Bí Thư Trùng Sinh

Chương 271: Là người đều như vậy, tôi cũng không ngoại lệ




Tiền Diễm Lệ lúc này có biện pháp nào khác hơn? Các vị thường ủy huyện ủy đã cho ra quyết định như vậy, nàng chỉ là một phó chủ tịch huyện chưa tiến vào thường ủy, sao có thể thay đổi được quyết định của hội nghị thường ủy?

- Thúy Hà, em cứ đi đến đó công tác một thời gian ngắn, em cứ yên tâm, có chị ở đây, không xảy ra vấn đề gì đâu...

Khi Tiền Diễm Lệ đang dùng giọng trầm lắng để mua chuộc lòng người thì điện thoại trong phòng làm việc của nàng chợt vang lên.

- Chào anh, thì ra là phó chánh án Triệu!

Vừa nghe đối phương nói mình là phó chánh án của tòa án thì Tiền Diễm Lệ chợt tỏ ra khách khí thêm vài phần, dù đối phương chỉ là một cán bộ cấp phó khoa, thế nhưng hiện tại con trai của mình rơi vào trong tay của đối phương, sao nàng không khách khí cho được?

- Chủ tịch Tiền, lời nhắn nhủ của chị, thật sự là tôi không thể nào giúp gì được. Hôm nay chán án Phó tự mình hỏi đến, yêu cầu chúng tôi kết thúc vụ án này trong vòng ba ngày tới.

Đầu dây bên kia hạ thấp giọng nói, nhưng nội dung truyền đến lại giống như một cây chùy lớn nện vào lòng Tiền Diễm Lệ.

Tiền Diễm Lệ chỉ mong sao chuyện của con trai bảo bối mình sẽ là lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, có thể kéo dài một ngày thì sẽ kéo dài, đến cuối cùng không giải quyết được gì là tốt nhất. Không ngờ bây giờ lại sẽ phải kết án trong thời gian ba ngày, lại vào đúng thời điểm chuẩn bị mở hội nghị tư pháp tỉnh, con bà nó tên chánh án họ Phó, đây không phải đang đẩy con trai của Tiền Diễm Lệ tôi vào hố lửa sao?

- Chán án Triệu, dù thế nào thì tôi cũng phải cảm tạ anh, trước tiên anh cứ tìm biện pháp, chuyện này kính nhờ anh, tôi sẽ nghĩ biện pháp với Phó Thuấn Triêu.

Tiền Diễm Lệ nói xong, không đợi bên kia lên tiếng mà cúp điện thoại.

Cao Thúy Hà ngồi ở một bên tuy không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, thế nhưng chỉ cần nghe vài lời của Tiền Diễm Lệ thì nàng vẫn ý thức được vấn đề. Nàng trầm ngâm một lát, cuối cùng dùng giọng cẩn thận nói với Tiền Diễm Lệ:

- Chủ tịch Tiền, đây là tên họ Vương ép chúng ta, chị xem, nếu không chúng ta buông tay thôi, đợi đến khi nào sự kiện Tiểu Long êm đẹp thì hãy nói sau?

- Thúy Hà, em trở thành chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu điều này cơ chứ? Chị và tên họ Vương kia đã xé toang da mặt, đó chính là anh chết tôi sống, có tôi thì không có anh, có anh không có tôi. Chúng ta nói hắn thu tiền, chỉ sợ hắn cũng đoán ra được. Việc em bị điều chỉnh công tác và kết thúc vụ án liên quan đến Tiểu Long, không phải đối phương mượn cơ hội để trả thù sao? Xem ra lúc này chỉ còn phương án cá chết lưới rách.

Trong mắt Tiền Diễm Lệ chợt lóe lên vẻ nhiệt huyết, một sự cương nghị tuyệt đối.

