Bí Thư Trùng Sinh

Chương 450: Không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa: Hợp lâu cần phải phân, phân lâu cần phải hợp




Một người ở một thành phố vài năm thì chắc chắn sẽ quen thuộc mọi thứ, tất nhiên Vương Tử Quân cũng biết rất nhiều thứ về thành phố Giang Thị, sau khi nghe nói Y Phong đi chợ mua thức ăn, hắn chợt bẻ tay lái rồi dùng giọng đầy ẩn ý nói:

- Anh chỉ biết hôm nay sẽ được ăn ngon.

Vương Tử Quân nói đến ăn ngon thì dùng ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Y Phong, hắn phát hiện gương mặt nàng có hơi đỏ hồng, giống như người ta đột nhiên nhìn thấy mặt trời sau nhiều ngày bị mây mưa bao phủ, thật sự rất sáng lạn.

Vương Tử Quân là người trà trộn quan trường nhiều năm, tất nhiên hắn hiểu mối quan hệ giữa mình và Y Phong thực tế là một quả bom ẩn hình. Hắn không dám cho ra hành động thiếu suy nghĩ, hắn sợ đám kẻ thù chính trị phát hiện ra, vì vậy mãi đến tối mới dám đến tìm nàng.

Mỗi lần gặp mặt Vương Tử Quân thì trong lòng Y Phong luôn bừng bừng cảm giác thương tiếc, nàng đưa đến cho hắn một chậu nước ấm rửa mặt, cho hắn tẩy đi những cảm giác mệt mỏi của một ngày làm việc. Tất nhiên quan trọng là những món ngon được dọn lên bàn, món cơm thơm ngon sẽ làm hắn quên đi thời tiết giá lạnh bên ngoài, sau khi hăn thì Vương Tử Quân cũng xem như bừng bừng sức lực.

Tất nhiên hai người đang ở vào giai đoạn thanh xuân phơi phới đều sinh ra cảm giác cực kỳ no đủ, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ôm chầm lấy nhau, cùng kết hợp tạo nên một cặp uyên ương nghịch nước, sau đó ngủ thiếp đi trong cảm giác mỹ mãn. Y Phong nằm trong lồng ngực ấm áp của Vương Tử Quân, nàng thường nói ra những lời hạnh phúc nỉ non làm cho hắn không nở buông tay.

Đó là những gì xảy ra vào những lần trước khi hai người gặp mặt nhau, Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những tình huống nóng bỏng trước kia, thế là nói ra một câu hai ý nghĩ mà Y Phong nghe và hiểu được:

- Anh bại hoại.

Y Phong dùng nắm đấm nho nhỏ của mình đánh lên người Vương Tử Quân, thế là chút khoảng cách giữa hai người sau nhiều ngày không gặp đã tan biến thành mây khói.

- Được, được rồi, anh là bại hoại không được sao?

Vương Tử Quân vừa chạy xe vừa dùng giọng ôn tồn nói với Y Phong.

Vương Tử Quân biết Y Phong là một người phụ nữ có nhiều thua thiệt, nếu so sánh với Tần Hồng Cẩm thì nàng thật sự là càng khổ sở hơn nhiều.

Trong một đơn vị ban ngành, nếu một cô gái hai bốn hai lăm còn chưa tìm được đối tượng, như vậy sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, cũng sẽ trở thành đối tượng để người ta nghị luận. Dù Vương Tử Quân chưa từng nghe qua những lời nghị luận như thế, nhưng hắn cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được.

Xe chậm rãi chạy về phía trước, trong xe rất ấm áp. Y Phong ngồi trên xe, nàng dùng ánh mắt như nước hồ mùa xuân nhìn Vương Tử Quân, trong đầu nghĩ đến những tình huống hai người ở bên nhau, thế là ngượng ngùng nở nụ cười.

Chợ cũng không cách quá xa đơn vị của Y Phong, vì sắp đến tết, thế cho nên dù trời tối thì chợ vẫn rất náo nhiệt, nhưng âm thanh mua bán ồn ào làm cho ngôi chợ tràn đầy sức sống.

- Đi thôi, chúng ta đi mua vài thứ.

Y Phong cởi dây an toàn ra, nàng vui sướng bước xuống xe. Ánh mắt Vương Tử Quân luôn chú ý lên người nàng, nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, trong lòng càng có thêm vài phần cảm giác ấm áp. Lúc này hắn giống như được thấy cô gái hoạt bát xinh đẹp ngày nào ở huyện Hồng Bắc.

Tuy Vương Tử Quân không thể cho nàng một gia đình, thế nhưng dù thế nào cũng phải cho nàng được hạnh phúc.

Vương Tử Quân chợt sinh ra nhiều ý nghĩ khác lạ, hắn nhanh chóng khóa cửa xe, trong lòng thầm cho ra quyết định.

Hai người vừa nói vừa đi vào chợ, chợt có người hô lên phía sau:

- Y Phong, sao em lại đến đây? Không phải nói tối nay sẽ ra ngoài ăn cơm sao?

Y Phong là cô gái thông minh, nàng biết người đàn ông mình yêu có thân phận đặc thù, nàng không muốn gây phiền toái cho hắn. Vì thế mỗi lần đi cùng hắn thì nàng rất cẩn thận, lúc này nghe thấy có người gọi tên mình, nàng nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Vương Tử Quân, khi quay đầu nhìn lại thì thấy chị Triệu xuất hiện ở ngay phía sau.

- Chị Triệu, chị đi mua thức ăn sao?

Y Phong chợt thở ra một hơi, sau đó nàng bình tĩnh nói:

- Chị không phải về nhà nấu cơm sao? Thế nào lại đến chỗ này?

Chị Triệu cười ha hả nói:

- Vừa rồi mẹ chồng gọi điện thoại nói là trong nhà thiếu nguyên liệu nấu món canh, thế là chị chạy ra đây mua bổ sung. Mà sao em lại đến đây?

Chị Triệu vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vương Tử Quân theo bản năng.

