Bí Thư Trùng Sinh

Chương 507: Nụ cười của tôi với anh chẳng qua chỉ là lễ phép




Lý Ổn Trung quay đầu nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hắn cúi đầu cười hì hì nhìn đối phương:

- Chủ tịch Cảnh, nghe nói huyện anh lại xuất hiện một vụ án trèo tường, tôi cảm thấy anh là lãnh đạo khối chính quyền, anh cũng nên bỏ ra nhiều công sức hơn ở phương diện trật tự trị an.

Chủ tịch Cảnh năm nay hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính, bộ dạng rất lịch sự. Nhưng khi hắn nghe Lý Ổn Trung nhắc đến vụ án trèo tường, gương mặt chợt căng cứng và đỏ bừng bừng, hắn chỉ vào Lý Ổn Trung muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời.

Hai người đấu khẩu với nhau tất nhiên sẽ làm cho người bên cạnh phải chú ý, đám người ngồi đây đều là lãnh đạo địa phương, lãnh đạo quận huyện, rất quen thuộc vị chủ tịch Cảnh kia. Nhưng khi Lý Ổn Trung mở miệng thì mọi người không khỏi nhếch miệng cười.

Thì ra khi vị chủ tịch Cảnh này còn trẻ thì cùng qua lại với một người phụ nữ, thường qua đêm ở nhà người phụ nữ này. Nghe nói có một lần bố chồng và em chồng quyết định ngăn chặn, cuối cùng anh Cảnh không biết phải làm sao, đành phải trèo tường bỏ chạy, chuyện này sau đó được truyền khắp thành phố Đông Bộ.

- Được rồi, hai anh đừng ồn ào nữa, bắt đầu họp rồi kìa.

Khi gương mặt chủ tịch Cảnh trở nên tái nhợt thì Hào Thanh Dương trầm giọng nói.

Hào Thanh Dương lên tiếng làm cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đài chủ tịch, đúng lúc một nhóm thường ủy thị ủy đi ra từ cánh cửa bên hông, đi đầu vẫn là bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến.

Ngay từ lúc bắt đầu thì bầu không khí đã rất nặng nề, Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch, hắn cảm nhận được bầu không khí khó chịu, thế là không khỏi có vài phần bội phục Tiết Diệu Tiến.

Tuy Tiết Diệu Tiến sắp lui ra khỏi sân khấu chính trị của thành phố Đông Bộ, lại có sự việc liên quan đến Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm xảy ra, thế nhưng không thể phủ nhận lực ản hưởng của Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ vẫn cực kỳ sâu sắc.

Tham gia hội nghị lần này đều là cán bộ cấp cục trong thành phố, mà có rất nhiều cán bộ tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, không những không nói gì, cũng không ai hí hoáy ghi chép, chỉ ngẩng đầu nhìn lên đài chủ tịch mà thôi.

Vương Tử Quân dù không nhìn kỹ ánh mắt của bọn họ, thế nhưng thấy đại đa số đều nhìn về phía vị bí thư thị ủy sắp rời khỏi chức vụ. Tuy Tiết Diệu Tiến phạm vào chút sai lầm ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng nói một cách toàn diện thì cho ra không ít cống hiến.

- Lãnh đạo tỉnh ủy cho ra quyết định miễn đi chức vụ ủy viên tỉnh ủy, thường ủy thị ủy, bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ của đồng chí Tiết Diệu Tiến...

Âm thanh trầm bổng phát ra từ miệng Đổng Quốc Khánh thông qua micro vang vọng khắp phòng.

Cả phòng họp cực kỳ yên tĩnh, không ai mở miệng, nhưng ai cũng biết khi quyết định kia được đọc xong, thời đại của bí thư Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ đã kết thúc.

- Lúc này mời đồng chí Tiết Diệu Tiến phát biểu vài lời.

