Bí Thư Trùng Sinh

Chương 481: Đừng treo nhiều tiền vàng lên một thân cây




Dù Tần Thọ Sinh đã sớm có đáp án nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi người khác, dù đối phương có đáp án thế nào thì cũng căn bản không thể ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

- Tốt quá, giám đốc Tần, tôi cảm thấy quảng cáo này là rất tốt, xem ra sau này nhà máy rượu Hồng La Xuân của chúng ta sẽ dựa vào đoạn phim quảng cáo này để tuyên truyền.

Vị phó tổng giám đốc ở bên cạnh trầm ngâm sau khoảnh khắc rồi lớn tiếng nói, đây là bộ dạng mà Tần Thọ Sinh thường thấy ở đối phương, thế nhưng lúc này lại giống như phụ họa thật lòng. Vị phó tổng giám đốc đã công tác ở nhà máy rượu Hồng La Xuân hơn nửa đời người, hắn còn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày xí nghiệp của mình sẽ có thể cho ra tình huống bừng bừng khí thế như lúc này.

- Đúng, sau này chúng ta sẽ dùng nó làm tuyên truyền, tôi tin chắc chỉ cần người ta nhìn vào đoạn quảng cáo kia sẽ không thể nào quên được rượu Hồng La Xuân của chúng ta.

Vị phó giám đốc phụ trách nghiệp vụ của công ty cũng liên tục gật đầu nói.

Từng âm thanh phụ họa vang lên làm cho vẻ mặt Tần Thọ Sinh trở nên chói lọi. Lúc này hắn cảm thấy mình rất may mắn vì được hợp tác với Vương Tử Quân, tuy hắn không biết quảng cáo kia mang lại cho nhà máy rượu Hồng La Xuân bao nhiêu lực ảnh hưởng, thế nhưng hắn cũng không đơn thuần truy cầu hiệu ứng. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của hắn, hắn cảm thấy lực ảnh hưởng của đoạn quảng cáo kia phải là rất sâu xa.

- Có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy đó là ném tiền vô bổ.

Một âm thanh không hài hòa chợt vang lên trong đám người.

Đám người nhà máy rượu Hồng La Xuân đang bàn về những hiệu ứng của đoạn quảng cáo trên tivi không khỏi nhìn về phía người vừa lên tiếng. Có vài tên cán bộ trung tầng định lên tiếng quát hỏi, nhưng khi nhìn thấy người lên tiếng là ai thì cũng không nói gì hơn.

Bí thư Triệu là bí thư đảng ủy khối nhà máy rượu Hồng La Xuân, dù người này không có thực quyền gì lớn nhưng lại có danh nghĩa là lãnh đạo thứ hai của nhà máy, rất nhiều người không muốn đắc tội với hắn. Bí thư Triệu cũng không biết là có thứ gì không đúng trong người, khi không có việc gì thường thích đánh giá Tần Thọ Sinh, tuy mỗi lần mở miệng nói ngược đều là thất bại, thế nhưng địa vị của người này ở nhà máy rượu Hồng La Xuân lại rất vững chắc.

- Bí thư Triệu, là một lãnh đạo xí nghiệp thì không nên có ánh mắt thiển cận, không chỉ nhìn vào ích lợi trước mắt, còn phải có ánh mắt chiến lược lâu dài, có mưu lược lớn. Tôi cảm thấy đoạn quảng cáo này nhất định sẽ vạch ra một con đường phát triển rộng lớn và mạnh mẽ cho nhà máy rượu Hồng La Xuân vài năm sau.

Tần Thọ Sinh dùng ánh mắt chán ghét nhìn thoáng qua bí thư Triệu, sau đó thản nhiên nói.

- Đại mưu lược? Vài năm sau? Hừ, nói thì nhẹ nhàng linh hoạt, đó là ném vào một mớ tiền, biết đâu sẽ làn ném qua cửa sổ? Ai biết vài năm nữa là thế nào? Đúng là tiền nhân đào hầm hậu nhân lấp đất.

Bí thư Triệu căn bản không nhường lời Tần Thọ Sinh, lại dùng giọng không chút khách khí nói.

Mark đã từng nói, xã hội là tổng các mối quan hệ giữa con người và con người, lời này thật sự không sai chút nào.

Nhưng người có thể thật sự nhìn thấy các mối quan hệ chỉ là tảng băng ngầm, phần lớn đều không thể nhìn thấy, mối quan hệ giữa Tần Thọ Sinh và bí thư Triệu thật sự chứng minh điều này.

Vẻ mặt Tần Thọ Sinh chợt biến đổi, hắn đang định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn đang định nổi nóng chợt nhìn về phía phát ra tiếng chuông, thấy trưởng phòng tiêu thụ đang móc điện thoại từ trong cặp ra.

Trưởng phòng thấy vẻ mặt của Tần Thọ Sinh thi cũng có chút kiêng kỵ, hắn cẩn thận gật đầu với Tần Thọ Sinh rồi tiếp điện thoại.

- Alo, chào anh!

Trưởng phòng tiêu thụ tiếp điện thoại và hạ thấp âm thanh xuống nói, đầu dây bên kia không biết nói gì đó làm cho âm thanh của vị trưởng phòng này chợt đề cao:

- Ngài nói gì, ngài muốn đặt một ngàn thùng rượu Hồng La Xuân?

Tần Thọ Sinh vừa rồi có chút không thoải mái vì hành vi nghe điện thoại của trưởng phòng tiêu thụ, nhưng bây giờ tất cả đã biến mất, hắn khẽ gật đầu tỏ ý cho vị trưởng phòng tiêu thụ kia không cần quan tâm đến mình, cứ tiếp tục nói chuyện làm ăn. Lúc này các vị thành viên ban ngành khác cũng không dám thở mạnh, giống như nếu có bất kỳ tiếng ồn nào phát sinh sẽ làm cho đơn đặt hàng từ trên trời rơi xuống kia sẽ thất bại.