Tuy gặp phải người quen làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất ngờ, thế nhưng lúc này tránh né cũng không còn kịp nữa, thế nên hắn cũng chỉ có thể khẽ gật đầu với chị Triệu xem như chào hỏi.

Chị Triệu vốn rất tò mò với người đàn ông mà Y Phong dẫn đi, khi thấy đối phương chủ động chào mình thì cũng không có ý tiếp tục hỏi. Nàng thu hồi ánh mắt từ trên người Vương Tử Quân, lại quay sang nhìn Y Phong.

Y Phong lo lắng nhất là chị Triệu biết Vương Tử Quân, như vậy sẽ là rất phiền. Lúc này thấy chị Triệu có biểu hiện như bình thường, thế là nàng thở dài một hơi, sau đó lên tiếng chặn lại:

- À, gặp mặt một người đồng hương, em muốn mua vài món mời anh ấy.

Chị Triệu thấy Y Phong nói như vậy thì vẻ mặt khẽ biến đổi, nàng cười nói:

- Bây giờ là lúc nào rồi mà em còn mua thức ăn về làm cơm? Nếu là đồng hương thì cũng là người huyện Hồng Bắc, hôm nay chúng ta tụ họp đồng hương, dứt khoát đưa cậu ấy đi luôn.

- Chị Triệu, hay là thôi đi.

Y Phong cũng không muốn đi đến bữa tiệc kia, đừng nói là đưa Vương Tử Quân đến. Vì thế nàng vừa nghe được lời đề nghị của chị Triệu thì nhanh chóng từ chối.

- Chị đừng nói như vậy chứ? Chúng ta rõ ràng là đi ăn chùa, lại còn mang người đi, không phải làm cho người ta chê cười sao?

Thấy chị Triệu đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân, Y Phong vội vàng giải thích.

- Lần này người mời khách cũng không quá chú ý đến số lượng tham gia, đi nhiều thì nể mặt người ta. Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.

Chị Triệu thấy Y Phong còn định chối từ, thế là nói một lời rồi kéo tay Y Phong đi.

Y Phong còn muốn lên tiếng thì chị Triệu lại nói:

- Hai người chờ chút, tôi đưa những thứ này về nhà thì sẽ đến tìm hai người. Lần này họp mặt đồng hương ở khách sạn Thanh Tuyền, nghe nói cấp bậc của khách sạn này rất cao, đầu bếp ở bên trong đều có mức lương vài ngàn một tháng đấy.

- Tử Quân, anh xem...

Y Phong nhìn chị Triệu bước đi rất cẩn thận, nàng thật sự không biết phải làm sao. Bình thường nàng và chị Triệu có quan hệ rất thân, đối phương cũng giúp nàng nhiều việc, nếu như từ chối thì cũng không phù hợp, nhưng nàng cũng không muốn ném chút thời gian gặp gỡ của hai người vào một tình huống hội họp.

- Chị Triệu không phải nói chúng ta có thể đến sao? Không có vấn đề gì, chúng ta sẽ nhanh chong quay về.

Vương Tử Quân phất tay với Y Phong rồi dùng giọng an ủi nói.

Sau khi nghe xong lời đề nghị của Vương Tử Quân thì Y Phong nở nụ cười vui vẻ. Nhưng khi nghĩ đến thân phận của Vương Tử Quân thì nàng lại có chút do dự. Thế là Vương Tử Quân kéo tay Y Phong nói:

- Yên tâm đi, anh không phải là nhân vật công chúng ở tỉnh Chiết Giang, cũng không có vài người biết mặt anh.

Vương Tử Quân nói những lời này rõ ràng là giả, dù hắn thật sự không nổi tiếng ở tỉnh Chiết Giang bằng tỉnh Sơn Nam, thế nhưng nếu nói không có vài người biết mặt cũng không đúng.

Ở bên cạnh nhau thì thời gian trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống thì hai người Vương Tử Quân đi đến khách sạn Thanh Tuyền. Khách sạn này lắp đặt thiết bị rất xa hoa, nhân viên phục vụ ăn mặc thống nhất càng làm cho khách sạn thêm quy củ quý phái.

Buổi tụ tập gặp mặt của các vị đồng hương huyện Hồng Bắc được tổ chức trong một gian phòng nhỏ trên trăm mét vuông, khi hai người Vương Tử Quân đi vào thì bên trong đã có không ít người, những người này hầu như đều có quen biết nhau, bọn họ đang tốp năm tốp ba trò chuyện.

Vương Tử Quân nghe những lời nói khẩu âm huyện Hồng Bắc quen thuộc phát ra từ trong miệng đám người, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như cách xa một thế hệ. Hắn đã rời khỏi huyện Hồng Bắc hơn một năm nhưng thật sự chưa có thời gian quay lại thăm nom, nói thật lòng thì hắn rất có cảm tình với địa phương kia.

- Y Phong đến đấy à? Sang bên này ngồi đi.

Khi Vương Tử Quân đang thật sự rất cảm khái về thời gian mình còn công tác ở huyện Hồng Bắc, đung lúc một tên thanh niên rất đẹp trai và tinh thần rạng rỡ nở nụ cười tươi rói đi về phía Y Phong. Nhưng khi hắn thấy Y Phong khoác một tay lên cánh tay của Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt cứng đờ.

Y Phong cũng quen biết người kia, nàng khẽ gật đầu nói:

- Sở Hồng Triều, anh cũng đến đấy à? Chúng ta sang bên kia ngồi đi.

Y Phong nói rồi kéo tay Vương Tử Quân đi về phía chị Triệu.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thật sự thất lạc của Sở Hồng Triều, trong lòng không khỏi thầm cười khổ. Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, với điều kiện của Y Phong, nếu như không có người theo đuổi thì thật sự không bình thường.

- Người này công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố, mỗi lần dùng cơm đều gặp mặt, bình thường giống hệt như ruồi bọ, thật sự rất chán ghét.

Y Phong vừa đi về phía bên kia vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.

