Tên thanh niên mạnh miệng làm cho người đàn ông trung niên giận tím mặt, hắn tiến lên cho tên thanh niên một cái tát: - Tốt, cậu cứng lắm có phải không? Cậu cho rằng mình có bản lĩnh lắm phải không? Tôi nói cho cậu bết, cậu chọc vào phiền toái lớn rồi.
- Nhị thúc, cháu không có ý như vậy, trước đó cháu không nói với ngài, vì sợ ngài lo lắng. Họ Triệu kia không nể mặt ngài, cháu chỉ phát tiết cho ngài mà thôi. Tên thanh niên mặc dù gật đầu xưng vâng với người đàn ông trung niên thế nhưng gương mặt dữ tợn lại biểu hiện rõ ràng tâm tình của mình.
Người đàn ông trung niên thở dài chỉ vào tên thanh niên rồi nói: - Tôi nói với cậu rồi, chút uất ức cũng không nên để phát sinh sự kiện cạn tàu ráo máng, như vậy là người không có bản lĩnh. Bây giờ tôi không thiếu tiền, cần phải làm tốt công tác của mình, đối với chúng ta thì bình an mới là hạnh phúc.
- Cháu cũng muốn sống bình an qua ngày, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch kia căn bản không phải là đèn cạn dầu. Người không phạm ta thì ta không phạm người, người phạm ta thì ta sẽ cho người phải chết, lần này tên kia mạng lớn, nếu không trên đời này đã không còn Triệu Hiểu Bạch.
- Cậu còn dám nghĩ như vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn động đến một đầu ngón tay của anh ta, tôi sẽ đến cục công an tố cáo cậu.
...
Trần Thái Trung cung kính nhìn người đàn ông với độ tuổi không lớn hơn mình quá nhiều ở phía đối diện, hắn căn bản quá quen thuộc gương mặt này. Hầu như mỗi ngày hắn đều thấy người này trên đài truyền hình Mật Đông, hơn nữa bí thư Triệu không có việc gì thường hay nhắc về người này. Người đàn ông này còn trẻ mà đã có vị trí như vậy, trong tưởng tượng của Trần Thái Trung thì đây là một vị lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ uy nghiêm.
Chủ tịch tỉnh Mật Đông, nếu so sánh với vị trí này thì Trần Thái Trung cảm thấy hai bên là hai thái cực cách xa một trời một vực. Nhưng con người mà chính hắn đang ngưỡng mộ lại lẳng lặng ngồi đây.
Nói chuyện với lãnh đạo tỉnh ủy, đặc biệt là chủ tịch tỉnh, đây căn bản là đãi ngộ khó có được. Đừng nói là lãnh đạo huyện ủy, dù là một vài vị lãnh đạo không phải chủ chốt của thị ủy cũng không có được cơ hội này.
- Tiểu Trần, mời cậu ngồi xuống nói chuyện. Vương Tử Quân khoát tay áo với Trần Thái Trung rồi nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương. Trần Thái Trung do dự giây lát rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Hắn sở dĩ cho ra quyết tâm này cũng là vì bí thư Triệu Hiểu Bạch từng nói, chủ tịch Vương thích nói là phải làm, đi cần phải đến, căn bản không thích những người quá mức thận trọng cung kính.
Vương Tử Quân nhìn vào biểu hiện của Trần Thái Trung, hắn biết người này có vài phần gò bó. Mặc dù chỉ là tiếp xúc thô thiển thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy tương đối thỏa mãn.
- Tiểu Trần, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vương Tử Quân dùng giọng thân thiết hỏi.
Trần Thái Trung nhanh chóng đứng lên rồi báo cáo: - Chủ tịch, năm nay tôi hai mươi lăm.
- Hai mươi lăm tuổi? Đang ở độ tuổi rất tốt đấy! Cậu ngồi xuống đi, cậu đã lập gia đình chưa? Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một hớp rồi cười nói.
Trần Thái Trung nở nụ cười xấu hổ, hắn tranh thủ thời gian châm trà cho Vương Tử Quân rồi dùng giọng báo cáo chi tiết nói: - Tôi còn chưa kết hôn nhưng đã có bạn gái rồi.
- Ha ha, nói như vậy thì tiểu tử cậu rõ ràng là hoa thơm đã có chủ. Trần Thái Trung vốn còn chưa nói xong câu của mình, bây giờ bị Vương Tử Quân trêu chọc mà không khỏi nở nụ cười. Hắn không ngờ Vương Tử Quân lại bình dị gần gũi như vậy, thế là mỉm cười bổ sung: - Nếu như điều kiện cho phép, tôi chuẩn bị sang năm sẽ kết hôn.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Đàn ông thành gia lập nghiệp là cực kỳ cần thiết. Có người nói công tác là quan trọng thế nhưng gia đình là đệ nhất, tôi thấy cậu nên chú trọng vào phương diện này hơn.
Trần Thái Trung nghe thấy như vậy mà không khỏi ngây cả người, thiếu chút nữa hắn đã hoài nghi chủ tịch Vương đã thay đổi trật tự câu nói, thế nhưng hắn không khỏi nhắc nhở chính mình, thế nào lại nghi vấn về luận điểm của lãnh đạo được?
