Bí Thư Trùng Sinh

Chương 413: Râu ông nọ cắm cằm bà kia




Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn tỏ ý bảo Đổng Xương Cương không cần phải nói nữa. Lúc này đám trẻ đã đọc xong bài học, giáo viên trung niên đang dạy học bên trong lấy ra một cây gậy gỗ bên cạnh ghế, sau đó chống gậy đứng lên viết vài chữ lên bảng.

- Lớp hai làn bài tập, bây giờ lớp năm đọc bài.

Giáo viên vừa nói vừ kéo chiếc ghế khẽ xê dịch, lúc này Vương Tử Quân mới chú ý người thầy kia bị tàn tật.

Khi người đàn ông chuẩn bị giảng bài thì có học sinh phát hiện đoàn người Vương Tử Quân, thầy giáo cũng đứng nhìn mọi người, cũng đặt sách giáo khoa trong tay xuống.

- Thầy Nghiêm, lãnh đạo đến thăm thôn.

Trưởng thôn Triệu thấy thầy giáo nhìn về phía mình, thế là vội vàng lên tiếng.

Thầy Nghiêm rõ ràng ít khi gặp phải tình huống này, chỉ có thể lên tiếng chào anh Triệu, sau đó dừng lại cả nửa phút, lại di chuyển khó khăn về phía nhóm người Vương Tử Quân. Lúc này hắn đi lại khó khăn thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác tiếc hận.

- Thầy Nghiêm, ngài cứ dạy học đi, chúng tôi đến để xem mà thôi.

Khi thầy giáo Nghiêm chuẩn bị đi xuống bục giảng thì Vương Tử Quân tiến lên nghênh đón, lúc này hắn tiến lên đỡ cũng không phải là làm ra vẻ, hắn cảm thấy mình thật sự nên như vậy.

Thầy Nghiêm không ngờ vị cán bộ trẻ tuổi này lại dìu lấy mình, càng không nghĩ đối phương lại đưa mình lên bục giảng. Tuy hắn không tiếp xúc nhiều với cán bộ thị trấn, thế nhưng cũng có chút ấn tượng với lãnh đạo thị trấn.

Khi thầy Nghiêm lơ đãng đưa mắt nhìn bí thư Đổng Xương Cương, hắn lại phát hiện lúc này bí thư Đổng đang khoát tay với mình, tỏ ý cứ nghe theo lời phân phó của vị cán bộ trẻ này.

Vương Tử Quân đỡ thầy Nghiêm lên chiếc ghế trong phòng, sau đó hắn đi ra sau phòng, nơi đó cũng không có ghế, hắn chỉ có thể đứng đó mà thôi.

Lâm Thụ Cường thấy Vương Tử Quân đứng đó thì cũng vội vàng đi theo, tuy hắn rất muốn tìm ghế cho bí thư Vương ngồi xuôngs, thế nhưng lúc này vẫn phải áp chế ý nghĩ này của mình. Hắn là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, hắn cũng là một kẻ thức thời, biết rõ lúc này không phải là thời điểm mình tiến lên xem xét lãnh đạo có phải đang thoải mái hay không. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thầy Nghiêm tuy cảm thấy không yên nhưng vẫn tiếp tục dạy học. Kiếp trước Vương Tử Quân vẫn là thầy giáo, hắn nhìn vào cũng biết giáo viên dạy học tốt xấu thế nào. Thầy Nghiêm kia tuy không phải một giáo viên giỏi, lời giảng không có nội dung quá sâu sắc, thế nhưng lời lẽ dễ hiểu, lại khó có được ở phương diện chân thành.

Đám học sinh trong núi thật sự chưa từng gặp nhiều tình huống như thế này, lúc đầu thấy khách đến thì kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục đặt tâm tư lên việc học. Lúc này lớp học ở Bách Gia Trại nhìn qua cũng không có gì khác biệt so với trước đó.