Nhâm Xương Bình là người chủ trì hội nghị, lúc này Tiết Diệu Tiến tạm rời khỏi cương vị làm hắn vui mừng như điên, nhưng lúc này ở trong phòng hội nghị thì hắn vẫn cố gắng áp chế chính mình, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh và hờ hững, hầu như có tư thái rất phù hợp.

Nhâm Xương Bình nói xong những lời như vậy thì đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Hắn không biết mình nhìn xuống để làm gì, nhưng hắn cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, cũng làm cho đám người bên dưới biết rõ, chính mình cực kỳ khách khí với một vị đồng chí sắp về hưu như Tiết Diệu Tiến.

Lúc này trong phòng họp cực kỳ yên ắng, tất cả ánh mắt nếu như vừa rồi có chút che giấu thì bây giờ lại đồng loạt nhìn về phía Tiết Diệu Tiến, nhìn về phía vị bí thư thị ủy sắp rời khỏi chức vụ.

Chỉ sau vài phút, khi văn kiện của tỉnh ủy được truyền đạt, Tiết Diệu Tiến đã rời khỏi vị trí lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân nhìn về phía bí thư Tiết Diệu Tiến, vừa rồi bí thư Tiết Diệu Tiến còn có vẻ cực kỳ tinh thần, thế nhưng khi có tuyên bố của Đổng Quốc Khánh, khoảnh khắc đó giống như bí thư Tiết già đi hơn mười tuổi.

- Bốp bốp bốp. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vương Tử Quân nhìn và gật đầu với bí thư Tiết Diệu Tiến, sau đó bắt đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay của Vương Tử Quân giống như phá tan bầu không khí áp chế trong phòng hội nghị, nó cũng giống như một ký hiệu, chợt đánh thức đám người trong phòng hội nghị, thế là tiếng vỗ tay chợt bùng lên như sấm dậy biển gầm.

Trong tiếng vỗ tay như xé toạc trời đất, Tiết Diệu Tiến với bộ dạng chán nản giống như lại không phục bộ dạng của một vị bí thư thị ủy như ngày thường. Sau khi tiếng vỗ tay vang lên được nửa phút thì Tiết Diệu Tiến với vung tay lên áp xuống.

Những cán bộ ngồi trong phòng họp ngày hôm nay đều có chức vụ cao, bọn họ tất nhiên hiểu hành động của bí thư có nghĩa là gì. Tuy bí thư Tiết muốn áp chế tiếng vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay như thủy triều vẫn vang lên trong phòng mãi không ngớt.

- Thưa các đồng chí, đối với hội nghị hôm nay, lòng tôi thật sự không an tĩnh...

Âm thanh trầm thấp của Tiết Diệu Tiến chợt vang lên, khi âm thanh này vang lên thì phòng họp dần yên tĩnh trở lại.

Tiết Diệu Tiến nói cũng không quá nhiều, nhưng trong thời gian năm phút lại liên tục được cán bộ bên dưới cho ba tràng pháo tay rộn rã. Khi tiếng vỗ tay cuối cùng vang lên như sấm động, Tiết Diệu Tiến đứng thẳng người trên vị trí của mình, hắn cúi người về phía trước. Một động tác cúi chào của Tiết Diệu Tiến đã đại biểu cho một vị lãnh đạo đứng đầu thành phố, một vị lãnh đạo cường thế một thời của thành phố Đông Bộ rời khỏi sân khấu chính trị.

Nhâm Xương Bình nhìn Tiết Diệu Tiến bằng ánh mắt rất phức tạp, trong lòng cũng liên tục chớp động chút ghen ghét. Tuy lúc này hắn phải cảm thấy thật sự vui vẻ mới đúng, thế nhưng hắn dù làm thế nào cũng thật sự không vui nổi.

Chủ trì công tác của thành phố Đông Bộ là một tin vui lớn với chủ tịch Nhâm Xương Bình, hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi. Dù trước mắt hắn chỉ là chủ trì công tác, thế nhưng hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, có thể được chủ trì công tác thị ủy, đây là sự kiện mà chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhận ra được. Đó là ý đồ của tỉnh ủy, tất nhiên tỉnh ủy muốn cho chủ tịch Nhâm Xương Bình một thời gian quá độ.

