Đây không phải là lần đầu tiên Vương Tử Quân đến phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, nhưng lúc này Tiết Diệu Tiến ngồi trong phòng làm việc lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ suy sụp tinh thần. Tuy vẫn là người cũ, bàn làm việc cũ, nhưng Tiết Diệu Tiến lúc này đã làm cho người ta sinh ra cảm giác không còn là một vị bí thư hùng cứ thành phố Đông Bộ, không còn là một vị bí thư chỉ điểm sơn hà nhất ngôn cửu đỉnh nữa rồi.
- Chủ tịch Tử Quân, cậu ngồi đi.
Tiết Diệu Tiến thấy Vương Tử Quân đi đến thì đứng lên rồi vung tay lên nói với Vương Tử Quân.
Lúc này Tiết Diệu Tiến giống như có chút phấn chấn tinh thần, lại trở thành vị bí thư làm cho người ta ngưỡng mộ.
- Cám ơn bí thư Tiết.
Vương Tử Quân cười cười với Tiết Diệu Tiến, sau đó ngồi xuống cách đó không xa.
- Hiểu Đông, cậu pha bình trà mua về từ lúc đi khảo sát tỉnh Phúc Kiến cho chủ tịch Vương nếm thử, sau này cũng mong chủ tịch Vương thường xuyên đến đây uống trà, vì cơ hội uống được trà ngon của tôi là không còn nhiều.
Tiết Diệu Tiến thấy Trương Hiểu Đông lấy loại trà bình thường ra chuẩn bị đi pha thì vung tay trầm giọng nói.
Trương Hiểu Đông cũng không ngờ Tiết Diệu Tiến lại nói như vậy, thế là cơ thể không khỏi cứng đờ. Nhưng hắn đã làm thư ký cho bí thư Tiết Diệu Tiến được khá lâu, lúc này cũng không thể làm khó được hắn, cho nên hắn tuy có chút khiếp sợ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Trương Hiểu Đông đặt hộp trà xuống vị trí cũ, sau đó mở một ngăn kéo nhỏ ở bên dưới.
Tiết Diệu Tiến không thể nào tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ thời gian quá lâu, đây chính là nhận thức chung của mọi người, nhưng bí thư Tiết nói ra những lời như vậy càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Vương Tử Quân nhìn nụ cười trong sáng của Tiết Diệu Tiến, hắn định mở miệng thì Tiết Diệu Tiến đã khoát tay cản lại:
- Chủ tịch Tử Quân, cậu không cần phải nói lời an ủi tôi, tôi có thể buông vị trí của mình được.
- Hai năm trước tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ này căn bản không thể nào rời khỏi tay tôi, thế nhưng bây giờ tôi mới hiểu ra vấn đề, địa cầu vẫn quay mà không cần ai động vào, thành phố Đông Bộ không có tôi vẫn phát triển tốt.
- Bí thư Tiết, dù là lãnh đạo thượng cấp hay cán bộ dân chúng thành phố Đông Bộ đều hiểu rõ những cống hiến của anh là như thế nào, thành phố Đông Bộ có thành tích phát triển kinh tế như hôm nay đều không ly khai khỏi sự lãnh đạo tài tình của anh.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thật sự rất thật tình, tuy Tiết Diệu Tiến công tác có không ít khuyết điểm, nhưng hắn công tác vài năm đã thay đổi bộ mặt của thành phố Đông Bộ, có công trạng đưa một thành phố phát triển trung bình tiến lên vị trí hàng đầu trong tỉnh Sơn Nam, dù là ai cũng không thể chối bỏ được.
- Tử Quân nói ra những lời này thật sự làm tôi cảm thấy xấu hổ, tôi tuy đã cho ra nhiều công lao nhưng cũng phạm phải không ít sai lầm, tôi đáng lý ra không nên cho con gái...
Tiết Diệu Tiến cũng không nói tiếp, Vương Tử Quân cũng không tiếp lời. Vương Tử Quân tuy không chút áy náy vì mình đánh ngã Tiết Nhất Phàm và Lý Khang Lộ, thế nhưng hắn cũng không muốn giả vờ làm người tốt trước mặt bố của Tiết Nhất Phàm.
- Cậu xem, tôi lại nhắc đến bọn họ, ai làm thì người đó phải chịu, nếu bọn họ đã làm ra những trò tham ô đến mức như vậy, cũng nên trả giá cho việc mình làm.
Tiết Diệu Tiến nói rất thoải mái nhưng Vương Tử Quân có thể nghe được từ trong những lời như vậy có chút khổ sở.
