Bí Thư Trùng Sinh

Chương 502: Tuổi già nhưng chí chưa già




Lý Ổn Trung cười khan một tiếng rồi trầm giọng nói:

- Chủ tịch Vương, chúng tôi quay về nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị tinh thần của anh, nhất định sẽ hợp mưu hợp sức tìm cho cây táo một đường ra.

- Lần sau tôi sẽ đến xem thành tích của các anh.

Vương Tử Quân nói rồi trực tiếp lên xe, nhưng lúc này hắn cũng không ngồi lên chiếc xe ba mươi chỗ, lại leo lên chiếc Audi màu đen đi theo đoàn xe.

Khi Vương Tử Quân lên xe thì Triệu Quốc Lương cũng nhanh chóng lên xe. Nhưng đám người chung quanh chỉ lo lắng Vương Tử Quân nổi giận mà căn bản lại quên mất một điều, nãy giờ vị thư ký trẻ tuổi kia cũng căn bản không đi bên cạnh Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã hỏi Hàn Lục Căn, anh ấy nói tôi qua nghe được tin tức anh đến huyện Đằng Nhạc kiểm tra vườn táo.

Triệu Quốc Lương đóng cửa xe rồi khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, với tình thế cây táo ở huyện Đằng Nhạc vào lúc này, hắn thấy mình không thể nào biểu hiện quá rõ mục đích khi đến đây. Hơn nữa con đường thị sát của mình đã được huyện Đằng Nhạc tỉ mỉ xem xét chuẩn bị, những người biết tin đều là nhân vật chủ chốt của huyện, Hàn Lục Căn lại có thể đến vườn táo đúng thời điểm như vậy, nếu không có sẵn kế hoạch thì hầu như là không thể.

Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân đang suy xét vấn đề thì cũng có chút do dự, sau đó nói tiếp:

- Hàn Lục Căn giống như có chút lo lắng, nhưng dù tôi hỏi thế nào cũng không nói ai là người truyền tin cho mình.

- Cũng không có vấn đề, chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt, chúng ta cung không cần quan tâm, chỉ cần biết ai là người thúc đẩy là được.

Vương Tử Quân vung tay lên với Triệu Quốc Lương, sau đó tỏ ý để đối phương không cần quan tâm đến chuyện này.

"Ai thúc đẩy?"

Triệu Quốc Lương chợt chấn động, vừa rồi hắn còn nghĩ rằng ai to gan để lộ ra tin tức, cũng không ngờ bên trong còn cất giấu động cơ như vậy. Bây giờ Vương Tử Quân nói một câu vạch trần vấn đề, Triệu Quốc Lương xem như đã hiểu ra.

Chuyện này có lợi với ai thì kẻ đó là người đứng ra thúc đẩy, Triệu Quốc Lương nghĩ đến lai lịch của một trăm ngàn héc ta táo, trong lòng đã có mục tiêu rõ ràng. Nhưng lúc này hắn cũng không nói ra, hắn tin mình nghĩ ra thì chủ tịch Vương cũng biết rất rõ, nếu mình đứng ra vẽ rắn thêm chân sẽ không bằng thành thật một chút.

Xe chạy như bay về thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân còn chưa chạy về đến thành phố Đông Bộ, lúc này sự việc phát sinh khi hắn đi thị sát ở huyện Đằng Nhạc đã truyền về thành phố Đông Bộ. Một vài người khứu giác linh mẫn nghe được tin tức này thì cảm giác đầu tiên chính là thị ủy sắp có chuyện lớn xảy ra.

- Chủ tịch Vương đang muốn làm gì? Đứng trước mặt nhiều người bày tỏ thái độ như vậy, nếu nhóm Lý Ổn Trung không xử lý tốt vấn đề tiêu thụ táo, chẳng lẽ sẽ phải chặt táo trồng hoa màu sao?

Lý Hạc Dương ngồi trong phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn nói với gương mặt đỏ bừng bừng.

Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, khoảng thời gian này có tin tức bí thư Tiết Diệu Tiến sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế cho nên hắn tỏ ra cực kỳ an phận. Nhưng lúc này hắn ngồi trước mặt bí thư Tiết mà cũng không áp chế chính mình, hắn trầm giọng nói ra ý kiến của mình.

Tiết Diệu Tiến nâng ấm trà tử sa lên, sau đó rót đầy vào một chiếc ly, lại đưa thẳng vào trong tay Lý Hạc Dương:

- Hạc Dương, uống trà đi, nếm thử xem tay nghề pha trà của tôi có tiến bộ hơn không.

Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, có thể nói là tâm phúc của bí thư Tiết Diệu Tiến. Hắn đã đi theo bí thư Tiết và dốc sức công tác nhiều năm, thế cho nên được bí thư đưa lên vị trí hiện tại. Hắn luôn có tâm tư muốn báo đáp lãnh đạo, thế cho nên luôn trung thành và tận tâm. Khi tin tức bí thư Tiết Diệu Tiến sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ truyền đi khắp mọi ngõ nghách, hắn là một trong số ít người vẫn ở bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến, điều này Lý Hạc Dương hắn có thể làm được.

Lý Hạc Dương nâng ly trà lên và phát hiện mái tóc của bí thư Tiết có hơi lấm tấm bạc, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác chua xót không hiểu nguyên nhân, lửa giận vốn được áp chế trong lòng lại bùng lên.

Trong mắt Lý Hạc Dương thì bí thư Tiết Diệu Tiến chấp chính ở thành phố Đông Bộ dù có chút khuyết điểm, con gái Tiết Nhất Phàm cũng sa chân vào chốn lao tù, thế nhưng cuối cùng thì khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm. Khi bí thư Tiết Diệu Tiến đứng đầu thành phố Đông Bộ đã cho ra những cống hiến lớn để phát triển kinh tế xã hội, đây là một sự thật không thể nào chối bỏ được. Hắn thấy bí thư Tiết Diệu Tiến những năm qua luôn công tác không ngại cực khổ, vì vậy mà thành phố Đông Bộ mới có thể phát triển kinh tế hùng mạnh, mới có thể từ vị trí bậc trung tiến lên làm lá cờ phát triển kinh tế hàng đầu trong tỉnh.

Bây giờ bí thư Tiết Diệu Tiến sắp rời khỏi sân khấu chính trị của thành phố Đông Bộ, dù thế nào thì cũng là rời khỏi với tư thế hiên ngang ngẩng cao đầu, ra đi khi đã bỏ công lớn giúp thành phố phát triển. Huyện Đằng Nhạc chính là nơi mà bí thư Tiết tạo dựng sự nghiệp, công trình một trăm ngàn héc ta táo chính là một khối tâm huyết của bí thư Tiết, chính là một công trình làm giàu cho nhân dân cả huyện. Nếu chờ bí thư Tiết rời khỏi thành phố Đông Bộ thì muốn làm gì cũng được, không ngờ bây giờ đám người kia lại làm như vậy, thật sự là không biết xấu hổ, nóng lòng muốn làm nhục lãnh đạo.

Bí thư Tiết Diệu Tiến điều tra không có bất kỳ vấn đề gì, thế cho nên sẽ rời khỏi thành phố Đông Bộ với tư thế ngẩng cao đầu, cũng không ai muốn bí thư sẽ phải ảm dạm rời đi dưới tình huống một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc bị triệt hạ.

- Bí thư Tiết, chuyện này không thể tính như vậy được, mặc kệ Vương Tử Quân kia báo cáo như thế nào, chúng ta phải cố gắng ngăn cản.

Lý Hạc Dương dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, sau đó uống cạn ly trà.