Nhâm Xương Bình cảm thấy thời đại của Tiết Diệu Tiến đã qua, hội nghị lần này chính là một dấu tròn bao quanh Tiết Diệu Tiến, đồng thời cũng là thời điểm mà thành phố Đông Bộ nổ pháo đón chào thời đại của Nhâm Xương Bình.

Không ngờ khi đến khoảnh khắc rời khỏi vũ đài chính trị của thành phố Đông Bộ thì Tiết Diệu Tiến lại vẫn còn phong thái như vậy, hầu như làm tất cả đám người nơi đây bị trấn trụ. Điều này nói rõ điều gì? Nói rõ rằng công tác của Tiết Diệu Tiến vẫn được đại đa số cán bộ thành phố Đông Bộ tán thành.

Dù trong lòng thật sự không vui nhưng vẻ mặt lại không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào, tất nhiên Nhâm Xương Bình cũng không thể cười lên ha hả, như vậy chẳng phải cho thấy anh đang rất vui, chẳng phải chờ đợi vị trí này rất lâu rồi sao? Vì thế tình huống lúc này ủa Nhâm Xương Bình thật sự khá bực bội, không được quá cau có, cũng không nên quá vui tươi. Hắn thậm chí còn thầm mắng một câu, làm quan thật sự chưa đến thời điểm cuối cùng thì vẫn phải giữ đúng mức độ, thật sự là con bà nó khó nắm chắc.

Khi Tiết Diệu Tiến cúi đầu cảm tạ mọi người những năm qua giúp đỡ công tác của mình, Nhâm Xương Bình tiến lên áp tay xuống, tiếng vỗ tay dần biến mất. Nhâm Xương Bình đại biểu cho đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ tiến hành nói những lời khẳng định với công tác của bí thư Tiết trong những năm qua.

Tuy Nhâm Xương Bình có rất nhiều ý kiến với Tiết Diệu Tiến, thế nhưng lúc này Nhâm Xương Bình vẫn cố gắng bày ra phong thái bỏ qua tất cả chuyện cũ, dùng giọng chân tình tán dương cao độ với những cống hiến của Tiết Diệu Tiến với thành phố Đông Bộ. Vào lúc kết thúc còn dùng giọng tràn đầy tâm tình nói:

- Cán bộ và nhân dân thành phố Đông Bộ sẽ không bao giờ quên được bí thư Tiết Diệu Tiến, những cống hiến lớn lao, sự cúc cung tận tụy của bí thư sẽ không thể nào xóa nhòa trong tâm tưởng con người trong thành phố Đông Bộ.

Kih Nhâm Xương Bình lên tiếng, Vương Tử Quân luôn đưa mắt quan sát Tiết Diệu Tiến. Lúc này vẻ mặt của bí thư Tiết Diệu Tiến có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, trên mặt là nụ cười nhạt giống như những gì Nhâm Xương Bình đang gióng trống khua chiêng lên tiếng là không phải nói về mình.

Lại một tràng vỗ tay vang lên như sấm, Nhâm Xương Bình kết thúc nói chuyện. Khi hắn hết thúc bài phát biểu, xem như Tiết Diệu Tiến đã chính thức rời xa sân khấu chính trị thành phố Đông Bộ.

Tình hình lúc này khác biệt so với khi kết thúc những hội nghị trước, sau khi nghe tuyên bốn kết thúc hội nghị thì rất nhiều người không rời khỏi vị trí của mình, bọn họ đều nhìn bí thư Tiết Diệu Tiến, không tiến lên tỏ vẻ, cũng không đứng lên bỏ đi.

- Tan họp!