Trong lòng Cao Thúy Hà vẫn có chút lo lắng như trước, nhưng lúc này đã rơi vào tình huống bất đắc dĩ, tên đã lên dây cung, không thể không bắn. Dưới sự cổ động của Tiền Diễm Lệ, nàng quyết định cùng tiến cùng lùi với chủ tịch Tiền.

Đúng lúc mọi người bận rộn đến mức chân không chạm đất thì Vương Tử Quân lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của mình chạy đến thành phố Hồng Ngọc, lúc này hắn mặc một bộ trang phục bình thường, căn bản không làm cho người ta nhận ra mình là một vị phó bí thư đang uy phong tám mặt ở huyện Lô Bắc. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vương Tử Quân đeo kính cùng cất bước bên cạnh Tần Hồng Cẩm cũng mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi, hắn cười trêu ghẹo:

- Hai ngày nay anh bận rộn muốn chết, em vội vã tìm anh như vậy, có phải là lại muốn anh nữa rồi không?

- Chồng, anh nói cái gì vậy? Nói thật, em thật sự có chút nhớ anh.

Tần Hồng Cẩm nói, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm chặt bàn tay của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì, ánh ắmt của hắn lại rơi lên một chiếc Santana cách đó không xa.

- Sao vậy? Em đổi xe rồi à?

Vương Tử Quân nhìn chiếc Santana kia mà dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Không phải, chiếc xe của em quá hấp dẫn ánh mắt, thật sự không tiện, thế cho nên mới dùng chiếc xe này, là xe mượn của một người bạn.

Tần Hồng Cẩm nói rồi mở cửa xe, nàng mỉm cười nói:

- Bí thư Vương, không biết tôi có thể vinh hạng làm lái xe tạm thời của anh không?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt quyến rũ và vẻ chủ động của Tần Hồng Cẩm, trong lòng hắn bùng lên cảm giác áy náy, thế là cất bước theo Tần Hồng Cẩm lên xe Santana.

Tần Hồng Cẩm lái xe rất tốt, chiếc Santana màu đen vững vàng chạy về phía trước, hơn một giờ sau đã đi đến một đập nước.

Đập nước này được xây dựng rất đẹp, chẳng những có những khuôn viên tươi mắt, hơn nữa trên mặt đập còn có nhiều vòng đá bảo hộ màu trắng.

Vương Tử Quân thấy Tần Hồng Cẩm dừng xe, cũng không biết nàng đưa mình đến đây làm gì. Khi hắn đang định mở miệng hỏi, đã thấy trên môi nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Sau khi xe dừng lại được năm phút, một chiếc xe tải từ phía bên kia chạy đến, đồng thời cũng có một chiếc xe bảy chỗ màu trắng chạy đến, tốc độ xe tải không chậm, nó chạy như bay về phía chiếc xe màu trắng bên kia.

Con đập không quá chật hẹp, chiếc xe tải và chiếc xe hơi màu trắng kia hoàn toàn có thể tránh qua nhau, thế nhưng hai chiếc xe chạy đến như bay, chiếc xe tải không biết có vấn đề gì xảy ra, cũng không biết làm sao, giống như trượt tay lái lao thẳng về phía chiếc xe màu trắng.

Tần Hồng Cẩm không phải chở mình đến đây xem tai nạn xe hơi đấy chứ? Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ như vậy, đúng lúc hắn thấy chiếc xe màu trắng bẻ tay lái chạy như bay về phía vòng bảo hộ trên con đập.

- Ầm!

Xe bảy chỗ cuối cùng cũng tránh khỏi vụ va chạm với chiếc xe tải, thế nhưng tài xế bẻ tai lái đâm xe vào hàng rào bảo vệ, khi xa chạm xảy ra thì hàng rào bảo vệ bị đánh văng, một bánh xe đang lơ lửng giữa không trung.

- Con bà nó mày chạy xe có mắt không? Mày lái xe kiểu gì vậy?