Nửa giờ qua đi, Vương Tử Quân vẫn đứng ở cuối lớp nghe giảng không chút nhúc nhích. Tuy lúc này hắn ở trong lớp học nhưng tâm tư lại bay ra ngoài. Lần này hắn xuống thị sát nghiên cứu cũng không phải là vì vui vẻ nhất thời, hắn muốn thông qua hoạt động này để làm quen với cục diện cơ sở ở tỉnh Sơn Nam và nhanh chóng mở ra cục diện khi nắm công tác ở tỉnh đoàn.

Vương Tử Quân cũng có dự đoán về những tình huống mà mình gặp phải khi xuống cơ sở kiểm tra khảo sát, nhưng hắn không ngờ những gì mình thấy được thật sự kém hơn những gì mình nghĩ gấp vài lần.

Vương Tử Quân chợt giật mình tỉnh lại từ trạng thái trầm ngâm khi đám học sinh lớn tiếng kết thúc bài học, lúc này thầy Nghiêm được anh Triệu dìu đi về phía Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, đây là thầy Nghiêm của thôn Bách Gia Trại chúng tôi, anh ấy đã dạy học ở đây được hơn hai mươi năm rồi.

Anh Triệu thấy Vương Tử Quân đưa mắt nhìn thầy Nghiêm thì vội vàng nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt gầy gò và mệt mỏi của người đàn ông trung niên trước mặt, hắn khẽ vươn tay bắt chặt tay đầy bụi phấn của thầy Nghiêm, sau đó dùng giọng chân thành nói:

- Thầy Nghiêm, thật sự không thể bỏ qua công lao của ngài, ngài đã khổ cực một ngày rồi, ngài cứ đi nghỉ trước đi.

Khi đi ra khỏi phòng họp thì Đổng Xương Cương nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn lên tiêng:

- Bí thư Vương, vì tình hình tài chính căng thẳng, thế cho nên tiền rót xuống cho các trường cũng không đủ, vì vậy tôi phải làm kiểm điểm với anh.

- Bí thư Đổng, tôi hiểu những gì anh nói, chúng ta để sau rồi hãy nói.

Vương Tử Quân khoát tay với Đổng Xương Cương, tỏ ý cho đối phương không cần tỏ thái độ.

Trời dần xuống núi, bây giờ rõ ràng không thể nào rời khỏi thôn Bách Gia Trại. Dù Vương Tử Quân nói rõ ý nghĩ khách theo ý chủ, chỉ cần đơn giản là được, thế nhưng trưởng thôn Bách Gia Trại vẫn yêu cầu vợ lấy ra hai mươi đồng đến quán bán thực phẩm duy nhất trong thôn để mua về hai ký thịt, đồng thời lại giết một con gà mái để đãi khách.

Đám người Vương Tử Quân ngồi ngoài sân nhà trưởng thôn Bách Gia Trại, vợ chồng anh Triệu đang bận rộn thổi cơm. Vương Tử Quân đã lâu rồi không xuống cơ sở, hắn dùng ánh mắt hứng thú nhìn anh Triệu bận rộn chạy qua lại.

Lúc này anh Triệu đang chế biến những thứ vừa được mua về, đang cắt thịt, sau đó là cắt gia vị, cuối cùng đưa đến cho vợ để chiên xào.

Mùi hương thơm ngát bùng ra, vợ anh Triệu quả nhiên nấu nướng rất giỏi, lại rất nhanh nhẹn, món thị kho và xào nhanh chóng được hoàn thiện. Lúc này nồi gà bên kia đã bốc khói nghi ngút, mùi hương béo ngậy truyền vào trong mũi mọi người.

Đám người vây quanh một mâm cơm, ai cũng cầm lấy chén ăn uống rất thoải mái. Có thể nói món thịt kho xào dưa chua ăn rất có hương vị, Vương Tử Quân cảm thấy mình chưa từng ăn qua một món ngon thế này ở bất kỳ một khách sạn xa hoa nào trong thành phố.

Vì bầu không khí dùng cơm rất vui vẻ, lúc này nhóm người Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương cũng không tỏ ra bất an giống như trước lúc dùng cơm. Vương Tử Quân khẽ cười với anh Triệu, sau đó dùng giọng dứt khoát nói:

- Anh Triệu, có rượu không? Nếu có rượu thì gọi thầy Nghiêm đến đây, chúng ta uống vài ly.

