Bí Thư Trùng Sinh

Chương 412: Mới tiền nhiệm đốt vài đống lửa




Vương Tử Quân biết kết quả còn sớm hơn cả Lâm Mộc Dương, sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì hắn đã nhận được điện thoại của thư ký Hào Nhiếp Quân. Viên thư ký ở bên kia đã dùng giọng điệu cực kỳ vui vẻ để chúc mừng Vương Tử Quân, nói rằng bí thư Nhiếp đề nghị để hắn chủ trì công tác ở tỉnh đoàn trên hội nghị thường ủy, trước mắt đã được hội nghị thường ủy thông qua.

Lời nói của con người trong quan trường là cực kỳ hàm súc và ẩn giấu, vì thân trong quan trường nên người ta càng phải có năng lực cảm ngộ ý nghĩa lời nói của đối phương. Dù viên thư ký kia không nói rõ ràng nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được cú điện thoại đó là sắp xếp của Nhiếp Hạ Quân.

Chủ trì công tác ở tỉnh đoàn, đây rõ ràng không phải là cấp bí thư tỉnh đoàn, thế nhưng quyền lực lại khá tốt, đối với một Vương Tử Quân vào tình cảnh hiện tại, đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà vẫn chưa bình tĩnh trở lại, dù kết quả này đã được hắn dự đoán từ trước, thế nhưng khi tất cả trở thành sự thật thì trong lòng hắn vẫn khó thể nào kiềm nén được cảm giác xúc động.

Vương Tử Quân khẽ vuốt vuốt hàng chân mày của mình, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại. Bây giờ tin tức về hắn đã lan truyền khắp văn phòng tỉnh ủy, điều hắn cần làm vào lúc này chính là giữ vững sự tỉnh táo, cực kỳ bình tĩnh.

- Tút, tút, tút!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại, sau đó dùng giọng ân cần hỏi thăm:

- Chào bí thư Âu Dương, chị có gì cần dặn dò sao?

Âu Dương Dương ở đầu dây bên kia tỏ ra cực kỳ nhiệt tình:

- Bí thư Vương, bây giờ anh đã là bí thư tỉnh đoàn, anh còn chưa biết sao? Như vậy cũng là quá an phận rồi.

Vương Tử Quân hiểu ý của Âu Dương Dương, hắn cũng không mở miệng nói lời trái ngược, chỉ cười nói:

- À, tôi chỉ tạm thời là một người trực ban, coi như quản lý thay trước khi lãnh đạo chính thức được bổ nhiệm mà thôi.

- Chủ trì công tác cũng không khác gì chính thức bao nhiêu, nhớ kỹ lời tiên đoán của tôi, tôi thật sự rất xem trọng anh.

Âu Dương Dương nói thêm vài lời chúc mừng với Vương Tử Quân, sau đó lại cười nói:

- Hôm nay trưởng phòng Hứa gọi điện thoại cho tôi, còn nói tôi thật sự là mắt sáng như sao nhìn rõ nhân tài, nếu như trước đó anh ấy làm theo lời đề nghị của tôi thì nào bị lãnh đạo tỉnh ủy kiểm điểm chứ?

Vương Tử Quân hiểu ý của Âu Dương Dương, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Âu Dương, nói thật thì tôi cũng cảm thấy giống như trời sập, cảm giác giống như có thứ gì đó đập lên đầu mình, không ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy.

- Tôi cũng không ngờ, nhưng nó lại ứng với câu nói "nhân mệnh thiên định", dù có nghĩ thế nào cũng vô ích mà thôi, có phúc thì không cần phải làm gì cho mệt, vô phúc thì làm nhiều cũng chỉ thêm hoang mang rối loạn mà thôi.

Âu Dương Dương nói chuyện khá tùy ý với Vương Tử Quân, dù sao thì bây giờ hai người đã ở trên hai con đường khác biệt, đã không còn tính cạnh tranh. Hơn nữa Âu Dương Dương lại có cảm giác khá thân thiết với Vương Tử Quân, nếu như khong phải là Vương Tử Quân ra tay, sợ rằng bây giờ chồng nàng vẫn còn quấn lấy gây phiền hà.

- Bí thư Âu Dương, hai ngày tới chị có rảnh không? Tôi muốn mời chị dùng cơm.

Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ nói với đầu dây bên kia.

- Được, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lời triệu hoán của bí thư Vương.

Âu Dương Dương đang ngồi trong phòng làm việc ở phòng lao động thương binh xã hội, nàng nói ra lời này mà gương mặt không khỏi có hơi ửng hồng, vì đây không phải là lần đầu tiên nàng nói ra những lời như vậy, hơn nữa lại cực kỳ thản nhiên. Nhưng bây giờ nàng nói những lời như vậy với Vương Tử Quân, đột nhiên nàng chợt cảm thấy trái tim mình cứ như thỏ con đi lạc vậy.

Hôm nay mình bị làm sao đây? Âu Dương Dương vội vàng áp chế cảm giác xúc động trong lòng, nhưng nàng cũng không thể nào không nhớ đến gương mặt anh tuấn kia.

Âu Dương Dương thật sự rất vui khi Vương Tử Quân là người chủ trì công tác của tỉnh đoàn, nhưng Vương Tử Quân lại tỏ ra rất nhạt với chức vụ mà người nào cũng nghĩ rằng chạm tay có thể bỏng như vậy. Người ta đã vì chức vụ kia mà vung tay đánh cờ cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại quá bất ngờ, điều này làm cho Âu Dương Dương cảm thấy rất quỷ dị, nhưng nàng cũng không thấy rõ ràng nó quái dị ở chỗ nào.

Vương Tử Quân cũng không biết úc này Âu Dương Dương có những suy nghĩ như vậy, hắn nói vài ba câu với nàng, sau đó hai người cúp điện thoại.