Dù sao thì đó là con gái và cũng là một thủ hạ được Tiết Diệu Tiến tán thưởng, nếu sự việc kia rơi lên đầu ai thì khó thể nào tỏ ra thờ ơ cho được.
Tiết Diệu Tiến uống một ly trà và vẻ mặt khôi phục như thường, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Tử Quân, nói thật thì lúc đầu tôi cũng phản đối cậu đến nhận chức phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ. Vì chuyện này mà tôi thậm chí còn từng trao đổi ý kiến với lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cũng biết rõ điều này, thế nhưng sự việc không ngờ lại được Tiết Diệu Tiến nói ra với mình, vì nó liên quan đến bản thân nên hắn chỉ chọn phương án trầm mặc.
Tiết Diệu Tiến cũng không có ý cho Vương Tử Quân mở miệng, hắn cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà nói:
- Lúc đó tôi đề cử Lý Khang Lộ, tôi cảm thấy nếu cậu ta có thể là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, như vậy cậu ta có thể xúc tiến thành phố phát triển mạnh mẽ. Nhưng sự thật chứng minh ý kiến của tôi là sai, chủ tịch Vương đến mới thật sự là một nguồn gió mới cho thành phố Đông Bộ.
- Chúng ta cũng không nên nhắc lại những chuyện này, sự việc hôm nay thật sự rất cám ơn cậu.
Tiết Diệu Tiến lại chuyển chủ đề sang khu quy hoạch kỹ thuật cao, nếu không có Vương Tử Quân ra tay, chỉ sợ uy tín của hắn đã mất sạch, thậm chí ngay cả Trương Đảo Long cũng khó thể nào vượt qua kiểm tra.
- Bí thư Tiết cũng không cần cảm ơn tôi ở sự kiện của Trương Đảo Long, dù sao tôi cũng là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, ngài nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân nghe thấy Tiết Diệu Tiến lên tiếng cảm tạ mình thì khoát tay chặn lại, sau đó trầm giọng nói.
Tiết Diệu Tiến cười cười nói:
- Chuyện này trước tiên phải cảm ơn cậu, thành phố Đông Bộ có nhiều vị phó chủ tịch, vào lúc quan trọng cũng chỉ có chủ tịch Vương là cho ra chỗ dựa mà thôi.
Không đợi Vương Tử Quân lên tiếng, Tiết Diệu Tiến tiếp tục nói:
- Dù tuyến trên có cho ra đánh giá thế nào về công tác của tôi, nhưng tôi thật sự không còn thích hợp là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ. Sau khi tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ, Nhâm Xương Bình rất có thể là người kế nhiệm, nếu giao thành phố Đông Bộ vào trong tay người này, tôi cũng thật sự không yên lòng.
Nhâm Xương Bình có thể kế nhiệm vị trí bí thư của Tiết Diệu Tiến, điều này Vương Tử Quân cũng từng nghĩ tới. Nhưng dù nhìn vào từ bất kỳ phương diện nào, Nhâm Xương Bình nhận chức bí thư của Tiết Diệu Tiến cũng không có bất kỳ tác dụng nào tốt với Vương Tử Quân.
- Đổng Quốc Khánh không thể nào đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn sẽ được trọng dụng vào chức vụ khác.
Tiết Diệu Tiến xem như hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn không chờ Vương Tử Quân mở miệng thì đã nói đến người Đổng Quốc Khánh. Khi nói đến người này, nói rằng Đổng Quốc Khánh sẽ được trọng dụng vào chức vụ khác, trong lời nói của Tiết Diệu Tiến có chút hâm mộ.
Rõ ràng nếu so sánh con đường của mình và Đổng Quốc Khánh, Tiết Diệu Tiến thật sự rất hâm mộ.
Vương Tử Quân cũng thấy rất hứng thú với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn quan tâm hơn đến vấn đề Nhâm Xương Bình có thể là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ. Nếu Nhâm Xương Bình lên chức, như vậy sẽ là một tai nạn không nhỏ với hắn. Tuy bây giờ nhìn qua thì thấy lực ảnh hưởng của hắn đã vượt qua Nhâm Xương Bình ở khối chính quyền thành phố, nhưng nếu Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy, như vậy ưu thế của hắn với Nhâm Xương Bình sẽ mất sạch. Dù sao thì vương tử quân cũng không phải là chủ tịch thành phố, chỉ là một vị phó chủ tịch thường vụ, nếu muốn chơi cao tay với một vị bí thư là cán bộ lãnh đạo lâu năm của thành phố Đông Bộ, như vậy là thật sự rất khó khăn.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi cảm thấy Nhâm Xương Bình không phù hợp làm bí thư thị ủy Đông Bộ, ngược lại tôi thấy cậu là người phù hợp hơn.