- Có, có rượu.

Anh Triệu thật sự không ngờ vị lãnh đạo từ trên tỉnh xuống lại hiền hòa như vậy, lại muốn uống rượu với mọi người, thế là tranh thủ đồng ý:

- Nhưng không phải là rượu ngon, chỉ là rượu nhà tự ủ mà thôi.

- Rượu gạo là tốt rồi, như vậy mới ngon.

Vương Tử Quân khoát tay chặn lời anh Triệu rồi cười nói.

Đổng Xương Cương cũng không ngờ khi dùng cơm ở ủy ban thì bí thư Vương không dùng rượu, nhưng bây giờ xuống thôn dùng cơm trong nhà trưởng thôn lại muốn uống rượu. Dù bí thư Đổng xuống Bách Gia Trại số lần không nhiều, hắn cũng thật sự không biết rượu ở đây là thế nào, nhưng khi nghĩ đến loại rượu được lên men và nấu ra dưới thôn, hắn thật sự hối hận vì sao mình không đưa hai chai rượu đến đây.

Nhưng khi Vương Tử Quân tự nhiên uống hết một ly rượu thì Đổng Xương Cương đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này những món ăn trên bàn vẫn còn rất nóng, đặc biệt là món súp gà, hương khói nồng nặc. Tất nhiên dưới thôn sẽ không thiếu món lạc luộc, trứng gà chiên, thậm chí còn có một con cá hấp.

Điều làm cho Đổng Xương Cương cảm thấy vui mừng chính là trong lúc ăn cơm thì Vương Tử Quân hầu như không hỏi đến các vấn đề ở trong thôn, tuy cũng không phải yên lặng dùng cơm, thế nhưng chỉ nhắc đến những câu chuyện đời thường mà thôi.

Lúc đầu khi đối mặt với Vương Tử Quân thì anh Triệu và thầy Nghiêm thật sự không dám thả lỏng, thế nhưng khi rượu ngấm vào người thì cả hai người dần thoải mái hơn. Sở dĩ bọn họ có thể thoải mái thứ nhất là vì Vương Tử Quân đối đãi rất tùy ý, thứ hai cũng là vì uống được vài lượt rượu, bầu không khí cũng náo nhiệt hơn.

Khi nói chuyện với Vương Tử Quân, anh Triệu phát hiện vị bí thư Vương cực kỳ trẻ tuổi kia không phải là chẳng biết gì, ngược lại giống như một chàng thanh niên nông dân điển hình, biết rất nhiều tình huống liên quan đến thôn Bách Gia Trại.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly, nếu không phải ngài là lãnh đạo từ tuyến trên xuống, tôi còn nghĩ rằng anh là cán bộ thị trấn chịu trách nhiệm liên lạc với thôn chúng tôi.

Anh Triệu nâng ly kính Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói.

Đổng Xương Cương cau mày, hắn vội vàng nhìn về phía Vương Tử Quân, chợt thấy Vương Tử Quân nâng ly lên cụng với anh Triệu, căn bản không chút tức giận.

Rượu gạo của thôn Bách Gia Trại tuy không dễ uống nhưng độ cồn lại không cao, Vương Tử Quân uống vào vài ly mà đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Sau khi anh Triệu ngồi xuống, hắn cười ha hả nói:

- Tôi mặc dù không công tác ở thị trấn Lập Sơn, thế nhưng tôi từng công tác ở địa phương khác được hai năm, chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy.

Vương Tử Quân nói rồi nâng ly hướng về phía thầy Nghiêm, lại nói:

- Thầy Nghiêm, nghe nói thầy đã dạy ở Bách Gia Trại được hơn hai mươi năm, tôi cũng không nói gì khác, chúng ta cùng cụng ly.