Tiết Diệu Tiến đứng thẳng lên, hắn vung tay lên với đám cán bộ bên dưới giống như đang còn chờ đợi điều gì đó, sau đó xoay người đi xuống đài chủ tịch, đi về phía phòng họp thị ủy.

Hội nghị kết thúc nhưng chỉ là kết thúc hội nghị của cán bộ cấp cục, đối với đám cán bộ cấp phó giám đốc sở của thành phố Đông Bộ thì lúc này hội nghị mới bắt đầu.

Tổ chức nói chuyện, dù chỉ là quan điểm mơ hồ, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì bất kỳ ai cũng hiểu rõ ràng.

Sau khi kết thúc hội nghị thì Phạm Bằng Phi đứng trên hành lang cười ha hả chào hỏi đám thường ủy thị ủy và phó chủ tịch thành phố đi qua. Hắn cầm trong tay gói thuốc Trung Hoa, chỉ một lát đã phân phát được hơn nửa gói.

Phạm Bằng Phi cũng không nói gì thêm với đám cán bộ cấp phó sở đi ngang qua, chỉ khiêm tốn nở nụ cười, ngẫu nhiên hỏi một câu vê vấn đề sức khỏe cuộc sống hoặc chuyện con cái đến trường. Đám thường ủy nhận thuốc của phó bí thư Phạm, cả đám cũng cười tủm tỉm hỏi thăm về cuộc sống gia đình của bí thư Phạm.

Tình cảnh này giống như không liên quan gì đến phương diện công tác, nhưng có một thực thế là Phạm Bằng Phi đã truyền đạt được ý nghĩ của mình.

Khi Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến đi ra khỏi phòng họp thì Phạm Bằng Phi tiến lên đón chào Tiết Diệu Tiến, hắn vừa mời thuốc Tiết Diệu Tiến vừa cười nói:

- Bí thư Tiết, nói thật, tôi thật sự không thể nào rời xa ngài được.

Tiết Diệu Tiến lấy bật lửa ra châm thuốc cho mình, lúc này cười nói:

- Bí thư Bằng Phi, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, thế nào cũng có ngày tan cuộc. Hơn nữa bây giờ tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng không còn quá tinh lực như trước kia, thời điểm này kinh tế xã hội thành phố Đông Bộ đang phát triển mạnh mẽ, tôi nếu tiếp tục ở lại vị trí của mình thì sợ rằng cũng không có được bao nhiêu chỗ tốt cho sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.

- Bí thư Tiết, tôi cảm thấy anh nói như vậy là không được. Anh đã công tác ở thành phố Đông Bộ nhiều năm, có thể nói là nửa đời người cống hiến cho sự phát triển của thành phố chúng ta. Bây giờ kinh tế xã hội của Đông Bộ phát triển mạnh mẽ là sự thật, nhưng tôi cảm thấy lúc này chọn các cán bộ trẻ thúc đẩy thành phố phát triển, cũng không nên tùy ý chọn những người quá lớn gan. Chúng ta là những lão cách mạng, là những đồng chí lão thành, chúng ta phải là người nắm lấy tay lái, phải cho bọn họ một hậu thuẫn kiên cố.

Phạm Bằng Phi nói đến ba chữ cán bộ trẻ xong lại quy kết chính mình vào hàng ngũ cán bộ lão thành, nhìn qua thì có vẻ tùy ý, thế nhưng ý nghĩa trong lòng hắn là thế nào thì Tiết Diệu Tiến và Vương Tử Quân căn bản đều biết rất rõ.

Vương Tử Quân không nói lời nào nhưng Tiết Diệu Tiến lại dùng giọng không chút khách khí phản bác:

- Anh Phạm, tư tưởng của anh như vậy là không được, cần phải cải tạo và thay đổi. Nếu đã muốn cán bộ trẻ buông lỏng tay chân chạy đi công tác, như vậy cần phải tin tưởng vào bọn họ, phải cho bọn họ cơ hội để dũng cảm xông vào, nếu vung tay múa chân với bọn họ thì sẽ tạo ra tình cảnh trói buộc, kìm hãm sức sản xuất.