Chút tâm tư của Y Phong nào có thể gạt được Vương Tử Quân? Hắn cảm nhận được tình cảm của nàng với mình, thế là khẽ kéo tay nàng, tỏ vẻ mình đã biết.

Trước khi Y Phong đi đến thì chị Triệu đã phát hiện ra hai người Y Phong, tuy nàng nghe không rõ đoạn đối thoại giữa Y Phong và Sở Hồng Triều, thế nhưng nhìn vẻ mặt cực kỳ thất vọng của Sở Hồng Triều thì cũng đoán được một hai phần. Dù nàng thật sự có chút thất vọng vì mình làm bà mối không thành công, thế nhưng nàng vẫn cố gắng che giấu cảm xúc, nhiệt tình mời hai người Y Phong ngồi xuống.

- Chị Triệu, lần này ai là người tài trợ buổi tụ hội này? Nhìn tình huống lúc này, ít nhất cũng phải mất vài ngàn đồng.

Y Phong sợ nhất chính là chị Triệu cứ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, vì muốn giảm bớt nguy hiểm cho người đàn ông của mình, nàng vừa ngồi xuống vị trí đã chủ động di chuyển chủ đề.

Chị Triệu tất nhiên không thể nào phát hiện sách lược của Y Phong, khi nghe thấy Y Phong hỏi như vậy thì cười khanh khách nói:

- Là giám đốc Tề của công ty trang sức Kim Bích, nếu như không phải ông ấy là người lắm tiền nhiều của, ai sẽ dám phô trương như vậy?

- Chị không phải nói người này tuy có tiền nhưng lúc nào cũng giữ khư khư, căn bản đều xem nó như sương xườn của mình sao? Bây giờ mặt trời mọc hướng tây rồi à?

Y Phong giống như có chút ấn tượng với giám đốc Tề, nàng uống một hớp nước rồi cười hỏi.

- Anh ấy có chút keo kiệt nhưng còn phải xem người đến là ai, lần này anh ta bỏ tiền vốn lớn như vậy chủ yếu để nịnh nọt người ta.

Chị Triệu giống như biết rất rõ chuện liên quan đến buổi tụ họp này, thậm chí biết rất rõ các vị đồng hương huyện Hồng Bắc ở đây, thế là nàng khẽ cười giải thích với Y Phong.

"Vì nịnh nọt người ta?"

Y Phong quét mắt nhìn về phía một người đàn ông gầy gò mặc tây trang, đúng lúc thấy đối phương đang nhiệt tình chào hỏi người khác.

Ánh mắt Vương Tử Quân liên tục quét qua khắp phòng, tuy hắn căn bản không quen biết những người này, nhưng nếu nhìn vào giọng điệu và cách ăn mặ, hắn có thể đoán được lai lịch chung của bọn họ. Vương Tử Quân thấy những người kia có thể là nhân viên công tác của các đơn vị ban ngành trong thành phố Giang Thị, tuy cũng có chút địa vị nhưng không phải là nhân vật gì quan trọng.

Nửa giờ sau thì mọi người đã đến đông đủ, ông chủ Tề là người lên tiếng đầu tiên, hắn cười ha hả đi đến khoảng đất trống ở giữa bốn bàn tiệc, sau đó khẽ phủi tay nói:

- Các vị, vài ngày nữa sẽ đến tết, nhân dịp này tôi xin chúc mọi người một năm mới an lành hạnh phúc, thăng quan phát tài.

Giám đốc Tề lên tiếng làm cho đám người tham dự bữa tiệc phải cười lớn, có người còn cười ha hả nói:

- Giám đốc Tề, thăng quan là chuyện của chúng tôi, phát tài sẽ để lại cho anh.

Lại một tràng cười lớn vang lên, bầu không khí trở nên nhiệt liệt hơn rất nhiều. Giám đốc Tề cũng không giận lời nói vừa rồi, hắn cười ha hả nói:

- Vậy tôi xin mượn lời chúc may mắn của trưởng khoa Lý, mọi người cùng thăng quan phát tài. Hôm nay ngoài việc tụ tập đồng hương gặp mặt, tôi còn có một chuyện vui cần tuyên bố. Cậu Hồng Triều đã được định vị làm thư ký của chủ tịch Đổng thành phố Giang Thị, nhân cơ hội này chúng ta nên chúc mừng cậu Đổng, mọi người thấy có đúng không?

Chủ tịch Đổng là ai thì Vương Tử Quân không biết, hơn nữa đối phương còn chưa tiến vào thường ủy thị ủy. Hắn tuy không quá chú ý đến cục diện chính trị của thành phố Giang Thị, thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng tên của các vị lãnh đạo chủ chốt của Giang Thị.

Mặc dù là thư ký của phó chủ tịch thế nhưng như vậy cũng đủ làm cho không biết bao nhiêu cán bộ khoa viên trong đơn vị phải hâm mộ và ghen tị. Khi giám đốc Tề tuyên bố thân phận mới của Sở Hồng Triều, có một nhóm người đến vây quanh hắn lại.

- Ôi, anh xem, nếu em nói anh là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ thì bọn họ sẽ như thế nào?

Y Phong nhìn thoáng qua Sở Hồng Triều, sau đó nàng khẽ kéo tay Vương Tử Quân, lại lặng lẽ lên tiếng.

- Bọn họ sẽ bày ra bộ dạng đứng từ xa mà nhìn vào, vì dù sao thì anh cũng chưa phải là phó chủ tịch tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân biết rõ Y Phong nói ra như vậy muốn tìm nguồn vui cho mình, hắn khẽ vuốt mái tóc của nàng rồi nói:

- Như vậy không bằng em nói anh là con trai của thư ký trưởng Vương, như vậy sẽ có lực sát thương hơn.

- Khanh khách, anh đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

Y Phong có vẻ cực kỳ hưởng thụ với hành vi thân mật của Vương Tử Quân, nàng khẽ nở nụ cười nói.

