta vào bên trong ngồi thôi.
Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình cũng nghe được đoạn đối thoại giữa Trương Thông và thư ký, nhưng hai người cũng không nói gì. Khi bọn họ đi vào đại sảnh thấy bên trong có vài người đang ngồi đánh bài, trong đó có một người đàn ông trung niên cao lớn đang cười ha hả nói:
- Em Triệu, lần này anh đây sẽ không thương hoa tiếc ngọc, xin lỗi xem nhé, anh phải chặt hẻo đây.
Vương Tử Quân nghe thấy đối phương nói như vậy, hắn cảm thấy đối phương giống như đang cố ý bĩu môi chiếm tiện nghi của người khác. Hai chữ "em Triệu" được đối phương nói ra lại giống như đang muốn tìm gái vậy.
Nhưng người đàn ông trung niên kia cũng không đắc ý được bao lâu, em Triệu trong lời người này đã đánh bài xuống, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn sang, là một tứ quý, còn lớn hơn tứ quý của tên kia.
- Trưởng phòng Tiếu, sau này anh nên tính bài kỹ một chút, nếu không sau này sẽ phải hối hận.
Người phụ nữ kia cắt tóc ngắn mặc một bộ trang phục công sở, nàng ngồi đó nhìn có vẻ cực kỳ gọn gàng. Nàng nhìn qua thì thấy giống như mới hơn ba mươi, chỉ cần nghe những lời vừa rồi thì biết nàng cũng không phải hạng người dễ bị trêu chọc.
Khi đám người bên kia đang tiếp tục hò hét thì Trương Thông đã cười lớn đi đến:
- Chào các vị, chúng ta dừng lại thôi. Chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ chúng tôi nghe nói các vị đến, anh ấy rất vui thế nên đặc biệt đến an ủi mọi người.
Đám người kia không hẹn mà cùng nhau đặt bài xuống, càng có người đứng lên chào hỏi Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân đưa mắt nhìn đám người phía bên kia, sau đó khẽ cười nói:
- Chào các vị, tôi dùng trái tim chân thành chào đón các vị đến thành phố Đông Bộ. Vừa rồi chủ tịch Trương nói rất hay, nhưng có một điều chủ tịch Trương nói chưa đúng, đó là không phải tôi đến an ủi mọi người, mà tôi đến góp vui, quyết định ăn một bữa tiệc miễn phí của chủ tịch Trương.
Vương Tử Quân nói không khỏi làm cho mọi người nở nụ cười, bầu không khí trong đại sảnh cũng hài hòa hơn. Sau khi Triệu Trung Trạch giới thiệu một lượt, Vương Tử Quân xem như đã có được chút thông tin về các vị bạn học của chủ tịch Trương.
Trương Thông thật sự chưa tính là tốt nhất trong số các bạn học nhưng cũng không tính là xấu nhất. Trong đám bạn học của chủ tịch Trương thì người phát triển tốt nhất đã là phó phòng tài chính tỉnh cấp giám đốc sở, người phát triển thấp nhất cũng là cấp chính cục. Trong lúc Trương Thông giới thiệu, Vương Tử Quân trước đó còn cho rằng người phụ nữ tóc ngắn kia là một cán bộ cấp cục công tác ở cơ quan tỉnh ủy nào đó, không ngờ cô nàng lại là một vị bí thư huyện ủy.
Một người phụ nữ làm phó chủ tịch thành phố hay làm một cán bộ có thực quyền của đơn vị cấp tỉnh, đây là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng nếu một người phụ nữ làm bí thư huyện ủy thì thật sự hiếm gặp, càng là như vậy chứng tỏ người phụ nữ Triệu Hác Giai này là không tầm thường.
Vị trưởng phòng Tiếu vừa rồi đánh bài lên tiếng với Triệu Hác Giai chính là một vị trưởng ban một ban cực kỳ quan trọng của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, tuy vị trí không cao nhưng đầy quyền lực.
Sau khi giới thiệu một phen thì mọi người cùng ngồi xuống bàn, Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, tất nhiên sẽ được đề cử vào vị trí đầu não. Dù khi sắp xếp vị trí thì Vương Tử Quân luôn tỏ ra khiêm tốn, thế nhưng ai cũng hiểu quy củ quan trường, thế cho nên cứng nhắc đẩy Vương Tử Quân lên đúng vị trí.
