Tiết Diệu Tiến cầm giấy từ trên mặt bàn lên rồi đưa vào trong tay Lý Ổn Trung:
- Cho anh cũng không bắt anh trả tiền, dông dài như vậy làm gì?
Lý Ổn Trung nhìn gương mặt bình tĩnh của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng lúc này lại nghẹn trong bụng. Hắn biết rõ bí thư đang dùng hai chữ này để chặn lời mình.
- Bí thư Tiết, tôi sẽ nhận hai chữ này, thế nhưng có một số việc tôi cần phải báo cáo với ngài.
Lý Ổn Trung trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng đặt tờ giấy xuống bàn, sau đó đứng thẳng người lên.
- Có gì cứ nói.
Tiết Diệu Tiến ngồi xuống ghế của mình, vẻ mặt thật sự không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.
- Bí thư Tiết, hôm nay nông dân huyện Đằng Nhạc kéo đến vây quanh cổng khối chính quyền thành phố, gây ra nhiễu loạn, tôi cần phải hướng về ngài và thị ủy để làm kiểm điểm về sự việc lần này. Rõ ràng là chúng tôi không làm tốt công tác, vì vậy mà làm cho lãnh đạo thị ủy rơi vào thế bị động.
Lý Ổn Trung là lãnh đạo huyện Đằng Nhạc, hắn thật sự không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
Vẻ mặt vốn ngưng trọng của Tiết Diệu Tiến chợt trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn, hắn lấy từ trong gói thuốc ra một điếu ném cho Lý Ổn Trung, trên mặt là nụ cười nhạt:
- Gặp việc không chối bỏ trách nhiệm, có gan đảm đương, điều này đã nói rõ Lý Ổn Trung anh tìm đúng vị trí của mình ở huyện Đằng Nhạc.
- Bí thư Tiết, Lý Ổn Trung tôi có thể tìm ra đúng vị trí của mình, thế nhưng lại có người không tìm thấy vị trí của chính mình. Hừ, từ khi nghe nói ngài sắp phải đi thì hắn đã không thể nhịn được mà muốn ra tay với chúng ta, một trăm ngàn héc ta táo sao có thể nói chặt là chặt đi được?
Lý Ổn Trung tức giận nói:
- Năm xưa chúng ta vì phát động quần chúng trồng táo mà chạy nát chân nói rách miệng, đã tốn biết bao nhiêu công sức? Những năm qua cây táo đã đêm lại cho nhân dân huyện Đằng Nhạc bao nhiêu của cải? Nhưng bây giờ có vài nông dân cá biệt muốn gây sự, bọn họ muốn chối bỏ hạng mục mà năm xưa chúng ta đã khổ sở gầy dựng. Bí thư Tiết, tôi cảm thấy bọn họ ăn bản cũng không phải muốn chối bỏ hiệu quả của cây táo ở huyện Đằng Nhạc, rõ ràng là muốn...
- Đủ rồi! Lý Ổn Trung, những lời này của anh không cần tiếp tục nói ở đây, nếu không thì anh đi ra ngoài cho tôi. Tôi còn nghĩ anh tìm đúng vị trí bí thư huyện ủy của mình ở huyện Đằng Nhạc, anh lại có thể nói ra những lời gây bất lợi cho đoàn kết như thế này sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh cứ tiếp tục ôm tư tưởng này, sau này cũng đừng tiến vào cửa phòng của tôi.
Tiết Diệu Tiến tuy sắp rút lui từ vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ, thế nhưng sự uy nghiêm được tạo nên sau nhiều năm làm lãnh đạo vẫn còn nguyên không chút sứt mẻ. Lúc này khí thế của bí thư Tiết bùng phát, Lý Ổn Trung cũng là lãnh đạo đứng đầu một huyện nhưng lại sợ đến mức phải ngậm chặt miệng lại.
- Bí thư Tiết, tôi đây không phải cảm thấy uất ức thay cho ngài sao?
Lý Ổn Trung nhìn bộ dạng sẵng giọng của bí thư Tiết, lúc này hắn mới thì thào giải thích.
Gương mặt bí thư Tiết vẫn trầm ngâm như nước, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tên thuộc hạ cũ của mình, sao đó cười lạnh một tiếng:
- Uất ức thay cho tôi? Hừ, tôi có gì mà uất ức? Chẳng lẽ tôi là một bí thư thị ủy, còn cần một bí thư huyện ủy như anh chạy đến lên tiếng bênh vực kẻ yếu sao? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Điều này...Bí thư Tiết, Lý Ổn Trung tôi đi theo ngài nhiều năm, ngài cũng hiểu rõ tính cách của tôi. Con bà nó, bây giờ ai cũng nói Nhâm Xương Bình sẽ tiến lên làm bí thư thị ủy, chưa nói đến những thứ gì khác, trong huyện Đằng Nhạc đã có kẻ nóng lòng đến ôm lấy đùi của Nhâm Xương Bình.
