Bí Thư Trùng Sinh

Chương 338: Chặt một thân cây gieo xuống ba hạt




Tuy đường không dễ đi nhưng vì sắp đến tết cho nên người đi đường cũng nhiều hơn, có thêm chút không khí năm mới, hàng quán đều bán những món đồ tết, điều này làm cho Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân muốn mua vài món đồ cho mình cảm thấy có chút khó xử.

- Cái này rất đẹp.

Mạc Tiểu Bắc dừng chân trước một quầy hàng nhỏ, nàng chỉ vào một cái tượng đất nói.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không dám những thứ mà Mạc Tiểu Bắc nói rất đẹp là không đẹp, hắn cũng không nói hai lời mà nhanh chóng rút tiền mua một cặp búp bê cực kỳ ngây thơ xinh đẹp đang hôn nhau, sau đó cầm lấy.

- Chủ tịch Vương, tôi là Cẩm Hồ, anh đang ở đâu, tôi đến đón anh nhé?

Âm thanh quen thuộc của Lý Cẩm Hồ vang lên trong điện thoại, tuy cách nhau một chiếc điện thoại thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được tâm tình kích động không thôi của Lý Cẩm Hồ.

Vương Tử Quân cười cười, khi hắn đi đến trường đảng học tập thì Lý Cẩm Hồ là người đến thăm hỏi và gặp mặt nhiều nhất, tuy Lý Cẩm Hồ không bàn về công tác, thế nhưng Vương Tử Quân biết Lý Cẩm Hồ ở huyện Lô Bắc cũng không khá giả sung sướng gì. Dù sao thì Tôn Quốc Lương cũng đã dựa vào Dương Quân Tài, tạo nên áp lực không nhỏ với hắn.

- Tôi đang đi dạo phố, cũng không làm phiền các anh. Thế này đi, các anh ở chỗ nào, cứ nói tôi biết, lát nữa tôi sẽ qua.

Vương Tử Quân nói xong thì mỉm cười cúp điện thoại.

Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân cúp điện thoại, một bóng người tiến lên va chạm vào người hắn, sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Khoảnh khắc khi hai bên va chạm, hắn không kịp có phản ứng, Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh chợt lóe người lên, chiếc giày đá mạnh về phía bóng người kia.

- Bốp!

Khi bóng người bỏ chạy ngã xuống đất thì từ phía đối diện có hai người chạy đến, bọn họ nhanh chóng bắt tên vừa ngã xuống đất lại.

- Dám trộm cắp ở nơi đây, xem như tết năm nay đừng hòng về nhà.

Hai người tiến lên ép tên tội phạm nằm sát xuống đất, một người lên tiếng khiển trách. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không nhìn tên trộm, hắn đưa mắt nhìn về phía một cảnh sát đứng bên cạnh.

Nữ cảnh sát có bộ ngực cao ngất, gương mặt tinh xảo và có mang theo vài phần khí khái anh hùng, Vương Tử Quân đã lâu rồi không được gặp Đỗ Tiểu Trình, hắn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, thế là nở nụ cười, cũng không quên trêu chọc:

- Tiểu Trình, đã lâu không gặp, tôi nghĩ cô sẽ đi đến công tác ở huyện lân cận, không ngờ vẫn cắm rễ ở huyện Lô Bắc, rất tốt, đây mới được gọi là cảnh sát tốt.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Đỗ Tiểu Trình thật sự có chút sững sờ, vẻ mặt lộ ra chút huyết sắc đã lâu chưa từng có, ánh mắt cũng sáng lên vì kích động. Không ngờ lúc này mình lại đụng mặt đối phương ở đây, thế là nàng vô tình trở nên e lệ, sợ hắn cảm thấy hành vi bắt tội phạm của mình là quá lỗ mãng.

Lúc này gương mặt Đỗ Tiểu Trình có hơi ửng hồng, nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc đang đứng bên cạnh Vương Tử Quân không xa, thế là trong lòng giống như bị ai đó bóp chặt, từng cảm giác sợ hãi đánh úp lại, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại.

Khoảng thời gian này Đỗ Tiểu Trình có chút cảm giác sợ về nhà, mỗi ngày về nhà thì mẹ đều thu xếp cho nàng một bàn thức ăn ngon, sau đó cẩn thận hỏi:

- Con gái ngoan, cậu trai vài ngày trước giới thiệu cho con thế nào rồi?

Ánh mắt lấp lánh và chờ mong của mẹ làm cho Đỗ Tiểu Trình thật sự sinh ra cảm giác lo sợ không yên, nàng dùng ánh mắt lúng túng nhìn mẹ, cố gắng làm mặt quỷ để lừa dối vượt qua kiểm tra, nhưng sự việc cứ tiếp diễn như vậy, lâu lâu mẹ mình lại có chút nóng lòng.