Nhưng bây giờ điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân đã nhanh chóng biến thành đường dây nóng, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tiếp, điều này làm cho ý nghĩ muốn nghĩ ngơi một chút của hắn đã biến thành không thực tế.

Gọi điện thoại đến phần lớn là người quen, hơn nữa cũng là những người có địa vị nhất định, tuy cũng có không ít những người mới kết giao, thế nhưng dù thế nào cũng không gây trở ngại cho những người kia gọi điện thoại đến.

Những lời chúc mừng liên tục vang lên trong điện thoại, Vương Tử Quân chỉ có thể mỉm cười nói lời khiêm tốn với đám người này, cũng xem như không còn biện pháp nào hơn.

- Bí thư Vương, điện thoại của anh thật sự là khó thể gọi được, tôi đã gọi năm lần bảy lượt, dường dây cứ bận mãi, thế là tôi cứ gọi, đến bây giờ mới nối thông được.

Vương Tử Quân vừa nhấc máy thì nghe thấy âm thanh của Quách Tiên Vi, lúc này Quách Tiên Vi đang cười rất lớn, rất vui vẻ.

Quách Tiên Vi là một vị phó phòng tổ chức, tất nhiên hắn là người cực kỳ linh thông tin tức. Sau khi cười ha hả chúc mừng Vương Tử Quân một phen, hắn nhanh chóng lên tiếng:

- Bí thư Vương, ngoài chúc mừng cậu thăng chức, anh còn muốn thông báo với cậu, tám giờ sáng mai trưởng phòng Hứa sẽ có vài lời muốn đối thoại với cậu, cậu cũng nên chuẩn bị một chút cho tốt.

Trưởng phòng tổ chức tự mình nói chuyện với Vương Tử Quân, đây là vinh hạnh đặc biệt chỉ dành co các vị cán bộ cấp giám đốc Sở mà thôi. Bây giờ Vương Tử Quân chỉ là một người chủ trì của của tỉnh đoàn, lại làm cho trưởng phòng Hứa phải tự thân xuất hiện, điều này nói rõ phòng tổ chức rất coi trọng tình huống Vq chủ trì công tác ở tỉnh đoàn vào lúc này.

- Cám ơn anh Quách đã nhắc nhở! À, đúng rồi, anh Quách, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng tụ tập uống hai ly nhé?

Vương Tử Quân thưởng thức nụ cười trong lời nói của Quách Tiên Vi, sau đó hắn cũng cười lên tiếng.

- Người khác thì tôi còn phải xem xét lại, nhưng cậu mời, dù tôi không có thời gian phải sắp xếp cho bằng được. Nhưng này, tôi phải nói trước, hôm nay tôi làm chủ, nếu cậu tiếp tục tranh giành, tôi sẽ vỗ mông bỏ đi.

Quách Tiên Vi dù cực kỳ coi trọng Vương Tử Quân, nhưng lúc này dù sao trong lòng cũng còn chút ngạo nghễ của một vị phó phòng tổ chức, dù thế nào thì vị trí của hắn cũng nặng hơn Vương Tử Quân rất nhiều lần. Nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, hắn hầu như đã đặt Vương Tử Quân lên ngàng hàng với mình.

Vương Tử Quân cũng không tỏ ra đắc ý quên hình ở những vad nhỏ nhặt như vậy, sau khi cùng Quách Tiên Vi từ chối hai câu, hắn lúc này mới cho ra lời giao ước cùng dùng cơm với đối phương.

Xe hơi chậm rãi chạy trên đường, Thái Thần Bân lái xe cực kỳ cẩn thận và khôngn nói một lời, nhưng đường thỉnh thoảng vẫn xóc nảy, vẫn làm cho Lâm Thụ Cường ngồi trong xe cảm thấy cơ thể lắc lư qua lại.

Nhưng lúc này nếu so ra thì Lâm Thụ Cường cũng không quá quan tâm đến tình xuống xóc nảy, hắn càng để ý đến Vương Tử Quân đang ngồi phía sau xe. Bây giờ cuộc sống của Lâm Thụ Cường đều ở trong cảm giác sợ hãi, vì hắn chỉ cần không cẩn thận sẽ bị người ta ghẻ lạnh, sẽ cho ra rìa.

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì trước kia cần gì đắc tội với Vương Tử Quân? Sau khi giấy tờ bổ nhiệm Vương Tử Quân làm người chủ trì công tác tỉnh đoàn được đưa xuống, Lâm Thụ Cường chợt cảm thấy trong lòng mình giống như có một quả bom tấn bùng nổ, hắn thật sự rất hối hận. Trước đó mình đui mù hay sao? Thế nào lại không nhìn ra tình huống Vương Tử Quân sẽ tiến lên chiếc ghế đầu tiên của tỉnh đoàn Sơn Nam?

Lâm Thụ Cường nghĩ đến những biến hóa trong thời gian mười ngày qua mà không khỏi sinh ra cảm giác giống như mình nằm mơ. Một kết quả vốn đã nắm chắc trong tay của Lâm Mộc Dương, không ngờ kết quả cuối cùng lại có thể là như vậy, Lâm Mộc Dương xem như đã thả con vịt đã bị luộc chín ra ngoài cho nó bay đi mất.

Vương Tử Quân là người chủ trì công tác của tỉnh đoàn, sau khi nghe trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang tuyên bố tin tức này thì Lâm Thụ Cường thật sự như không tin vào lỗ tai của mình. Nhưng tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên, Lâm Thụ Cường cũng không quên bấm tay vào người mình, lúc này mới biết tất cả là sự thật.

Chủ trì công tác tuy không phải là bí thư tỉnh đoàn, thế nhưng phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn muốn đối phó với một chủ nhiệm văn phòng lại đơn giản chẳng khắc nào bóp chết một con kiến trong lòng bàn tay. Khi tin tức này rơi vào trong tai thì Lâm Thụ Cường chợt sinh ra cảm giác đâm đầu vào tường, quá xui xẻo.