- Nhưng này bí thư Tiết, tôi cũng nói thẳng một câu, năm xưa tôi đối đãi với hắn ta như thế nào thì bây giờ cũng là như vậy. Nếu không phải tôi chẳng muốn những gì chúng ta khổ sở gầy dựng năm xưa lại đạp đổ vào hiện tại, con bà nó tôi cũng không muốn ngồi trên vị trí bí thư huyện ủy này làm gì.
Lý Ổn Trung nói với cảm xúc rất mạnh, giọng điệu cũng càng lúc càng lớn, nói xong lời cuối cùng thì cũng đứng thẳng người lên.
Tiết Diệu Tiến nhìn vẻ mặt của Lý Ổn Trung, tuy biểu hiện vẫn rất nghiêm khắc nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ an ủi. Hắn tung hoành quan trường nhiều năm, hơn nữa với những gì hiểu rõ về Lý Ổn Trung, hắn thật sự không chút nghi ngờ lời nói của người này. Lúc này hắn đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của Lý Ổn Trung, hắn giống như thấy lại tình cảnh một Lý Ổn Trung năm xưa luôn đi theo mình để gầy dựng một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc.
Tuy Tiết Diệu Tiến thật sự xúc động vì lời nói của Lý Ổn Trung, thế nhưng hắn biết rõ nếu Lý Ổn Trung cứ tiếp tục duy trì tính cách như vậy, chỉ sợ Nhâm Xương Bình sẽ cho Lý Ổn Trung một kết cục không tốt. Dù không bị cách chức thì cũng bị cho ra rìa, không có thực quyền.
Trong đầu Tiết Diệu Tiến chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn trầm giọng nói:
- Lý Ổn Trung anh cũng vẫn có thể nhịn, có gì mà không được? Tôi nói cho anh biết, anh làm bí thư huyện ủy cũng không phải làm cho mình, mà là làm quan vì vài trăm ngàn dân ở huyện Đằng Nhạc. Lý Ổn Trung, nếu để cho tôi nghe thấy anh tiếp tục nói hươu nói vượn, sau này cũng đừng đến phòng làm việc của tôi nữa.
- Đối với vườn táo ở huyện Đằng Nhạc, tôi cảm thấy khối chính quyền xử lý không có gì là không đúng cả. Có nông dân đến thành phố kêu oan, nếu khối chính quyền không quan tâm thì tôi cũng sẽ đến hỏi tội Nhâm Xương Bình. Không phải khối chính quyền đã cho ra phương án xử lý, không phải cho chủ tịch Vương Tử Quân cầm đầu tổ điều tra sao? Trước mắt huyện ủy Đằng Nhạc cần phải bày ra thái độ cực kỳ chính đáng, phải toàn lực phối hợp với tổ điều tra. Chẳng lẽ Tiết Diệu Tiến tôi lại không có sai lầm? Chẳng lẽ tất cả hạng mục công tác mà Tiết Diệu Tiến này chỉ đạo đều là mông hổ không được sờ vào sao?
Lý Ổn Trung bị phê bình thì ngượng ngùng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến. Trương Hiểu Đông là thư ký đệ nhất của văn phòng thị ủy, hắn bắt chuyện một tiếng với Lý Ổn Trung, sau đó nhanh chóng đi vào phụ giúp bí thư Tiết dọn dẹp văn phòng.
Trương Hiểu Đông nhìn gương mặt nghiêm túc của bí thư Tiết, hắn thầm hiểu, lúc này chỉ sợ tâm tình của bí thư là rất không thoải mái, chẳng qua cố tình không biểu hiện ra mà thôi. Hắn nhìn thấy vài ly trà đã được uống vài phần, hắn khẽ đi đến không phát ra tiếng động giống như một con mèo, cẩn thận thu dọn trà nước thật sạch sẽ.
Thật ra những ngày qua Trương Hiểu Đông cũng thật sự không quá vui vẻ, hắn dù vẫn là đệ nhất thư ký ở văn phòng thị ủy, nhưng dù là ai cũng có thể thấy hắn không thể nào duy trì vị trí này quá lâu. Bí thư Tiết rời khỏi thành phố Đông Bộ đã là một kết quả mười phần mười, thế cho nên vị trí của một vị đệ nhất thư ký như hắn cũng đang liên tục giảm xuống.