Nếu nói một cách khách quan thì với điều kiện của Đỗ Tiểu Trình, những người kia cũng rất xứng, điều kiện cũng thật sự không tệ. Nhưng nàng giống như một bức tượng gỗ, căn bản không nhập tâm, không có chút cảm giác. Khi đêm dài người tĩnh, Đỗ Tiểu Trình nằm trên giường và tự hỏi lòng, không thể không thừa nhận, thật ra Vương Tử Quân là một cái cớ của nàng, nhưng nàng lại giấu chặt trong lòng mà không dám hỏi hắn.

Đỗ Tiểu Trình nghĩ rằng đối với một người phụ nữ, tình cảm chân thành tha thiết nhất trong đời có lẽ chỉ phó thác cho một người đàn ông, mà cảm giác của nàng, tình cảm của nàng giống như bị tên khốn kia cướp đi sạch sẽ.

Đỗ Tiểu Trình nhìn thấy biểu hiện của cô gái bên cạnh Vương Tử Quân, nàng cảm thấy có lẽ đó là người phụ nữ mà hắn quan tâm, thế cho nên trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ê ẩm muốn khóc, nàng cũng không còn thẹn thùng mà cứng rắn đáp lễ:

- Bản thân tôi phụ trách trị an, tốt hay không tốt cũng vậy mà thôi, đó là trách nhiệm.

Đỗ Tiểu Trình nói ra những lời như vậy rồi nhanh chóng đẩy tên trộm đồ về phía trước.

- Này anh bạn, đừng quá quan tâm, Đỗ Tiểu Trình đang rất nén giận, cô ấy vừa bị điều từ đội cảnh sát hình sự sang cảnh sát tuần tra, cũng không phải cố ý nhắm vào anh đâu.

Đồng sự thấy Đỗ Tiểu Trình không nói một tiếng cảm ơn, hắn cũng không nhấc chân bỏ đi mà lập tức lên tiếng hòa giải.

Tuy không phải là cảnh sát nhưng Vương Tử Quân cũng biết rõ, trong cục công an thì quan trọng nhất và để cho người ta đưa mắt nhìn chính là đội cảnh sát hình sự. Đỗ Tiểu Trình bị điều từ đội cảnh sát hình sự xuống đồn công an, rõ ràng là xuống chức, hèn gì mà ánh mắt của nàng giống như có phủ một tầng hơi nước.

Khi Vương Tử Quân đang định hỏi xem có việc gì xảy ra thì tên cảnh sát đi theo Đỗ Tiểu Trình đã nhanh chóng bỏ đi, ngay sau đó biến mất trong đám người.

Xảy ra sự kiện như vậy thì Vương Tử Quân cũng không còn tâm tư đi dạo trên đường, hắn và Mạc Tiểu Bắc rời khỏi con đường náo nhiệt, cả hai lên xe chạy về phía quán Giáp Ngư Thôn.

Vì còn chưa đến giờ cơm nên khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đến thì trong Giáp Ngư Thôn cũng không có vài người, Vương Tử Quân dựa theo thông tin mà Lý Cẩm Hồ đã nói, hắn đẩy cửa vào phòng.

Lúc này trong phòng có thể nói là khói sương lượn lờ, không những có Lý Cẩm Hồ và Tiếu Tử Đông, còn có Liên Giang Hà. Ba người ngồi đó nói chuyện, khi thấy Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi vào thì bọn họ vội vàng đứng lên.

- Ngồi đi, ngồi đi.

Vương Tử Quân phất tay với ba người Lý Cẩm Hồ, hắn không khách khí ngồi xuống một chiếc ghế. Mạc Tiểu Bắc không phải là hạng người tám mặt lung linh, nàng chỉ khẽ gật đầu lễ phép với ba người Lý Cẩm Hồ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân.

Nếu như là người bình thường thì tư thế thât lễ như vậy sẽ làm cho đám người Tiếu Tử Đông sinh ra phản cảm, nhưng Mạc Tiểu Bắc lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, làm cho người ta sinh ra cảm tưởng rằng mọi việc nên là như thế.

- Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Mạc Tiểu Bắc. Tiểu Bắc, đây là đồng sự của anh.

Vương Tử Quân đơn giản giới thiệu Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn cười nói với ba người Tiếu Tử Đông.

Vương Tử Quân rất ít khi đưa những cô gái đến các trường hợp thế này, nhóm người Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân dùng giọng điệu và thái độ long trọng để giới thiệu Mạc Tiểu Bắc, trong long thầm biết có chuyện gì xảy ra, thế cho nên nụ cười trên mặt càng sáng lạn vài phần.

Vương Tử Quân ngồi xuống rồi nhanh chóng nhìn Liên Giang Hà và đặt câu hỏi:

- Cục trưởng Liên, vừa rồi tôi gặp mặt Đỗ Tiểu Trình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao cô gái kia lại bị điều xuống đồn công an?