Khi cảm giác này xuất hiện thì Lâm Thụ Cường nghĩ đến một vấn đề, đó là phản kháng, hắn phải đoàn kết tất cả lực lượng trong tỉnh đoàn để tiến hành phản kháng với Vương Tử Quân.

Người đầu tiên Lâm Thụ Cường nghĩ đến chính là Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố, là hai vị bí thư công tác lâu năm. Thế nhưng khi hắn đi loanh quanh dò xét ở phòng làm việc của hai vị phó bí thư kia, hắn chỉ nghe được hai tiếng thở dài không thể làm gì hơn mà thôi.

Vào lúc bí thư Âu Dương Dương còn tại vị thì hai phó bí thư này vốn là những người sôi sục sức chiến đấu và cực kỳ mạnh mẽ, nhưng bây giờ tất đã đảo ngược, bọn họ giống như gà trống bại trận, căn bản không quan tâm đến những lời châm ngòi của Lâm Thụ Cường. Lâm Thụ Cường là người dự thính văn phòng chợt phát hiện, chỉ cần những gì không liên quan đến lợi ích thiết thân của Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố, bọn họ căn bản đều gật đầu phụ họa với những sắp xếp của Vương Tử Quân, căn bản không có ý gì trái ngược.

Lâm Thụ Cường tiến thêm một bước để tìm hiểu tin tức, lúc này mới biết hai vị phó bí thư kia bị lãnh đạo tỉnh ủy cho ra quyết định ba năm ngồi yên tại chỗ không được đề bạt, thế là lúc này hắn mới hiểu nguyên nhân vì sao hai người kia lại an phận đến mức như vậy.

Sau khi tìm hiểu được đầy đủ sự việc, Lâm Thụ Cường chợt phát hiện Vương Tử Quân mới nhận chức vài ngày mà đã có địa vị vượt qua cả Âu Dương Dương vào thời điểm trước. Lúc ày Vương Tử Quân là một vị lãnh đạo nhất ngôn cửu đỉnh, ai cũng phải ăn nhịp, thậm chí đám cán bộ trong văn phòng tỉnh đoàn đang ào ào chạy về dựa vào bí thư Vương.

"Xem ra lần này mình tránh trời không khỏi nắng!" nguồn TruyenFull.vn

Lâm Thụ Cường cho ra một kết luận như vậy với chính mình, sau đó lại sinh ra cảm giác vò đầu bứt tóc. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình, vì tương lai không lâu sau đó hắn sẽ rơi vào tình cảnh bị ghẻ lạnh, bị cho ra rìa.

Nhưng đây là lần đầu tiên vị bí thư Vương Tử Quân quá cao siêu mà chính Lâm Thụ Cường căn bản chưa từng bao giờ nắm bắt được đi thị sát công tác, bí thư Vương lại cho cả Lâm Thụ Cường đi theo, đây là có ý gì?

Trước đó Lâm Thụ Cường nghe thấy sắp xếp như vậy và chợt nhảy dựng lên, hắn giống như cảm thấy cơ hội của mình lại đến. Hắn là một người thức thời, hơn nữa hắn cũng là một lão quan trường, cũng thầm thấy có vấn đề.

Lâm Thụ Cường suy xét khá lâu và nhanh chóng cho ra quyết đoán, trên đường đi hắn sẽ cố gắng bày ra trách nhiệm của một vị chủ nhiệm văn phòng, hắn sẽ biến mình thành một người tri kỷ, thành một người hầu cực kỳ hợp cách, sẽ phục vụ và hầu hạ thật tốt với bí thư Vương.

- Bí thư Vương, các đồng chí thành phố An Bình đã dừng lại.

Khi thấy chiếc xe phía trước dừng lại thì Lâm Thụ Cường khẽ lên tiếng xin chỉ thị với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nãy giờ luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này nghe được lời báo cáo của Thái Thần Bân, hắn mở mắt ra nói:

- Anh đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra?

Lâm Thụ Cường đồng ý một tiếng, sau đó hắn bước xuống xe đi về phía trước. Vương Tử Quân nhìn cơ thể có vẻ hơi mập ra của Lâm Thụ Cường, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Hắn cũng không có hảo cảm gì với đối phương, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cần dùng loại người như Lâm Thụ Cường.

Lâm Thụ Cường là người đắc tội với mình, đây có lẽ là chuyện mà cả văn phòng tỉnh đoàn đều biết. Lúc này Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố đều gặp phải vấn đề lớn, Hoắc Tương Nhiễm thì càng không cần phải nói, bây giờ xem như Vương Tử Quân là người tập hợp tất cả quyền lực của tỉnh đoàn. Thế cho nên càng vào thời điểm này thì Vương Tử Quân càng phải trấn an nhân tâm, Lâm Thụ Cường chính là một quân cờ cực tốt.

Là một lãnh đạo trong quan trường, không phải chỉ có bản lĩnh dùng người nhà của mình, còn phải có lòng quyết đoán và tự tin khi sử dụng kẻ đối địch với mình. Nếu nắm chắc đối phương trong tay để sử dụng hiệu quả, như vậy sẽ là biểu hiện trí tuệ cực mạnh.

Đẩy những người kia lên các vị trí phù hợp, cố gắng để cho bọn họ tỏa sáng vào đúng thời điểm, đây mới là thành công của một người lãnh đạo. Bây giờ Lâm Thụ Cường là người có thể sử dụng được, hiệu quả lại rất tốt, thế cho nên nhân tâm của tỉnh đoàn đã yên tĩnh trở lại, vững vàng hơn trước đó rất nhiều.

- Bí thư Vương, các đồng chí thành phố An Bình nói đường phía trước không thông, bọn họ muốn xin chỉ thị với anh, có phải nên đi đến thị trấn Lập Sơn nghỉ ngơi một chút không?

Lâm Thụ Cường nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân, cũng quên lau những giọt mồ hôi như hạt đậu trên trán.