Mặt khác điều làm cho Trương Hiểu Đông cực kỳ phiền phức chính là hướng đi của mình còn chưa được xác định. Nếu như nói bí thư Tiết tự chủ rút khỏi vị trí bí thư thị ủy, như vậy sắp xếp cho hắn chỉ là một câu nói mà thôi. Đừng nói xuống huyện làm một vị lãnh đạo cấp phó, dù muốn làm chủ tịch huyện cũng không phải là điều gì quá khó khăn.
Nhưng nhìn vào thế cục ở thành phố Đông Bộ vào lúc này thì Trương Hiểu Đông thật sự không còn sinh ra cảm giác ung dung bình tĩnh được nữa. Bí thư Tiết tuy vẫn còn đang ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ, thế nhưng bí thư đang chịu quá nhiều khiêu chiến trên phương diện quyền uy. Chưa nó đến ai khác, trước tiên là chủ tịch Nhâm Xương Bình, sau đó là Đổng Quốc Khánh đứng sau lưng Nhâm Xương Bình, cả hai đều gây ra áp lực cực lớn cho Trương Hiểu Đông. Hắn cảm thấy trái tim mình giống như đang ở trong chảo dầu, loại cảm giác nóng bỏng nói không nên lời thật sự giống như làm hắn phát điên lên.
Thời gian Trương Hiểu Đông làm thư ký cho bí thư Tiết Diệu Tiến cũng không phải là ngắn, rất nhiều phương diện hắn cực kỳ ăn ý với bí thư, chỉ cần bí thư Tiết nói một câu, thậm chí hắn đã có thể căn cứ vào đó mà cho ra nhiều sắp xếp cực kỳ tốt rồi.
Khi Trương Hiểu Đông đi vào phòng thì Tiết Diệu Tiến đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng không quay lại nhìn.
- Hiểu Đông, cậu có tính toán gì với mình chưa?
Trương Hiểu Đông cũng không ngờ Tiết Diệu Tiến lại đột nhiên cho ra câu hỏi nhă vậy, thế là máu huyết trong người hắn chợt sôi trào. Một cảm giác bị chủ của mình nhìn xuyên thấu suy nghĩ cũng làm hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn đã nhanh chóng che giấu chút cảm giác kinh ngạc của mình, khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy cơ hội của mình đang kéo đến.
Sau khi cố gắng bình tĩnh trở lại, Trương Hiểu Đông trầm giọng nói:
- Bí thư Tiết, tôi cảm thấy còn chưa học tập được quá nhiều khi theo sát bên cạnh ngài, tôi thấy còn phải đi theo ngài học tập một thời gian nữa, nếu không cứ như thế này mà đi tôi cũng cực kỳ xấu hổ.
Tiết Diệu Tiến không quay đầu lại nhưng lại giống như thấy rõ biểu hiện của Trương Hiểu Đông. Thư ký Trương Hiểu Đông khẽ nhíu mày một cái, một hành vi nhỏ như vậy sao có thể lừa được hắn?
Tiết Diệu Tiến cười thầm không một tiếng động, hắn thản nhiên nói:
- Hiểu Đông, cậu là người thông minh, những năm qua theo sát bên cạnh tôi cũng rèn luyện được không ít. Cho dù tôi không rời khỏi thành phố Đông Bộ thì cậu cũng nên xuống tuyến dưới học hỏi thêm kinh nghiệm, không thể nào cứ mãi làm thư ký cho lãnh đạo được. Như vậy là không hay, lại gây bất lợi cho tình huống cậu khống chế toàn cục, cản đường phát triển của cậu.
Trương Hiểu Đông thầm nghĩ, nếu lãnh đạo ngài không rời khỏi thành phố Đông Bộ, như vậy ngài cho tôi đến đâu cũng được, tốt xấu gì cũng được bao phủ trong lực ảnh hưởng của ngài. Nhưng nếu ngài rời khỏi nơi đây, tôi là thư ký của ngài, Nhâm Xương Bình sẽ cho tôi sống yên sao?
Trương Hiểu Đông thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra:
- Bí thư Tiết, tôi cảm thấy mình thật sự còn chưa làm tốt công tác thư ký cho ngài, nếu nóng lòng đi làm việc khác thì chắc chắn sẽ là nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, còn không bằng cứ làm tốt công tác thư ký cho ngài đi cái đã. Đợi sau này khi tất cả điều kiện đều chín muồi, tôi sẽ xuống xơ sở rèn luyện.