Có bốn năm người từ trong chiếc xe bảy chỗ chạy ra, có người cầm micro, có người cầm cameras, nhìn qua thì rõ ràng là nhân viên truyền thông, trên thân xe còn có dòng chữ nhật báo Đông Giang, thân phận của bọn họ đã quá rõ ràng.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý, xin mọi người bớt giận, tôi sẽ giúp mọi người kéo xe ra.

Tên lái xe tải thấy mình đã gây họa, thế cho nên vội vàng nhảy xuống, gương mặt tràn đầy nụ cười chịu tội.

Đám nhân viên tòa soạn tuy hùng hùng hổ hổ, thế nhưng cuối cùng cũng biết chuyện gì là quan trọng hơn, vì vậy chỉ chửi ầm lên vài câu, cũng đồng ý cho chiếc xe tải kéo xe của mình ra.

- Ôi, các anh nhìn xem, đây là cái gì? Sao trong cột bảo hộ lại có thân tre?

Tên tài xế xe tải đang cầm dây cáp đi đến chợt dùng giọng không tưởng tượng được chỉ về phía cột trụ bảo vệ thân đập.

Đám nhân viên công tác của tòa soạn đang hút thuốc, sua khi nghe được những lời này cũng đến vây quanh, bọn họ đưa mắt nhìn cột trụ đã gãy đôi, thế là cùng nhau nghị luận và mắng chửi.

- Hừ, còn đen hơn cả than, chỗ này vốn phải dùng thép, con bà nó sao lại dùng thân tre? Thứ này không phải muốn mạng của chúng ta sao?

- Hừ, tôi còn nghĩ vì sao lại như vậy, xe chạy cũng không nhanh, cho dù húc vào hàng rào bảo hộ thì cũng không nên vọt ra ngoài thế này, thì ra là vòng bảo hộ có vấn đề, xem ra ông chủ nhận thầu công trình này có tâm địa quá đen tối.

- Đưa sự kiện này ra ánh sáng không tốt hơn sao? Không như thế này thì làm sao biết được nó có vấn đề? Bây giờ nên cho tên kia biết tay.

Đám nhân viên tòa soạn liên tục lên tiếng, sau đó bắt đầu chụp ảnh, mà tên lái xe tải cũng được một tên phóng viên chỉ huy, kéo một chiếc cột trụ bị gãy đến bên chiếc xe bảy chỗ.

Vương Tử Quân khẽ cầm lên một điếu thuốc, hắn còn chưa kịp bật lửa thì một bàn tay nhỏ bé màu trắng đã vung lên, một cây diêm bùng sáng, giúp hắn đốt thuốc.

- Chuyện này là em sắp xếp sao?

Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Tần Hồng Cẩm rồi thản nhiên nói.

- Đúng vậy.

Tần Hồng Cẩm thấy trên mặt Vương Tử Quân không có nụ cười thì khẽ nói một câu, sau đó cũng cúi đầu, giống như một cô vợ bé phạm vào sai lầm:

- Em thấy tên Cừu Thiên Khôi kia có chút bực mình, cho nên...

- Em không phải muốn cho những gì hắn làm bị đưa ra ngoài ánh sáng đấy chứ?

Vương Tử Quân nghiêng đầu nhìn Tần Hồng Cẩm, trong đầu cũng có chút lửa đốt, hận không thể kéo cô gái xinh đẹp này lên xe chà đạp một phen. Khi hai người tiếp xúc thân thể thì Đại bí thư Vương chợt sinh ra cảm giác anh hùng khí đoản, thế là lúc này không khỏi liên tục cảm thán, anh hùng cần phải quay về nhân gian, vì khói lửa nhân gian cũng quá đủ để anh hùng nếm trải rồi.

- Em còn ký với hắn một hợp đồng, có một số tiền đền bù kếch xù.

Tần Hồng Cẩm tuy vẫn cúi đầu nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười xảo quyệt, nó cũng không gạt được ánh mắt của Vương Tử Quân.

- Em đấy...