- Vậy thì đi đến thị trấn Lập Sơn.

Vương Tử Quân tuy đã định hình mục tiêu thị sát cho mình, thế nhưng hắn cũng không muốn cho người tuyến dưới cảm thấy khó xử. Dù sao hắn cũng là cán bộ từ tuyến cơ sở đi lên, căn bản cũng biết rõ khó khăn trong công tác bên dưới là thế nào.

Lập Sơn tuy là thị trấn nhưng thật ra chỉ là một con đường đẹp với những quầy hang ven đường, khi Vương Tử Quân đi vào ủy ban thị trấn, các vị lãnh đạo đảng ủy và chính quyền thị trấn đã nhanh chóng tiến ra đón chào.

Lần này Vương Tử Quân đến thành phố An Bình, chủ yếu là muốn nghiên cứu công tác đoàn của thành phố An Bình, mà thành phố An Bình cũng cho ra quy cách tiếp đãi rất cao với vị phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn. Ngày đầu tiên đã cho một vị phó bí thư chủ khảo công tác tổ chức đi cùng, đồng thời bí thư thành phố và các chuyên viên hành chính cũng mời Vương Tử Quân một bữa cơm thân mật, quy cách khá cao.

Ngày hôm na Vương Tử Quân đi xuống tuyến dưới nghiên cứu và vị phó bí thư kia yêu cầu được đi theo, nhưng Vương Tử Quân dùng giọng uyển chuyển từ chối. Lần này chỉ có hai chiếc xe đi xuống tuyến dưới, một chiếc là của bí thư thành đoàn Lỗ Hà Lượng dẫn theo vài nhân viên công tác, chiếc xe còn lại là của Vương Tử Quân.

Đối với đám người ở thị trấn Lập Sơn thì vị phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn cũng là lãnh đạo lớn, vì thế khi nghênh đón đều cực kỳ tinh thần. Nhưng khi bọn họ thấy mặt Vương Tử Quân, cả đám chợt trợn mắt há mồm nghẹn họng nhìn trừng trừng vào vị lãnh đạo trẻ tuổi trước mặt.

Vị lãnh đạo này quá trẻ, nếu như không phải là Lỗ Hà Lượng đã giới thiệu, bọn họ sẽ căn bản không tin viên cán bộ trẻ tuổi kia là lãnh đạo tỉnh đoàn, không phải là vị phó bí thư tỉnh đoàn mà bọn họ đang cung kínhh tiếp đón.

Ủy ban thị trấn Lập Sơn là một khu nhà ba tầng được sơn màu vàng, có thể thấy trước đó đã được lau dọn sạch sẽ, rất sáng sủa và đẹp đẽ. Lúc này trên khu ủy ban còn có một biểu ngữ màu đỏ với nội dung: "Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo tỉnh đoàn đến thị trấn Lập Sơn kiểm tra chỉ đạo công tác!" Tất cả đã ám chỉ tất cả cán bộ của thị trấn Lập Sơn đã chuẩn bị rất kỹ càng cho chuyến khảo sát của lãnh đạo.

Trong phòng họp ở lầu hai của thị trấn Lập Sơn, nhân viên đã sớm chuẩn bị trái cây đặt trên bàn.

Khi đoàn người Vương Tử Quân ngồi xuống đúng chỗ, nhân viên công tác nhanh chóng dâng trà thơm cho các vị lãnh đạo.

- Bí thư Vương, thị trấn Lập Sơn chúng tôi tuy rất nghèo nhưng trước nay chưa từng buông bỏ công tác thanh niên. Đồng chí Tiểu Quách không những có năng lực công tác, hơn nữa còn là một người có gan làm việc và mạnh bạo tiến lên. Mùa thu năm ngoái ở thị trấn chúng tôi có một vụ lở đất, Tiểu Quách đã phấn đấu quên mình để cứu hai học sinh tiểu học.

Bí thư đảng ủy thị trấn Lập Sơn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, giọng điệu rất lớn, theo giới thiệu thì có tên là Đổng Xương Cương.

Người được bí thư Đổng Xương Cương lên tiếng tán dương là một thanh niên hơn hai mươi đeo một cặp kính, nhìn qua rất lịch sự. Sau khi được bí thư Đổng nhắc đến thì tên cán bộ thanh niên chợt đỏ mặt. Đáng lý tiếp đón lãnh đạo sẽ không có chuyện của hắn, thế nhưng người đến lại là lãnh đạo tỉnh đoàn, hắn là một bí thư đoàn thị trấn, tất nhiên sẽ có vị trí đứng gần lãnh đạo hơn cả các vị phó chủ tịch thị trấn.

Vương Tử Quân nghe nói tên cán bộ thanh niên kia đã cứu hai học sinh tiểu học, hảo cảm của hắn với đối phương tăng lên rất nhiều. Hắn cười nói hai câu với Tiểu Quách, sau đó quay về phía sau nhìn Lỗ Hà Lượng:

- Bí thư Lỗ, bên cạnh chúng ta cũng không thiếu người hùng, chúng ta nên đẩy mạnh tuyên truyền những hành vi như của đồng chí Tiểu Quách, có thể coi đó là điển hình, là một chiếc đèn nổi bật, tạo ra hiệu quả chiếu sáng một vùng.

- Bí thư Vương, tô nhất định sẽ chứng thực nghiêm khắc chỉ thị của ngài, sẽ phát động phong trào học tập tinh thần lăn xả cứu người của đồng chí Tiểu Quách.

Lỗ Hà Lượng cung kính cười với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng tỏ thái độ.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không quá can thiệp vào địa phương. Sau khi Lỗ Hà Lượng tỏ thái độ thì Vương Tử Quân bắt đầu nói chuyện với đám cán bộ thị trấn Lập Sơn. Lúc mới bắt đầu thì vị bí thư Đổng và các lãnh đạo thị trấn còn tỏ ra rất dè dặt, nhưng sau đó bọn họ chợt phát hiện vị lãnh đạo tỉnh đoàn kia cũng không phải là người không biết gì, không những không rõ về tình hình dưới thị trấn, thậm chí còn hiểu rõ nhiều vấn đề hơn bọn họ rất nhiều.