Thầy Nghiêm rõ ràng không phải là người nhiều lời, khi đi đến những trường hợp thế này thì hắn rất ít khi mở miệng. Nhưng khi thấy Vương Tử Quân nâng ly, trong mắt thầy Nghiêm chợt có chút hơi nước lấp lánh. Hắn lúc này đã căn cứ vào những cuộc trò chuyện trước đó để biết thân phận của Vương Tử Quân, đây chính là một vị phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, cấp bậc không khác gì một vị phó chủ tịch thành phố. Bây giờ đối phương chẳng những không bày ra kiểu cách nhà quan, hơn nữa còn mời rượu mình theo kiểu cách đáng cảm động như vậy.

- Cám ơn bí thư Vương.

Thầy Nghiêm cố gắng áp chế cảm xúc của mình, hắn nâng ly rượu lên uống cạn.

Anh Triệu cầm chai rót đầy rượu vào ly cho Vương Tử Quân và thầy Nghiêm, sau đó hắn chợt lên tiếng cảm khái:

- Bí thư Vương, bí thư Đổng, các anh cũng đừng nói tôi đây không có việc gì chỉ biết khoe người nhà. Nói thật, trong thôn Bách Gia Trại này, người tôi phục nhất chính là thầy Nghiêm, người sống đẹp nhất cũng là anh ấy. Nếu không có thầy Nghiêm, đừng nói là đám học sinh vào thời điểm hiện tại, dù là những đứa trẻ trước đó cũng đừng hòng có cơ hội đến trường.

- Anh Triệu, anh nói những lời như vậy làm gì?

Thầy Nghiêm phất phất tay với anh Triệu, muốn ngăn cản anh Triệu nói tiếp.

- Thầy Nghiêm, anh đừng cản tôi, tôi chỉ muốn nói lời thật lòng. Bí thư Vương, anh không ngại nghe tôi nói vài câu chứ?

Anh Triệu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này cơ thể đã có chút lắc lư qua lại:

- Bí thư Vương, anh sẽ không chú ý đến những lời của tôi đấy chứ?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút hăng say của anh Triệu, hắn khẽ cười nói:

- Chỗ này anh là chủ, tôi sao lại chú ý nhiều thứ như vậy? Hơn nữa tôi cũng thích nghe như thế.

- Anh xem, bí thư Vương cũng không ngại chúng ta nói vài lời, thầy Nghiêm còn cản tôi làm gì? Những lời này tôi đã sớm nói với anh, nhưng mãi mà không có dịp, hôm nay thừa dịp có bí thư Vương ở đây, tôi xem như nói những lời cất giấu trong tim ra ngoài. Thầy Nghiêm, đám con cháu ở Bách Gia Trại này đều nhớ rõ đại ân đại đức của ngài. Từ khi ngài đến thôn Bách Gia Trại, anh đã đào tạo đám trẻ trong thôn một cách thật lòng, tận tụy, thật tâm. Trước đây ít năm anh vốn có cơ hội được điều đi, cũng vì tôi đi tìm anh, giữ anh lại, vì sao lúc đó anh không quyết tâm đến nơi tốt hơn?

- Nếu anh đi thì bây giờ biết đâu đã ở trong huyện thành, đã ở nhà lầu. Nếu anh đi, cũng không vì cứu ba đứa bé mà để cho lũ quét đánh gãy chân...

Nói đến phần sau thì anh Triệu thật sự có chút ai oán, nhưng người ngồi nơi đây lại không ai chê cười hắn. Vương Tử Quân nhìn một người đàn ông hơn bốn mươi tỏ ra xúc động, trong lòng thật sự sinh ra cảm khái.

Nhưng khi thầy Nghiêm khuyên anh Triệu, ánh mắt Vương Tử Quân chợt mở lớn, hắn cũng không phải nhìn về phía anh Triệu, mà nhìn về phía bí thư Đổng Xương Cương ngồi cách anh Triệu không xa.

Đổng Xương Cương lúc này đã thật sự đứng ngồi không yên, ánh mắt của Vương Tử Quân càng làm cho hắn đổ mồ hôi hột. Tuy Vương Tử Quân không nói gì nhưng trong lòng Đổng Xương Cương có quỷ, hắn đã hiểu bí thư Vương đã sinh ra hoài nghi với sự kiện kia.