Hai phút sau trưởng phòng tiêu thụ kết thúc cuộc nói chuyện, chỉ trong thời gian hai phút đã hoàn thành một đơn đặt hàng một ngàn chai rượu Hồng La Xuân, không ngờ sản lượng tiêu thụ rượu Hồng La Xuân trong thời gian một quý vào thời điểm trước đó lại chỉ giải quyết bằng một cuộc điện thoại vào lúc này.

- Giám đốc Tần, tỉnh Phúc Kiến bên kia có đơn đặt hàng, một vị khách quen muốn đặt số lượng lớn...

Trưởng phòng tiêu thụ nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Thọ Sinh, hắn muốn dùng tin tốt đột nhiên kéo đến này để làm cho Tần Thọ Sinh vui vẻ.

Nhưng vị trưởng phòng tiêu thụ này còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã vang lên, hắn nhìn Tần Thọ Sinh, vừa định cúp điện thoại thì Tần Thọ Sinh đã khoát tay nói:

- Tiếp điện thoại đi, khách hàng quan trọng hơn.

Điện thoại được nối thông, là một vị khách hàng gọi đến, tuy lúc này số lượng không bằng đơn đặt hàng vừa rồi nhưng hai ngày sau khách hàng sẽ đến khảo sát, điều này không khỏi làm cho Tần Thọ Sinh tỏ ra vui sướng.

Chỉ trong thời gian nửa giờ mà điện thoại của trưởng phòng tiêu thụ đã trở thành đường dây nóng, vì để cho trưởng phòng tiêu thụ nhớ rõ tên tuổi và số điện thoại liên lạc của khách hàng mà Tần Thọ Sinh đã yêu cầu Hạ Kiến Nhân đưa nhân viên công tác của văn phòng công ty đến trợ giúp một tay.

Bí thư Triệu bình thường thật sự không quen nhìn bộ dạng cực kỳ khí phách của Tần Thọ Sinh, nhà máy này không phải của anh, dựa vào cái gì mà anh muốn làm ông chủ? Nhưng bây giờ thấy đơn đặt hàng kéo đến như tuyết mùa đông, thế là hắn cũng cực kỳ vui sướng. Hắn nói vài câu với đám cán bộ bốn phía, sau đó chủ động đi đến tán gẫu với Tần Thọ Sinh.

Chỉ là lúc này Tần Thọ Sinh căn bản không có tâm tư phản ứng với bí thư Triệu, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh đầy tự tin của Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến số lượng đơn đặt hàng vào lúc này, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì mình không từ chối lời yêu cầu của Vương Tử Quân, nếu không chỉ sợ rằng cơ hội để phát triển nhà máy rượu Hồng La Xuân sẽ tan thành mây khói.

"Nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, phải biến nhà máy rượu Hồng La Xuân thành đệ nhất!"

Tần Thọ Sinh thầm cho ra quyết định, hắn thầm nghĩ như vậy. Lúc này hắn càng ngày càng ý thức được Vương Tử Quân không phải là người tầm thường, hắn biết mình muốn đẩy mạnh phát triển nhà máy rượu Hồng La Xuân thì phải ngồi lên con thuyền lớn của Vương Tử Quân, chỉ như vậy hắn mới có thể dong thuyền ra biển cả, mới có thể đón gió lớn tiến về phía trước.

Dù phương án quảng cáo rượu Hồng La Xuân là do mình vạch ra, thế nhưng khi Vương Tử Quân nhận được điện thoại nói về công trạng tiêu thụ sau khi quảng cáo của Tần Thọ Sinh, hắn không khỏi thầm than một tiếng.

Vương Tử Quân ngoài việc cảm khái tác dụng mạnh mẽ trong công tác quảng cáo ở thời đại này, hắn vừa đưa ra vài yêu cầu với Tần Thọ Sinh. Quan trọng chính là làm tốt công tác đảm bảo chất lượng của rượu Hồng La Xuân, không thể nuông chiều sinh hư, vì ham chút lợi trước mắt mà đánh mất thanh danh của rượu Hồng La Xuân.

Tần Thọ Sinh vốn đang cực kỳ phấn khởi đã bị vài câu nói của Vương Tử Quân làm cho thức tỉnh. Hắn là tổng giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân, tất hiên hắn sẽ là một người có trí thông minh không kém ai. Nếu không có ai nhắc có lẽ hắn còn vui vẻ một thời gian khá lâu, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng làm cho hắn ý thức được nguy cơ mà nhà máy rượu Hồng La Xuân sắp phải đối mặt.

Đây là một cơ hội cực kỳ tốt của nhà máy rượu Hồng La Xuân, có thể đẩy nhà máy lên vị trí hàng đầu trong nước, mà nó cũng có nguy cơ tiềm tàng, nếu làm không tốt công tác hóa giải, như vậy nhà máy Hồng La Xuân sẽ rơi xuống tan thành từng mảnh.

Tần Thọ Sinh liên tục đổ mồ hôi lạnh, hắn không khỏi cảm thấy tin phục Vương Tử Quân thêm vài phần. Hắn liên tục đảm bảo sẽ xiết chặt công tác chất lượng của nhà máy rượu Hồng La Xuân, đồng thời cũng tự mình thỉnh giáo Vương Tử Quân về vai vấn đề liên quan.

Vương Tử Quân cũng không phải chuyên gia đối với nhà máy rượu, thế cho nên hắn cũng không cho ra ý kiến gì chuyên nghiệp. Nhưng hắn dựa vào trí nhớ kiếp trước, dựa theo kinh nghiệm mà đám người kiếp trước đúc kết ra để dạy bảo cho Tần Thọ Sinh, mà những lời này cũng không khỏi làm cho Tần Thọ Sinh cảm thấy tâm phục.