Tiết Diệu Tiến khẽ cười, hắn nâng ly trà trước mặt lên nói:

- Hạc Dương, anh uống trà như vậy là không được, uống trà phải biết chữ phẩm, bộ dạng của anh như vậy thì coi ra gì? Đúng là uống thả cửa, không phải đánh mất hình tượng sao? Còn chuyện anh vừa nói, chúng ta sẽ xem xét lại.

Lý Hạc Dương nhìn bộ dạng bình tĩnh như núi cao của bí thư Tiết Diệu Tiến, trong lòng cũng không khỏi có thêm vài phần vững vàng. Hắn chợt nhớ đến khoảng thời gian mà bí thư Tiết vẫn còn nắm quyền lực tuyệt đối ở thành phố Đông Bộ, thật sự cảm thấy lãnh đạo cũng không có gì biến đổi.

- Chủ tịch Tử Quân không phải là một người lỗ mãng. Hạc Dương, anh tự mình đem chiếc xe tốt nhất của văn phòng thị ủy sang cho anh ấy, chắc chắn anh ấy hiểu ý anh.

Tiết Diệu Tiến vừa châm thêm trà cho Lý Hạc Dương vừa thản nhiên nói.

Lý Hạc Dương đưa chiếc xe tốt nhất của văn phòng thị ủy sang cho Vương Tử Quân, điều này hắn căn bản chưa từng nói qua với bí thư Tiết, cũng không ngờ bí thư Tiết lại biết rõ chuyện nhỏ này. Lý Hạc Dương có chút mất tự nhiên, hắn cười cười nói:

- Bí thư Tiết, tôi còn chưa báo cáo cho anh...

- Tôi biết rõ anh là như vậy là vì tôi, anh muốn nói cho người ta biết, Tiết Diệu Tiến này thành vì cây táo, bại cũng vì cây táo, có phải không?

Tiết Diệu Tiến khẽ khoát tay áo, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu cợt.

Tiết Diệu Tiến nói ra tiếng lòng của Lý Hạc Dương, đây không phải là một mình Lý Hạc Dương nghĩ đến, thậm chí là điều mà tất cả cán bộ đi theo Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ này đều nghĩ đến. Nếu có người nào đứng ra ngăn cản, bọn họ sẽ tuyệt đối không sợ tranh đấu một trận trời long đất lở.

...

- Chủ tịch, ngài viết chữ rất đẹp, hèn gì chủ tịch Triệu của hiệp hội thư pháp thành phố Đông Bộ phải cho anh làm chủ tịch danh dự của hiệp hội. Tôi thấy có lẽ vì anh quán bận, nếu không cũng không cần hai chữ danh dự, trực tiếp tiến vào vị trí chủ tịch rồi.

Thái Nguyên Thương đứng trước bàn làm việc của Nhâm Xương Bình, hắn nhìn năm chữ "tuổi già chí chưa già" trên giấy trắng, thế là không khỏi mở miêng khen ngợi không ngớt.

Nhâm Xương Bình cũng rất hài lòng với chữ của mình, những ngày hôm nay không những trình độ tăng lên cao vút, thậm chí tâm tình cũng cực kỳ tốt. Bây gời hắn múa tay viết năm chữ với ngụ ý khá sâu sắc, càng làm cho hắn cảm thấy thoải mái.

Nhâm Xương Bình đặt bút lông xuống giá bút, sau đó tiếp nhận khăn mặt từ Thái Nguyên Thương để lau tay, lại nói:

- Nguyên Thương, anh nói như vậy cũng không hay, anh Triệu mời tôi làm chủ tịch danh dự của hiệp hội thư pháp thành phố Đông Bộ cũng không phải vì chữ của tôi, mà là vì vị trí của tôi. Nếu tôi làm chủ tịch danh dự của bọn họ, như vậy bọn họ đi hóa duyên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Còn những dòng chữ này.

Nhâm Xương Bình dùng ánh mắt đắc ý nhìn năm chữ của mình, cuối cùng dùng giọng khách quan nói:

- Tôi và anh ấy có chênh lệch rõ ràng, dù sao thì thư pháp cũng không chỉ chú trọng cái vẻ bề ngoài, còn phải có tâm, phải hoàn thiện, tôi còn lâu mới đạt đến mức độ như vậy.