Phạm Bằng Phi thấy vẻ mặt lạnh căm của Tiết Diệu Tiến, cảm giác sợ hãi năm xưa với Tiết Diệu Tiến chợt bùng phát trong lòng. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đám thường ủy đang nhìn về phía bên này, hắn đành phải dùng giọng trái với lương tâm nói:

- Bí thư Tiết nói rất đúng, xem ra sau này tôi phải học tập anh nhiều hơn, để mình khỏi rơi vào tình huống tụt hậu với mọi người.

- Chủ tịch Tử Quân, vừa rồi tôi thấy chủ tịch Xương Bình đã đi vào rồi, bây giờ sắp đến lượt anh, đừng để cho trưởng phòng Đổng chờ lâu.

Vương Tử Quân đối mặt với gương mặt tươi cười của Phạm Bằng Phi, hắn gật đầu nói:

- Cám ơn bí thư Phạm, tôi sẽ đến phòng trưởng phòng Đổng ngay.

Vương Tử Quân nói rồi khẽ gật đầu với vài vị cán bộ cấp phó sở, sau đó hắn đi về phía phòng làm việc của trưởng phòng Đổng Quốc Khánh.

- Chủ tịch Vương, ngài chờ một chút, trưởng phòng Đổng đang thu dọn tài liệu.

Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, thư ký đứng ở trước cửa chợt lên tiếng nói.

Vương Tử Quân cười cười, viên thư ký đưa tay mời lãnh đạo ngồi, Vương Tử Quân ngồi xuống ghế trong phòng thư ký. Sau khi đợi ba phút thì hắn mới đi vào phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh.

- Chào chủ tịch Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng thì Đổng Quốc Khánh nhanh chóng đứng lên khỏi ghế làm việc, sau đó vừa nhiệt tình đi ra bắt tay vừa mời Vương Tử Quân đi đến ngồi xuống ghế sa lông. Bản thân Đổng Quốc Khánh cũng không đến ngồi sau bàn làm việc, hắn đi đến ngồi đối diện với Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, anh đã đến thành phố Đông Bộ được nửa năm chưa nhỉ?

Sau khi thư ký đi vào dâng trà và lui ra, Đổng Quốc Khánh cười ha hả hỏi Vương Tử Quân.

- Đã được hơn nửa năm.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười ha hả nói với Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn móc ra một điếu thuốc ném cho Vương Tử Quân, sau đó cười nói:

- Chủ tịch Vương, tuy anh đến thành phố Đông Bộ chưa tính là quá lâu thế nhưng thành tích công tác lại cực kỳ rõ ràng. Ngày hôm qua chủ tịch Nhâm nói đến anh, anh ấy nhấn mạnh tỉnh ủy đã phái đến cho thành phố Đông Bộ một thành viên đắc lực, nếu thành phố Đông Bộ có thêm được vài người như anh thì thật sự quá tốt.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Đổng Quốc Khánh, hắn thầm nghĩ, Đổng Quốc Khánh nếu nói ai khen hắn như vậy thì còn có thể tin được vài phần, nhưng nếu là Nhâm Xương Bình mở miệng khen thì rõ ràng là lừa người chết không đền mạng. Mình và Nhâm Xương Bình ở khối chính quyền căn bản là nuốc sông không phạm nước giếng, hắn kéo phần lớn các vị phó chủ tịch đứng về phía mình, nếu như chính mình được đề bạt, chỉ sợ Nhâm Xương Bình sẽ cực kỳ không yên ổn, đến tối ngủ không yên.

Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà không khỏi nở nụ cười khiêm tốn nói:

- Chủ tịch Nhâm quá khen rồi, tôi sở dĩ công tác ở thành phố Đông Bộ có được thành tích cũng là vì có sự lãnh đạo của bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm, nếu không có sự giúp đỡ mạnh mẽ từ hai vị lãnh đạo, dù tôi có là người sắt cũng không đánh được bao nhiêu đinh.

