Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy rất đường hoàng, Tổ chức chỉ cảm thấy áp chế những lời muốn nói ở trong lòng thật sự giống như dùng ấm trà nấu sủi cảo vậy, dù anh cảm thấy tâm ý khó chịu thế nào thì cũng đừng hòng làm gì được. Lần này chủ tịch Triệu không những tổn thất một đại tướng là Lưu Căn Phúc, còn mất cả một vị trí quan trọng là trưởng ban tài chính. Như vậy chẳng phải là trộm gà mất nắm gạo, tự đập đá lên chân mình sao?
Trương Dân Cường thế đơn lực bạc, trực giác giống như gặp phải một con chó, anh tiến lên đá nó một cái, cảm thấy rất sướng; nhưng nếu như không đá thì lại bị cắn một cái, cũng thảm hại. Hắn nghĩ như vậy mà càng trở nên hoảng hốt, Vương Tử Quân đã nói rõ ràng rồi, người này không sợ ai chê cười mình, dù có chủ tịch Triệu ở nhà cũng sẽ đồng ý, như vậy hắn là một phó bí thư, còn không biết xấu hổ mà tiếp tục thò chân vào sao?
Tả Vận Xương chỉ lo hút khói nhả sương, liên tục hút hết điếu này đến điếu khác, giống như những lời khen ngợi của Vương Tử Quân chỉ là mây khói vậy; còn Lý Thu Na và Tề Á Bân thì càng im lặng, bộ dạng giống như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Sau đó thảo luận về vài việc vặt, cuối cùng cũng kết thúc hội nghị, nhưng nội dụng thảo luận của hội nghị ban ngành đã nhanh chóng truyền ra.
Vương Tử Quân về đến phòng làm việc của mình thì phó chủ nhiệm văn phòng Chu Thường Hữu cũng đi đến, hắn pha trà rót nước cho Vương Tử Quân, sau đó tỏ ra giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhận phân phó.
Chu Thường Hữu kính cẩn như vậy cũng không làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ, lần này hắn ra tay không những hóa lành thành an, còn vượt qua cửa ải khó khăn, nhất cử lưỡng tiện xử lý ba người Lưu Căn Phúc, Địch Vạn Thần và Lý Nguyên Ý, thể hiện thủ đoạn sấm sét. Chưa nói đến chuyện lúc này Triệu Liên Sinh còn chưa quay về, dù Triệu Liên Sinh có về đến nơi cũng khó thể nào làm gì được.
- Thường Hữu, ngồi đi.
Vương Tử Quân rất hài lòng với những động tác rót trà pha nước của Chu Thường Hữu, điều này nói rõ đối phương rất có ánh mắt, chi tiết nhỏ sẽ quyết định thành bại, điều này hắn hiểu rất rõ.
Chu Thường Hữu cũng không khách khí, hắn cười hì hì ngồi hơi nghiêng người ra phía trước ở phía đối diện với Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không ngờ đám người Lưu Căn Phúc dám tham ô quỹ giáo dục, lấy tiền lương của các giáo viên đi cho vay nặng lãi, đúng là những chuyện như vậy bọn họ cũng nghĩ ra được. Lần này nếu không phải là bí thư Vương ra tay, chỉ sợ tiền lương nửa năm của các giáo viên trong xã không biết đến bao giờ mới được nhận.
- Thường Hữu, chuyện này ủy ban kỷ luật huyện ủy đã có định luận, trước mắt không có mặt Vương Lục Thuận thì anh cần phải làm tốt hai chuyện; một là nghiên cứu và nội dung văn kiện của ủy ban kỷ luật và in ấn ra; hai là báo cáo với tôi về tình huống trực ban vào ngày lễ tết.
Vương Tử Quân biết rõ Chu Thường Hữu nói như vậy là muốn nịnh bợ mình, hắn chỉ cười nhạt chặn đứng câu chuyện của Chu Thường Hữu.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân không có hứng thú với những trò nịnh bợ, thế nên hắn cũng dừng câu chuyện, nói thêm vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
- Thường Hữu, bây giờ đang thực hành phương châm đảng ủy và chính quyền tách biệt ra.
Khoảnh khắc khi Chu Thường Hữu bỏ đi thi Vương Tử Quân chợt hời hợt nói ra một câu.
Chu Thường Hữu đang định xoay người bỏ đi, khoảnh khắc hắn nghe được lời của Vương Tử Quân thì hai mắt và tinh thần tỏa sáng, đảng ủy chính quyền tách biệt, chính là hai cái văn phòng, bí thư Vương làm như vậy không phải có ý muốn đề bạt mình sao?
Chu Thường Hữu cảm động quay đầu lại nhìn Vương Tử Quân, nhưng thấy Vương Tử Quân đang cúi đầu xem văn kiện, thế là chỉ gật đầu thật mạnh rồi rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Những cử động của Chu Thường Hữu không qua mắt được Vương Tử Quân, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy. Có câu nói thế này, không có lợi sẽ chẳng ai dậy sớm, Chu Thường Hữu muốn dựa vào mình làm gì? Chỉ cần một câu nói đã đủ vạch trần: Đề bạt trọng dụng. Hắn muốn lung lạc và tên thủ hạ trong xã luôn ủng hộ mình, như vậy việc cấp bách chính là phải nắm quyền nhân sự trong tay.