- Bí thư Vương, tôi...

Đổng Xương Cương muốn mở miệng giải thích, nhưng sau khi nói một câu như vậy thì đột nhiên phát hiện mình không có gì hay để nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn không cho Đổng Xương Cương nói tiếp, như vậy đã quá đủ, những hoài nghi trong lòng hắn đã được chứng thực.

Lỗ Hà Lượng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân thì cũng không biết phải làm sao, hắn không biết trong sự việc này là có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết bây giờ bí thư Vương đang rất mất hứng.

- Bí thư Vương, anh Triệu tôi cũng không thích cầu người, nhưng tôi còn phải cầu xin anh một lần. Anh có thể để cho thầy Triệu vào biên chế chính thức hay không? Anh ấy đã là một thầy giáo lâu năm...

Vương Tử Quân không gật đầu, cũng không tỏ thái độ, chỉ cho người dìu anh Triệu đi nghỉ ngơi. Khi anh Triệu rời khỏi bàn tiệc, bầu không khí vừa hòa thuận vui vẻ đã nhanh chóng trở thành cực kỳ đè nén.

Anh Triệu say khướt bỏ đi, lúc này coi như bữa tiệc rượu cũng coi như kết thúc. Tuy vấn đề chỗ ở của thôn dân khá căng thẳng, thế nhưng vì có Đổng Xương Cương, anh Triệu tất nhiên phải hao tốn nhiều tâm tư để sắp xếp chỗ ngủ cho các vị lãnh đạo.

Vương Tử Quân được sắp xếp ngủ trong một gia đình khá giả ở thôn Bách Gia Trại, chăn mền nhìn qua giống như là hàng mới, nghe nói là chuẩn bị cho con gái xuất giá. Tuy vải vóc khá thô nhưng vì trước đó đã đưa ra ngoài phơi một buổi chiều, thế cho nên đã bay hết mùi ẩm mốc, có hương vị ánh sáng mặt trời.

Mãi đến khi anh Triệu đã ngủ say, Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm. Nhưng càng là như vậy thì Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương đều cảm thấy bất an, bọn họ cảm thấy bí thư Vương mở miệng quở trách một phen sẽ tốt hơn là im lặng như vậy, điều này nói rõ vấn đề này luôn ẩn trong lòng của bí thư.

Khi anh Triệu đề xuất yêu cầu Vương Tử Quân giải quyết chuyện tiến lên biên chế chính thức của thầy Nghiêm, trong lòng Lỗ Hà Lượng đã thầm chuẩn bị, chỉ cần Vương Tử Quân nói ra, hắn nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng bí thư Vương lại không nói gì, điều này làm cho Lỗ Hà Lượng cảm thấy cực kỳ không yên. Nhưng hắn lại lập tức an ủi mình, những chuyện liên quan đến giáo viên như thế này thì đừng nói là ở nơi đây, trong tỉnh cũng không phải là ít. Các vị lãnh đạo đã quá quen thuộc với các vấn đề này, vì thế cũng không quá miệt mài theo đuổi.

Nếu so sánh với Lỗ Hà Lượng thì Đổng Xương Cương lại thật sự chạy tới chạy lui như kiến bò chảo nóng, hắn nóng vội không phải là vì chuyện tiến vào biên chế của thầy Nghiêm, chính là một vấn đề khác.

Lúc này Đổng Xương Cương hận không thể cho mình hai tát, nếu không phải mình lắm mồm giới thiệu Tiểu Quách, thế nào lại chọc ra sự kiện râu ông nọ cắm cằm bà kia thế này?

Đổng Xương Cương là bí thư đảng ủy thị trấn Lập Sơn, tất nhiên hắn biết rõ ai là người ra tay cứu người vào trận lũ quét năm ngoái. Nhưng hắn vì muốn nịnh nọt chú của Tiểu Quách, thế là cho người chạy đến Bách Gia Trại làm công tác tư tưởng, sau đó đổ tất cả công trạng lên đầu Tiểu Quách.