Vương Tử Quân vươn tay đặt lên gương mặt mềm mại đẹp đẽ như mặt trăng của Tần Hồng Cẩm, sau đó dùng sức ve vuốt, trong miệng liên tục nói lời yêu thương.

Vương Tử Quân đã biết Tần Hồng Cẩm khá lâu rồi, cô gái này xem hắn như một bộ phận quan trọng nhất trong cuộc sống và tính mạng của chính mình, hắn vui buồn giận hờn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Lúc này hắn thật sự có chút cảm giác có lỗi với nàng, dù hắn bắt đầu tỏ ra yêu thương nàng tha thiết, thế nhưng hắn vĩnh viễn không thể cho nàng cảm nhận được hạnh phúc của gia đình, mà thần kinh của nàng lại bị kéo căng vì hắn, đây rõ ràng là một người phụ nữ yêu hắn đến mức hết thuốc chữa rồi.

Khi Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc thì ban ngày bận rộn buổi tối nhàm chán, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ về phụ nữ, hắn cảm thấy một người đàn ông nếu không thể nào tìm được một nơi nào đó để giải tỏa dục vọng, thật sự là một cảm giác chịu tội.

Trong các huyện thành ở thập niên chín mươi, các tiểu thư ở trong tiệm cắt tóc thường lén làm thêm chút hoạt động kinh doanh thể xác, thế cho nên sự việc dần lan tràn, khắp nơi đều là như vậy, hầu như đã tạo nên hiệu ứng cỏ dại tràn lan. Nhưng Vương Tử Quân cũng không thể nào cứ có chút cảm giác say là vào những chỗ như vậy để tìm tiểu thư giống như những cán bộ khác, dù hắn có đến chỗ Y Phong thì cũng rất lén lút, nhưng cảm giác lúc này của hắn lại không giống như vậy.

Tần Hồng Cẩm thoải mái nhích lại sát bên bờ vai Vương Tử Quân, nàng khẽ nheo mắt giống như hai lá liễu xinh đẹp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đámm phóng viên đang bận rộn ở bên kia. Trong lòng thầm nghĩ:

"Cừu Thiên Khôi ơi là Cừu Thiên Khôi, trên mặt trận kinh doanh, anh có thể được coi là một kẻ biết cách làm giàu, thế nhưng ngàn vạn lần đừng ngáng chân chồng tôi, chỉ cần đụng vào, tôi sẽ cho anh biết thế nào là thất bại thảm hại..."

Các vị lãnh đạo của bốn bộ ban ngành trong huyện Lô Bắc tập trung lại, sau đó cùng leo lên một chiếc xe hơn ba mươi chỗ duy nhất trong huyện để chạy ra ngoài vùng giao giới. Tuy lúc đến nhận chức bí thư thị ủy thành phố Hồng Ngọc thì bí thư Hùng Trạch Luân từng nói không cần cán bộ tuyến dưới phải nghênh đón mình như vậy, thế nhưng đối với đám cán bộ thủ hạ thì đều áp dụng phương án nghe tai này ra tai kia, lãnh đạo không quan tâm đến vấn đề giao thông, thế nhưng lại để ý đến thái độ của thủ hạ.

Vì vậy mà mỗi lần bí thư Hùng Trạch Luân đến kiểm tra công tác, đám quan viên bên dưới đều phải chạy ra vùng giáp ranh để tiếp đón, mọi người thà để cho lãnh đạo phê bình, cũng không muốn tạo ra ấn tượng không tôn trọng lãnh đạo.

Đối với người trong quan trường thì đôi khi bị phê bình cũng không phải chuyện xấu, phê bình cũng có thể chứng minh lãnh đạo không hài lòng với mình, cũng xem như là một mối quan hệ thân thiết với lãnh đạo.

Nếu không coi anh là người nhà, không thích nhìn bản mặt của anh, như vậy lãnh đạo cũng không thèm phê bình làm gì cho mệt. Những lời này tuy không thật sự đúng một trăm phần trăm, thế nhưng đại bộ phận cán bộ trong quan trường đều tiếp nhận nó nồng nhiệt.