Thái Nguyên Thương nhanh chóng đưa tay nhận lấy khăn từ Nhâm Xương Bình, sau đó hắn cười nói:

- Chủ tịch Nhâm quá khiêm tốn rồi, tôi đã từng một lần dùng cơm với chủ tịch Triệu, anh ấy nói ngài là người làm đại sự, cũng không bỏ ra một phần mười tinh lực tên phương diện tư pháp, nếu không thì chữ của ngài phải là hạng nhất. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhâm Xương Bình dù biết Thái Nguyên Thương đang nịnh hót mình, nhưng khi nhìn thấy đối phương giơ ngón tay cái lên thì không nhịn được phải cười phá lên ha hả. Hắn đã nghe được rất nhiều lời nói như vậy, bây giờ nghe thêm vài lời nịnh hót cũng không có vấn đề, đặc biệt là khi hắn đang vui vẻ.

Thái Nguyên Thương luôn quan sát Nhâm Xương Bình, chủ tịch Nhâm viết ra năm chữ cực kỳ có ý nghĩa. Xem ra chuyện chủ tịch Nhâm tiến lên vị trí bí thư thị ủy đã xong, nếu như vậy thì tương lai của hắn đi theo Nhâm Xương Bình cũng sẽ lên như diều gặp gió.

Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở xa ngàn dặm.

Nhâm Xương Bình rõ ràng đang cho thấy chí hướng của mình, nếu như không phải chủ tịch Nhâm thấy rõ chức vụ bí thư thị ủy ở ngay trước mắt, Thái Nguyên Thương căn bản không biết còn có thứ gì làm cho chủ tịch Nhâm hưng phấn như vậy.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Thái Nguyên Thương nhanh chóng đi ra mở cửa, gặp phó bí thư thị ủy Phó bí thư đi đến, phía sau chính là thư ký của Nhâm Xương Bình.

- Chữ đẹp, chủ tịch Nhâm, chữ của ngài càng ngày càng đẹp.

Phạm Bằng Phi đi đến bên cạnh Nhâm Xương Bình, ánh mắt không khỏi chuyển lên những nét chữ còn chưa khô mực trên tờ giấy trắng.

Nhâm Xương Bình nhìn nụ cười trên mặt Phó bí thư, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Phạm, anh không phải có hứng thú với chữ của tôi đấy chứ? Thế nào? Nếu anh thích thì tôi sẽ cho Nguyên Thương đưa sang.

"Tặng chữ này cho mình?"

Phạm Bằng Phi vừa suy xét về ý nghĩa lời nói của Nhâm Xương Bình vừa cười ha hả nói:

- Cám ơn chủ tịch Nhâm, tôi sẽ không khách khí. Nguyên Thương, anh phải làm cho tốt, trong thời gian ba ngày phải đóng khung lại cho tôi, sau đó tôi sẽ đem nó treo trong phòng.

Thái Nguyên Thương đặt ly trà xuống trước mặt phó bí thư Phạm Bằng Phi, sau đó hắn cầm lấy tranh chữ nói:

- Bí thư Phạm đã hạ nhiệm vụ, tôi sẽ lập tức chấp hành. Mong bí thư Phạm cứ yên tâm, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ của anh trong thời gian sớm nhất.

Nhâm Xương Bình nhìn động tác đóng cửa nhẹ nhàng của Thái Nguyên Thương, hắn chợt nở nụ cười hài lòng. Trước kia sao hắn lại không phát hiện ra người này? Bây giờ sử dụng thật sự không tệ, ít nhất Thái Nguyên Thương cũng rất hiểu ý lãnh đạo, có ánh mắt, cũng có lòng nhiệt tình.