Vương Tử Quân tuy hỏi khá bình thường thế nhưng Liên Giang Hà lại không dám chậm trễ, lão tranh thủ thời gian báo cáo cho Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, vài ngày trước Tiểu Trình thả một người phá hoại kiến thiết vườn cây ăn quả, văn phòng huyện ủy yêu cầu quản lý nghiêm túc, tôi muốn đưa cô ấy vào văn phòng lánh nạn. Ai ngờ cô ấy không như người thường, chủ động yêu cầu xuống đồn công an công tác, quyết định xuống cải thiện hoàn cảnh trị an, nhất quyết không đi đến văn phòng cục công an.

- Phá hoại kiến thiết vườn cây ăn quả? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Cái gì mà phá hoại cây ăn quả? Không phải là kế hoạch 315 của huyện sao? Có những nông dân không muốn biến đất hoa màu của mình thành vườn cây ăn quả, thế cho nên mới có tình huống như vậy.

Tiếu Tử Đông ngồi dối diện với Vương Tử Quân rồi cười lạnh nói.

Tiếu Tử Đông tuy nói không nhiều nhưng từng câu từng chữ cũng đủ giải thích rõ về tình huống phổ biến kế hoạch 315 ở huyện Lô Bắc. Lý Cẩm Hồ ngồi bên cạnh tiếp tục lên tiếng:

- Nhằm đẩy mạnh tiến độ áp dụng kế hoạch 315 mà xã Hà Loan đã làm công tác tuyên truyền phát động cực kỳ đặc sắc, quảng cáo khắp nơi, cái gì là phá một gốc cây, gieo ba hạt, sẽ xây được nhà và nuôi con ăn học nên người. Tôi nghe nói những lời quảng cáo này đều là Triệu Trung Trạch tự mình tổng kết trước mặt tất cả cán bộ trong hội nghị toàn thể ở xã Hà Loan, nghe nói đến bây giờ đã có bảy tám người bị bắt về đồn công an.

Vương Tử Quân xem như có chút ấn tượng về Triệu Trung Trạch, khi đi đến thị sát xã Hà Loan thì Triệu Trung Trạch từng chủ động dựa về phía hắn, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy có chút khó chịu. Nếu nói một cách khách quan thì người này cũng có năng lực, nhưng đối phương vì muốn đạt được mục đích mà căn bản không từ thủ đoạn, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút mất vui, tất nhiên sẽ không tiến thêm một bước trong quá trình kết giao.

Khi Vương Tử Quân đang xem xét về Triệu Trung Trạch, vì nói đến vấn đề giam cầm nên Liên Giang Hà xoa xoa bàn tay dùng giọng bất an nói:

- Chủ tịch Vương, bây giờ công tác của cục công an cũng làm cho tôi cảm thấy rất lo lắng...

Liên Giang Hà muốn nói gì, Vương Tử Quân biết rất rõ, hắn phất phất tay với Liên Giang Hà rồi nói:

- Tôi biết rất rõ điều này.

Liên Giang Hà tuy là người có năng lực, uy tín cũng không kém, nhưng đối thủ của lão ở cục công an cũng không phải đều là kẻ ngốc. Trước kia khi có Vương Tử Quân thì lão còn có thể áp chế được cục diện, bây giờ không còn Vương Tử Quân, thậm chí không còn Đỗ Tự Cường, làm cho lão không còn chút sức lực kế tục. Hơn nữa nhóm người Lý Toàn Thành lại nhận được sự giúp đỡ to lớn của bí thư Dương, vị trí của Liên Giang Hà thật sự bị uy hiếp, trở nên lung lay sắp đổ.

Bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau Vương Tử Quân mới cười nói:

- Hai ngày sau tôi sẽ kết hôn, cũng không phát thiếp mời cho các anh, nhưng đến lúc đó các anh nhất định phải đến thành phố Giang Thị uống ly rượu mừng.

- Chủ tịch Vương, anh kết hôn sao?

Tiếu Tử Đông vừa nói ra khỏi miệng thì lại đột nhiên cảm thấy tình huống mình giật mình lên tiếng là không đúng. Cho đến nay hắn đều đặt Vương Tử Quân ở phương diện ngang với chính mình, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói mình kết hôn, hắn mới chợt nhớ lãnh đạo của mình vẫn chưa lập gia đình, chưa yên bề gia thất, nhưng ngay sau đó thì hắn cũng nhanh chóng có phản ứng. Hắn nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó vội vàng cười nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Chúc mừng, thật sự chúc mừng, ly rượu mừng của chủ tịch Vương thì tôi sẽ không thiếu thời gian, đến ngày anh kết hôn, chúng tôi dù có gặp mưa gió thì cũng mặc kệ, chắc chắn sẽ đến chung vui.