Điều này làm cho đám người bí thư Đổng muốn nói những lời dệt hoa trên gấm cảm thấy rất có áp lực, nói chuyện cũng không còn được như vừa rồi, cũng không dám mở miệng nói bậy, nụ cười giả tạo trên mặt cũng chậm rãi trở nên cung kính.

Khi Vương Tử Quân đang hỏi thăm về tình hình phát triển và đẩy mạnh công tác đoàn ở thị trấn Lập Sơn, bí thư Đổng Xương Cương đi đến bên cạnh Lỗ Hà Lượng rồi khẽ xin chỉ thị:

- Bí thư Lỗ, bữa trưa hôm nay, anh xem...

Đổng Xương Cương dù không nói hết lời nhưng Lỗ Hà Lượng lại hiểu rất rõ. Hắn tuy không tiếp xúc quá nhiều với một vị thủ trưởng như Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng cảm nhận được uy thế của lãnh đạo. Vị lãnh đạo kia nhìn có vẻ rất hiền hòa, hơn nữa lại tỏ ra ung dung rộng lượng trên nhiều phương diện.

- Để người của nhà ăn dọn một bàn, không cần cho quá nhiều món dầu mỡ.

Lỗ Hà Lượng trầm ngâm một lát rồi khẽ lên tiếng sắp xếp.

Đổng Xương Cương khẽ gật đầu, sau đó vội vàng phân phó cho vị chủ nhiệm văn phòng ngay phía sau. Nửa giờ sau Vương Tử Quân cùng đi với nhóm cán bộ Lâm Thụ Cường đã đi đến ngồi trong nhà ăn của ủy ban thị trấn Lập Sơn.

Trước kia tiếp đón lãnh đạo thượng cấp thì thị trấn Lập Sơn đều phải dọn vệ sinh sạch sẽ thế nhưng thật sự không triệt để bằng lần này. Còn nữa, trước kia lãnh đạo đến thì bọn họ thường am hiểu khẩu vị của lãnh đạo, có lãnh đạo thích ăn thịt heo, như vậy bọn họ phải tìm về một con heo thật tốt; có lãnh đạo thích ăn thịt chó, chỉ cần nhà ăn của ủy ban thị trấn mua chó về làm là bọn họ biết vị lãnh đạo nào đến; còn có những lãnh đạo thích ăn thú rừng, thế là lãnh đạo thị trấn phải bận rộn chạy đi tìm. Đặc biệt là tìm về những món thú rừng, nếu không có người thì khả năng sẽ chẳng có gì, vì vậy thường là mười mấy người đi săn, sau đó mới tìm được vài món về phục vụ lãnh đạo.

Nhưng hôm nay vị lãnh đạo tỉnh đoàn xuống làm cho bọn họ khó thể nào suy xét được cho rõ ràng, ai biết lãnh đạo thích ăn thế nào?

Khi mọi người đang vò đầu bứt tai thì đầu bếp nhà ăn chợt có sáng kiến, sau đó đám quan viên lớn nhỏ mới phát hiện vấn đề có thể giải quyết rất dễ dàng. Đám đầu bếp suốt ngày chỉ biết nấu nướng và rửa xoong chảo thấy các vị lãnh đạo tỏ ra trầm mặc khó xử, thế là thầm cảm thấy sốt ruột, cảm thấy sự việc đơn giản như vậy sao không nghĩ ra? Sao cứ tỏ ra căng thẳng như vậy? Hay là lãnh đạo đứng đầu một phương đi đến?

Một lúc lâu không thấy ai lên tiếng, một đầu bếp tự chủ trương nói:

- Quan lớn như vậy thì có món gì chưa từng nếm qua? Đến địa phương chúng ta thì ăn đặc sản mới tốt, càng hiếm có càng tốt.

Thế là những tiếng cười hân hoan vang lên, mọi người cùng nhau thảo luận về ý nghĩ của viên đầu bếp, thế là cảm thấy nó khá hay, làm như vậy vừa không mất đi tính thấu đáo, lại có vẻ khách quan và thực tế. Mọi người cùng đồng ý, thế là tình huống uể oải vừa rồi cũng không còn.

- Bí thư Vương, chỗ chúng tôi cũng không có gì ngon, chỉ có chút đặc sản, coi như để anh chịu uất ức.

Đổng Xương Cương là người đứng đầu thị trấn Lập Sơn, thế nhưng lúc này an vị trong đám người lại có cấp bậc thấp nhất.

- Bí thư Đổng, nói ra thì phải là chúng tôi đến quấy rầy anh, chúng tôi là khách, anh là chủ, nếu như anh còn nói lời khiêm tốn thì chúng tôi là khách cũng cảm thấy ngồi không yên.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Đổng Xương Cương, sau đó vừa khẽ cười vừa nói.

Có một lời vui đùa của Vương Tử Quân thì bầu không khí trên bàn ăn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng đám người Đổng Xương Cương vẫn không được thoải mái, vẫn rất chú tâm phục dịch lãnh đạo. Tuy bọn họ rất muốn khuấy động bầu không khí nhưng khi nhnf nụ cười của Vương Tử Quân có ẩn giấu chút uy nghiêm, thế là nghĩ rồi lại thôi, đành phải áp chế.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, rất có hương vị dùng cơm ở một quán ăn sân vườn. Hầu hết là những món ăn địa phương, Vương Tử Quân ăn vào cảm thấy rất có hương vị, thật sự khá thỏa mãn. Nhưng cũng vì vậy mà hắn cảm thấy có chút buồn cười, có lẽ trung khung của mình cũng thật sự là một nông dân.