- Các vị, tôi đến chậm, tạm thời có một vị chiến hữu gọi điện thoại, nói chuyện một lúc thì phát hiện mình có hơi lố giờ, thế cho nên mong các vị thông cảm cho.
Khi mọi người vừa ngồi xuống thì một người đàn ông cất bước đi đến, người này vừa nói chuyện vừa chắp tay với mọi người.
- Anh Lý, anh không tính là đến muộn, chúng tôi chỉ vừa ngồi xuống mà thôi. Tôi giới thiệu với anh, đây là chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ chúng tôi.
Trương Thông đứng lên nhìn thoáng qua người đàn ông bên kia, sau đó chỉ về phía Vương Tử Quân cười ha hả nói.
Vương Tử Quân đứng lên khẽ gật đầu thăm hỏi đối phương, sau đó Trương Thông vừa cười vừa nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, đây là trưởng phòng Lý của phòng tài chính tỉnh Sơn Nam chúng ta, khi còn đi học ở trường đảng thì chúng tôi cũng không ít lần căn chùa của trưởng phòng Lý.
Trương Thông nói một câu hai nghĩa, điều này làm cho người ta liên tục cười lớn. Trưởng phòng Lý vừa vươn tay nói may mắn được gặp mặt với Vương Tử Quân, vừa quay sang mắng Trương Thông:
- Anh đúng là há miệng không quản lý gì ráo! Chủ tịch Vương, hôm nay có mặt anh là lãnh đạo của anh ấy, tôi cho anh một lời đề nghị, chính là quản thật chặt cái miệng của Trương Thông, không nên cho anh ta tùy ý nói hươu nói vượn.
Vương Tử Quân bắt tay trưởng phòng Lý rồi nói:
- Tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của trưởng phòng Lý, sau này kính mong trưởng phòng Lý giúp đỡ công tác của thành phố Đông Bộ chúng tôi nhiều hơn, các đồng chí thành phố Đông Bộ thật sự rất bức thiết nhận được sự quan tâm của lãnh đạo phòng tài chính tỉnh.
- Điều này xin chủ tịch Vương cứ yên tâm, chỉ cần tôi có thể làm được sẽ tuyệt đối không chối từ.
Trưởng phòng Lý vừa vỗ vỗ đầu hói vừa cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, sau đó hắn đưa tay chỉ vị trí chủ vị nói:
- Trưởng phòng Lý, chúng ta cũng đừng đứng nói chuyện, mời anh ngồi.
Trong cảm giác của mọi người, Vương Tử Quân chỉ vào vị trí chủ vị chẳng qua chỉ là tỏ tôn trọng trưởng phòng Lý, bình thường sẽ không ai tiến lên, chủ tịch Vương sẽ tiếp tục ngồi xuống vị trí của mình. Nhưng lúc này trưởng phòng Lý lại cho ra một động tác làm cho gương mặt nhiều người biến đổi, đó là hắn cười ha hả hai câu, sau đó đi đến nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã khách khí như vậy, tôi cũng không khách khí.
Khi trưởng phòng Lý kia ngồi xuống vị trí trung tâm, vẻ mặt Trương Thông chợt biến đổi. Người kia dù luận về cấp bậc hay bất kỳ phương diện nào khác cũng kém hơn Vương Tử Quân, mình mời bạn học đến chủ yếu là tìm chút thể diện, không phải muốn tăng thêm chút độ nặng trước mặt Vương Tử Quân sao?
Nhưng bây giờ trưởng phòng Lý đã ngồi xuống, tất nhiên Trương Thông cũng không thể nói gì hơn. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười không chút thay đổi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, sau khi quay về nhất định phải cáo lỗi với chủ tịch Vương.
Tuy rất nhiều người cảm thấy trưởng phòng Lý có hành vi không đúng, nhưng bọn họ một không có quan hệ lệ thuộc với Vương Tử Quân, hơn nữa bọn họ cũng có việc cần cầu cạnh trưởng phòng Lý, thế cho nên cũng không tiếp tục quá quan tâm.
Dưới sự chủ đạo của Trương Thông, bầu không khí bàn tiệc cũng khá hòa thuận vui vẻ, quán cơm làm thức ăn rất ngon, dù là bất kỳ món nào cũng cực kỳ thuận miệng.