Lý Cẩm Hồ cũng nhanh chóng cười hì hì chúc mừng Vương Tử Quân, nếu so sánh với hai người Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ thì Liên Giang Hà tuy mỉm cười nói nói nhưng trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Chủ tịch Vương kết hôn với người phụ nữ này, như vậy đứa nhỏ Tiểu Trình nên làm sao bây giờ?

Vì có quan hệ tốt với Đỗ Tự Cường nên Liên Giang Hà trước nay luôn rất quan tâm đến Đỗ Tiểu Trình, trong công tác hằng ngày thì lão thường thấy vẻ mặt Đỗ Tiểu Trình biến đổi khi nhắc đến Vương Tử Quân, thế là lão nhận biết ngay ra vấn đề. Có đôi khi lão cảm thấy Vương Tử Quân và Đỗ Tiểu Trình là kim đồng ngọc nữ, cũng là một đôi mà ông trời xe duyên tác hợp, nhưng lão cũng không ngờ rằng Vương Tử Quân đã có đối tượng rồi.

Liên Giang Hà đặt ánh mắt lên người Mạc Tiểu Bắc, đây là một người phụ nữ lạnh lùng trong trẻo vào cực kỳ có khí thế anh hùng, lão không thể không thừa nhận: Nếu nói về khí chất thì Đỗ Tiểu Trình giống như thua kém cô gái ngồi đối diện này vài phần, cô gái kia ngồi cùng một chỗ với Vương Tử Quân thì thật sự càng thêm cân xứng.

Vương Tử Quân cười cười nói vài câu vui cười với nhóm Tiếu Tử Đông, sau đó hắn trầm giọng hỏi:

- Anh Tiếu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao lần này anh lại mất kiên nhẫn như vậy?

Tiếu Tử Đông tuy đã chuẩn bị câu trả lời, thế nhưng lúc này hắn nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì có chút chần chừ, sau đó dùng giọng căm phẫn nói:

- Nếu cho loại người như Triệu Trung Trạch tiến lên, như vậy thiên lý ở đâu?

Lưu Thuận Dương nói, giọng điệu cứng rắn làm cho bầu không khí sinh động vừa được sinh ra đã nhanh chóng biến thành nặng nề. Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một người bưng chai rượu đưa đến, hắn dùng giọng nhiệt tình nói:

- Nghe nói chủ tịch Tiếu và trưởng phòng Lý ở đây, tôi ngược lại đến góp rượu, xem như cùng vui.

Khi thấy rõ người vào là ai thì vẻ mặt Tiếu Tử Đông chợt biến đổi, sau đó nghiêng đầu đi không thèm nhìn. Trong quan trường thì dù gặp mặt đối thủ cũng phải cố gắng xưng anh em và thân mật với nhau một phen, trừ khi có cừu hận quá sâu mới có thể vạch mặt như vậy. Tiếu Tử Đông là người trà trộn quan trường nhiều năm, tất nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý này, bây gời hắn không thèm nể mặt người đi vào, rõ ràng hắn và người này đang đi trên một con đường không còn dư âm đường về.

Người kia căn bản như không quan tâm đến phản ứng quay mặt bỏ đi của Tiếu Tử Đông, hắn đi vào phòng không phải ép cho tên khốn luôn muốn chơi mình kia cảm thấy bức bối khó chịu sao? Hắn thầm nghĩ như vậy mà trong lòng thản nhiên hơn, nhưng khi hắn đang cười lạnh, hắn đưa mắt nhìn khắp phòng thì nụ cười trên mặt chợt đông cứng.

Người này sao lại đến đây? Khoảnh khắc này giống như có một cây búa tạ đập vào lòng Triệu Trung Trạch. Trong huyện Lô Bắc thì Triệu Trung Trạch không sợ ai, dù là bình thường hắn cần hầu hạ nhiều nhân vật thế nhưng nếu nói trắng ra thì hắn không bao giờ luống cuống và sợ hãi. Thử hỏi xem có tên nào chùi đít cho sạch sẽ? Hơn nữa hắn là người nắm chuôi của người ta, hắn không gì cần phải sợ. Nhưng Vương Tử Quân thì khác, vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này lại làm cho hắn sợ hãi tận đáy lòng.

Triệu Trung Trạch nghĩ đến những tin tức từ trên tỉnh truyền xuống mà cực kỳ cảm khái, trăm phương ngàn kế như vậy vẫn không thể vặn ngã được người này, chẳng lẽ đây là đại diện của loại người không thể nào vặn ngã? Hắn là người trải qua chuyện này, hắn biết rất rõ, những sự việc phát sinh trên tỉnh nhìn qua giống như không thể nào liên hệ với nhau, có lẽ đều do người này ra tay.