- Chủ tịch Nhâm, ngài có nghe nói qua chưa, Vương Tử Quân đã cho ra lời đảm bảo với nông dân huyện Đằng Nhạc, chỉ cần năm nay không tìm ra hướng ra cho cây táo, như vậy sẽ không cản nông dân chặt táo trồng hoa màu.

Phạm Bằng Phi nhấp một ngụm trà, hắn cũng không đi đường vòng mà trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.

Có thể nói Nhâm Xương Bình biết được chuyện này còn sớm hơn cả Phạm Bằng Phi, thế nhưng lúc này hắn lại giả vờ giống như vừa được nghe. Hắn đặt ly trà xuống bàn rồi nói:

- Có chuyện này sao? Thị ủy chỉ cho anh ấy xuống kiểm tra, sao lại tỏ thái độ lung tung như vậy được? Thật sự là ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức, anh ta nói như vậy thì chúng ta làm sao nói cho rõ với bí thư Tiết được đây?

Phạm Bằng Phi nhìn Nhâm Xương Bình hùng hồn nói ra vài chữ bí thư Tiết, hắn thầm nghĩ, mình và Nhâm Xương Bình thật sự là có chút chênh lệch, hèn gì bây giờ đối phương sắp tiến lên làm bí thư thị ủy, còn mình chỉ có thể tiếp nhận chiếc ghế chủ tịch mà thôi. Nhìn vào trình độ diễn trò của Nhâm Xương Bình vào lúc này thì có thể thấy được nhiều vấn đề, đối phương thật sự còn giỏi hơn cả diễn viên, có thể diễn chết thành sống.

Phạm Bằng Phi tuy nghĩ như vậy nhưng lại mở miệng phụ họa:

- Chủ tịch Nhâm, bây giờ là thời điểm rất quan trọng của bí thư Tiết, nếu làm ra một sự kiện ngột ngạt như vậy, tôi thấy chủ tịch Vương làm như thế thật sự là có chút quá mức.

- Đúng, thật sự quá mức.

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu dùng giọng khẳng định nói.

Hai người Nhâm Xương Bình và Phạm Bằng Phi cùng ăn ý với nhau ở phương diện này, thế là cũng không nói gì thêm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thầm hểu ý nghĩ của đối phương.

- Chủ tịch Nhâm, tôi thấy chuyện này cũng không nên đổi hết trách nhiệm lên người chủ tịch Vương, anh ấy dù sao cũng còn trẻ, cũng cần tôi luyện. Thanh niên mà, ngẫu nhiên phạm vào chút sai lầm cũng không đáng gì.

Phó bí thư trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu mà không nói gì, nhưng hắn lại cho ra động tác yêu cầu Phạm Bằng Phi tiếp tục lên tiếng.

- Chúng ta không sợ cán bộ thanh niên phạm vào sai lầm, quan trọng là vào đúng thời điểm phải có giác ngộ rõ ràng, như vậy mới có thể kịp thời sửa chữa, đảm bảo sau này ngã một lần sẽ khôn khéo hơn, cũng không phạm vào sai lầm như vậy nữa. Tôi cảm thấy chủ tịch Vương là người có bản chất không tệ, năng lực công tác rất mạnh nhưng thời gian tôi luyện là quá ít. Tôi cảm thấy chúng ta nên điều chỉnh phân công một chút, như vậy không những giảm bớt áp lực cho đồng chí Vương Tử Quân, lại có thể cho anh ấy thời gian để liên tục đề cao chính mình.

Phạm Bằng Phi vừa nói xong thì ánh mắt Nhâm Xương Bình chợt sáng lên, điều chỉnh phân công, đây là một ý kiến rất hay.

- À, rất có lý, chúng ta là những đồng chí lão thành, cần phải quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển của các đồng chí trẻ tuổi. Đúng rồi, bí thư Bằng Phi, anh là phó bí thư nắm công tác tổ chức, anh cảm thấy điều chỉnh vị trí của đồng chí Vương Tử Quân như thế nào thì phù hợp?