Tiết Diệu Tiến nhìn gương mặt của Trương Hiểu Đông, hắn khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Tuy Trương Hiểu Đông rất muốn xâm nhập điều tra ý kiến của Tiết Diệu Tiến với hướng đi của mình, thế nhưng lúc này thấy Tiết Diệu Tiến cũng không có ý nói nhiều, thế là hắn chỉ có thể thất vọng rời khỏi phòng làm việc của bí thư thị ủy.
Trong gian phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Tiết Diệu Tiến, hắn đứng trong gian phòng hơn sáu mươi mét vuông mà chợt sinh ra cảm giác đè nén không hiểu nguyên nhân. Tuy bây giờ người muốn đến phòng làm việc của hắn vẫn rất nhiều, thế nhưng hắn chợt cảm thấy mục đích của đám người này cũng không giống như trước kia, không phải trăm phương ngàn kế chú ý đến mình. Bọn họ sở dĩ đi đến không gì khác hơn là muốn nói lời an ủi với một người sắp rời khỏi chức vụ lãnh đạo thị ủy như mình.
Chỉ là những người kia cho ra hành động như vậy giống như một thanh đao vô hình cắt qua cuống họng của bí thư Tiết, trực tiếp thọc sâu vào phổi, móc trái tim của hắn ra ngoài. Trong quan trường có câu người đi gió lạnh, bây giờ mình chưa đi mà hương vị chán nản lại biểu hiện quá sớm.
Tiết Diệu Tiến nghĩ đến tình huống Phó bí thư Phạm Bằng Phi đến báo cáo vấn đề tổ chức nhân sự với mình vào xế chiều hôm qua, hắn chợt sinh ra cảm giác khổ sở. Số cán bộ kia muốn được điều chỉnh thì phải chờ ban ngành mới đến quyết định, lần này xem như hắn thật sự không còn có thể vung ta trong phương diện nhân sự được nữa.
Tiết Diệu Tiến có khi nào trải qua tình huống như lúc này? Hắn cười lạnh, sau đó đi từ bên cạnh cửa sổ đến bàn làm việc của mình. Hắn khẽ kéo ngăn cuối cùng, một quyển sổ nhỏ hiện ra trước mặt hắn, hắn nhìn quyển sổ này mà hai chân mày cau lại.
Tiết Diệu Tiến ve vuốt quyển sổ nhỏ mà không muốn mở ra, vài phút sau hắn lại cho nó vào trong ngăn kéo. Nhưng khi thả quyển vở vào trong ngăn kéo thì hắn lại lẩm bẩm:
- Vương Tử Quân, lần này xem cậu xử lý công trình một trăm ngàn héc ta táo như thế nào, nếu như cậu có thể xử lý thật tốt, Tiết Diệu Tiến tôi sẽ đưa đến cho cậu một phần lễ vật cuối cùng.
Tiết Diệu Tiến lại ngồi xuống ghế sau bàn làm việc của mình, lúc này gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng và giỏi giang như thường ngày. Hắn nhìn về phía đồng hồ báo thức, sau đó nhấc chiếc điện thoại màu đỏ lên, bấm vài con số, cung kính cầm micro chờ bên kia nghe máy.
- Alo, chào thư ký Triệu, tôi là Tiết Diệu Tiến của thành phố Đông Bộ. Lúc này lão lãnh đạo có bận rộn gì không? Tôi có vài việc cần báo cáo.
Không biết thư ký Triệu ở đầu dây bên kia nói những gì mà vẻ mặt Tiết Diệu Tiến có chút thất vọng, nhưng sau đó lại cười nói:
- Nếu lãnh đạo đang họp thì tôi sẽ chờ một lát nữa sẽ gọi lại.
Tiết Diệu Tiến đặt điện thoại xuống rồi cầm một phần văn kiện lên xem. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu đi đến. Sau khi nói vài câu hàn huyên thì Hạ Nham Châu bắt đầu dùng giọng cung kính báo cáo với Tiết Diệu Tiến về vấn đề tình hình trật tự trị an ở thành phố Đông Bộ.
Tuy đã biết rõ ý nghĩ của Hạ Nham Châu nhưng Tiết Diệu Tiến vẫn giữ vững tinh thần, hắn vẫn nghe Hạ Nham Châu báo cáo với vẻ mặt như bình thường, chốc chốc lại nói ra ý kiến của mình ở vài phương diện. Hạ Nham Châu cũng cung kính ghi chỉ thị của bí thư vào trong sổ, liên tục gật đầu, nói rằng sau khi trở về sẽ nhanh chóng chứng thực.