Trần Hổ Đức xem như thân bại danh liệt, như vậy vẫn còn chưa đủ, con trai của Trần Hổ Đức sắc được đề bạt làm thường ủy thị ủy cũng rơi vào tình huống vui quá hóa buồn, thật sự không thể nào thành công. Tuy nguyên nhân của sự việc cũng chỉ là một tin đồn nho nhỏ, thế nhưng nó lại chính thức bóp chết tương lai của Trần Chính Vũ. Đối với việc xử lý Trần Chính Vũ thì Dương Quân Tài thật sự là có ý dùng ngàn vàng mua xương ngựa, thế nhưng cuối cùng vẫn là gà chạy trứng vỡ, cũng không cần nghĩ đến xương ngựa làm gì cho mệt.

Vương Tử Quân ra tay quá độc ác, kết luận vụ này chính là Vương Tử Quân cho ra một đòn hiểm làm cho tất cả sắp xếp phía Dương Quân Tài hóa thành hư không. Triệu Trung Trạch cảm thấy mình rất may mắn, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ hoảng sợ, may mà chính mình cho ra ý kiến thế nhưng cũng không phải là người mặc giáp ra trận.

- Tôi tưởng là ai, thì ra là bí thư Trung Trạch, đến đây, đừng đứng đó làm gì.

Vương Tử Quân thấy Triệu Trung Trạch cũng không tỏ ra tức giận, hắn mỉm cười chỉ vào chiếc ghế cách đó không xa, sau đó dùng giọng bình thản nói.

- Chủ tịch...Chủ tịch Vương, anh đã quay lại rồi à?

Triệu Trung Trạch cố gắng bình phục tâm tình của mình, đồng thời trong miệng lại nói hai câu thật sự không ăn nhập vào đâu.

- Trở về xử lý vài việc.

Vương Tử Quân tươi cười trả lời một câu, sau đó hắn nói tiếp:

- Bí thư Trung Trạch, gần đây công tác rất bận rộn sao?

- Không bận, không bận.

Triệu Trung Trạch cuối cùng cũng là người hai mặt, cảm giác sợ hãi vừa rồi đã bị quét sạch, hắn nhanh chóng trấn định, sau đó đặt chai rượu xuống rồi liên tục nói.

- Không bận là tốt, tôi biết rõ nếu nói bận nhất thì phải kể đến các vị lãnh đạo cơ sở, xã thị trấn. Các vị lãnh đạo dưới cơ sở đều là những người đứng trên đầu sóng ngọn gió, trực tiếp liên hệ với nhân dân, đại biểu cho hình tượng của đảng và chính quyền, công tác không dễ dàng gì.

Vương Tử Quân kéo Triệu Trung Trạch ngồi xuống rồi dùng giọng quan tâm nói.

Nếu như trước kia lãnh đạo nói như vậy, hoặc lời này đổi thành của Dương Quân Tài thì Triệu Trung Trạch sẽ nhất định cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng bây giờ người nói chính là Vương Tử Quân, thế là giống như gặp phải một làn gió chướng, toàn thân hắn cảm thấy khó chịu và ngứa ngáy.

- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, có sự lãnh đạo chính xác của đảng ủy chính quyền, có sự giúp đỡ của cán bộ và quần chúng, xã Hà Loan chúng tôi sẽ nhất định cố gắng, sẽ tạo ra điều kiện thuận lợi nhất cho nhân dân. Chúng tôi sẽ lo mối lo của nhân dân, cùng nhân dân làm những công tác thực chất, tăng hiệu quả thực tế, hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mà đảng ủy chính quyền giao phó cho xã chúng tôi.

Triệu Trung Trạch cũng không quên nói ra những lời khách sáo để đối phó với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt cực kỳ quyết tâm của Triệu Trung Trạch, hắn khẽ gật đầu, sau đó hắn quay sang nói với Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ:

- Đồng chí Trung Trạch thật sự là rất tốt, có ý nghĩ trong công tác, có phương pháp rõ ràng, lại có sự nhiệt tình, rất đáng được mọi người học tập, hai người các anh cũng nên cho ra nhiều giúp đỡ đối với đồng chí Trung Trạch.

Tuy hai người Tiếu Tử Đông có cái nhìn không tốt với Triệu Trung Trạch, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy, hai người bọn họ sao lại không gật đầu? Hơn nữa với những gì hai người bọn họ hiểu về vương tử quân, đây cũng không phải là một người thích chịu thiệt, chủ tịch Vương khách khí với Triệu Trung Trạch như vậy, có lẽ đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ để đối phó rồi, chẳng qua chỉ đào sẵn hố sâu để đối phương nhảy vào mà thôi.

- Nhất định, nhất định rồi, sự việc chủ tịch Vương tự mình phân phó, tôi và Tử Đông sẽ cố gắng phối hợp toàn lực, nhất định sẽ ra sức giúp đỡ công tác của đồng chí Triệu Trung Trạch.