- Để cho đồng chí Vương Tử Quân thay thế vị trí cho chủ tịch Chí, cho anh ấy quản lý khối mặt trận tổ quốc cũng không tồi.

Phó chủ tịch thường vụ và chủ tịch mặt trận tổ quốc thay đổi vị trí cho nhau, chênh lệch tất nhiên sẽ là không nhỏ. Tuy hai bên đều là thường ủy thị ủy, nhưng sự chênh lệch về độ nặng giữa vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc và phó chủ tịch thường vụ thành phố là quá rõ ràng như con rận trên đầu hói, căn bản là ai cũng có thể thấy được.

Nhâm Xương Bình khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Nửa giờ sau Nhâm Xương Bình đã ngồi trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, lúc này Đổng Quốc Khánh đang nhíu mày, một lát sau mới nói:

- Tiến hành thay đổi vị trí như vậy sẽ rất có ý nghĩa tôi luyện cán bộ trẻ, thế nhưng chỉ sợ tỉnh ủy sẽ không thông qua.

Nhâm Xương Bình nhìn bộ dạng nhíu mày của Đổng Quốc Khánh, hắn khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Trưởng phòng Đổng, chuyện này khả năng tỉnh ủy thông qua là rất nhỏ, nhưng điều chúng ta muốn chính là tỉnh ủy không thông qua chuyện này.

"Muốn chính là không thông qua?"

Đổng Quốc Khánh nhìn vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay của Nhâm Xương Bình mà chợt tỉnh ngộ, hắn thầm nghĩ, chính mình sao lại cố chấp như vậy? Chỉ nghĩ đến phương diện điều chỉnh Vương Tử Quân, sao không nghĩ đến tình huống Nhâm Xương Bình ông say không phải vì rượu?

Dù phương án điều chỉnh lần này không được tỉnh ủy thông qua, nhưng một phương án như vậy có thể cho lãnh đạo tỉnh ủy thấy Vương Tử Quân công tác quá non và căn bản không được thành viên ban ngành thành phố Đông Bộ đồng ý. Nếu không sẽ chẳng xảy ra hiện tượng điều phối phân công như thế này.

Chỉ cần như vậy là quá đủ.

Chỉ cần như vậy thì trong một thời gian ngắn Vương Tử Quân sẽ căn bản không sức đánh trả, Nhâm Xương Bình sẽ lợi dụng cơ hội để nắm giữ quyền lực ở thành phố Đông Bộ vào trong tay. Đổng Quốc Khánh nghĩ kỹ những tính toán của Nhâm Xương Bình, sau đó hắn cũng không khỏi không tán thưởng Nhâm Xương Bình đứng cao thấy xa.

- À, chủ tịch Xương Bình, chuyện này tôi đồng ý trên nguyên tắc, nhưng tôi đề nghị anh nên liên hệ với bí thư Tiết về vấn đề này.

Đổng Quốc Khánh vuốt tóc rồi trầm giọng nói với Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, hắn dùng giọng điệu tự tin nói:

- Trưởng phòng Đổng, anh cứ yên tâm, tôi cảm thấy bí thư Diệu Tiến chắc chắn sẽ không có điều gì không đồng ý phương án này.

Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, Nhâm Xương Bình chẳng lẽ lại hòa cùng một chỗ với Tiết Diệu Tiến? Nhưng hắn là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, vẻ mặt vẫn không chút biến đổi, thế nhưng Nhâm Xương Bình vẫn nhanh chóng nắm bắt được chút phản ứng ngây người của lãnh đạo.

- Trưởng phòng Đổng, là thế này, hôm nay Vương Tử Quân đi đến huyện Đằng Nhạc, đã cho ra một lời hứa hẹn sẽ cho nông dân chặt táo trồng hoa màu.

Nhâm Xương Bình cũng không nói rõ quá trình, chỉ chú trọng vào trọng điểm.