Chị Triệu nhìn hành vi thân mật của hai người Vương Tử Quân, nàng thầm nghĩ lần này đúng là giằng co, chỉ cần nhìn ánh mắt Y Phong nhìn về phía người đàn ông kia thì biết sự việc không nói đùa được. Nhưng nàng cũng thầm cảm thấy đáng tiếc cho Y Phong, một thư ký của phó chủ tịch có tương lai huy hoàng như vậy mà không biết nắm bắt, sau này muốn tìm được một người như vậy cũng không phải dễ dàng gì.

- Chị Triệu, các vị, tôi mời mọi người một ly.

Khi chị Triệu đang thầm cảm khái thì Sở Hồng Triều bưng ly rượu đi đến nói.

Dù người ngồi thành vài bàn nhưng cũng không phải ít, Sở Hồng Triều đi qua và chỉ khẽ cụng ly với mọi người, sau đó hắn uống một ngụm mà thôi, cuối cùng lại thuận thế ngồi xuống một chiếc ghế không quá cách xa Vương Tử Quân.

- Trưởng khoa Sở, anh em cùng chung hoạn nạn phú quý, sau này cần anh quan tâm nhiều hơn, chúng ta đều là người của huyện Hồng Bắc, sau này cũng mong tìm được chỗ dựa từ trưởng khoa Sở.

Một người đàn ông trung niên có vẻ là lão quan trường chờ Sở Hồng Triều ngồi xuống ghế, sau đó không nhịn được mà nâng ly dùng giọng nịnh nọt nói với Sở Hồng Triều. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Anh Tả, anh khách khí như vậy là không được, chúng ta là gì chứ? Sau này nếu có gì cứ tìm tôi, chỉ cần có thể giúp đỡ thì tôi sẽ tuyệt đối không nói hai lời.

Khi đàn ông gặp chuyện đắc ý, hơn nữa lại ngồi trước mặt người phụ nữ mình thích, ai cũng thích đề cao bản thân mình.

Thấy anh Tả nhận được lời đáp lễ nhiệt tình của Sở Hồng Triều, những người khac cũng lên tiếng với Sở Hồng Triều, thế là bầu không khí trên bàn tiệc càng thêm náo nhiệt. Nhưng đáng tiếc là Sở Hồng Triều cũng không đặt tâm tư lên những người kia, sau khi nói với chị Triệu hai câu thì hắn quay sang nói với Vương Tử Quân:

- Anh bạn có vẻ lạ mặt, anh là người xã nào?

Người ở xã nào chính là hỏi xã ở huyện Hồng Bắc, Vương Tử Quân cười cười nói:

- Tôi công tác hai năm ở huyện Hồng Bắc, cũng coi như một nửa người huyện Hồng Bắc.

Vương Tử Quân ở huyện Hồng Bắc cũng căn bản không được hai năm, hắn chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, chẳng qua chỉ muốn chuyển hướng đề tài.

- Ôi, cũng không biết bây giờ nửa đồng hương đang công tác ở đơn vị nào? Biết đâu sau này chúng ta co thể làm quen tiếp xúc và giúp đỡ nhiều hơn?

Sở Hồng Triều tự đắc nâng ly rượu lên, bộ dạng thật sự từ trên cao nhìn xuống.

Vương Tử Quân cũng không có hứng thú dông dài, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Con người của tôi không có công tác gì đứng đắn, chỉ là có vài ý tưởng kiếm chút tiền, chỉ sợ không thể nào nhận được sự quan tâm của trưởng khoa Sở.

- Nhà anh bạn ở thành phố Giang Thị sao?

Sở Hồng Triều thấy Vương Tử Quân cũng không nói gì thì không khỏi cảm thấy rất hiếu kỳ, có lẽ người này xấu hổ không muốn nói, nếu thật sự là như vậy thì hắn vẫn còn hy vọng với Y Phong. Thử nghĩ mà xem, một người không chút danh tiếng gì như tên này sao có thể đánh đồng với một thư ký của phó chủ tịch thành phố như hắn?

- Đúng, nhà ở thành phố Giang Thị.

Vương Tử Quân có chút phiền phức, hắn biết rõ đi cùng Y Phong sẽ luôn phát sinh phiền toái, nhưng bây giờ bị một nhân viên công tác của khối chính quyền thành phố Giang Thị nhìn vào chằm chằm thì hắn cũng sinh ra cảm giác không được thoải mái.

- Bác trai bác gái công tác ở thành phố Giang Thị à?

Sở Hồng Triều nghe thấy Vương Tử Quân cố ý nói cho qua, hắn lập tức đoán ra đối phương căn bản không có bối cảnh gì. Những năm nay chỉ cần là cha mẹ có chút bản lĩnh, có ai muốn trơ mắt nhìn con mình khổ sở lăn lộn bên ngoài? Chỉ cần nghĩ như vậy là biết hắn ưu việt hơn người ta như thế nào rồi.

- Bố của tôi là người làm công, mẹ dạy học.

Vương Tử Quân lười biếng cho ra một câu trả lời như vậy thiếu chút nữa làm cho Y Phong cười khanh khách thành tiếng. Nhưng nghĩ lại thì thấy câu trả lời của Vương Tử Quân là không sai, nhưng đường đường là một thường ủy tỉnh ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy thì chỉ có thể là trợ thủ cho bí thư tỉnh ủy mà thôi.

- Ha ha, nếu sau này cậu có chuyện gì cứ đến tìm tôi, chuyện lớn thì chưa biết chắc, nhưng nếu muốn lăn lộn tìm chút cơm qua ngày cũng không là vấn đề.

Câu trả lời của Vương Tử Quân thật sự làm thỏa mãn lòng hư vinh của Sở Hồng Triều, hắn nâng ly rượu trong tay lên rồi cười đắc ý nói.

Vương Tử Quân chẳng muốn nói thêm, thế nên chỉ ừ một câu rồi cho qua. Sở Hồng Triều còn muốn tiếp tục hỏi, chỉ là Y Phong thấy rất hối hận, nàng và Vương Tử Quân đã nhiều ngày không gặp, nàng nào muốn tiếp tục ở lại tham gia náo nhiệt? Thế là nàng đứng lên, sau đó nhìn thoáng qua Vương Tử Quân nói:

- Tôi còn co vài việc thế mà quên mất, chúng ta nên quay về thôi.