- Ha ha, chủ tịch Tử Quân quá khiêm tốn rồi, nhưng sự giúp đỡ của lãnh đạo cũng là rất quan trọng. Bây giờ bí thư Tiết rời khỏi thành phố Đông Bộ, chủ tịch Nhâm sẽ là người duy trì công tác, thế cho nên áp lực bên khối chính quyền là rất lớn.

Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:

- Đồng chí Tử Quân, theo ý của anh thì ai tiếp nhận vị trí chủ tịch sẽ thuận lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ?

Đổng Quốc Khánh cười rất ôn hòa nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra cảm xúc muốn đấm vào mặt đối phương. Đổng Quốc Khánh nói ra những lời này giống như là trưng cầu ý kiến của mình, thế nhưng thực tế lại mượn cớ để gạt bỏ chính mình.

Dù là trong quan trường hay là cuốc sống bình thường, con người trong nước chịu ảnh hưởng của văn hóa truyền thống, trên nhiều vấn đề thường chú ý tránh hại tìm lợi. Bây giờ Đổng Quốc Khánh nhìn thì có vẻ cực kỳ coi trọng mình, thế nhưng thực tế có ý gì thì Vương Tử Quân tin hai bên đều hiểu nhau.

Đầu óc Vương Tử Quân nhanh chóng hoạt động, ánh mắt rơi lên mặt Đổng Quốc Khánh:

- Trưởng phòng Đổng, ý kiến của tôi thật sự không quá quen thuộc, nhưng nếu trưởng phòng Đổng đã đại biểu cho tổ chức trưng cầu ý kiến của tôi, như vậy tôi cũng nói một câu. Nếu có gì không hay, kính mong trưởng phòng Đổng cũng đừng nên trách.

Đổng Quốc Khánh khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn thầm nghĩ: "Tôi không sợ anh nói, chỉ sợ anh không nói mà thôi!"

- Chủ tịch Tử Quân, anh nghĩ thế nào thì cứ nói như vậy, đây cũng là vì công tác, nói chuyện với tổ chức cũng không cần che giấu làm gì.

Đổng Quốc Khánh khẽ vung tay lên, hắn dùng giọng cực kỳ hào khí nói.

- Trưởng phòng Đổng, tôi đây sẽ không khách khí. Tôi thấy tình thế trước mắt thì nhân tuyển phù hợp với vị trí chủ tịch thành phố nhất chính là...

Vương Tử Quân nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút, khi Đổng Quốc Khánh nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hắn nghiêm trang nói:

- Trưởng phòng Đổng, tôi cảm thấy người đó phải là ngài.

Đổng Quốc Khánh tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một câu trả lời như vậy. Hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân này thật sự là hồ ly, tâm ý không phải xảo quyệt như người thường. Hèn gì Nhâm Xương Bình là một vị chủ tịch thành phố thế nhưng trên một vài phương diện vẫn bị Vương Tử Quân áp chế, đến mức chuẩn bị cũng không thể lật lại thế cờ.

- Chủ tịch Vương, tôi đang trưng cầu ý kiến của anh, cũng không phải lúc để anh nói đùa.

Đổng Quốc Khánh gạt tàn thuốc rồi trầm giọng nói.

- Trưởng phòng Đổng, tôi cũng không muốn nói đùa với anh, tuy hai năm qua thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất mạnh mẽ, nhưng sau sự kiện Lý Khang Lộ và bí thư Tiết Diệu Tiến về hưu, thực tế thì thành phố Đông Bộ lại rơi vào trạng thái phát triển bấp bênh. Lúc này càng cần một người hiểu rõ xu thế phát triển của thành phố Đông Bộ, lại có thể khống chế được cục diện để làm chủ tịch.