- Bí thư Đổng, thôn nào ở cách xa thị trấn nhất?

Vương Tử Quân vừa ăn vừa nói, hắn dùng giọng tùy ý hỏi Đổng Xương Cương.

- Bách Nha Trại, nơi đó cách chúng ta hơn chục kilomet đường núi, rất khó đi.

Đổng Xương Cương vội vàng buông đũa rồi nhanh chóng trả lời.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, tiếp tục dùng cơm. Đổng Xương Cương thấy Vương Tử Quân không chú ý đến vấn đề này thì cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bữa cơm này vì Vương Tử Quân không uống rượu cho nên mọi người cũng thiếu đi trình tự mời rượu nhau. Sau khi ăn uống thoải mái thì Vương Tử Quân để cho Lâm Thụ Cường gọi Lỗ Hà Lượng đến gặp.

- Bí thư Vương, anh tìm tôi có việc gì sao?

Lỗ Hà Lượng căn bản cũng không nghỉ ngơi, hắn ở bên cạnh chờ Vương Tử Quân vừa nói chuyện vui đùa với Đổng Xương Cương. Khi nghe nói Vương Tử Quân muốn tìm gặp mình thì tranh thủ chạy đến.

- Bí thư Lỗ, chút nữa chúng ta đến Bách Gia Trại xem thế nào

Vương Tử Quân ném cho Lỗ Hà Lượng một điếu thuốc rồi cười nói.

Lỗ Hà Lượng tuyệt đối không ngờ vị lãnh đạo trẻ tuổi của tỉnh đoàn lại muốn đến Bách Gia Trại. Dù hắn không biết thôn Bách Gia Trại ở chỗ nào nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác khó hiểu. Hắn là một vị bí thư thành đoàn, hắn cũng biết rõ tình huống bên dưới. Nếu vị lãnh đạo này hỏi về tình hình xây dựng tổ chức đoàn của thôn, chỉ sợ quá trình tiếp đãi lãnh đạo lần này sẽ phát sinh vấn đề. Không cần suy nghĩ thì hắn cũng có thể nghĩ ra hoạt động đoàn ở dưới thôn là thế nào, hiện trạng của nó thật sự chỉ là thế này: Bí thư đoàn dưới cơ sở làm gì quan tâm đến xây với chả dựng? Ban ngày làm việc đồng áng, ban đêm ôm vợ mình làm sự nghiệp cao cả, nào có thời gian quan tâm đến việc xây dựng và phát triển tổ chức đoàn?

Lỗ Hà Lượng thầm nghĩ như vậy mà thật sự đổ mồ hôi lạnh.

- Bí thư Vương...Tôi...Tôi nghe bí thư Đổng nói, Bách Gia Trại cách chúng ta hơn chục kilomet đường núi, chỉ sợ đi rồi sẽ không quay về được.

- Anh đừng lo, nếu phải ở lại thì chúng ta sẽ qua đêm dưới thôn một lần.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút chần chừ của Lỗ Hà Lượng, hắn khẽ cười nói:

- Tôi thật sự muốn đến xem thế nào.

Lỗ Hà Lượng thấy Vương Tử Quân đã quyết thì cũng không tiếp tục mở lời khuyên, hắn vội vàng đi tìm bí thư Đổng Xương Cương để cho ra vài sắp xếp.

Đổng Xương Cương cũng thật sự không ngờ Vương Tử Quân muốn đến Bách Gia Trại, trong lòng tuy thầm oán lãnh đạo đang hành hạ mình, thế nhưng hắn lại không dám tỏ ra chậm trễ.

Từ thị trấn Lập Sơn đến Bách Gia Trại chỉ có hai ba kilomet là có thể dùng xe, đoạn đường còn lại chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe kéo của gia súc. Sau khi xe bị ép dừng lại, Đổng Xương Cương cũng chỉ có thể khuyên nhủ Vương Tử Quân: nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m

- Bí thư Vương, từ chỗ này đến Bách Gia Trại còn khoảng bảy tám kilomet, nếu như chỉ là đi bộ...

Đổng Xương Cương vừa nói vừa xoa xoa hai tay, thật sự tỏ ra khó xử.

Vương Tử Quân nhìn con đường chỉ khoảng một mét trước mắt, lại nhìn ánh mắt lấp lánh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hiểu tính toán của vị bí thư thị trấn trước mặt, đối phương rõ ràng không muốn mình đi đến Bách Gia Trại.

Nơi này tuy không thể đi xe, thế nhưng Vương Tử Quân là một cán bộ không xa lạ gì công tác địa phương, hắn biết chỗ này nhất định có phương thức giao thông, chẳng qua lúc này vị bí thư đảng ủy kia không muốn cung cấp mà thôi.

- Nếu nhân dân thôn Bách Gia Trại có thể sống dưới điều kiện thế này, chúng ta đi một chuyến cũng không là vấn đề.

Vương Tử Quân cười cười rồi cất bước đi lên núi.

Lâm Thụ Cường tháy Vương Tử Quân cất bước đi lên cũng theo sát phía sau. Lỗ Hà Lượng gần đây công tác ở thành phố, hắn thật sự không quá hiểu về thủ đoạn của đám cán bộ tuyến dưới. Lúc này bí thư đã đi lên núi, hắn tất nhiên cũng không thể đi xuống, chỉ có thể vội vàng theo sát Vương Tử Quân.

- Bí thư Đổng, anh xem phải làm sao đây?

Tiểu Quách đứng sau lưng đám người Đổng Xương Cương, bắt đầu đưa mắt nhìn nhóm Vương Tử Quân đi lên núi mà dùng giọng lo lắng hỏi.

- Làm sao bây giờ? Còn làm sao nữa? Nếu lãnh đạo đã muốn đi, như vậy để cho anh ấy đi. Tình huống ở Bách Gia Trại cũng không phải do chúng ta tạo thành, dù bọn họ đến thì thế nào? Mở mồm nói vài câu có thể giải quyết được vấn đề gì sao?