Vương Tử Quân khẽ gõ hai ngón tay lên mặt bàn, hắn rơi vào trầm tư, những ký ức kiếp trước giống như một bộ phim đang chiếu lại trong lòng hắn.
Nếu so với tình cảm ảm đạm của kiếp trước thì Vương Tử Quân bây giờ không những đứng vững bàn chân, còn có thể ra tay quyết đoán, cho Triệu Liên Sinh một đả kích trầm trọng. Dù bây giờ quyền uy của hắn còn chưa đến mức làm kinh sợ tất cả mọi người, nhưng ít nhất cũng không còn ai dám nói hắn là bí thư bù nhìn.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng đập cửa khẽ vang lên cắt đứt dòng suy tư của Vương Tử Quân, hắn lên tiếng, cửa chậm rãi được mở ra, một cô gái có hơi mập tiến vào mới mặt mũi đầy vẻ thận trọng.
- Chào bí thư Vương, tôi...Tôi là giáo viên trường tiểu học trong xã, là Chu Hỉ Mỹ.
Cô gái này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, có lẽ vì là lần đầu đến gặp mặt Vương Tử Quân nên âm thanh có hơi lắp bắp run rẩy.
Vương Tử Quân thầm suy đoán xem cô giáo này đến tìm mình làm gì, đồng thời hắn vội vàng đứng lên nói:
- Cô Chu, mời cô ngồi!
Vương Tử Quân nói xong thì còn trực tiếp rót một ly nước đặt bên cạnh Chu Hỉ Mỹ.
- Cũng không cần làm phiền bí thư Vương, thật sự không cần làm phiền.
Chu Hỉ Mỹ thấy Vương Tử Quân tự rót nước cho mình, thế là không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, liên tục khoát tay nói.
- Dù là quan lớn phú quý hay nhân dân bình thường, trước mặt các quý thầy cô cũng là học sinh mà thôi. Cô Chu đến chỗ của tôi có gì cứ nói, nếu có thể giúp đỡ thì tôi sẽ làm hết mình.
Vương Tử Quân thấy Chu Hỉ Mỹ có chút bất an, hắn nở nụ cười bình thản nói.
Chu Hỉ Mỹ giống như hạt quyết tâm, nàng chợt đứng lên đặt một phần tiền xuống trước mặt Vương Tử Quân rồi nói:
- Y Phong nhờ tôi đến trả tiền dùm!
Chu Hỉ Mỹ nói xong những lời này thì vội vàng bỏ đi.
Vương Tử Quân nhìn số tiền trên bàn mà khẽ lắc đầu, thầm nghĩ Y Phong có ý gì? Lại để người ta đến trả tiền thay? Hắn thu lại tiền, chợt nhớ đến tình huống nàng đứng ra bênh vực cho mình, chỉ thấy trong lòng chợt bùng lên một con sóng nóng hừng hực. nguồn TruyenFull.vn
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng đập cửa lại vang lên, lúc này người vào là Trác Trường Vĩ, rõ ràng lúc này Trác Trường Vĩ đã biết mình được thăng chức trưởng ban tài chính, tâm tình của hắn rất kích động, hắn lúng túng một lúc lâu mà nói không nên lời.
- Trường Vĩ, đã phát lương cho các giáo viên xong chưa?
Vương Tử Quân biết rõ tâm tình của Trác Trường Vĩ vào lúc này, nhưng vì là như thế nên hắn biểu hiện rất hời hợt.
- Đã làm xong, các giáo viên đều rất vui mừng, nói rằng bí thư Vương thật sự rất giỏi.
Trác Trường Vĩ nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiếp tục tiếp lời, chỉ thuận miệng nói:
- Trường Vĩ, một địa phương muốn phát triển kinh tế thì cần nhìn vào phương diện tài chính, tôi biết rõ anh là một người giỏi nghiệp vụ, điểm này tôi yên tâm, nhưng những điểm khác anh cũng cần học tập nhiều hơn.
- Vâng, bí thư Vương, tôi nhất định sẽ theo chỉ thị của anh, sẽ thay anh quản thật chặt ban tài chính xã.
Trác Trường Vĩ cũng không nói cái gì là khối chính quyền xã, mà nói là thay Vương Tử Quân, hàm nghĩa lời nói tất nhiên có khác biệt lớn.
Vương Tử Quân cũng không uốn nắn lời nói bày tỏ thái độ của Trác Trường Vĩ, chính mình nếu muốn tiếp tục phát triển ở vùng này, không thể không tìm vài cán bộ thuộc về mình.
Công tác trong quan trường có một câu khá lưu hành: Có đức không tài thì chỉ là bình thường, có tài vô đức mới xem như là có năng lực, tài đức vẹn toàn mới là nhân tài. Trác Trường Vĩ này thành thật hiền lành, tuy không đủ khôn khéo nhưng chân thành, nghe lời, nghiệp vụ mạnh, hơn nữa do một tay mình đề bạt, như vậy nhất định sẽ luôn nghe theo hiệu lệnh của mình, xem ra đối phương làm một vị trưởng ban tài chính là thừa sức.