Nếu so sánh với phê bình thì người trong quan trường sợ nhất chính là làm cho lãnh đạo có ấn tượng không tốt về mình, mà bị nói là không tôn trọng lãnh đạo lại càng là một điều cực kỳ kiêng kỵ. Có lãnh đạo tuy không thể quyết định vận mệnh của anh, không thể đề bạt hay phân công anh, thế nhưng bọn họ cũng không thiếu ném đủ việc xấu lên người anh. Chỉ cần lãnh đạo mở miệng, như vậy nhiều năm cố gắng của anh tan thành mây khói, chưa nói đến một vị lãnh đạo là bí thư thị ủy.

Tuy đã gần đến tháng tư, nhưng sáng sớm hôm nay thời tiết vẫn có gì đó hơi se lạnh, vào thời này lưu hành loại áo khoác màu đen, có hơn mười vị lãnh đạo mặc áo khoác như vậy. Nếu như cho mỗi vị lãnh đạo thêm một bộ kính đen, sợ rằng sẽ giống như một nhóm xã hội đen thời hiện đại.

Vương Tử Quân đứng xếp hàng ở vị trí thứ tư, trước hắn là bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương. Lúc này hắn cảm thấy ánh mắt của vị bí thư ủy ban kỷ luật nhìn mình có chút khác thường, tuy cảm giác này là rất nhỏ, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.

- Bí thư Tả, gần đây anh rất bận rộn sao?

Vương Tử Quân không có nhiều liên hệ với vị bí thư Tả Minh Phương này, thế nhưng lúc này hắn đột nhiên có hứng thú nói vài câu với đối phương.

Tả Minh Phương cũng không ngờ Vương Tử Quân lại chủ động tiếp cận mình, nhưng hắn cũng rất biết cách đối phó với những vị đồng liêu, hắn nhanh chóng cười ha hả nói:

- Nói ra thì chỉ có bí thư Vương bận rộn mà thôi, vì bây giờ hệ thống tư pháp của huyện Lô Bắc chúng ta đã trở thành một gương điển hình cho toàn tỉnh.

Vương Tử Quân cười ha hả rồi chuyển chủ đề, Tả Minh Phương cũng lên tiếng cùng nói vài chuyện không có nhiều nội dung với Vương Tử Quân. Âm thanh hai người cũng không lớn, Vương Tử Quân nói với vẻ mặt tươi cười, Tả Minh Phương lại khá nghiêm nghị, thế cho nên người ta nhìn vào cứ tưởng Vương Tử Quân đang nịnh hót Tả Minh Phương.

Tiền Diễm Lệ đứng bên cạnh Thạch Phong Huy, ánh mắt lạnh lùng và có chút đắc ý, nàng bỏ một tay vào túi áo, lặng lẽ ve vuốt một bản tài liệu viết tay, trong lòng càng có quyết tâm.

Vào đúng thời điểm này lại quay sang nịnh nọt bí thư ủy ban kỷ luật? Trước đó sao không làm? Hừ, họ Vương, lần này dù anh có nịnh nọt ai cũng không xong, anh không lau mông mình cho sạch, lại còn muốn ép chết người khác, lúc này xem tôi giết anh như thế nào.

Thạch Phong Huy đứng bên cạnh Tiền Diễm Lệ, hắn nhìn gương mặt đỏ hồng của chủ tịch Tiền mà nói:

- Chủ tịch Tiền, thế nào vậy? Không thoải mái sao?

- Không có gì, cảm ơn chủ tịch Phong Huy đã quan tâm.

Tiền Diễm Lệ khoát tay cười hì hì rồi khẽ nói, nhưng trong lòng nàng đã sớm xem Thạch Phong Huy là một người trong đường dây quan hệ của Vương Tử Quân.