- Chủ tịch Vương, khi nào anh rảnh thì xin rút ra chút thời gian, để anh mở một lớp bồi dưỡng cho dám cán bộ cao tầng trong công ty, để cho bọn họ cũng biết được tình thế hiện tại của mình.

Tần Thọ Sinh dùng giọng cực kỳ chú ý nói.

Chuyện dạy học thì chỉ là một bữa ăn sáng với Vương Tử Quân, nhưng trước nay hắn lại chưa từng mở lớp dạy cho các thành viên cao tầng của công ty. Sau khi Tần Thọ Sinh đề xuất yêu cầu thì Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó từ chối:

- Giám đốc Tần, tôi chỉ cho anh vài ý kiến còn rất mơ hồ, còn vấn đề thao tác cụ thể thì các anh mới thật sự là chuyên gia. Vì thế mà tôi cũng không dám tiến lên giảng dạy cho các anh, như vậy là múa rìu qua mắt thợ.

Vương Tử Quân nói như vậy sao Tần Thọ Sinh nghe mà không hiểu cho được? Tuy hắn cảm thấy bỏ qua cơ hội để nối liền quan hệ với Vương Tử Quân là rất đáng tiếc, nhưng Vương Tử Quân đã từ chối thẳng thừng, hắn cũng không thể tiếp tục dây dưa, nếu không sẽ có hiệu quả phản ngược.

Sau khi hàn huyên thêm vài câu về việc đẩy mạnh phát triển nhà máy rượu Hồng La Xuân, Tần Thọ Sinh chủ động nói ra phương án xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ. Hơn nữa hắn còn tỏ vẻ, chỉ cần Vương Tử Quân tình nguyện, ngày mai hắn có thể cùng Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, sẽ nhanh chóng xác định hạng mục xây dựng nhà máy.

- Anh Tần, tôi hiểu rõ tâm ý của anh, thế nhưng chuyện này cũng không cần vội vã như vậy.

Vương Tử Quân đã sớm có tính toán, thế cho nên vừa nghe yêu cầu của Tần Thọ Sinh thì nhanh chóng từ chối.

Tần Thọ Sinh cũng hiểu ý của Vương Tử Quân, thế nên hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở phương diện này. Đối với hắn thì điều quan trọng nhất lúc này chính là Vương Tử Quân hiểu ý của mình là được, những thứ khác không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Vài phút sau Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn nhìn đoạn quảng cáo rượu Hồng La Xuân lại xuất hiện trên tivi, sau đó lạnh lùng nói:

- Chủ tịch Nhâm, nếu anh đã muốn chơi tôi, như vậy tôi sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.

...

Sáng đầu tuần, đám nhân viên công tác đã được hưởng thụ hai ngày nghỉ cuối tuần ở nhà, bây giờ bọn họ đang tốp năm tốp ba đi về phía văn phòng của mình.

- Anh đã nghe nói về công ty rượu Hồng La Xuân kia chưa? Tôi thấy hai ngày hôm qua liên tục có quảng cáo về công ty của bọn họ trên tivi.

Một tên nhân viên hơn hai mươi tuổi dùng tay đẩy kính mắt rồi nói với một tên đồng sự ở bên cạnh.

- Tôi cũng không biết, cũng hỏi một người quen, nói đó là một công ty rượu ở thành phố Hồng Ngọc, cũng không biết như thế nào. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Hương vị cũng không tệ, tôi đã uống qua rồi.

Một vị cán bộ trung niên đi giữa hai tên cán bộ thanh niên dùng giọng đắc ý, giọng điệu có vài phần cao vút.

- Anh Triệu, anh đã uống qua rượu Hồng La Xuân rồi sao? Khi nào vậy?

Tên cán sự đeo kính nói.

- Vài ngày trước tôi đến thành phố Hồng Ngọc gặp một người bạn, anh ấy mời tôi uống rượu Hồng La Xuân. Chưa nói đến những thứ gì khác, rượu Hồng La Xuân thật sự ngon hơn rượu Tân Nguyên chúng ta hay uống, hơn nữa giá cả lại rẻ hơn rượu Tân Nguyên khá nhiều.

- Anh Triệu thật sự có lộc ăn, khi nào thì mời tôi nếm thử đây?

Một tên cán sự khác dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn anh Triệu, trong giọng nói có mang theo vài phần chờ mong.

Anh Triệu sao không nghe rõ ý tứ của tên cán sự kia? Hắn cười hì hì nói:

- Trưa hôm nay anh cảnh của phòng điện lực mời phòng chúng ta dùng cơm, nếu không thì chúng ta uống rượu Hồng La Xuân nhé? Các cậu thấy sao?

- Anh Triệu thật sự anh minh, nhưng tôi có nghe nói rượu Hồng La Xuân ở thành phố chúng ta cũng không nhiều. Nếu không thì chút nữa chúng ta gọi điện thoại cho anh Cảnh chuẩn bị trước một chút mới được.

Tên cán sự đeo kính chợt dùng giọng hưng phấn nói, rõ ràng hắn cũng rất hướng về phía rượu Hồng La Xuân kia.

Anh Triệu nhìn bộ dạng hưng phấn của đám thanh niên, hắn thầm lắc đầu. Thầm nghĩ thanh niên đúng là thanh niên, nghĩ thế nào thì có thể nói trắng ra như vậy được. Dù hắn có chút khinh thường nhưng lại không khỏi cười ha hả nói:

- Tiểu Lý, lát nữa cậu gọi điện thoại cho anh Cảnh cũng đừng nói là chúng ta muốn uống gì, chỉ nói về vài chuyện liên quan đến công tác, sau đó nói về đoạn phim quảng cáo về rượu Hồng La Xuân. Anh Cảnh là người thông minh, dù cậu không nói thì anh ấy cũng hiểu ý của cậu.