- Nếu nói về mức độ hiểu rõ về thành phố Đông Bộ thì bí thư Phạm thật sự còn kém hơn ngài, đồng thời anh ấy nắm công tác của đảng ủy, là một người có năng lực tổ chức, nhưng nếu nói về phương diện kinh tế thì thật sự còn kém ngài.

Vương Tử Quân nói rất chăm chú, thật sự giống như hắn muốn giúp Đổng Quốc Khánh tiến lên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Nhưng Đổng Quốc Khánh lại sinh ra cảm giác như ăn thuốc đắng, mình muốn dùng biện pháp để cho Vương Tử Quân căn bản không thể đề cử chính mình, không ngờ tên này lại chơi trò, còn ôm lấy mình để chối bỏ Phạm Bằng Phi.

Dưới tình huống này Đổng Quốc Khánh có thể làm gì đây? Hắn thầm mắng Vương Tử Quân xảo quyệt, đồng thời cũng chỉ trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tử Quân, anh quá quan tâm đến tôi rồi. Tuy đồng chí Bằng Phi công tác chủ yếu ở phía đảng ủy, thế nhưng anh ấy cũng là một cán bộ có ánh mắt độc đáo nhìn về phương diện phát triển kinh tế.

- Trưởng phòng Đổng, tôi cũng tin tưởng bí thư Phạm có năng lực như vậy, nếu là thời điểm bình thường thì bí thư Phạm sẽ thích hợp với vị trí chủ tịch. Thế nhưng bây giờ tôi cảm thấy trưởng phòng Đổng đến thành phố Đông Bộ ngăn con sóng dữ sẽ là phù hợp và ổn thỏa hơn.

Vương Tử Quân mỉm cười nhìn vào hai mắt Đổng Quốc Khánh, sau đó dùng giọng sắt son nói.

Đổng Quốc Khánh sao có thể làm chủ tịch thành phố Đông Bộ? Bây giờ dù là vị trí bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ thì hắn cũng không quá hứng thú. Hắn nhìn bộ dạng cười ha hả của Vương Tử Quân, thế là hắn cảm thấy mình không nên tiếp tục dây dưa với người này nữa.

Sau nửa giờ thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, tuy trên hành lang không có người nào, thế nhưng lại có vô số ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ về phía bên này.

Bầu trời hoàng hôn bao la, thật sự rất đẹp, Đổng Quốc Khánh ngồi trước bàn làm việc nhìn đống tài liệu trên bàn, hắn chợt sinh ra cảm giác vô lực.

- Trưởng phòng Đổng, đây là tư liệu nói chuyện của chúng ta.

Một viên cán bộ đi đến đưa tài liệu vào trong tay Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn mở ra xem, nhìn trên phương diện đề cử có ba lần xuất hiện tên Vương Tử Quân, hắn càng thêm nhíu mày thật chặt. Thành phố Đông Bộ vững vàng vượt qua thời điểm quá độ, thế nhưng Vương Tử Quân lại giống như một vật cản phóng ra làm cho nhiệm vụ mà tuyến trên giao phó chợt xuất hiện vấn đề, làm Đổng Quốc Khánh không thể không chú ý.

- Trưởng phòng Đổng, đã có công tác thống kê.

Thư ký cẩn thận đi đến bên cạnh Đổng Quốc Khánh rồi khẽ nói.

Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt căng cứng của thư ký mà trong lòng chợt cảm thấy có chút chấn động, nhưng hắn là cán bộ công tác nhiều năm, định lực rất mạnh mẽ, người thường không thể so sánh được. Hắn trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh nói:

- Thế nào rồi?

- Số phiếu đề cử cho chủ tịch Vương Tử Quân nhiều hơn một phần ba so với bí thư Phạm.

Thư ký dừng lại một chút, sau đó mới khẽ nói ra kết quả.

Đổng Quốc Khánh nghe kết quả làm cho người ta nghẹn họng phát ra từ miệng thư ký của mình, bàn tay vô tình rơi xuống mặt bàn.