Vương Tử Quân vốn cũng có ý muốn tìm hiểu vòng quan hệ của Y Phong, thế nhưng lúc này hắn cũng mất hứng, thế là khẽ gật đầu với Y Phong, hai người một trước một sau ra khỏi phòng.

- Ôi, anh đúng là, nói dối mà không ngờ lại như thật, cũng không thèm nhíu mày, sao anh lại biến bác thành người làm công rồi?

Y Phong dùng ánh mắt say đắm nhìn Vương Tử Quân, nàng dùng giọng oán trách nói.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Ôi, thật sự là một tên đầu óc chật ních mà bụng rỗng kêu gào, một người không trầm ổn như vậy sao có thể làm thư ký được? Cũng may cậu ta muốn khoe khoang, tôi cũng muốn cho cậu ấy thỏa mãn, dù sao thì lúc này cũng là cuối năm, cho người ta một niềm vui cũng tốt.

- Đi thôi!

Vương Tử Quân mở cửa xe để Y Phong ngồi xuống ghế.

- Này, sau khi quay về an cũng đừng nên làm cho giấc mộng thư ký của người thất bại đấy chứ?

Y Phong tùy ý để cho Vương Tử Quân thắt dây an toàn cho mình, trên mặt mang theo nụ cười quỷ quyệt.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Y Phong, hắn không nhịn được phải hôn lên mặt nàng một cái, sau đó nói:

- Làm sao anh lại là loại người không rộng lượng như vậy? Hừ, em đúng là đáng đánh đòn, anh là loại hẹp hòi như vậy sao? Nhưng cấp bậc của Y Phong nhà ta cũng nên đề cao một chút, một cô gái tốt như thế này mà còn chưa là phó khoa, không phải làm hỏng nhân tài sao?

Hai người cười cười nói nói, sau đó Vương Tử Quân khởi động xe chạy về phía căn hộ thuộc về hai người bọn họ...

Mùa đông lạnh lẽo không ngăn cản được tết âm lịch kéo đến, sau khi lưu luyến đưa Y Phong lên tàu về nhà thì Vương Tử Quân cũng quay về nhà mình ở khu thường ủy tỉnh ủy. Dù lúc rời khỏi thành phố về huyện Hồng Bắc thì nàng luôn nở nụ cười, thế nhưng hắn vân có thể cảm nhận được nàng thật sự rất không nỡ bỏ đi.

Vương Tử Quân cũng cảm thấy tâm tình giảm xuống thấp, hai bên kết giao vài năm, quan chức của mình liên tục tăng tiến nhưng không thể mang đến cho phụ nữ của mình nhiều niềm hạnh phúc và vui sướng. Hắn đi trên con đường quen thuộc ở khu nhà thường ủy tỉnh ủy, hắn thầm nghĩ may mà Tần Hồng Cẩm không quay về, nếu không thì mình sẽ càng đau lòng hơn.

Lúc này khu nhà thường ủy tỉnh ủy ngoài việc thiếu đi nhiều phần màu xanh hơn so với mùa hè thì căn bản cũng không có gì quá khác biệt. Vương Tử Quân về đến nhà trước tiên đi gặp ông nội, ông hắn cũng không vì vấn đề thời tiết mà ở lì trong nhà, ông vẫn nhàn rỗi chăm sóc sân vườn.

Tết đến Vương Tử Quân cũng khá bận rộn, nào là đi thăm người thân bạn bè, đến hai mươi chín còn phải cùng Mạc Tiểu Bắc chạy về thủ đô, gặp mặt các thành viên lớn nhỏ của Mạc gia.

Thân thích của Vương gia, thân thích của Mạc gia, hơn nữa hai bên đều có bạn bè, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đầu mình to hơn khi nghĩ đến chuyện đi thăm hỏi mọi người. Mùng sáu tết thì mọi chuyện mới giảm bớt, hắn không khỏi xoa xoa trán, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc đang ngủ say trên giường mà thầm cảm thấy mệt mỏi, cũng làm khó cho nàng. Nhiều ngày qua nàng luôn tươi cười cùng hắn đón khách, cực kỳ khó có được.

Tết năm nay vấn đề làm khó Vương Tử Quân nhất không phải đến gặp bạn bè, chính là đến nhà Lâm Dĩnh Nhi. Hắn tất nhiên phải đến nhà bí thư Lâm, nhưng vì tránh xấu hổ nên hắn cố ý chọn một ngày Lâm Dĩnh Nhi không có ở nhà. Hắn mang theo hai hộp trà đến nhà Lâm Trạch Viễn một lát, khi hắn thầm kêu may mắn vi đã thoát được cô gái Lâm Dĩnh Nhi, điều này làm hắn cảm thấy vui sướng vì thoát khỏi một kiếp. Thế nhưng một lần hắn cùng Mạc Tiểu Bắc đi ra ngoài lại đụng mặt cô gái này.

Mọi người ở cùng một khu nhà thường ủy tỉnh ủy, sẽ khó tránh khỏi tình huống đụng mặt nhau. Vương Tử Quân vốn dĩ có sẵn giác ngộ như vậy, nhưng khi hai bên gặp mặt nhau, không biết vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác không yên.

Không làm việc gì trái lương tâm thì đến tối làm sao phải sợ quỷ đến nhà gõ cửa? Vương Tử Quân thầm mắng mình hai câu, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó giới thiệu hai người Mạc Tiểu Bắc và Lâm Dĩnh Nhi cho nhau.

Thật ra lúc vừa kết hôn xong thì ba người đã từng gặp mặt nhau khi cùng đi xem một Chương trình ca nhạc.