Anh Triệu là cán bộ lão luyện của văn phòng khối chính quyền thành phố, vừa lên tiếng thì Tiểu Lý đã hiểu ngay. Hắn thầm cảm thấy mình thật sự không bằng anh Triệu, đồng thời cũng thầm nghĩ mình nhất định sẽ sửa chữa lại tính tình quá thẳng của mình.

- Anh Triệu, rượu Hồng La Xuân nổi tiếng như vậy, bây giờ lại tiến cử nhà máy Tân Nguyên vào xây dựng ở thành phố chúng ta, có thể sinh ra ảnh hưởng gì không?

Một tên cán bộ mặc tây trang đi bên cạnh anh Triệu nhìn qua cực kỳ nghiêm túc chợt khẽ lên tiếng hỏi anh Triệu.

Người này tuy vừa rồi đi cùng nhóm anh Triệu nhưng lại không nói lời nào, bây giờ hắn đột nhiên mở miệng không khỏi làm cho ánh mắ đám người tập trung về phía hắn.

Tên cán bộ này tên là Hông Tiểu Cương, có quan hệ bình thường trong đơn vị, nhưng hắn lại có bố vợ là phó phòng kế hoạch hóa gia đình thành phố, vì vậy mà các vị đồng sự trong đơn vị cũng không khỏi ngước mắt nhìn lên.

Lúc này anh Triệu thật sự đang phát sầu vì một người thân lén mang thai, không thể không tìm bố vợ của Hồng Tiểu Cương nhờ hỗ trợ, bây giờ thấy Hồng Tiểu Cương lên tiếng thì trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tiểu Chương, đừng nói là thành phố chúng ta, dù là thị trường rượu cả nướ cũng là như vậy, uống rượu này nhiều thì sẽ uống rượu kia ít đi. Bây giờ rượu Hồng La Xuân chợt quật khởi, như vậy công ty rượu của người ta sẽ đầu tư xây dựng nhà máy ở chúng ta vào một ngày không xa, như thế sẽ tạo nên tình huống đánh thẳng vào thị trường rượu của nhà máy rượu Tân Nguyên.

- Đúng rồi, tôi có nghe nói lúc này chủ tịch Vương đến đàm phán với nhà máy rượu Tân Nguyên không thuận lợi.

- Tôi cũng có nghe nói về chuyện này, nhà máy rượu Tân Nguyên thật sự quá vênh váo, nghe nói chủ tịch Chúc đến hai ngày nhưng không được gặp mặt, bây giờ chủ tịch Vương đi thì bọn họ cũng làm hệt như vậy. Chủ tịch Vương của chúng ta thật sự là người quá tốt, nghe nói chủ tịch Vương còn phải ngồi đợi trong phòng khách của bọn họ một ngày, nếu là tôi đã sớm bỏ đi rồi.

- Vì thế mà cậu dù bằng tuổi với chủ tịch Vương, thế nhưng bây giờ chủ tịch Vương là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ còn cậu chỉ là một khoa viên mà thôi. Nếu cậu có được trình độ tu dưỡng như chủ tịch Vương, hì hì, biết đâu cậu cũng là chủ tịch thành phố rồi.

- Lý Tam Thuận, tôi làm gì chọc giận cậu sao? Cậu nếu còn nói như vậy, còn tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi sẽ không khách khí.

Khi đoàn người cười đùa vui vẻ đi về khu văn phòng khối chính quyền ở phía trước, đúng lúc anh Triệu vung tay lên:

- Đừng nói nữa, là xe của chủ tịch Vương.

Đám người đang nói đùa với nhau chợt nhìn theo ngón tay của anh Triệu, bọn họ thấy một chiếc xe từ phương xa chạy đến. Khi đám người thấy rõ biển số xe thì ngậm miệng lại không dám tiếp tục lên tiếng, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm túc.

- Chào chủ tịch Vương.

Khi Vương Tử Quân ra khỏi xe thì đúng lúc anh Triệu đi đến bên cạnh, thế là hắn khẽ lên tiếng chào hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn có chút ấn tượng với anh Triệu, vì vậy cười nói:

- Anh Triệu, các anh nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

- Không có gì, chỉ bàn về vài bộ phim truyền hình mà thôi.

Anh Triệu hiểu rất rõ những gì đang phát sinh ở khu văn phòng khối chính quyền thành phố, thế cho nên hắn bỏ qua đề tài rượu Hồng La Xuân, trực tiếp kéo đề tài lên phim truyền hình.

Vương Tử Quân cười cười nói một tiếng nếu có thời gian nên thường xuyên đến phòng làm việc của mình với anh Triệu, sau đó hắn cất bước đi lên lầu. Lúc này vì đã đến bên cạnh khu văn phòng, thế nên cũng có không ít nhân viên văn phòng đang đi làm. Khi bọn họ thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng dừng lại nhường đường, một vài người tránh ra xa một chút, sau đó đi cho nhanh để giữ khoảng cách với chủ tịch Vương. Chỉ có vài vị cán bộ là chủ nhiệm trong văn phòng khối chính quyền thành phố mới cung kính đứng sang một bên, bọn họ vừa lên tiếng thăm hỏi Vương Tử Quân vừa cùng đi theo.

- Chủ tịch Vương nhìn thì rất vui vẻ nhưng trong lòng thế nào cũng rất bức bối.

Đám người Tiểu Lý vốn cũng đi theo sau lưng Vương Tử Quân, nhưng người đi theo sau lưng chủ tịch Vương ngày càng nhiều, cấp bậc ngày càng cao, bọn họ xem như hoàn toàn được giải phóng. Lúc này Tiểu Lý thở dài một hơi rồi nói.