Tiết Diệu Tiến khẽ cười nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
- Bí thư Tiết thật sự quá để mắt đến tôi rồi.
Vương Tử Quân khẽ cười, gương mặt khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Tiết Diệu Tiến cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, hắn lấy ra một phần văn kiện rồi nói:
- Ngày hôm qua Nhâm Xương Bình đưa cho tôi một phần báo cáo điều chỉnh phân công của khối chính quyền thành phố, cậu nhìn qua một chút đi.
"Điều chỉnh phân công công tác khối chính quyền thành phố?"
Vương Tử Quân chợt sững sốt, nếu nói điều chỉnh phân công công tác của khối chính quyền thành phố, trước khi Nhâm Xương Bình phản ánh với bí thư Tiết thì phải liên hệ với mình cái đã chứ? Nhưng bây giờ đối phương căn bản không thông qua trao đổi với mình, trực tiếp ném báo cáo phân công đến tay Tiết Diệu Tiến.
Vương Tử Quân khẽ lật qua lật lại bản báo cáo, hắn thấy vài phần phân công công tác cho các vị phó chủ tịch. Trong đó phân công cho mình và các vị phó chủ tịch khác căn bản là không có gì biến đổi, nhưng cuối cùng chính là thư ký trưởng Đào Chính Đào lại là người tiếp nhận phần công tác vốn thuộc về phó chủ tịch Lý Khang Lộ.
Với thân phận phó thư ký trưởng kiêm chủ quản khối xây dựng, nếu văn kiện này được thông qua, như vậy địa vị của Đào Chính Đào ở khối chính quyền thành phố sẽ tăng tiến mạnh mẽ, tuy không phải là phó chủ tịch nhưng thậm chí còn nặng hơn các vị phó chủ tịch xếp cuối cùng vài phần. Nhâm Xương Bình là người thúc đẩy sự việc này, tất nhiên uy tín của hắn sẽ tăng mạnh, càng có cơ hội tiến thêm một bước tiếp nhận vị trí trống của Tiết Diệu Tiến.
- Đổng Quốc Khánh cũng có một phần trong văn kiện này, ngày hôm qua anh ta gọi điện thoại cho tôi, dù không nói rõ nhưng ý nghĩa lời nói lại xem như đồng ý.
Tiết Diệu Tiến đưa tay chống eo, dùng giọng giống như tùy tý nói.
Đổng Quốc Khánh cố ý, Tiết Diệu Tiến thì phải đối, nhưng bây giờ âm thanh của Đổng Quốc Khánh thật sự mạnh hơn Tiết Diệu Tiến rất nhiều. Nếu Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình thật sự phổ biến được văn kiện này, chỉ sợ Tiết Diệu Tiến sẽ khó thể nào ngăn cản được.
Tiết Diệu Tiến nói đến phần văn kiện thay đổi phân công của khối chính quyền thành phố, ngay sau đó giống như đã quên đi sự việc này. Hắn tiếp tục nói vài lời với Vương Tử Quân về những chuyện không đâu vào đâu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện phân công, nếu bản phân công kia thật sự được chứng thực, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi với hắn.
Vương Tử Quân không biết liên hợp các vị phó chủ tịch đối phó với đề nghị này có phải là biện pháp tốt không. Tuy bây giờ đứng bên cạnh Nhâm Xương Bình chỉ có một vị phó chủ tịch, thế nhưng nếu mình biểu hiện quá cường thế ở phương diện này, như vậy Đổng Quốc Khánh sẽ ra mặt, biết đâu mình sẽ được ăn táo nhưng sẽ thu lấy một mớ rắc rối?
- Chủ tịch Vương, đây là báo cáo vận hành kinh tế của thành phố trong tháng này.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc được một lúc thì Đào Chính Đào cười ha hả đi đến.
Khi thấy Đào Chính Đào đi đến thì Vương Tử Quân không khỏi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ đây là cái gì? Nhưng cảm giác sững sờ chỉ đến với Vương Tử Quân sau giây lát, hắn đã nhanh chóng trở lại bình tĩnh tiếp nhận văn kiện của đối phương, hắn vừa xem vừa cười nói:
- Thư ký trưởng Đào, sao anh lại tự mình đưa đến văn kiện này? Xem ra Quốc Lương làm thư ký không hợp cách rồi.
- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng phê bình Quốc Lương, cậu ấy là một mầm mống tốt, cũng là nhân tài của văn phòng khối chính quyền chúng ta, đối với nhân tài thì chúng ta phải cực kỳ coi trọng mới được. Hơn nữa Quốc Lương là thư ký của ngài, tôi là thư ký trưởng cũng là thư ký của ngài, nếu có bất kỳ văn kiện tư liệu nào, tôi đưa đến cho ngài cũng là như vậy mà thôi.
Đào Chính Đào mang theo nụ cười nịnh nọt khẽ cười với Vương Tử Quân rồi nhanh chóng nói.
Vương Tử Quân dù không thể nào không thừa nhận câu nói của Đào Chính Đào, nhưng trong miệng lại cười ha hả nói:
- Anh Đào đúng là, thư ký và thư ký trưởng nào có giống nhau? Mời anh ngồi.
Đào Chính Đào cũng không cho Vương Tử Quân cơ hội khách khí, hắn vừa ngồi xuống vị trí không xa Vương Tử Quân, vừa lấy thuốc ra mời Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, thật ra tôi cảm thấy thư ký và thư ký trưởng cũng giống như nhau, chúng tôi đều phục vụ cho lãnh đạo các ngài. Nếu có chuyện gì thì ngài có thể phân phó với tôi, nếu không thì tôi sẽ nghĩ rằng lãnh đạo có ý kiến với mình, như vậy tôi thật sự ngủ không yên.
- Chủ tịch Vương, tôi còn có một việc xin chỉ thị của anh.
Sau khi đàm tiếu hai câu cùng Vương Tử Quân thì Đào Chính Đào chợt nghiêm túc nói.
- Anh nói đi!
Vương Tử Quân biết rõ Đào Chính Đào sẽ không tự nhiên chạy đến phòng làm việc của mình, thế là hắn khoát tay cười nói, tỏ ý cho Đào Chính Đào cứ tự nhiên lên tiếng.
- Là thế này, chủ tịch Vương, thời gian sắp tới văn phòng khối chính quyền sẽ có chút điều động nhân sự.
- Quốc Lương là đồng chí công tác tốt, thành tích rõ ràng, người người đều biết. Hơn nữa cậu ấy có lý lịch tốt, càng là người ở trong phạm vi được đề bạt. Chỉ là danh sách có hạn, thế cho nên chủ tịch Nhâm cho ra chỉ thị, chủ yếu dùng các cán bộ công tác lâu năm, tuy cần phải nhìn vào năng lực nhưng cũng phải xem xét cống hiến cho thành phố Đông Bộ. Chúng ta cũng không thể để cho các đồng chí công tác lâu năm vì thành phố Đông Bộ phải chịu thiệt thòi được.
Đào Chính Đào nói, sau đó tỏ ra có chút khó khăn:
- Vốn tôi cảm thấy để cho đồng chí Quốc Lương làm trưởng khoa tổng hợp là rất tốt, nhưng thư ký Triệu Kim Vi của chủ tịch Sử đã công tác ở thành phố chúng ta hơn chục năm rồi.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Đào Chính Đào, hắn nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, lại thản nhiên nói:
- Chuyện đề bạt trong văn phòng khối chính quyền thì anh làm thư ký trưởng cứ làm chủ, nếu đã có chỉ thị của chủ tịch Nhâm, như vậy anh nên thực hiện theo đúng chỉ thị của lãnh đạo.
Đào Chính Đào rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với vẻ mặt tự đắc, bước chân rất thong thả, hắn cảm thấy bản thân mình giống như nhẹ đi vài phần.
Những ngày này đối với Đào Chính Đào thì thật sự giống như vận may đến liên tục, không những hắn có thể theo chân chủ tịch Nhâm đi đến vị trí quan trọng hơn, mà chính hắn cũng nước lên thuyền lên theo chủ tịch Nhâm, cũng sải bước tiến tới.
- Thật sự không uổng phí hai năm mình bán mạng cho chủ tịch Nhâm.
Đào Chính Đào nghĩ đến tình huống ngày hôm qua tự tay mình đưa văn kiện cho chủ tịch Nhâm, hắn thật sự cảm thấy rất vui.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại di động vang lên trong túi áo của Đào Chính Đào, hắn vừa đi đường khẽ gật đầu chào hỏi những nhân viên khối chính quyền đang cúi người chào mình vừa nhìn thoáng qua số điện thoại hiện trên màn hình.