Phải nói là Lâm Dĩnh Nhi vẫn nhớ rất kỹ Mạc Tiểu Bắc, mà Mạc Tiểu Bắc cũng giống như có ấn tượng không nhỏ với Lâm Dĩnh Nhi.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Mạc Tiểu Bắc vốn là một cô gái lãnh đạm lại trò chuyện khá vui vẻ với Lâm Dĩnh Nhi, thậm chí vài ngày sau Lâm Dĩnh Nhi còn có không ít lần tìm đến trò chuyện chơi đùa với Mạc Tiểu Bắc. Hai người Mạc Tiểu Bắc và Tô Anh tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp vào mùa đông.

- Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì Vương Tử Quân đã vội vàng đi ra ngoài. Lúc này Mạc Tiểu Bắc khá mệt mỏi, hắn cũng không muốn nàng bị đánh thức khi đang ngủ ngon.

- Anh, hôm nay anh có bận rộn gì không?

Vương Tử Hoa mở to mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi, nếu như trước kia hắn thật sự ghen ghét Vương Tử Quân, bây giờ thì hoàn toàn chịu phục.

Dưới sự giúp đỡ của gia tộc thì Vương Tử Hoa thật sự thẳng tiến lên mây xanh, bây giờ đã là cấp chính khoa, còn trẻ mà có cấp bậc như vậy đã là rất tốt rồi. Nhưng nếu so sánh thành tích của hắn với Vương Tử Quân thì rõ ràng là một trời một vực, đối phương là một vị phó chủ tịch thường vụ của thành phố ở tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối làm cho Vương Tử Hoa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và mất đi tất cả tư tưởng cạnh tranh.

Vương Tử Quân biết rõ Vương Tử Hoa muốn kéo mình ra ngoài chơi, nếu là trước kia hắn sẽ có thể đồng ý, nhưng hôm nay hắn thấy Mạc Tiểu Bắc cực kỳ mệt mỏi, hắn cũng chỉ có ý nghĩ muốn ở nhà để nghỉ ngơi với vợ.

- Thật sự có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút.

- Ôi, như vậy thật đáng tiếc, hôm nay anh Đổng mời khách, người này có chút trình độ.

Vương Tử Hoa nói rồi vỗ đầu:

- Anh Đổng là phó chủ tịch mới đến thành phố Giang Thị, trước kia là thư ký trưởng cho bố em.

Vương Tử Hoa nói như vậy, Vương Tử Quân thấy hai bên cũng không phải là người ngoài, thế cho nên mới cười nói:

- Chỉ cần cậu đến là được, không cần kéo tôi theo.

Vương Tử Quân nói rồi chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi quay đầu hắn giông như chợt nhớ đến vấn đề gì đó, hắn thuận miệng hỏi:

- Thư ký của anh Đổng có phải họ Sở không? Nói thật thì vị thư ký kia cũng không quá tốt.

Vương Tử Quân nói có vẻ rất tùy ý nhưng nói xong thì quay về phòng mình. Nhưng những lời này lại làm cho Vương Tử Hoa cảm thấy buồn bực, thầm nghĩ chẳng lẽ thư ký của anh Đổng đắc tội với Vương đại ca sao?

Nếu không với địa vị của anh mình thì sao lại phải nhớ đến một tên lâu la như vậy? Biêt đâu đại ca đã biết anh Đổng là ai, sở dĩ không đến dự tiệc cũng vì không vừa mắt tên thư ký kia?

Con bà nó, một thư ký nhỏ mà dám làm ra trò này, xem ra phải để cho anh Đổng đổi thư ký thôi. Vương Tử Hoa lúc này thật sự rất kính sợ Vương Tử Quân, hắn là người có quan hệ không tệ với chủ tịch Đổng, thế là vừa đi vừa suy xét.

Các cơ quan ban ngành đều đi làm vào ngày mùng bảy, Mạc Tiểu Bắc cũng là như vậy. Sáng sớm mùng bảy Vương Tử Quân đưa theo Mạc Tiểu Bắc chạy như bay về thành phố Đông Bộ. Sau khi xe lên đường cao tốc, Mạc Tiểu Bắc thật sự thả lỏng toàn thân, nàng giống như hóa thành một con chim nhỏ, trên mặt tràn đầy nụ cười.

- Nếu để mẹ thấy em có bộ dạng như vậy, thế nào cũng bị mắng cho một chặp.

Vương Tử Quân thấy bộ dạng mừng rỡ của Mạc Tiểu Bắc thì khẽ mở miệng trêu chọc.

- Mẹ sẽ không mắng em.

Mạc Tiểu Bắc biết rõ Vương Tử Quân đang chọc mình, nàng chỉ cười cười dựa lưng lên ghế lái phụ:

- Lát nữa anh mệt em sẽ lái xe cho anh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì mà chỉ chuyên tâm lái xe.

Tuy nói mùng bảy đi làm nhưng bầu không khí tết nhất vẫn còn khá đậm, nhiều cán bộ sau khi lên đơn vị thì lặng lẽ chuồn đi, lãnh đạo thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua, tuy biết rõ tình huống này nhưng chỉ nở nụ cười tha thứ mà thôi. Tết đã qua nhưng hương vị vẫn còn nồng nàn, nếu yêu cầu quá nghiêm thì rõ ràng là không hợp tình hợp lý.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng giả vờ làm lơ, ngoài những lúc kiên trì đi làm đúng giờ, tất cả tâm tư đều đặt lên phương diện đi dạo với Mạc Tiểu Bắc.

- Hai đứa cũng nên có con được rồi.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc mà nhớ đến một câu nói của mẹ trước khi đi. Nói thật thì bây giờ Vương Tử Quân vẫn còn chưa có ý nghĩ có con, nhưng lời nói của mẹ cũng làm hắn có chút chờ mong.

Nghĩ đến con cái thì Vương Tử Quân cũng không khỏi có chút trầm ngâm.

Vương Tử Quân không khỏi nghĩ đến đứa con kiếp trước của mình, nghĩ đến tình huống nó vừa tập tễnh bước đi đến khi học xong đại học.

Bây giờ mình đã đi trên con đường khác biệt, chỉ sợ đứa con mà kiếp trước mình dành hết tất cả cảm tình cho nó cũng không xuất hiện. Có đôi khi hắn nghĩ về tình huống này, hắn chợt cảm thấy có chút gì đó khó chịu, có gì đó bực bội khó tả.