- Còn không phải sao? Có câu lãnh đạo đi trên đường càng vui tươi càng càu tiến, cán bộ đi theo sau lưng lãnh đạo càng gần càng cầu tiến, nhưng tôi thấy câu nói này tám phần không đúng, vì sao tôi đi theo sau lưng chủ tịch Vương luôn sinh ra cảm giác không được tự nhiên? Như vậy sau này sao có thể cầu tiến đây?

Hồng Tiểu Cương cũng thở dài một hơi, hắn lại dùng sức vung vẫy tay chân hoạt động gân cốt giống như đang chịu áp bức gì đó rất mạnh vậy.

Anh Triệu cười ha hả đi về phía trước, hắn cũng không phát biểu ý kiến của mình về phương diện này. Hắn căn bản đã đi qua độ tuổi bị những thứ như vậy hấp dẫn, càng ghi nhớ câu nói: "nói nhiều tất hớ", nếu muốn nói chuyện phóng túng cho sướng về chuyện nhà cửa ruộng vườn thì hắn sẽ tuyệt đối không lùi bước, nhưng những gì có liên quan đến lãnh đạo, hắn sẽ không bao giờ chen chân vào.

- Các cậu này đúng là, cũng đừng nói cái gì mà cầu tiến hay tiến bộ, trước tiên nhanh chóng vào văn phòng gọi điện thoại cho anh Cảnh, trước tiên xác định rõ chuyện rượu Hồng La Xuân rồi nói sau.

Khi đủ lời nghị luận truyền vào trong tai của anh Triệu, hắn cảm thấy mình không thể nào không mở miệng pha trò được.

Đề tài rượu Hồng La Xuân được anh Triệu ném ra đã nhanh chóng thu hút vài tên cán bộ thanh niên chung quanh, thế là bọn họ nhanh chóng chuyển đề tài, sau đó lại nhanh chân đi về phía văn phòng, giống như chỉ sợ đến chậm sẽ không kịp gọi điện thoại cho anh Cảnh vậy.

Khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình thì bên trong đã được nhân viên công tác quét dọn rất sạch sẽ, hai bồn hoa không biết tên một được đặt xuống đất một đặt lên bàn làm cho cả gian phòng bừng bừng sức sống.

Khi thấy phòng làm việc có chút thay đổi thì Vương Tử Quân cảm thấy tâm tình rất khoan khoái, hắn ngồi trên ghế uống ly trà Triệu Quốc Lương tự pha, sau đó cầm lấy một văn kiện, tùy ý lật ra.

Thông báo về việc tăng cường trách nhiệm của lãnh đạo với công tác, Vương Tử Quân nhìn văn kiện do Nhâm Xương Bình ký thông qua, hắn không khỏi có hơi nhíu mày. Phần văn kiện này tuy có nội dung khá hàm hồ, nhưng hắn lại biết rõ nó đang chĩa vào ai.

- Quốc Lương, hôm nay có chương trình sắp xếp gì đặc biệt không?

Vương Tử Quân nhìn Triệu Quốc Lương đặt ly trà vừa châm nước xuống bàn cho mình, sau đó hắn dùng giọng tùy ý hỏi.

- Chủ tịch Vương, hôm nay có một hội nghị sản xuất nông nghiệp của thành phố cần anh tham gia.

Triệu Quốc Lương mở sổ ra khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

- Hội nghị sản xuất nông nghiệp?

Vương Tử Quân khẽ lập lại một câu rồi đưa mắt nhìn Triệu Quốc Lương. Triệu Quốc Lương đi theo Vương Tử Quân ngày càng lâu thì càng tạo nên ăn ý ở nhiều phương diện, hắn nhìn ánh mắt của lãnh đạo rồi lên tiếng nói:

- Hội nghị này nghe nói vốn do chủ tịch Nhâm tham gia, nhưng hôm nay chủ tịch Nhâm hình như có việc bận, thế là đã để nhân viên giang thị đến yêu cầu anh thay thế.

- À, biết rồi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thay thế chủ tịch đi dự hội nghị chính la một công việc của phó chủ tịch thường vụ, nhưng đây là sự việc lần đầu tiên phát sinh từ khi Vương Tử Quân đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân lật qua vài văn kiện thì điện thoại vang lên, khi đưa mắt nhìn qua số điện thoại thì hắn nghe máy.

- Chủ tịch Vương, tôi là Nham Phú, hành trình của anh đến nhà máy rượu Tân Nguyên thế nào rồi? Tôi nghe nói có người muốn níu chặt lấy vấn đề này để làm khó anh.

Lưu Nham Phú ở đầu dây bên kia cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, hắn trực tiếp đi vào chủ đề.

Vương Tử Quân cũng nghe nói đến vấn đề này, hắn chỉ khẽ cười nói:

- Cám ơn chủ tịch Lưu đã quan tâm, cũng không có việc gì.

- Không có việc gì thì tốt quá, ha ha, nhưng nếu anh như vậy thì sẽ có người nào đó thất vọng rồi.

Lưu Nham Phú nói đến ba chữ người nào đó rất lớn, giống như muốn cắn nát ba chữ này ra.

Vương Tử Quân biết rõ Lưu Nham Phú nói đến ai, thế nhưng hắn cũng không nói ra. Hắn tiếp tục nói vài ba câu chuyện liên quan đến công tác với Lưu Nham Phú, vì hai người đi rất gần với nhau, thế cho nên nói chuyện cực kỳ đầu cơ.

- Chủ tịch Vương, tôi đã tính toán thời gian, cảm thấy anh cứ mãi bận rộn. Thôi thì thế này đi, tối nay tôi mời anh uống vài ly. Hì hì, tôi nói cho anh biết, ngày hôm qua có một người bạn đến tặng cho hai chai rượu Hồng La Xuân, tôi cũng không nỡ uống, hôm nay chúng ta xem như không say không về.