Khi Trần Thái Trung cảm thấy nghi hoặc, Vương Tử Quân lại nói tiếp: - Chuyện công tác thì các anh có thể đổi người, nhưng đối với một gia đình thì anh là tâm phúc, không thể xa rời được. Nếu như người nào đó có một bụng tâm sự, làm gì có tâm tình an tâm công tác? Vì vậy tôi đề nghị các vị đồng chí của mình luôn coi gia đình là đệ nhất, giải quyết buồn phiền ở nhà, cố gắng công tác thực tế.
"Thì ra là thế!" Trần Thái Trung không khỏi thầm cảm khái, hèn gì bí thư Triệu cực kỳ cung kính với chủ tịch Vương như vậy, chỉ cần nhìn vào lý niệm quản lý của chủ tịch Vương cũng đủ có một phong cách làm cho người ta khâm phục khẩu phục.
- Chủ tịch ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt quan hệ với gia đình và công tác. Trần Thái Trung gật đầu dùng giọng tự tin nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ của Trần Thái Trung, Vương Tử Quân không nhịn được phải bật cười. Hắn có thể căn cứ vào những lời nói của Trần Thái Trung và rút ra kết luận đây là người có tính cách hướng ngoại, nếu so sánh với một người hướng nội như Triệu Hiểu Bạch thì thật sự là khác biệ rất lớn, cũng không biết vì sao Triệu Hiểu Bạch lại chọn thư ký như vậy.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn dùng giọng trịnh trọng nói: - Tiểu Trần, tôi tin tưởng cậu phân biệt rõ nặng nhẹ, cố gắng làm tốt công tác. Hiểu Bạch bây giờ đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, tôi gọi cậu đến là muốn tìm hiểu tình hình công tác của cậu ấy khoảng thời gian gần đây.
- Chủ tịch Vương, tôi xin nhận kiểm điểm, lần này...Tôi không làm tốt công tác bản chức của mình, tôi không đi cùng với bí thư Triệu, đây là sai lầm của tôi.
Mặc dù Vương Tử Quân tỏ ra rất vui vẻ thế nhưng Trần Thái Trung lại cảm thấy có một áp lực vô hình làm cho mình khó thể hít thở, khó thể nào nghe nhìn rõ ràng được.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói; - Cái này cũng không trách cậu được, cậu cũng không nên ôm trách nhiệm lên người mình. Hơn nữa cho dù cậu ở trên xe thì cũng không giúp được gì, những gì nên phát sinh thì sẽ phát sinh.
- Cậu nói rõ ràng xem những ngày qua Triệu Hiểu Bạch công tác thế nào, nếu như có người đứng sau lưng thao túng, như vậy cậu nghĩ xem là ai có thể dàn xếp vụ tai nạn này?
Trần Thái Trung nhìn gương mặt không chút thay đổi của Vương Tử Quân, hắn thật sự sinh ra cảm giác bộc phát cảm xúc. Hắn tranh thủ thời gian dùng giọng chi tiết nói: - Chủ tịch Vương, sau khi bí thư Triệu đến nhận chức thì nhanh chóng đi kiểm tra giám sát, anh ấy chú trọng đến tình hình khai thác khoáng sản trái phép trong huyện, nơi đây tồn tại nhiều tai họa ngầm, thế nên dứt khoát cho ra hành động sửa trị thật mạnh mẽ. Bí thư Triệu yêu cầu cải tạo những lò than không hợp cách, nếu còn chưa đạt đến tiêu chuẩn kỹ thuật cần thiết thì không được tiếp tục khởi công.
Vương Tử Quân căn bản không nói gì thế nhưng cực kỳ tán đồng lý niệm chấp chính như vậy của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn biết rõ những phản ứng mà nó mang lại, chỉ sợ Triệu Hiểu Bạch khó thể nào đối phó được.
- Vì chứng thực công tác này cho thật tốt mà bí thư Triệu đã điều chỉnh ban ngành hai xã trong huyện, hơn còn điều chỉnh công tác của trưởng phòng tài nguyên môi trường, còn yêu cầu hơn ba mươi lò than dừng hoạt động.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi suy xét về lời nói của Trần Thái Trung, những việc làm của Triệu Hiểu Bạch trong thời gian qua căn bản đắc tội đám thần tài bản địa. Đặc biệt là những mỏ khoáng sản thổ phỉ càng chặt đứt con đường phát triển của những người này.
Đối với những người cùng hung cực ác thì những hành vi của Triệu Hiểu Bạch căn bản là cố ý làm khó dễ bọn họ. Xem ra vụ tai nạn lần này chính là do đám người kia làm ra.
- Ai bị giảm nhiều lợi ích nhất trong hành động sửa trị lần này của Hiểu Bạch?
Trần Thái Trung do dự giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, Thường Giáp Lũng có bảy lò than mỏ khoáng, là ông chủ lớn nhất trong huyện. Hơn nữa người này còn có thuộc hạ nối nghiệp.
- Sao? Cậu báo cáo tình huống đi. Vương Tử Quân khẽ nhíu mày rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Thường Giáp Lũng năm nay chưa đến ba mươi, khi mới hai mươi tuổi thì bắt đầu làm than. Chú của người này là phó chủ tịch thường vụ Thường Vận Thông, vì vậy làm ăn rất lớn.