- Tút tút tút...

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn dãy số rồi cười nói:

- Anh Triệu đấy à? Chúc mừng năm mới!

Triệu Nguyên Cố ở đầu đây bên kia cười lớn nói:

- Chúc mừng năm mới bí thư Vương, năm mới anh cũng không đến triệu tập đám bộ hạ cũ chúng tôi, chẳng lẽ anh bỏ mặc không hỏi gì sao?

Khi Vương Tử Quân rời đi thì mối quan hệ giữa hắn và nhóm người Triệu Nguyên Cố càng thêm nóng hổi.

Khi bọn họ gọi điện thoại cho nhau thì cũng rất hòa thuận vui vẻ, nói chuyện rôm rả. Vương Tử Quân biết Triệu Nguyên Cố lần này gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện, dù sao thì dịp tết đã gọi điện thoại thăm hỏi rồi, thậm chí vào lúc giao thừa cũng đã thân mật nói vài câu. Hắn thầm suy đoán mục đích của Triệu Nguyên Cố khi gọi điện thoại tìm mình, lại không quên mở miệng trêu ghẹo:

- Không phải tôi có ý kiến với các anh, chủ yếu là các anh có ý kiến với tôi. Bây giờ tôi là cán bộ cơ sở, các anh mới là cán bộ lãnh đạo, phải nói đến thời điểm thích hợp mong các vị lãnh đạo triệu kiến mới đúng.

- Bí thư Vương, ngài nói như vậy rõ ràng là làm khó chúng tôi, dù đi đến chân trời thì ngài cũng là lãnh đạo của chúng tôi.

Triệu Nguyên Cố lại bày ra bộ dạng muốn buôn chuyện với Vương Tử Quân, hắn cười nói:

- Bí thư Vương, bây giờ tôi đang trên đường đến thành phố Đông Bộ, giữa trưa anh có bận rộn gì không?

Giữa trưa? Nếu nói cứ đến trưa sẽ rảnh rỗi thì hoàn toàn là giả, vì mỗi ngày cứ đến tan tầm buổi trưa là các vị lãnh đạo đơn vị cấp dưới đều gọi điện thoại đến để hy vọng có thể dùng cơm trao đổi cảm tình với lãnh đạo. Dù là có sắp xếp gì hay không, nếu anh đến, rõ ràng muốn tôi đặt lên vị trí hàng đầu phải không?

- Anh đến đâu rồi, có cần tôi lái xe đến đón không?

- Không cần, tôi đã đến địa giới của thành phố Đông Bộ, nửa giờ sau sẽ đến.

Triệu Nguyên Cố nói rồi dừng lại một chút:

- Lão lãnh đạo, ngài không nên sắp xếp người khác, hai ngày qua tôi đã uống khá nhiều rồi, chỉ mong nói vài lời thân mật với lãnh đạo mà thôi.

Vương Tử Quân cười nói:

- Bí thư Triệu, hai người chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê, tôi cũng không định tiếp đãi anh quá long trọng, vì những ngày qua đã làm dạ dày tôi cực kỳ khó chịu rồi.

Vương Tử Quân nói thêm vài câu vui đùa thì cúp điện thoại, hắn suy tư một lúc, sau đó gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn Đông Bộ Nhâm Vĩnh Cách, để đối phương sắp xếp một phòng. Nhâm Vĩnh Cách tất nhiên sẽ không dám nói hai lời với sắp xếp của phó chủ tịch thường vụ, thế là nhanh chóng đồng ý.

Nửa giờ sau Triệu Nguyên Cố xuất hiện trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, dù hắn lên tiếng rất đơn giản, nói chỉ đến người không, thế nhưng ngoài lái xe thì còn có một người đàn ông trung niên. Sau khi người đàn ông trung niên này đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì tỏ ra rất gò bó.

- Bí thư Vương, tôi giới thiệu cho anh, đây là anh họ của tôi, tên là La Hồng Chương. Anh ấy cũng không phải là người ngoài, lại là thuộc hạ của ngài, nghe nói tôi muốn đến thành phố Đông Bộ thì chạy từ huyện Lâu Hoàn đến đây.

Triệu Nguyên Cố nhiệt tình bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng giới thiệu người đàn ông trung niên ở phía sau.

Huyện Lâm Hoàn? Cấp dưới của mình? Vương Tử Quân nghe vài chữ này thì hiểu ý của Triệu Nguyên Cố, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ khẽ cười với Triệu Nguyên Cố rồi bắt tay với La Hồng Chương.

- Chào chủ tịch Vương.

Khi La Hồng Chương bắt tay Vương Tử Quân thì nở nụ cười cực kỳ khiêm tốn.

Vương Tử Quân đến thành phố đông bộ chưa lâu, cũng chỉ nhớ được tên các vị lãnh đạo đứng đầu khối đảng ủy chính quyền của các quận huyện bên dưới mà thôi, còn các vị lãnh đạo cấp phó trong các quận huyện thì căn bản không biết nhiều. Sau khi ba chữ huyện Lâm Hoàn hiện ra trong đầu hắn, hắn lấy vài cái tên có ấn tượng với mình trong huyện Lâm Hoàn ra so sánh, chợt phát hiện La Hồng Chương không giống người nào trong số đó, thế là cho ra một phán đoán đại khái với La Hồng Chương.

- Tôi và anh Nguyên Cố chính là bạn bè đồng sự, anh là anh họ của anh Nguyên Cố, như vậy chúng ta là người một nhà, cũng không cần quá gò bó.

Vương Tử Quân khẽ phất phất tay với La Hồng Chương, lại vừa cười vừa nói.