- Alo!
Đào Chính Đào tiếp nhận điện thoại rồi dùng giọng thản nhiên nói.
- Thư ký trưởng Đào, anh có bận rộn gì không?
Một âm thanh mang theo vài phần căng thẳng vang lên từ đầu dây bên kia.
- Kim Vi, nếu là người khác gọi điện thoại thì tôi thật sự có chút bận rộn, nhưng chị gọi điện thoại cho tôi, tôi dù có bận rộn cũng phải dừng lại.
Đào Chính Đào vừa tiếp tục đi về phía trước vừa mở miệng dùng giọng trêu đùa nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thư ký trưởng, anh lại cười tôi rồi, nếu như là vậy thì tôi cũng không dám.
Tuy Đào Chính Đào không có mấy liên hệ với người phụ nữ này, thế nhưng hắn lại tình nguyện trêu đùa với nàng vài câu, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Kim Vi cũng đừng nên dựa vào tôi, nếu chị dựa vào tôi, một ông lão như tôi sẽ chịu không nổi.
- Đáng ghét, thư ký trưởng Đào!
- Kim Vi, tôi vừa trong phòng làm việc của chủ tịch Vương đi ra, chị cần phải cảm ơn tôi đấy nhé.
Đào Chính Đào nghe thấy giọng nói mềm nhũn của đối phương thì trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm giác bay bổng.
- Anh thích thế nào thì cứ như vậy là được, được chưa thư ký trưởng của tôi?
Một giọng nói vui mừng và dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia, điều này làm cho Đào Chính Đào sinh ra cảm giác mê say.
Trong lúc đề bạt nhân viên của văn phòng khối chính quyền, Triệu Kim Vi và Triệu Quốc Lương đều là hai vị phó trưởng khoa của khoa tổng hợp, nhưng nếu nói về lực cạnh tranh thì Triệu Quốc Lương mạnh hơn Triệu Kim Vi rất nhiều. Nếu là bình thường thì Đào Chính Đào cũng không có tâm tư gì khác, nhưng bây giờ Nhâm Xương Bình ép quá mạnh, hắn không khỏi cảm thấy lung lay.
Vương Tử Quân thì thế nào? Đối phương tuy là phó chủ tịch thường vụ thành phố, thế nhưng trong phương diện điều chỉnh nhân sự của văn phòng khối chính quyền, đối phương phải nghe theo mình.
Đổng Quốc Khánh cầm một bản phân công của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn vừa xem vừa uống trà, bộ dạng rất nhàn nhã. Nhưng lúc này ngoài phòng làm việc của hắn lại có không khí rất bận rộn, vì mỗi ngày đều có không ít người dùng đủ mọi loại danh nghĩa để tìm đến bắt chuyện và báo cáo với hắn.
Đổng Quốc Khánh thật lòng rất chán ghét những hiện tượng này, cho nên đại đa số trường hợp hắn để cho thư ký của mình đối phó, hắn chỉ gặp những người cần thiết, những người khác căn bản là không tiếp kiến.
- Tút tút tút.
Đổng Quốc Khánh nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó hắn gấp văn kiện lại rồi đứng lên khỏi ghế dùng giọng cung kính nói:
- Trưởng phòng, tôi là Quốc Khánh.
- Quốc Khánh, sự việc ở thành phố Đông Bộ thế nào rồi?
Trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang nói hai câu chuyện phiếm với Đổng Quốc Khánh rồi dùng giọng ân cần hỏi.
- Trưởng phòng yên tâm, thành phố Đông Bộ không có vấn đề gì, tâm tình của Tiết Diệu Tiến tuy có hơi giảm sút nhưng làm việc rất tốt, phối hợp tốt với tổ công tác, thật sự có lực tác động mạnh và thúc đẩy kinh tế thành phố Đông Bộ tiếp tục phát triển.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Theo tính toán của phòng thống kê thành phố Đông Bộ, quý một năm nay thành phố Đông Bộ sẽ phát triển mạnh hơn cả năm ngoái.
- Vậy là tốt rồi, lúc này lãnh đạo tỉnh ủy thật sự rất quan tâm đến tình huống của thành phố Đông Bộ.
- Sự việc liên quan đến đồng chí Diệu Tiến đã được điều tra rõ ràng, nhưng anh ấy sẽ không thể tiếp tục làm bí thư thành phố Đông Bộ. Lúc này nhiệm vụ chủ yếu của các anh là thúc đẩy phát triển kinh tế thành phố Đông Bộ, tìm phương án phân phối cho thành phố Đông Bộ một ban ngành có lực lường và có tính tương tác.