Lưu Nham Phú nâng hai chai rượu Hồng La Xuân trong tay mình ròi dùng giọng hưng phấn nói, giọng điệu cũng giống như có thêm chút đắc ý.

- Rượu Hồng La Xuân?

Vương Tử Quân lập lại tên rượu rồi vội vàng nói tiếp:

- Hai ngày qua cứ mãi nghe thấy cái tên nay, rốt cuộc còn chưa được thưởng thức, xem như tối nay phải uống cho vui vẻ mới được.

- Hì hì, tôi nói trước rồi nhé, tôi bỏ rượu, anh bỏ đồ nhắm.

Lưu Nham Phú rất thỏa mãn với phản ứng của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng keo kiệt nói.

- Được được được, chủ tịch Lưu của tôi, bây giờ anh là thần tài của thành phố Đông Bộ, lại muốn chiếm chút tiện nghi với kẻ nghèo hèn như tôi, thật sự là người càng có tiền thì càng xấu tính.

Sau khi hẹn giờ đi uống rượu với Lưu Nham Phú thì tâm tình Vương Tử Quân càng thêm thả lỏng, hắn nhanh chóng xem xét văn kiện, sau đó tiến hành phê chỉ thị với một số sự việc nằm trong phạm vi chức trách của mình.

Một giờ trôi qua, một chồng văn kiện xếp trên bàn đã được Vương Tử Quân xử lý sạch sẽ.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, sau đó hắn khẽ đặt bút xuống bàn, lại trầm giọng nói:

- Chủ tịch Nhâm, tôi là Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Tử Quân, anh từ nhà máy rượu Tân Nguyên về từ khi nào vậy?

Trong điện thoại vang lên tiếng cười thật sự thoải mái của Nhâm Xương Bình.

Vương Tử Quân cũng cười nói:

- Vừa về tối qua, đang có một công tác cần báo cáo với chủ tịch, chỉ sợ chủ tịch quá bận rộn thế cho nên mới không kịp gọi điện thoại, bây giờ ngài lại gọi điện thoại đến rồi.

Tuy Vương Tử Quân rất khinh thường Nhâm Xương Bình, thế nhưng hắn cũng hiểu mình dù không thích cũng phải bày ra đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa phải làm sao cho thật tốt. Nếu để người ta gây rối ở sự kiện nhỏ nhặt như thế này thì cũng không phải là hành động sáng suốt.

- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh cũng đừng nói vội, mời anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Nhâm Xương Bình cũng không cảm thấy vui vì những lời khiêm tốn của Vương Tử Quân, hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói với Vương Tử Quân.

- Được, vậy thì tôi sẽ qua ngay.

Vương Tử Quân khẽ đồng ý, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn cầm bút ký cho xong phần văn kiện đang xem xét dang dở, sau đó hắn rời khỏi phòng làm việc của mình.

Trước khi Nhâm Xương Bình gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì đã liên hệ với Cát Trường Binh, thái độ của Cát Trường Binh trong điện thoại rất bình thường, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến cảm giác hưng phấn của Nhâm Xương Bình.

Vương Tử Quân không đến nhà máy rượu Tân Nguyên, mà phía nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không hài lòng vì thái độ của Vương Tử Quân. Nhâm Xương Bình khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, âm thanh móng tay va chạm với mặt bàn làm cho hắn cảm thấy rất sướng tai.

- Chủ tịch Nhâm, đây là tình huống giám sát các hạng mục trọng điểm.

Thư ký khẽ gõ cửa đi đến, hắn đặt một văn kiện lên bàn làm việc của Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình cầm văn kiện nhìn qua hai lượt, sau đó trầm giọng nói:

- Sao không đánh dấu trên hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên?

Viên thư ký đã đi theo Nhâm Xương Bình khá lâu, tất nhiên sẽ nhìn và hiểu rõ nguyên nhân vì sao lãnh đạo vui hay buồn.

Sau khi nhận được văn kiện thì hắn đã xem xét cẩn thận, Nhâm Xương Bình rất quan tâm đến hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên, tất nhiên hắn sẽ không quên điều này. Thế cho nên hắn chú tâm quan sát, phát hiện tiến độ của nhà máy rượu Tân Nguyên có vấn đề.

- Chủ tịch Nhâm, tôi đã hỏi với ban trọng điểm, phó chủ nhiệm Lưu của ban trọng điểm nói hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên còn chưa được xây dựng, cho nên ban trọng điểm còn chưa tiến hành giám sát.

Thư ký khẽ lên tiếng trả lời.

- Bốp.

Nhâm Xương Bình đập mạnh văn kiện xuống bàn rồi lạnh lùng nói:

- Ban trọng điểm công tác thế nào vậy? Khi băt đầu thành lập ban ngành này thì tôi đã nói rõ với bọn họ rồi, nhất định phải giám sát các hạng mục cho tốt. Hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên chính là một trọng điểm của thành phố Đông Bộ, bọn họ không chịu giám sát, không phải không chịu công tác sao?

Vẻ mặt Nhâm Xương Bình thật sự lạnh lẽo, tuy viên thư ký biết lãnh đạo khong phê bình mình thế nhưng cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Hắn thầm cảm thấy ban trọng điểm đã gặp chuyện không may, đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình làm rất đúng, nếu không sớm phát hiện vấn đề, chỉ sợ người lần này bị dạy bảo chính là hắn.

- Chủ tịch Nhâm, tôi sẽ đưa văn kiện đi cho ban trọng điểm bổ sung thêm.