Triệu Nguyên Cố thấy Vương Tử Quân khách khí với anh họ của mình như vậy thì tỏ ra rất hưởng thụ, dù sao thì bí thư Vương cũng nể mặt mình. Khi thấy Vương Tử Quân còn muốn khách khí với anh họ của mình thì hắn nhanh chóng cười nói:

- Chủ tịch Vương khi còn công tác ở tỉnh đoàn thì đã nổi tiếng là lãnh đạo bình dị gần gũi, anh nếu tiếp tục tỏ ra gò bó, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh gần gũi bình dị của anh ấy.

Triệu Nguyên Cố nói lời trêu chọc làm cho ba người đều nở nụ cười. Vương Tử Quân cười rất tùy ý, Triệu Nguyên Cố có chút tự đắc còn La Hồng Chương thì lại có nụ cười mười phần hiền lành.

Đợi đến khi Triệu Quốc Lương pha trà ngon xong thì Vương Tử Quân bắt đầu nói chuyện phiếm với Triệu Nguyên Cố. Trong lúc trò chuyện, Vương Tử Quân đã biết rõ tình huống của tỉnh đoàn vào thời gian gần đây. Bầu không khí của tỉnh đoàn khá bình tĩnh, dù có vài thay đổi nhân sự nho nhỏ thế nhưng đại thể vẫn là như vậy, căn bản không có gì khác.

Vương Tử Quân cảm khái hai câu cực kỳ thoải mái với Triệu Nguyên Cố, sau đó lại chuyển chủ đề sang La Hồng Chương. Người này là phó bí thư chủ quản công tác tuyên truyền ở huyện Lâm Hoàn, dù sắp xếp trong ban ngành cũng khá cao, thế nhưng muốn được đề bạt thì cũn cần một khoảng thời gian và khoảng cách nữa.

La Hồng Chương dfu sao cũng là lần đầu tiên nói chuyện với Vương Tử Quân, vì vậy phần lớn chỉ dùng những lời khách sáo, nhưng dù thế nào cũng biểu hiện trạng thái rất nhanh nhẹn. Khi Vương Tử Quân và Triệu Nguyên Cố nói chuyện với nhau thì cũng có thể mở miệng nói được vài lời vào đúng thời điểm mấu chốt.

- Nguyên Cố, hai chúng ta có thể nói là đã lâu chưa gặp lại, tôi cũng muốn xem qua một năm mới thì tửu lượng của anh có tăng hay không.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, hắn cười ha hả nói với Triệu Nguyên Cố.

- Chủ tịch Vương, bí thư Tử Quân của tôi, kiểm nghiệm tửu lượng thì có thể, thế nhưng lần này là ba người uống rượu mà thôi, cũng không nên tìm người ngoài, nếu không cũng khó thể tận hứng.

Triệu Nguyên Cố phất phất tay với Vương Tử Quân rồi cười lớn nói.

- Được, vậy chúng ta cùng nhau uống rượu tâm sự vậy.

Triệu Nguyên Cố nói ra lời đề nghị làm cho Vương Tử Quân càng khẳng định suy đoán của mình, xem ra Triệu Nguyên Cố đến cũng là vì chuyện của La Hồng Chương.

Vương Tử Quân đã có hai phương án sắp xếp để đối phó với tình huống Triệu Nguyên Cố đến thăm, nếu Triệu Nguyên Cố không phản đối tiếp đãi gióng trống khua chiêng, hắn sẽ chuẩn bị cho nhóm người Lưu Nham Phú giúp mình thu dọn một bàn tiệc ở khách sạn Đông Bộ, coi như tiếp đãi Triệu Nguyên Cố với quy cách cao. Mà bây giờ Triệu Nguyên Cố không muốn có người tiếp khách, như vậy sẽ chuyển sang phương án khác.

Hơn hai mươi phút sau thì ba người đi đến một nhà hàng chuyên bán thịt dê, nhà hàng này tuy không lớn nhưng lại khá sạch sẽ. Lúc này còn chưa đến giờ cơm nhưng trong nhà hàng đã đầy người, khí thế ngất trời.

- Bí thư Triệu, nơi này chính là quán ruột của tôi, bình thường giữ kín không nói ra, là địa điểm dùng cơm rất ngon, có thể nói là nhất thành phố Đông Bộ. Đặc biệt chỗ này có món súp dê, ăn vào làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Vương Tử Quân ngồi xuống một gian phòng trung bình, sau đó cười nói với Triệu Nguyên Cố.

Thân ở trong thể chế nhiều năm thì nói chuyện cũng không thể tưu duy theo phương pháp thông thường. Ví dụ như mời khách như thế này, địa vị của khách và cấp bậc quán ăn là cực kỳ quan trọng, giống như Vương Tử Quân bây giờ, hắn đường đường là phó chủ tịch thường vụ, với địa vị của hắn hiện tại, mời Triệu Nguyên Cố đến nhà khách thành phố dùng cơmn là rất bình thường và là điều dĩ nhiên, thế nhưng hắn lại kéo Triệu Nguyên Cố đến nơi này.

Một nhà hàng thịt dê không những không làm cho Triệu Nguyên Cố sinh ra cảm giác bị khinh thường, ngược lại còn làm cho hắn cảm thấy Vương Tử Quân không xem mình là người ngoài.

- Đã sớm nghe nói thịt dê ở thành phố Đông Bộ có mùi vị không tệ, hôm nay xem như được nếm thử. Chủ tịch Vương, ông bạn già của tôi, anh thật sự có ánh mắt tinh đời.

Triệu Nguyên Cố ngồi bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng chân thành nói.

Vương Tử Quân cười cười với lời nói không biết thật giả của Triệu Nguyên Cố, mà cũng không lên tiếng nói gì thêm. La Hồng Chương ở bên cạnh lại nói tiếp:

- Nguyên Cố, tôi tuy chưa đến tỉnh đoàn các anh, thế nhưng các anh nhớ đến chủ tịch Vương Tử Quân thì tôi lại hiểu. Một vị lãnh đạo giống như chủ tịch Vương, dù là ai cũng luôn muốn đi theo bên cạnh anh ấy.

Ba người cùng cười, sau đó nhân viên phục vụ bắt đầu dọn các món dê thơm ngon lên bàn.