Lý Cẩm Hồ thấy Tiếu Tử Đông không có dấu hiệu trả lời, thế là lên tiếng tỏ thái độ.

Triệu Trung Trạch tiến vào trong căn phòng này chủ yếu là muốn mượn vài ly rượu để làm nhục Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ, tuy hai người này còn là thượng cấp của hắn, thế nhưng hai bên đã vạch mặt nhau, cần gì phải cố kỵ nhiều như vậy? Hơn nữa sau khi hai người này làm trễ nãi đường tiến thân của hắn, bây giờ hắn thật sự rất muốn phục thù. Nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân lại có mặt ở chỗ này, thế cho nên bây giờ đã mất đi tất cả khí thế mà vừa rồi đã chuẩn bị sẵn.

Lúc này Triệu Trung Trạch nghe Lý Cẩm Hồ nói ra những lời cố ý ra vẻ sẽ giúp đỡ công tác của xã Hà Loan, thế là thiếu chút nữa thì tức giận đến mức mũi lệch sang một bên. Những lời vừa rồi hắn nói ra chủ yếu để khiêu khích hai vị lãnh đạo ở huyện Lô Bắc, bây giờ lại nhận lấy một lời nói với hương vị khá đặc biệt, thật sự có hơi khó chịu. Nhưng Lý Cẩm Hồ đã nói ra như vậy, dù hắn rất bực mình thì cũng chỉ có thể cảm tạ mà thôi.

- Các vị lãnh đạo đã quan tâm đến tôi như vậy, kính xin mọi người sau này thường xuyên đến xã Hà Loan chỉ đạo kiểm tra công tác.

Triệu Trung Trạch lúc này đã lên tiếng với giọng điệu cực kỳ đông cứng.

- Đều là người một nhà cả thôi, bí thư Trung Trạch, anh quá khách khí rồi.

Vương Tử Quân vung bàn tay lên, ánh mắt rơi xuống chai rượu của Triệu Trung Trạch, hắn mở miệng nói:

- Bí thư Trung Trạch, anh đến mời rượu, chúng tôi nơi đây thậm chí còn chưa gọi món, cũng không thể để anh chờ lâu được.

Vương Tử Quân nói ra những lời này thì Triệu Trung Trạch xem như thở dài một hơi, thầm nói các người nhanh lên một chút, tôi cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng Vương Tử Quân dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Vậy thì thế này, mỗi người ba ly, sau khi uống xong thì Trung Trạch có thể đi đâu thì đi.

Vương Tử Quân nói, sau đó lại yêu cầu nhân viên phục vụ dọn ly rượu ra bàn, cũng đặt trước mặt Triệu Trung Trạch vài ly.

Trước kia đi mời rượu tất nhiên cũng phải có vài món nhắm, nhưng bây giờ Triệu Trung Trạch chỉ có thể đưa mắt nhìn nhóm người Vương Tử Quân đang ngồi cười tủm tỉm ở bên kia, sao không cảm thấy mình giống như phạm sai lầm lớn đến để uống rượu bồi tội? Hắn dù cảm thấy cực kỳ uất ức, thế nhưng tình thế ép người, hắn cũng chỉ có thể kiên trì cho qua mà thôi.

Sau khi nghiêm trang uống với Vương Tử Quân, Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ mười hai ly rượu, Triệu Trung Trạch cuối cùng mới xem như thoát thâ, nhưng khi đi ra khỏi phòng thì giống như bị đánh đòn đau, cực kỳ khó chịu.

- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.

Tiếu Tử Đông chờ Triệu Trung Trạch đi ra khỏi phòng thì vẻ mặt trở nên tươi cười hớn hở, hắn nâng ly rượu lên mời Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng nâng ly rượu lên, bốn chiếc ly cụng vào nhau.

Nếu so sánh với nhóm người Vương Tử Quân ăn uống vui vẻ ở phía bên này, Triệu Trung Trạch sau khi rời khỏi phòng thì trong lòng lại bị một chuyện khác đè ép, chính là hai ngày nữa sẽ mở hội nghị thường ủy mở rộng để thông qua sự kiện mình tiến vào vị trí thường ủy huyện ủy.

Nếu như Vương Tử Quân chưa tới thì Triệu Trung Trạch còn có thể nắm chắc, nhưng bây giờ tên khốn kiếp chuyên gia gây họa kia đã quay lại, như vậy bí thư Dương còn có thể khống chế tự nhiên được không? Nếu như có thể thì tất nhiên mọi việc sẽ đều là vui vẻ, nhưng nếu như không khống chế được, như vậy sẽ là một sự kiện mang tính tai nạn cao độ với mình.