Viên thư ký khôn khéo cầm lấy văn kiện trên bàn làm việc của chủ tịch Nhâm Xương Bình, sau đó trầm giọng nói với Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn một phần văn kiện khác. Viên thư ký cẩn thận châm nước trà vào ly của Nhâm Xương Bình, sau đó cẩn thận đi ra khỏi phòng.

- Tiểu Hà, chủ tịch Nhâm có trong phòng không?

Khi viên thư ký đang suy xét xem nên nói thế nào về sự kiện Nhâm Xương Bình nổi giận với ban trọng điểm, đúng lú có người nói ở sau lưng. Khi nghe được âm thanh này thì hắn nghiêng đầu, chợt thấy Vương Tử Quân đi từ xa đến.

- Chào chủ tịch Vương.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Tiểu Hà nhanh chóng dùng giọng cung kính chào hỏi. Tuy hắn là thư ký của Nhâm Xương Bình, thế nhưng đối mặt với phó chủ tịch thường vụ chủ quản văn phòng khối chính quyền, hắn cũng không dám chậm trễ:

- Chủ tịch Nhâm đang ở trong phòng.

Tiểu Hà là người thông minh, hắn vừa nói vừa gõ cửa phòng làm việc của Nhâm Xương Bình. Sau khi Nhâm Xương Bình nói một câu mời vào thì nhanh chóng đẩy cửa ra mời Vương Tử Quân đi vào.

- Chủ tịch Vương!

Nhâm Xương Bình thấy người đi vào là Vương Tử Quân, hắn hơi dịch người trên ghế sau bàn làm việc, sau đó chỉ về phía chiếc ghế sa lông cách đó không xa, tỏ ý mời Vương Tử Quân ngồi xuống.

Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình nói chuyện hai câu với nhau, sau đó Nhâm Xương Bình đi đến ngồi xuống ghế sa lông. Sau khi thư ký Tiểu Hà đi vào rót trà cho Vương Tử Quân thì nhanh chóng lui ra ngoài.

- Chủ tịch Vương, lần này sự kiện nhà máy rượu Tân Nguyên đã làm khổ anh rồi, bây giờ hạng mục đã đàm phán thế nào rồi?

Nhâm Xương Bình hớp một ngụm trà rồi tươi cười hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười của Nhâm Xương Bình, trong lòng thầm cười lạnh. Thầm nghĩ còn đàm phán thế nào sao? Anh còn chưa biết nữa à? Nhưng nếu anh đã giả vờ như không biết gì, tôi sẽ nói cho anh biết.

- Chủ tịch Nhâm, tôi thấy nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản là không có ý hợp tác, tôi đã đến nhà máy của bọn họ hai lần, nhưng hai lần đều không được gặp vị giám đốc Cát kia, ngược lại còn ngồi uống trà không công trong phòng khách công ty bọn họ mất nửa ngày.

Nhâm Xương Bình khẽ nhíu mày, gương mặt có thêm vài phần âm trầm:

- Chủ tịch Tử Quân, theo như lời anh thì nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản không còn khả năng hợp tác với thành phố chúng ta sao?

- Tôi cảm thấy bọn họ căn bản là không có ý này.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt không chút sợ hãi nhìn Nhâm Xương Bình, hắn nói ra từng câu từng chữ rất rõ ràng.

- Chủ tịch Tử Quân, nhà máy rượu Tân Nguyên là hạng mục trọng điểm mà tỉnh ủy đã có văn kiện thông báo, bây giờ tuy gặp chút khó khăn nhưng chúng ta cần phải dùng thành ý của mình để làm nhà máy rượu Tân Nguyên cảm động. Anh chỉ mới bị hắt hủi một lần mà trực tiếp bỏ qua mặc kệ, tôi cảm thấy thái độ như thế là không được, đây là không có trách nhiệm với công tác kêu gọi đầu tư.

- Ngày hôm qua tôi đã liên lạc điện thoại với giám đốc Cát, giám đốc Cát rất hứng thú với thành phố Đông Bộ chúng ta. Anh ấy còn nói hai ngày anh đến thì bọn họ quá bận, vì vậy mà tiếp đãi có chút sơ sẩy, sau khi làm xong thì vội vàng đến tìm, không ngờ chủ tịch Vương lại mất kiên nhẫn, đã sớm vỗ mông bỏ đi, điều này làm cho bọn họ cảm thấy mất hứng, căn bản là không có thành ý hợp tác...

- Chủ tịch Nhâm, loại hợp tác này tôi căn bản cảm thấy hai bên có thành ý mới có thể đàm phán được. Tôi và chủ tịch Chúc đã đến tìm hiểu hai lần, như vậy cũng đủ nói lên thành ý của thành phố chúng ta. Nếu nhà máy rượu Tân Nguyên quả thật cố tình muốn xây dựng nhà máy ở Đông Bộ, như vậy phải phái người đến đây bàn bạc ngang hàng, cũng không phải là chúng ta chay theo thỏa hiệp, giống như cầu xin bọn họ vậy.

Vương Tử Quân nhìn thẳng vào Nhâm Xương Bình rồi lên tiếng.

Nhâm Xương Bình nghe thấy giọng điệu của Vương Tử Quân có mang theo vài phần tức giận thì cảm thấy cực kỳ mừng rỡ, hắn muốn chính là Vương Tử Quân nổi giận, hắn muốn Vương Tử Quân bỏ qua cơ hội hợp tác với nhà máy rượu Tân Nguyên, như vậy hắn sẽ tiếp nhận. Vì thế người ta nhìn vào sẽ thấy rõ là Vương Tử Quân không có năng lực, căn bản không làm gì ra hồn.

Đến lúc đó chưa nói đến những thứ khác, ít nhất Vương Tử Quân cũng không đủ tác phong công tác, còn cần đánh giá và tôi luyện. Loại đánh giá này căn bản là không có gì quá ghê gớm, thế nhưng khi đề bạt cán bộ sẽ là một thanh kiếm vô hình, có thể phát ra tác dụng giết người không máu.