Đổng Xương Cương tức giận vung tay lên, hắn cũng cất bước đi theo đám người Vương Tử Quân.

Ngọn núi cũng không quá cao nhưng có hơi dốc, lúc mới bắt đầu thì Lâm Thụ Cường còn có thể đi cùng với tiến độ của Vương Tử Quân, nhưng sau khi đi được hai ba kilomet thì thật sự là mệt mỏi thở hồng hộc. Nhưng khi thấy Vương Tử Quân vẫn đi như trên đất bằng, hắn cũng không thể không bước đi nhanh hơn.

Lúc này tuy đã qua thời điểm nóng nhất trong ngày thế nhưng đi trên con đường núi trụi lủi thì đoàn người nhanh chóng cảm thấy cổ họng bốc khói. Sau khi đi được hai dặm thì Đổng Xương Cương lại nói:

- Bí thư Vương, tôi thấy chúng ta nên quay về thì hay hơn, vì đường càng đi càng xấu, nếu trời tối thì cũng không quá an toàn.

Vương Tử Quân cười khoát tay áo nói:

- Bây giờ chúng ta đã đi được một nửa, vì sao không tiếp tục đi cho xong? Mọi người nên cố gắng một chút nữa đi.

Vương Tử Quân vừa nói vừa tiếp tục bước đi trên con đường núi.

Khi trời đã ngã về tây thì nhóm Vương Tử Quân mới đến Bách Gia Trại. Nơi đây tuy được gọi là Bách Gia Trại nhưng nhà cửa lại quá thưa thớt, giống như chỉ có hơn trăm nóc nhà. Khi Vương Tử Quân đi vào thôn thì chỉ có vài đứa bé và người già ở cổng thôn, nhưng một lúc sau đã có không ít người tập trung lại.

- Bí thư Đổng, sao anh lại đến đây?

Một người đàn ông hơn bốn mươi thấy Đổng Xương Cương thì tiến lên chào đón, hắn đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà, thế nhưng bộ trang phục lục quân trên người lại đầy miếng vá.

- Anh Triệu, đây là lãnh đạo tỉnh, anh mau tìm chỗ cho lãnh đạo nghỉ ngơi, đưa đến hai bình nước ấm...

Đổng Xương Cương khẽ gật đầu với đối phương, sau đó lên tiếng phân phó.

Anh Triệu dùng ánh mắt tràn đầy kính sợ nhìn đám người Vương Tử Quân, sau đó hắn xoa xoa bàn tay quên cả nói chuyện, cũng không lên tiếng đồng ý mà nhanh chóng đi vào trong thôn.

- Bí thư Vương, anh Triệu là trưởng thôn của Bách Gia Trại chỉ hơn trăm nhà này, đã từng có thời gian hai năm làm lính, cũng coi như một người có danh tiếng trong thôn.

Đổng Xương Cương khẽ cười với Vương Tử Quân rồi nói.

Vương Tử Quân dù có thể chất khá tốt nhưng đi một đoạn đường xa như vậy cũng cảm thấy hai chân rã rời, lúc này đám người bọn họ đi theo trưởng thôn Triệu vào ngồi trong một căn nhà gạch hơi cũ.

Căn nhà tuy có chút cũ nát nhưng lại khá yên ắng và mát mẻ, nhưng chủ nhân của căn nhà căn bản chưa từng khi nào tiếp đãi nhiều khách như vậy, tuy đã đem tất cả ghế trong nhà ra, thế nhưng cũng chỉ đủ cho bốn người ngồi mà thôi.

- Bí thư Vương, điều kiện chỗ này rất đơn sơ, mong ngài tha thứ cho.

Đổng Xương Cương cầm lấy một chiếc khăn lau mặt ghế, sau đó nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nói lời cảm ơn Đổng Xương Cương, sau đó hắn ngồi xuống ghế. Hắn biết rõ ràng, nếu mìnhh không ngồi thì nhóm người Lỗ Hà Lượng cũng sẽ không dám ngồi. Khi hắn ngồi xuống thì trưởng thôn Triệu đã xách hai ấm nước nóng đưa đến.

Trong mắt trưởng thôn Triệu thì Đổng Xương Cương chính là lãnh đạo cao nhất, nhưng lúc này Đổng Xương Cương lại đứng nói chuyện bên cạnh một người thanh niên, điều này làm cho hắn chợt cảm thấy ngây cả người.

Chẳng lẽ tên thanh niên kia là một cán bộ lãnh đạo cao hơn cả bí thư Đổng Xương Cương?

Anh Triệu thật sử rất chú ý hầu hạ, chính mình cũng nơm nớp lo sợ. Tuy hắn đã trải qua một thời gian đi lính, cũng là một người có kinh nghiệm, nhưng sau vài năm bôn ba lao động vì kế sinh nhai thì khí chất cũng dần biến mất.

Lúc bắt đầu khi trả lời những câu hỏi của vị lãnh đạo trẻ tuổi kia, anh Triệu thật sự cảm thấy rất lo lắng.

Nhưng sau đó anh Triệu phát hiện dù mình trả lời thế nào thì vị lãnh đạo trẻ tuổi mà bí thư Đổng cực kỳ tôn kính kia vẫn luôn nở nụ cười, giống như căn bản không có bất kỳ điều gì không hài lòng.

- Anh Triệu, anh nói xem, bây giờ thôn các anh thiếu nhất là cái gì?

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi anh Triệu.

"Thiếu nhất là cái gì?"

Tất nhiên anh Triệu biết thiếu cái gì nhưng lại không dám nói lời thật lòng, nếu có một câu không thích hợp thì sợ rằng sau này sẽ khó tránh khỏi tình huống bị bí thư Đổng phê bình. Hắn cũng không dám làm chuyện bôi đen thể diện của lãnh đạo thị trấn. Hơn nữa lãnh đạo tuyến trên đi xuống chỉ hỏi cho qua mà thôi, căn bản cũng không thể nào giải quyết được vấn đề.