Không ngờ trưởng thôn Bách Gia Trại là anh Triệu lại moi chuyện cũ ra, lại nói rõ với bí thư Vương, thế là chính thức chọc phá trò nói dối trắng trợn của chính quyền thị trấn. Sau khi sự kiện lũ quét đi qua, sự kiện liều mình cứu người đã được người ta bóp méo, anh hùng bị thay tên đổi chủ, như vậy thì bí thư Vương sẽ nghĩ như thế nào?

Tốt nhất là bí thư Vương đừng để trong lòng, nếu tiến vào lỗ tai bên này và chảy ra từ bên kia thì quá tốt. Đổng Xương Cương biết rõ vị lãnh đạo tỉnh đoàn này cũng không có quá nhiều quan hệ lệ thuộc với mình, nhưng có một vấn đề mà hắn hiểu, chính là chỉ cần vị lãnh đạo này mở miệng muốn nắm bắt mình, căn bản không là vấn đề. Lãnh đạo thành phố và lãnh đạo huyện sẽ không vì một tên bí thư đảng ủy thị trấn nho nhỏ mà đắc tội với một vị cán bộ lãnh đạo tỉnh đoàn trẻ tuổi với tương lai sáng rực.

Đổng Xương Cương do dự mãi, cuối cùng cũng quyết định cần phải nắm thế chủ động ở phương diện này. Thế là hắn lén đi vào nhà Vương Tử Quân đang ngủ, muốn trò chuyện với bí thư Vương.

Đổng Xương Cương thấy đèn trong nhà vẫn sáng, Vương Tử Quân đang nói chuyện phiếm từng câu từng câu với chủ nhà.

Đổng Xương Cương đã có đủ dũng khí, hắn quyết định đi vào bên trong. Hắn khẽ gõ cửa phòng Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng.

Thái Thần Bân và Vương Tử Quân đang ở trong phòng, khi nghe thấy tiếng nói của Đổng Xương Cương, Thái Thần Bân trực tiếp đi ra mở cửa. Đổng Xương Cương thấy Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế, không biết thế nào mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác cực kỳ rung động.

- Bí thư Đổng đến đấy à?

Vương Tử Quân vẫn mang theo nụ cười như trước, hắn phất tay áo với Đổng Xương Cương, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống.

- Tôi đến xem ngài có cần gì không?

Đổng Xương Cương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ hỏi.

- Chỗ này đã chuẩn bị rất tốt, bí thư Đổng cũng đừng nên quá chú ý. Đúng rồi, ngày mai chúng ta đi, anh Đổng cũng đừng quên trả phí dừng chân.

Vương Tử Quân nhìn về phái Đổng Xương Cương rồi cười nói.

- Tất nhiên, tất nhiên, chúng ta sẽ tuyệt đối không để cho nhân dân có hại.

Đổng Xương Cương liên tục gật đầu, đối với hắn thì bây giờ điều cần làm nhất là biểu hiện cho tốt trước mặt Vương Tử Quân, cũng xem như tranh thủ chút ấn tượng cho mình.

Chủ nhà thấy Đổng Xương Cương đến thì thật sự không dám thở mạnh một tiếng. Hắn vốn tưởng tên thanh niên đến nhà mình ngủ chính là một cán bộ bình thường từ trên tỉnh xuống, bây giờ nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của Đổng Xương Cương, có thể thấy thân phận của cán bộ thanh niên kia là cao vời như thế nào soi với trí tưởng tượng của mình.

- Không cần, không cần, chỉ là ngủ nhờ một đêm mà thôi, không có gì cả.

Chủ nhà vốn không dám mở miệng, nhưng bây giờ nghe thấy lãnh đạo nói liên quan đến mình, thế là vội vàng khoát tay nói.

- Anh Hà cũng không cần chối từ, ở trọ phải trà tiền, anh chối chính là muốn đuổi tôi đi.