- Chủ tịch Vương, anh có thái độ như vậy làm tôi thấy có vấn đề. Tôi là người đứng đầu khối chính quyền thành phố, tôi cảm thấy anh cần phải xem xét lại thái độ của mình, nếu không thì có đàm phán hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên cũng thất bại.

- Chủ tịch Nhâm, tôi cảm thấy muốn phát triển kinh tế thì phải là hai bên cùng tiến hành trên cơ sở cùng có lợi và ngang hàng với nhau, cũng không phải vì một hạng mục được khởi công mà khúm núm, liên tục nhượng bộ. Dù hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên thật sự rất tốt, thế nhưng tôi cảm thấy vẫn còn rất nhiều hạng mục tốt, chúng ta cũng không nên treo hết tiền vàng lên một thân cây.

Vương Tử Quân thật sự nói trắng ra, điều này làm cho Nhâm Xương Bình chợt thấy được hy vọng thắng lợi. Hắn chợt đứng lên khỏi ghế rồi trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tử Quân, tôi thừa nhận còn nhiều hạng mục tốt, thế nhưng chúng ta công tác thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Nếu anh đã cảm thấy hạng mục này không còn hy vọng, chuyện này cũng không cần anh quản. Nhưng tôi là người đứng đầu ban ngành, là một người anh, tôi phải nhắc nhở anh một câu, đó là công tác phải luôn có thái độ không bao giờ buông lỏng, chỉ như vậy mới có thể làm tốt công tác.

Vương Tử Quân tuy không phục luận điệu của Nhâm Xương Bình, thế nhưng Nhâm Xương Bình dù sao cũng là chủ tịch thành phố, chiếm ưu thế về vị trí so với hắn. Đối phương có thê đứng trên góc độ của một người lãnh đạo ban ngành để đề xuất phê bình Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân chỉ là một phó chủ tịch thường vụ, chỉ có thể đề xuât chút ý kiến với Nhâm Xương Bình mà thôi.

Đây chính là ý nghĩa của câu nói "vị trí quyết định quyền lên tiếng".

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình mà gương mặt treo nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt Nhâm Xương Bình thì khá âm trầm. Nhưng khi Vương Tử Quân đi ra ngoài thì trên mặt dần tách ra nụ cười.

Nhâm Xương Bình cảm thấy thắng lợi càng lúc càng đến gần, hầu như đã nằm trong tầm mắt rồi. Lần này quyết đấu với Vương Tử Quân, hắn không những phê bình đối phương vài câu, càng thuận lợi đẩy đối phương vào trong hạng mục đã thất bại với nhà máy rượu Tân Nguyên, sau đó lại nắm lấy vào trong tay mình.

Nhâm Xương Bình thật sự vui vẻ ra mặt, trong lòng sinh ra xúc động muốn tìm người chia xẻ cảm giác vui sướng cực độ của mình. Nghĩ đến những lời răn dạy Vương Tử Quân vào ngày hôm nay, hắn thật sự cảm thấy một ngọn lửa phun ra từ trên người, làm cho toàn thân thật sự sảng khoái.

Nhưng Nhâm Xương Bình dù sao cũng là Nhâm Xương Bình, hắn đã ẩn nhẫn nhiều năm dưới sự áp chế về quyền uy của Tiết Diệu Tiến, thế cho nên vẫn có thể áp chế cảm giác vui sướng của mình vào lúc này. Hắn cố gắng trấn định tâm thần ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, sau đó lẳng lặng suy tư.

Mười phút sau Nhâm Xương Bình cầm điện thoại lên, hắn bấm số, sau khi điện thoại nối thông thì giọng điệu mang theo vài phần cung kính:

- Trưởng phòng Đổng, tôi là Xương Bình, bây giờ ngài có rảnh không?

Đổng Quốc Khánh bây giờ có vị trí không khác biệt gì lắm so với Nhâm Xương Bình, nhưng lúc này biểu hiện của Nhâm Xương Bình lại giống như coi Đổng Quốc Khánh là lãnh đạo thượng cấp của mình. Đổng Quốc Khánh ở đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Nhâm Xương Bình vừa cười vừa nói:

- Trưởng phòng Đổng, vừa rồi chủ tịch Vương Tử Quân đến phòng làm việc của tôi, thật sự kêu khổ khá nhiều, nói không còn hy vọng gì với hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên. Anh ấy còn nói còn nhiều hạng mục, chúng ta cũng không nên chú tâm hợp tác với nhà máy rượu Tân Nguyên.

- Tôi biết rồi, trưởng phòng Đổng, ngài yên tâm, tôi sẽ nhất đinh tiến hành khuyên bảo thái độ công tác của chủ tịch Vương. Chủ tịch Vương cũng ý thức được sai lầm của mình, nếu anh ấy đã cảm thấy khó xử, như vậy tôi thấy không nên cho anh ấy tham gia vào sự kiện này...

- Cám ơn trưởng phòng Đổng đã quan tâm, ngày mai tôi sẽ đến nhà máy rượu Tân Nguyên một chuyến, tôi tin tưởng chỉ cần thành phố Đông Bộ chúng tôi có thành ý, hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên ở thành phố Đông Bộ sẽ thành công.

- Trưởng phòng Đổng, tôi nhất định sẽ kiên quyết chứng thực thái độ công tác với tỉnh ủy, nhất định sẽ nắm bắt hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên.

Nhâm Xương Bình lên tiếng bày tỏ thái độ một cách chém đinh chặt sắt, thật sự rất có khí phách, giống như một vị tướng quân thống lĩnh quân đội bày tỏ thái độ vậy.