Tuy nghĩ như vậy nhưng trực giác lại nói cho anh Triệu biết, biết đâu vị cán bộ trẻ tuổi với nụ cười vui vẻ kia đến đây để giải quyết vấn đề? Nếu thật sự có thể giải quyết được những vấn đề không nhỏ trong thôn, như vậy hắn không làm trưởng thôn nữa cũng có sao?

Điều này rất đáng giá.

- Anh Triệu, có cái gì thì anh cứ nói, bây giờ có mặt bí thư Vương, anh cứ nói đi.

Đổng Xương Cương nói rồi nhìn về phía anh Triệu nở nụ cười rất tươi.

Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn thật sự không thích lời nói xen vào của Đổng Xương Cương. Chút tâm tư của Đổng Xương Cương nào qua mắt được hắn? Đối phương rõ ràng đang nhắc nhở anh Triệu: Có vài lời tốt nhất không nên nói ra.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, lần này sở dĩ hắn muốn đến Bách Gia Trại cũng không phải có hứng mới đi, hắn đến là có mục đích của mình. Anh Triệu không nói cũng không có vấn đề, vẫn là hắn tự mình xem xét thì hay hơn.

Anh Triệu tất nhiên có thể hiểu ý nghĩa lời nói của Đổng Xương Cương, bí thư Đổng rõ ràng không muốn hắn nói những lời không hay. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt hắn chợt rơi lên mặt Vương Tử Quân. Hắn nhìn vị lãnh đạo với nụ cười dễ gần, thế là không khỏi vứt hết tất cả những lo lắng ra sau đầu.

- Bí thư Vương, nói ra thì thôn của chúng tôi có không ít vấn đề, nhưng tôi cảm thấy bức thiết nhất chính là muốn có thêm giáo viên dạy học, vì đám trẻ con trong thôn thật sự không được đến trường.

Khi Vương Tử Quân đi đến thì Lỗ Hà Lượng đã cảm thấy rất căng thẳng, hắn đã thấy rõ thôn Bách Gia Trại này thật sự có rất nhiều vấn đề, nếu như bí thư Vương không hài lòng thì cực kỳ bất lợi với mình. Sợ nhất là bí thư Vương quay về và cho ra văn kiện phê bình, như vậy sẽ rất phiền toái.

Nhưng sau khi nghe anh Triệu trả lời, Lỗ Hà Lượng dù có chuẩn bị tâm lý thế nhưng vẫn cảm thấy tâm tính lương thiện của mình bị đả kích nặng nề. Trong thôn không có giáo viên, trẻ con không được đến trường, như vậy trách nhiệm tuy không phải là của thành đoàn, nhưng nếu truy cứu thật sâu thì vẫn có không ít liên quan.

- Bí thư Vương, chuyện này...

Lỗ Hà Lượng nhìn gương mặt Vương Tử Quân rồi muốn mở miệng giải thích.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Lỗ Hà Lượng rồi nói:

- Đồng chí Hà Lượng, địa phương thế này có rất ít người muốn đến.

Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương nghe được lời của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, chuyện này nhìn như là việc nhỏ, thế nhưng nếu Vương Tử Quân níu kéo không tha thì hai người sẽ cực kỳ bị động.

Mà bây giờ Vương Tử Quân tỏ ra hiểu biết, tất nhiên sẽ không gì tốt hơn.

Nếu so sánh với hai người Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương thì anh Triệu mơ hồ có chút thất vọng, trong lòng càng cảm thấy có chút hối hận vì những lời khai báo thật lòng của mình. Vì sao mình không nhìn người rồi hãy nói, đung là quá lỗ mãng.

- Anh Triệu, trường tiểu học của thôn ở chỗ nào, anh đưa chúng tôi đi xem.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt của anh Triệu, hắn biết rõ ý nghĩ của đối phương. Nhưng hắn cũng không giải thích, hắn đứng lên đi ra ngoài cửa.

Đối với cán bộ xã huyện thì sợ nhất chính là không nắm chắc trận chiến, trong quá trình nghênh đón lãnh đạo đến kiểm tra thì sợ hãi nhất chính là bị tập kích. Bây giờ Vương Tử Quân nói muốn đi xem trường tiểu học trong thôn mà không cho ra chút dấu hiệu nào, điều này làm cho Lỗ Hà Lượng thật sự căng thẳng. Đặc biệt là Đổng Xương Cương, lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác sợ hãi với vị cán bộ trẻ tuổi kia.

Trường tiểu học của thôn Bách Gia Trại chỉ là một gian phòng cũ nát, mưa gió là cho nhà trường giống như biến thành một ông lão phong sương, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trường nhìn qua giống như không khác nào chiếc răng sắp rụng, cũ nát và heo hút, nếu so với những lời quảng cáo đẩy mạnh giáo dục và trăm năm trồng người...Thì thật sự làm cho người ta khó chịu.

Khi Vương Tử Quân đến trường thì bên trong còn chưa tan học, mười mấy đứa bé đang ngồi bên cạnh bàn dùng đá kê lên, đang khẽ đọc bài.

Giáo viên là một người đàn ông hơn bốn mươi khá gầy gò, hắn đang ngồi trước bục giảng, đang giảng bài cho học sinh.

Đổng Xương Cương tiến đến, hắn muốn thông báo cho giáo viên kia một tiếng nhưng bị Vương Tử Quân kéo lại. Vương Tử Quân đứng bên ngoài phòng học, hắn nghe những âm thanh không đồng nhất bên trong, gương mặt trầm ngâm.

- Bí thư Vương, thôn Bách Gia Trại thật sự quá xa xôi, tuy chúng tôi đã nhiều lần làm công tác nhưng cũng không có mấy giáo viên tình nguyện đến nơi này.

Đổng Xương Cương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.