Không thể vào trong hàng ngũ thường ủy huyện ủy, cho dù là Dương Quân Tài coi trọng mình thế nào thì chính mình cũng chỉ là một bí thư đảng ủy xã, nhưng nếu vào được thường ủy thì sẽ là một sự kiện hoàn toàn khác.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Triệu Trung Trạch vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Dương Quân Tài. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn dùng giọng không thể chờ đợi được để báo cáo:

- Bí thư Dương, Vương Tử Quân đã quay lại.

Dương Quân Tài ở đầu dây bên kia có chút trầm ngâm, giọng điệu lại khá trầm thấp, hắn nói một câu đã biết rồi, sau đó phân phó Triệu Trung Trạch nhanh chóng đến phòng làm việc của mình một chuyến.

Tuy tiệc rượu đã dọn xong nhưng Triệu Trung Trạch vẫn không dám chối từ mệnh lệnh của bí thư Dương Quân Tài. Hắn lập tức lấy lý do rời khỏi khách sạn, yêu cầu lái xe chạy nhanh về phía văn phòng huyện ủy. Khi hắn đi đến phòng làm việc của Dương Quân Tài thì phát hiện bên trong có nhiều người, không chỉ có bí thư Dương, còn có Lưu Truyền Pháp và Tôn Quốc Lương.

- Bí thư Dương.

Triệu Trung Trạch khẽ lên tiếng bắt chuyện, sau đó hắn đứng lại trước ghế sa lông như một học sinh tiểu học.

Vẻ mặt Dương Quân Tài rất nghiêm túc, hắn khẽ phất tay với Triệu Trung Trạch, tỏ ý cho Triệu Trung Trạch ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói:

- Vương Tử Quân quay về vào thời điểm quan trọng này, điều này nói rõ hắn về vì hội nghị thường ủy mở rộng, mục đích đã quá rõ ràng, không phải muốn làm chỗ dựa cho Tiếu Tử Đông sao? Hừ!

Phòng làm việc của Dương Quân Tài có điều hòa nhiệt độ, bầu không khí luôn được điều hòa, nhiệt độ tăng lên, thế nhưng gương mặt lạnh lẽo của Dương Quân Tài thì lại làm cho người ta cảm nhận được mùa đông giá rét bên ngoài. Lúc này bí thư Dương đối diện với người của mình trong ban ngành thường ủy, hắn tỏ ra tức giận, không, phải nói là cực kỳ tức giận.

Dương Quân Tài thấy mọi người không nói lời nào thì đưa mắt nhìn Lưu Truyền Pháp, nếu nói quan hệ thân thiết thì Lưu Truyền Pháp chính là người thân cận nhất của hắn.

- Bí thư Dương, tôi cảm thấy sự việc này không có gì phải lo lắng, Vương Tử Quân quay lại thì thế nào? Anh đang đang rời cương vị để đi học tập, cho dù quay về cũng không được tham gia hội nghị thường ủy mở rộng.

Lưu Truyền Pháp khẽ ho khan một tiếng rồi nói.

Lưu Truyền Pháp nói thật sự là một chất xúc tác, sau khi nói xong thì Tôn Quốc Lương tiếp tục:

- Chủ nhiệm Lưu nói đúng, Vương Tử Quân tuy trước mắt là chủ tịch huyện, nhưng bây giờ đang ở vào thời điểm cách chức học tập, căn bản không thể tham dự vào những gì đang xảy ra ở huyện Lô Bắc. Cho dù hắn đến đây thì cũng chỉ có thể đứng ngoài hội nghị thường ủy, căn bản không có quyền bỏ phiếu.

Tôn Quốc Lương nói đến đây thì khẽ cười nói:

- Bí thư Dương, tôi thấy ngài quá cẩn thận thành quen rồi, Vương Tử Quân đến thì sao? Bây giờ anh ta cũng chỉ có một phiếu mà thôi.

Sau khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc thì Tôn Quốc Lương bắt đầu đứng cùng hàng ngũ với Tiếu Tử Đông, nhưng sau khi đám người Cát Trường Lễ liên tục cho ra áp lực, hắn lại xem xét thời thế, cuối cùng vẫn chọn Dương Quân Tài. Hắn coi như là một người đào ngũ, để cho đám người Tiếu Tử Đông dần biến thành một thế lực yếu ớt và cô đơn ở hội nghị thường ủy.

Tôn Quốc Lương cũng không có gánh nặng tâm lý với sự kiện đào ngũ của mình, hắn là người trà trộn quan trường nhiều năm, những chuyện này là quá bình thường. Trên quan trường thì trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nếu liên quan đến lợi ích của bản thân thì sẽ không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.