Sau khi bàn luận về những chuyện ngoài lề, nhóm người bắt đầu dời chủ đề sang phương diện quan trường, lúc này bí thư Triệu Hác Giai nâng ly rượu lên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly, hy vọng sau này ngài quan tâm nhiều hơn.
Triệu Hác Giai là người phụ nữ duy nhất trong đám người, nàng mời rượu thì Vương Tử Quân căn bản sẽ không từ chối, hắn nâng ly rượu lên cụng với nàng rồi cười nói:
- Bí thư Triệu, đáng lý là tôi phải mời chị, khách quy đến từ phương xa lại mời rượu chủ nhà, thật sự cũng không đúng.
Triệu Hác Giai cũng không thuận theo. Khi hai người đang từ chối thì trưởng phòng Tiếu cười ha hả nói:
- Tôi thấy hai anh cũng đừng nên mời đi mời lại như vậy, một người là lãnh đạo, một người là khách quý, dứt khoát uống một lượt cho thoải mái.
Vào bất kỳ tình huống nào, chỉ cần thoải mái uống rượu thì sẽ bộc lộ nguyên hình, tất cả những ngụy trang thường ngày sẽ bị ném bỏ. Nhóm bạn học của Trương Thông cũng là cán bộ trong quan trường, bình thường là những người cực kỳ uy nghiêm, thế nhưng lúc này ai cũng uống rất thoải mái. Khi trưởng phòng Tiếu lên tiếng thì có nhiều người ồn ào nói:
- Đúng vậy, uống cho thoải mái.
- Chủ tịch Vương, bí thư Triệu là hoa khôi của ban chúng tôi, còn chưa từng uống với chúng tôi như vậy, hôm nay anh cũng không thể chối từ.
Trưởng phòng Tiếu cười ha hả, sau đó nói với Vương Tử Quân.
- Đúng, chủ tịch Vương đại biểu cho thành phố Đông Bộ, Hác Giai đại biểu cho chúng tôi uống một ly giao bôi, bày tỏ lòng chân thành tay cầm tay tâm liền tâm với lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Vương Tử Quân cảm thấy mình có hơi đỏ mặtm cho đến bây giờ mọi người uống rượu đều cố kỵ thân phận địa vị của hắn, chưa từng có sự việc đùa giỡn thế này xảy ra.
- Uống rượu giao bôi thì hoàn toàn có thể, nhưng chỉ sợ chủ tịch Vương người ta không muốn.
Triệu Hác Giai giống như không phải lần đầu tiên rơi vào tình huống này, biểu hiện của nàng lại có vẻ rất thoải mái.
Triệu Hác Giai nói thật sự rất đúng, Vương Tử Quân thậ sự không thích uống theo kiểu như vậy, nhưng Triệu Hác Giai đã nói ra khỏi miệng thì hắn biết mình căn bản không thể lui được nữa.
- Chủ tịch Vương, mau nhanh lên một chút, có người nói làm bí thư đều phải từng là chủ tịch, nhưng tôi có thể làm chứng em Triệu còn chưa làm chủ tịch. Vì vậy chủ tịch Vương nên lấy thân làm ví dụ, để dạy cho em Triệu biết thế nào là làm chủ tịch, mọi người xem có đúng không?
Trưởng phòng Tiếu rõ ràng chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn nở nụ cười rồi dùng giọng mập mờ vô hạn nói.
Vấn đề liên quan đến phụ nữ luôn là ngọn nguồn khoái hoạt cho đàn ông, trưởng phòng Tiếu vừa lên tiếng thì đám đàn ông hiểu ngay, thế nên cả bàn tiệc đều tỏ ra cộng minh, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Chúc Vu Bình làm chủ cũng uống không ít rượu nhưng tửu lượng khá tốt nên vẫn căn bản không có vấn đề. Không biế có phải vì hắn là bí thư chủ khảo tổ chức hay không, hắn phát hiện ra một căn bệnh nghề nghiệp của mình: Giống như một thám tử, thích quan sát người ta. Khi Vương Tử Quân đang bị mọi người ồn ào ép rượu, ánh mắt hắn rơi lên người vị trưởng phòng Lý ở phía bên kia.