Đổng Quốc Khánh tất nhiên biết rõ về công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, khi hắn còn là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì biết vườn táo kia chính là trái tim của bí thư Tiết Diệu Tiến. Cũng vì công trình kia mà năm xưa Tiết Diệu Tiến được lãnh đạo tỉnh Sơn Nam tán thưởng, chỉ sau vài năm công tác đã tiến lên vị trí bí thư thị ủy.

Bây giờ Vương Tử Quân lại hứa hẹn sẽ cho nông dân chặt táo trồng hoa màu, điều này không khỏi làm cho Đổng Quốc Khánh giật mình. Đổng Quốc Khánh thấy Vương Tử Quân cũng không phải hạng người lỗ mãng, thế nhưng lần này xem ra Vương Tử Quân đã sai mười phần rồi.

Tuy lúc này Đổng Quốc Khánh có địa vị là khâm sai đại thần ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn hiểu rõ ràng lực ảnh hưởng của mình vẫn kém ra một bí thư thị ủy công tác lâu năm như Tiết Diệu Tiến. Bây giờ Vương Tử Quân đắc tội Tiết Diệu Tiến, đề nghị của Nhâm Xương Bình chắc chắn sẽ được thông qua.

Nếu hội nghị thường ủy thông qua điều chỉnh phân công, dù cuối cùng tỉnh ủy không thông qua nhưng người bị thương sẽ chính là Vương Tử Quân. Dù sao bị yêu cầu điều chỉnh từ vị trí quan trọng sang cương vị không quan trọng sẽ biến thành một đánh giá cực mạnh của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ, dù đây là một đánh giá không một tiếng động nhưng hiệu quả của nó là cực kỳ rõ ràng.

Cho dù lãnh đạo tỉnh ủy thấy rõ Vương Tử Quân chịu uất ức trên sự kiện này, thế nhưng sự việc vẫn là một đòn đau với con đường phát triển của Vương Tử Quân. Chỉ cần có người nắm lấy điều này để lên tiếng, như vậy Vương Tử Quân sẽ đừng hòng thiếu phiền toái.

- Được, cứ làm như thế.

Đổng Quốc Khánh khẽ đặt bút xuống bàn, hắn nhanh chóng cho ra quyết định.

Triệu tập hội nghị thường ủy chính là quyền lực của bí thư thị ủy, nhưng sau khi Đổng Quốc Khánh đến thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh lại là người có quyền này. Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng là người nắm chắc mức độ, dù có quyền lực này nhưng căn bản chưa từng sử dụng.

Thế nhưng lúc này Đổng Quốc Khánh lại phá lệ, một ngày sau khi Vương Tử Quân quay về thành phố Đông Bộ thì nhận được thông báo của văn phòng thị ủy là buổi chiều sẽ mở hội nghị thường ủy.

Bình thường mở hội nghị thường ủy đều phải có hạng mục rõ ràng, nhưng lần này Triệu Quốc Lương đến văn phòng thị ủy để lấy hạng mục nghiên cứu lại nhận được câu trả lời thuyết phục là chưa cho ra, phải chờ.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào chắn hết gió, tuy phía chính quyền thành phố không có tin tức chính thức, thế nhưng dù là như vậy cũng có đủ mọi tin tức truyền đi khắp văn phòng khối chính quyền và thị ủy, càng có người khẳng định hội nghị thường ủy lần này sẽ điều chỉnh phân công thường ủy.

Những lời đồn đãi này cũng rơi vào trong tai Vương Tử Quân, cũng có người nhắn nhủ hắn cần chú ý một chút, phải giải quyết cho tốt. Vương Tử Quân căn bản là nở nụ cười vui vẻ với những người có thiện ý nhắc nhở, cũng không nói ra ý nghĩ của mình.

Dưới ánh mắt soi mói của nhiều người, trong phòng họp thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân chậm rãi đi vào phòng, lúc nà phần lớn mọi người đều đã ngồi trên vị trí của mình.