Triệu Trung Trạch lúc này cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn đưa mắt nhìn Dương Quân Tài, hắn hắng giọng nói:

- Bí thư Dương, tôi đồng ý với cách nhìn của hai vị lãnh đạo, Vương Tử Quân trở về thì trở về, hắn cũng không làm gì được. Theo tôi thấy thì bí thư Dương ngài không bằng rộng lượng một chút, mời hắn một bữa cơm, tất nhiên bữa cơm này bí thư Dương cũng phải làm sao cho chủ tịch Vương sinh ra cảm giác như đang ở nhà.

Triệu Trung Trạch nói đến câu như đang ở nhà thì cố ý cường điệu, làm cho Lưu Truyền Pháp cười lên ha hả, mà lúc này ai cũng xem như hiểu ngầm câu nói của Triệu Trung Trạch.

Khi ba người Lưu Truyền Pháp còn đang đắc ý thì Dương Quân Tài đã khẽ gật đầu, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy nếu đơn giản buông tha cho Vương Tử Quân như vậy thì không có chút thoải mái. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chủ tịch Vương quay về, tôi cảm thấy chúng ta nên chào hỏi bí thư Trịnh.

Dương Quân Tài nói chào hỏi thì ba người Lưu Truyền Pháp đều biết đó là gì, huyện Lô Bắc mở hội nghị thường ủy mở rộng, thành phố An Dịch không thể không biết. Hơn nữa lần này Vương Tử Quân quay về huyện Lô Bắc, mục đích là gì thì tất nhiên không cần nói cũng biết, không bằng nhân cơ hội này cho hắn một vài giọt thuốc nhỏ mắt, tuy không thể làm gì hắn nhưng dù sao cũng tốt hơn.

Ba người Lưu Truyền Pháp đều gật đầu, Dương Quân Tài cầm điện thoại gọi cho Trịnh Đông Phương, nhưng hắn còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại đã vang lên.

- Alo, tôi là Dương Quân Tài.

Dương Quân Tài tiếp điện thoại, hắn trầm giọng nói.

Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà vẻ mặt Dương Quân Tài chợt biến đổi, nhưng giọng điệu lại trở nên cực kỳ nhiệt tình:

- Chủ tịch Tử Quân, anh đã quay về huyện rồi sao? Thật sự là quá tốt, anh đang ở đâu, tôi đến mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh.

Lưu Truyền Pháp và Tôn Quốc Lương đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ đưa mắt nhìn Dương Quân Tài, dù Dương Quân Tài lúc này đang cười tươi hớn hở, thế nhưng nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

- Cái gì? Chủ tịch Vương sắp kết hôn? Chúc mừng anh, có gì anh cứ nói, anh là chủ tịch huyện thì việc cưới xin cần phải làm sao cho thật sự có phong cách, hôn lễ của anh chính là sự kiện lớn của huyện Lô Bắc chúng ta.

Gương mặt của Dương Quân Tài trở nên cực kỳ dữ dợn, ngón tay cũng có chút run rẩy.

- À, hai ngày này anh chuẩn bị vật dụng cá nhân, tôi cũng không quấy rầy anh, ha ha, anh cứ bận rộn đi.

Dương Quân Tài nói xong chữ cuối cùng thì vẻ mặt trở nên tái nhợt, hắn hổn hển dập điện thoại xuống bàn trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, ba người kia đều không hiểu rõ ràng vì sao Dương Quân Tài lại nổi giận như vậy, nhưng nhìn bộ dạng của Dương Quân Tài thì không ai dám tiến lên tiếp nhận rủi ro. Dương Quân Tài hít vào vài hơi thật sâu, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói:

- Đặt mua vài vật dụng gia đình? Hừ!

- Hắn ở lại thì thế nào? Tôi cũng không tin hắn ta có thể làm gì được.

Dương Quân Tài gõ lên mặt bàn, sau đó dùng giọng cực kỳ oán hận nói.

Bầu không khí căng thẳng ở huyện Lô Bắc dần trở nên quái dị, tin tức Vương Tử Quân quay về lập tức được khuếch đại đi không biết bao nhiêu lần, hầu như chỉ trong thời gian nửa giờ thì ai cũng biết tin Vương Tử Quân quay về.

Hội nghị thường ủy mở rộng sắp được tổ chức, vào đúng thời điểm này thì Vương Tử Quân lại quay về, dù là ai cũng có một suy nghĩ như nhau, làm sao không rõ bọn họ quay về vì vấn đề gì?

Nhưng khi tất cả mọi người chờ đợi Vương Tử Quân hành động, thì Vương Tử Quân lại làm giống như những gì mình nói, đi dạo khắp đường lớn ngõ nhỏ ở huyện Lô Bắc, bộ dạng đặt mua những dụng cụ gia đình dành cho người sắp kết hôn, dù ai gọi điện thoại mời cơm cũng từ chối. Hắn nói mình sắp kết hôn, cần phải đặt mua vài món, đỡ phải lãng phí những ngày nghỉ quý giá.