Tuy trưởng phòng Hứa chỉ nhấn mạnh hai điểm này nhưng Đổng Quốc Khánh đã sớm suy xét rõ ràng, hắn vẫn cung kính nói sẽ làm việc theo chỉ thị của lãnh đạo, cố gắng hết sức hoàn thành phân công của lãnh đạo.
- Ha ha ha, anh Đổng, anh cũng đừng nói ra những quyết tâm bề ngoài với tôi, nếu anh có quyết tâm thì tìm lãnh đạo tỉnh ủy mà nói, tôi nói cho anh biết tin tức ở phòng tuyên truyền đã xác thực, anh cần phải làm tốt công tác thí điểm, đừng để vịt luộc chín bay đi mất.
Hứa Tiền Giang lúc này nói chuyện rất thân thiết, trưởng phòng Hứa cũng không còn dùng thân phận của lãnh đạo để nói với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh hiểu rõ ý nghĩa lời nói của trưởng phòng Hứa, tuy hắn rất muốn sau khi nhận chức sẽ được ngồi ngang hàng với Hứa Tiền Giang, thế nhưng hắn vẫn rất an phận, dù sao thì mình cũng chưa ngồi lên chức vụ kia.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng làm việc của mình, cảm giác tức giận gia tăng vài phần.
Tuy Triệu Quốc Lương cũng không có biểu hiện thất vọng gì cả, thế nhưng Vương Tử Quân cũng hiểu, Triệu Quốc Lương rõ ràng khó thể nào lau đi cảm giác bức bối khi mất đi cơ hội lần này.
Vương Tử Quân biết rõ những lời nói của Đào Chính Đào, nhưng đó là vấn đề đề bạt của văn phòng khối chính quyền thành phố, tất cả đều do thư ký trưởng Đào Chính Đào quyết định. Hơn nữa Triệu Quốc Lương là thư ký của Vương Tử Quân, hắn lại càng không thích hợp nói chuyện với Đào Chính Đào.
Đào Chính Đào rõ ràng hiểu sâu về vấn đề này, thế cho nên hắn mới tự tìm đến Vương Tử Quân, như vậy cũng xem như ném cho Vương Tử Quân chút thể diện, càng chặn miệng chủ tịch Vương. chủ tịch Vương anh sao có thể dùng người không khách quan, sao có thể mở miệng đề bạt Triệu Quốc Lương cho được?
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình thì có một kế hoạch bùng lên trong đầu Vương Tử Quân, lúc này nó càng lúc càng rõ ràng. Dù thế nào thì hắn cũng phải cản chân Nhâm Xương Bình tiến lên vị trí bí thư thị ủy, Đào Chính Đào lại càng không thể cho làm người chủ quản công tác của Lý Khang Lộ.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nhấc điện thoại lên, hắn vừa bấm số thì tổ công tác gọi điện thoại đến. Nhân viên của tổ công tác dùng giọng rất khách khí thông báo cho Vương Tử Quân là Đổng Quốc Khánh muốn tìm gặp nói chuyện.
Phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh không cùng tầng với Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, đúng lúc Đổng Quốc Khánh đang ghi chép gì đó ngẩng đầu cười cười nhìn hắn, lại dùng giọng khách khí nói:
- Chủ tịch Tử Quân, anh ngồi xuống đó đi, tôi sắp xếp xong rồi.
Đổng Quốc Khánh nói sắp viết xong nhưng đến khi buông bút thì đã quá năm phút đồng hồ.
Trong thời gian Đổng Quốc Khánh ngồi trên bàn làm việc ghi chép, Vương Tử Quân vẫn ngồi đó với nụ cười trên môi, căn bản khong có chút cảm giác hay cảm xúc gì khác.
- Chủ tịch Tử Quân, đã để anh chờ lâu rồi, uống trà đi.
Đổng Quốc Khánh uống hai ngụm trà rồi mới nói tiếp:
- Hai ngày trước chủ tịch Nhâm có đưa đến cho tôi một văn kiện điều chỉnh phân công của khối chính quyền thành phố, tôi cảm thấy nó rất tốt. Lý Khang Lộ đã xảy ra chuyện, khối công tác mà anh ấy phụ trách nhất định phải đổi người, anh cảm thấy đồng chí Đào Chính Đào như thế nào?