Vương Tử Quân vung tay lên với chủ nhà, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Chủ nhà đã liên tưởng đến địa vị của Vương Tử Quân, thế là cũng không nói gì nữa, chỉ là nói lãnh đạo đến nhà mình ở là phúc khí, nào cần phải khách khí.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Đổng Xương Cương, thấy hai mắt Đổng Xương Cương lấp lánh hào quang, thế là hắn khẽ khua tay nói:

- Bí thư Đổng, tôi cũng có vài lời muốn nói với anh, cũng đừng đứng đó, anh ngồi xuống đi.

Đổng Xương Cương ngồi xuống với bộ dạng lo sợ bất an, dĩ vãng hắn đã gặp qua không ít lãnh đạo, nhưng khi đối mặt với các vị lãnh đạo từ thành phố đi xuống, hắn thật sự rất sinh động, xuất khẩu thành thơ. Nhưng hôm nay đối diện với một vị cán bộ lãnh đạo hiền hòa bình dị và gần gũi như Vương Tử Quân mà trên đầu hắn giống như có đeo vòng kim cô, đầu óc giống như không nghe theo lời chỉ huy của mình.

Vương Tử Quân căn bản không xa lạ gì cán bộ xã thị trấn, hắn và Đổng Xương Cương nói về vấn đề phát triển kinh tế địa phương, nói về công tác của thị trấn, thậm chí còn nói đùa vài câu về công tác nông thôn và kế hoạch hóa gia đình. Đối mặt với vẻ ung dung chậm rãi của Vương Tử Quân, Đổng Xương Cương cũng thả lỏng khá nhiều, trong lòng càng có vài phần ý nghĩa bội phục viên cán bộ trẻ tuổi kia. Đặc biệt là khi Vương Tử Quân cho ra vài phân tích và trình bày việc phát triển kinh tế địa phương, điều này càng làm cho hai mắt Đổng Xương Cương chợt tỏa sáng.

Nếu nói Đổng Xương Cương thật sự phục vì một cán bộ trẻ tuổi như Vương Tử Quân có thể tiến lên vị trí phó giám đốc sở thì rõ ràng là giả, nhưng bây giờ nghe Vương Tử Quân nói chuyện, hắn lại cảm thấy dù vị cán bộ lãnh đạo thanh niên kia có bối cảnh thế nào thì ít nhất cũng cho người ta sinh ra cảm giác tài năng.

- Bí thư Vương, có phải anh từng công tác ở địa phương?

Đổng Xương Cương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ nói.

- Trước kia bí thư Vương từng là đảng ủy xã, nhưn cũng không phải ở tỉnh Sơn Nam.

Thái Thần Bân ngồi bên cạnh cầm lấy máy chơi game rồi nói với Đổng Xương Cương.

"Bí thư Vương từng là bí thư đảng ủy xã?"

Điều này thật sự làm cho Đổng Xương Cương cảm thấy bất ngờ, hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân là một vị quan chức cấp cao, phải là cán bộ từ trên trung ương đi xuống mới đúng.

- Bí thư Vương, tôi thật sự cần phải làm kiểm điểm với anh, công tác của thị trấn chúng tôi là không tốt. Tôi đảm bảo với anh, sau này nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác, sẽ nhấnt định cố gắng, sẽ trăm phương ngàn kế để đẩy mạnh xây dựng và phát triển hệ thống giáo dục trong thị trấn.

Đổng Xương Cương thấy đã đến đúng thời điểm, thế là không khỏi mở miệng kiểm điểm.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Bí thư Đổng, anh có tâm tư tốt như vậy là được, cũng không cần ngồi đây bộc lộ trước mặt tôi, cho dù anh có tỏ thái độ thế nào thì tôi cũng không thể nào đề bạt được anh, tôi cũng không thể cướp đoạt chức năng nhiệm vụ của phòng tổ chức huyện các anh được. Nhưng tôi có một câu thế nàêu cầu bí thư Đổng nên nỗ lực, vì làm quan một phương thì cần phải tạo phúc cho một phương, ít nhất cũng phải làm cho dân vài chuyện thực chất, như vậy mới có thể an tâm.